Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 181: Âm mưu




Nghe được lời cảnh báo của Thiên Vũ. Hiểu My cả kinh. Thánh Tử của Quang Minh Thánh Điện, không phải là người đàn ông đeo mặt nạ thần bí xuất hiện bên cạnh quốc quân Hiên Viên Trạch đó sao? Thoạt nhìn thì khí tức của hắn cũng đâu đến nổi, hay là người này ẩn dấu quá cao siêu, tu vi của cô nông cạn, không thể sờ tới được.

Nhưng mà dù gì thì đồng bọn của cô đã lên tiếng. Bản thân cô sẽ nhất định nghe lời. Lưu ý tên này thêm một ít là được.

Ban tổ chức Giao lưu đại hội cho phép các đội tuyển nghỉ ngơi, đi dạo trong thời gian một ngày. Ngoại trừ tổng đàn của Thánh Điện và một số nơi được liệt vào cấm địa, còn lại thì họ được tự do đi lại.

Nhóm người của Hiểu My cũng tranh thủ dịp này mà dọ thám Quang Minh Thánh Điện. Bọn họ chọn một tửu lâu rất lớn rồi kêu một bàn tiệc thịnh soạn, nghe thực khách đồn đại chuyện giang hồ.

Bàn bên cạnh ngẫu nhiên vừa đến một nhóm đệ tử áo bào màu vàng nhạt. Trên ngực áo có thêu một dải cầu vồng bảy màu, đây chính là biểu tượng của Thất Thải Quang Minh. Bằng chứng rõ ràng nhất để xác định thân phận của bọn họ.

Mấy tên đệ tử này vừa ngồi xuống, đã bắt đầu buôn dưa lê (ý nói họ tám chuyện đó). Nhưng cao trào nhất vẫn là đợi đến khi rượu đã ngà ngà say, lúc này, tin tức họ phun ra mới đúng là những tin quan trọng.

Đệ tử A: Ngày mai đã bắt đầu vòng cuối cùng của giao lưu đại hội rồi. Hôm nay chúng ta phải tranh thủ uống cho say một bữa. Tỉnh lại rồi ai biết thời thế thay đổi ra sao.

Đệ tử B: Đệ say rồi. Chuyện này không thể nói như vậy. Người không biết còn tưởng chúng ta có mưu đồ gì. Chẳng qua là Điện chủ muốn mượn cơ hội này tuyển chọn ít quan môn đệ tử. Chúng ta chỉ cần luôn cố gắng, làm tốt nhiệm vụ của mình là được.

Tên đệ tử B thấy tên A bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ thì không khỏi khẩn trương, vội vàng thay lời dập lửa.

- Đúng vậy, đúng vậy. Chỉ cần chúng ta cố gắng, nhất định có thể đứng vững. Không sợ bất cứ ai. – Mấy tên đệ tử còn lại cũng nhao nhác hùa theo.

Tên đệ tử A thấy vậy, cũng tự biết mình lỡ lời. Vì thế, hắn rất khôn khéo, uống thêm vài bát rượu rồi giả vờ bất tỉnh. Đám người bên cạnh nhanh chóng nâng hắn đứng dậy, rời đi.

Không lâu sau, bàn bên cạnh cũng có một nữ nhân áo xanh đứng lên, đuổi theo phương hướng của đám đệ tử Thánh Điện vừa rời khỏi.

…………………………………………………………………………..

Đám đệ tử của Quang Minh Thánh Điện vòng vèo một hồi rồi cũng về tới tổng đàn. Lấy ra ngọc bài thân phận rồi theo lối cửa hông chen vô. Lúc người cuối cùng đi vào, sau lưng hắn có một luồng gió lạnh lướt qua, tựa như có một tuyệt thế cao thủ đi ngang qua người vậy. Nhưng mà lúc ngoảnh lại đã không thấy ai.

- Chắc ta nhằm! – Hắn tự nhủ với chính bản thân mình.

Mấy tên đệ tử này dắt díu nhau trở lại dãy phòng được bố trí cho đệ tử nội môn. Hiểu My mặc áo tàng hình, đi theo tên đệ tử A, người đã lỡ lời trong tửu lâu khi nãy.

Hắn vừa về tới thì lập tức tỉnh táo hẳn, còn đâu dáng vẻ say đến bất tỉnh nhân sự như lúc trước.

Hiểu My nhìn thấy hắn vào trong, xoay người khép cửa rồi leo ngay trên giường. Gác tay lên trán, âm thầm suy tính. Vẻ mặt đăm chiêu, rối rắm vô cùng.

Khoảng một khắc sau, cửa phòng có ba tiếng gõ nhè nhẹ vang lên. Hắn lười biếng ngồi dậy, chậm rãi tiến ra mở cửa. Một bóng dáng nhỏ nhắn lao ngay tới. Hương thơm trên y phục ngạt ngào, có thể xông chết một đám muỗi bay quanh.

- Lục sư huynh, muội nhớ huynh quá! Ưhm….

Tiếng nói nhão nhẹt vừa vang lên đã lập tức yên lặng. Bờ môi của tiểu mỹ nhân đã bị hặn lại. Không gian nóng lên bởi những tiếng ưhm ưhm khiến người nghe đỏ mặt, ngại ngùng.

Oh. Không ngờ lại được xem đông cung sống đầy kích thích thế này. Hắc hắc… 

Hiểu My nhàn nhã, ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, ỷ lại có áo tàng hình trên người nên cứ mở to mắt, chờ xem hai người bọn họ trình diễn. (Ặc, ặc….. hình tượng sụp đổ. Phi lễ chớ nhìn tỷ ơi!)

Nhưng đáng tiếc. Trời không chìu lòng người. Tiểu mỹ nhân đang lúc ý loạn tình mê thì bỗng dưng tỉnh táo lại, đẩy ra người đàn ông ôm chặt lấy mình. Thở hổn hển dựa vào tường, sắc mặt đỏ hồng, vô cùng quyến rũ.

Lục sư huynh của ả tiếp tục muốn xông lên, nhưng ả đã nhanh chóng đưa tay ngăn lại.

- Lục sư huynh. Muội hôm nay không tiện!...

A, bi kịch mà. Ha ha ha. Hiểu My nén nhịn cười không nổi, mém chút phụt ra, vội vã đưa tay lên miệng che lại. Tiếp tục nhìn xem diễn biến tiếp theo.

- Nàng không thương ta nữa.

Lục sư huynh ão não, bày ra bộ dáng như tiểu quả phụ, leo tót lên giường, trùm chăn kín mít.

Tiểu mỹ nhân thấy thế, vội vã chạy tới, nước mắt ngân ngấn, nhẹ giọng giải thích, đến người ngoài hư mỗ nữ đang công khai nghe lén còn phải sởn hết gai óc. Lợi hại a.

- Lục sư huynh, huynh đừng như vậy mà. Bên phía sư phụ muội đã bắt đầu hành động rồi. Muội lo lắng cho huynh nên mới chạy đến đây.

- Hử? Nhanh vậy sao?

Nói tới chính sự, nam tử nhanh chóng ngồi dậy, vẻ mặt đã khôi phục sự lạnh nhạt, nghiêm nghị ngày thường.

- Phải. Sư phụ nói các đội tuyển tham gia Giao lưu hội đã đến đầy đủ. Mặc dù số lượng chỉ còn một nữa so với dự kiến, nhưng mà trong số đó, tuyệt không thể thiếu những cao thủ thật sự. Chỉ e đêm dài lắm mộng, nên người muốn nhanh chóng ra tay.

- Oh, không phải sư phụ em vẫn rất e ngại thế lực của hắn sau?

- Kiêng kị thì vẫn có, nhưng không mạo hiểm không được. Hắn bây giờ đã là dưới một người, trên vạn người rồi. 

- Thế à! Vậy muội cũng nên cẩn thận. Đao kiếm vô tình. Nếu chẳng may muội có chuyện gì? Ta biết làm sao?

Ha ha. Tên này cũng cáo thiệt. Giây phút quan trọng còn không quên thả thính, dỗ cho tiểu mỹ nhân hạnh vui vẻ lẫn xúc động tràn đầy.

- Muội sẽ cẩn thận. Huynh cũng vậy nha. Giờ muội đi đây, nếu trễ hơn nữa e là có chuyện xảy ra mất.

- Sợ ta ăn thịt muội à?

- Huynh, không đứng đắn…

Tiểu mỹ nhân xấu hổ, dậm chân xoay lưng lại, lén lút mở cửa rồi đi ra ngoài. 

Nhìn theo bóng dáng cô nàng mất hút phía xa, nam nhân trên giường khẽ kéo một nụ cười như có như không. Vẻ thanh tĩnh lúc này không giống như cái dáng cà lơ phất phơ hay si tình ban nãy.

Một lát sau, hắn cũng đứng dậy, thay một bộ y phục khác rồi nhanh chóng mở cửa đi ra. Hiểu My vội vã theo đuôi. Con mồi của cô nhất định sẽ đi gặp người lãnh đạo trực tiếp sau lưng hắn.

……………………………………………………………………

Tại mé tây cung điện.

Một nam tử trung niên mặc trên người bộ trường bào màu đen ngồi cạnh bờ hồ rợp sắc hoa sen, chiếc cần trên tay khẽ buông, bộ dáng thảnh thơi, tận hưởng không gian yên tĩnh hiếm hoi trước khi mưa bão. 

Xa xa, rất nhiều đệ tử khác của thánh điện đi tới đi lui, nhưng không một ai dám quấy rầy nhã hứng của vị đại năng này. Trong mắt bọn họ, Từ trưởng lão của Quang Minh Thánh Điện còn kinh khủng hơn cả vị điện chủ tại Hắc ám sâm lâm.

Nhưng ngay lúc này, một nam đệ tử lại vội vã từ xa chạy tới, không ngần ngại mà hướng về phía bờ hồ, thẳng bước tiến lên. Hắn chấp tay, cúi đầu trước mặt nam tử áo đen, thái độ vô cùng kính cẩn.

- Nhị trưởng lão.

- Chuyện thế nào?

- Bên phía Tam trưởng lão đã bắt đầu hành động. E là họ sẽ ra tay trong yến tiệc thiết đãi các tuyển thủ giao lưu hội ngày mai.

- Hắn thì sao?

- Sau khi trở về từ Khai Minh Thành, hắn vẫn đóng cửa bế quan, chưa từng lộ diện.

Tên đệ tử đang thưa chuyện với nhị trưởng lão chính là “Lục sư huynh” mà Hiểu My theo dõi từ sớm tới giờ. Đến lúc này, cô đã có thể khẳng định. Quang Minh Thánh Điện lúc này đang lục đục nội đấu. Nhị trưởng lão, tam trưởng lão và “hắn” trong miệng của bọn họ. 

Rất có thể “hắn” ở đây chính là vị thánh tử bí ẩn – chỉ có người đó mới thỏa đủ điều kiện: võ công cao cường, dưới một người trên vạn người, lại trở về từ Khai Minh thành – nơi bắt đầu vòng chung kết của đại hội giao lưu.

- Tiếp tục theo dõi, nghĩ cách đổi lấy giải dược sớm nhất. Đồng thời cho người lưu ý toàn bộ thức ăn, nước uống của tất cả các tuyển thủ đến tham dự đại hội. 

- Dạ.

Sau khi nghe Nhị trưởng lão phân phó, “Lục sư huynh” khẽ đáp lời rồi xoay người ly khai. Nam tử áo đen vẫn tiếp tục với thú vui tao nhã của mình. 

Trong gió chiều, hương hoa sen nhẹ nhàng phiêu đãng, cả một góc cung điện chìm trong hương vị thanh mát, len lỏi vào từng góc tối ẩn giấu bên trong của con mãnh thú vừa thức tỉnh, một hồi gió tanh mưa máu lại sắp sửa bắt đầu.

…………………………………………………………………………….

Lúc Trần Hiểu My trở lại khách điếm, vừa mới mở cửa phòng đã thấy cả đám người quay phắt lại nhìn cô. Ánh mắt họ ngời sáng như sao, làm cô có cảm giác mình đi lạc vào phim trường hoành tráng của thế kỷ 21 nào đó chứ không phải là một phòng trọ bình thường tại Phong Linh đại lục. Cô bất đắc dĩ, dùng giọng nói mềm mại nhất có thể để mở lời.

- Mọi người đừng có dùng ánh mắt đáng sợ đó để nhìn tôi nữa được không? Không thấy trên người tôi đã xuất hiện hàng vạn lỗ nhỏ, máu chảy đầm đìa rồi hay sao? Có gì từ từ nói a…

- Chủ nhân, người có quét sạch kho báu của thánh điện hay không? Đừng nói với ta là người nhân từ, chừa lại đó nhé!

- Đại Kim. Ngươi lại giở trò gì thế? Gì mà quét sạch với không quét sạch. Giải thích rõ ràng cho ta.

Ngửi thấy mùi vị nguy hiểm từ Hiểu My, Đại Kim đâu dám tiếp tục cưỡi hổ, hắn bí xị, rụt đầu, không dám ló mặt ra.

Vẫn là Hồ Hoài An sống chết bảo vệ sự tôn nghiêm của sư phụ mình, thức thời lên tiếng:

- Sư phụ. Đại Kim và Bàn thúc cùng đánh cược với nhau xem là người có cướp sạch kho báu của Quang Minh Thánh Điện hay không. Nếu có thì Đại Kim thắng, ngược lại là Bàn thúc thắng. Ha ha.

- Trời ạ! Hồ Hoài An – ta thật muốn bóp chết ngươi mà. 

Đại Kim ai oán, nhìn tên nhóc nào đó không biết sống chết, thành thật khai báo về trò cá cược của mình, trong lòng lại nguyện cầu cho chủ nhân đang trong lúc vui vẻ, không cần toan tính với một yêu thú ngây thơ, bé nhỏ. (Phụt – cười chết ta a).