Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 177: Khai Minh Thành




Khai Minh Thành là thủ đô của Việt Quốc. Đây là nơi diễn ra vòng chung kết đại hội giao lưu của các dược sư. Chính vì vậy, gần một tháng nay, tòa thành này vô cùng náo nhiệt. Không chỉ có thành viên của các đội tuyển thi đấu đến từ các thành thị khác nhau, mà còn có người giang hồ trên khắp đại lục Phong Linh tập trung về cầu dược.

Đoàn đội của Dược Phong Cư đặt chân vào Khai Minh Thành đã hai hôm. Sau khi hội ngộ với thành chủ cùng Trương Chính Phương, họ chỉ dạo phố, nghỉ ngơi. Đến hôm nay vòng chung kết của Đại hội giao lưu mới chính thức khai mạc.

Trần Hiểu My cùng đồng đội đến nơi thi đấu từ rất sớm. Đưa mắt nhìn quanh quan cảnh bốn phía, cô không khỏi hít hà một hơi. Nơi này rộng lớn và hoàng tráng không khác gì đấu trường La Mã cổ đại.

Đại diện của hai miền Nam Bắc chia ra ngồi ở hai khán đài đông tây. Mặt Bắc là sân khấu được thiết kế rất cao. Phông màn màu xanh lam, những dải lụa màu đỏ vàng được kết hoa, đính dọc theo tạo ra cảm giác rực rỡ nhưng không kém phần sang trọng.

Vị trí của Dược Phong Cư là dãy ghế thứ ba, đây xem như là vị trí hãnh diện nhất của khu vực phía nam. Dãy đầu tiên là hội trưởng Chu Phong và các trưởng lão của Công Hội Dược Sư khu vực phía Nam. Dãy ghế thứ hai là vị trí dành riêng cho các vị lãnh đạo của từng thành trì. Đinh Khải Nguyên và Trương Chính Phương cũng đã yên vị tại bảo tọa của mình. 

Tử Quân và Thiên Vũ không theo Hiểu My đến đại hội. Trên đường đến đây, họ đã được nghe nói về Hắc Ám điện và Hung thú Cùng Kỳ. Cho nên cả hai đã xác định hướng đi riêng. Họ có tinh thạch truyền tin trong tay. Nếu có gì bất ngờ xảy ra. Chỉ cần thông tri cho nhau là được.

Khúc Văn được hai người này giải thích, tuy lúc đầu rất bất ngờ, sự thật có vẻ khó tin. Nhưng mà từ cảm giác của bản thân đối với Trần Hiểu My, Thiên Vũ cùng Tử Quân, hắn cũng dần dần chấp nhận, trong thâm tâm còn có chút vui mừng.

Canh giờ vừa tới. Trên sân khấu âm nhạc réo rắc vang lên, ca cơ ôm đàn bước ra, cả quảng trường lập tức im re, toàn bộ ánh mắt đều hướng về thân ảnh yểu điệu trên đài cao.

- Mị cơ. Mị cơ….

Tiếng kêu gọi vang lên như sóng thần bất ngờ ào tới.

- Mị cơ này là ai?

Hiểu My có chút tò mò, quay sang nhìn Khúc Văn dò hỏi.

- Việt Quốc đệ nhất mỹ nhân. Thân phận thật sự là đầu bài của Chỉ Lan Phường. Chỉ bán nghệ, không bán thân – tình nhân trong mộng của đại đa số đàn ông trên đại lục.

- Bao gồm cả ngươi hả?

Hiểu My nghe hắn giới thiệu khoa trương như thế, bất giác nhanh mồm hỏi. 

Nhìn thấy bộ mặt bát quái của mỹ nhân bên cạnh, Khúc đại gia hơi khựng lại. Sau đó, hắn mới mỉm cười, vu vơ nói: - Ta nằm trong nhóm ít người còn lại.

Ha, hết vui.

Hiểu My không thích sự nghiêm túc của hắn tí nào. Cô đành quay lại nhìn ca cơ trên đài. Quả nhiên đủ xinh đẹp. Nhưng mà so với Đông Phương Nhược hay các mỹ nhân của Giao nhân tộc thì vẫn kém xa.

Mị Cơ nhẹ nhàng đặt đôi bàn tay trắng muốt lên dây đàn, mười ngón tay như khiêu vũ, khảy lên một giai điệu tuyệt vời như tiên nhạc. Lời ca khe khẽ vang lên:

- “Ta không cầu phú quý, 

Cũng chẳng đeo đuổi lợi danh.

Chỉ cần một mái nhà tranh,

Sáng ngắm bình minh, 

Chiều dưới giàn nho ủ rượu,

Đêm ngắm trăng say mộng cùng người.

Cái gì là anh hùng cái thế, sử sách lưu danh

Nhất tướng thành danh, vạn cốt xây thành.

Da ngựa bọc thây, đường về không thấy lối.

Một giấc Nam kha, có gì tiếc nuối.

Chỉ giây phút này mới thật sự cần nhau…



- Mị Cơ, Mị Cơ….

Ha, Việt Quốc đệ nhất mỹ nhân, quả nhiên danh bất hư truyền. Chỉ với một khúc nhạc như thế này đã khiến khán giả máu mũi phun trào. Còn lợi hại hơn cả tiếng đàn Thạch Sanh trên tường thành. Nếu như cho nàng ta ra chiến trường, thắng lợi sẽ đến tức thì, không cần giao tranh chi thêm nữa. - Hiểu My âm thầm đánh giá trong lòng.

Mị Cơ biểu diễn xong thì ôm đàn đứng lên chào khán giả, đổi lấy một tràn pháo tay vang dội, hài lòng mỉm cười, lui xuống phía sau.

Tiếp theo sau đó còn có vài tiết mục múa khác. Vũ cơ người nào người nấy nóng bỏng, vũ điệu sôi động, nhịp nhàng, tăng thêm nhiệt độ cho bầu không khí nơi này. 

Cuối cùng thì người điều khiển chương trình cũng bắt đầu nhiệm vụ của mình. Giao lưu Đại hội chính thức bắt đầu.

Bức rèm màu vàng trên đài cao phía trên sân khấu được kéo ra. Một dãy ghế được thiết kế đưa ra để người ngồi bên trên có thể dễ dàng quan sát được toàn bộ sân khấu và quảng trường. Nổi bật nhất là nam tử trung niên mặc long bào màu vàng, gương mặt nghiêm nghị như thần – Hoàng đế Hiên Viên Trạch của Việt Quốc – một nhân vật cũng được xem như cái thế anh hùng, cựu học sinh của Thánh Điện Quang Minh.

Nói tới Thánh Điện nổi tiếng nhất đại lục Phong Linh này, Hiểu My không khỏi nhìn thêm vài lần vị thánh tử mang mặt nạ hình thù kì dị ngồi cạnh bên hoàng đế Hiên Viên. Cứ nhìn hắn, Hiểu My lại nhớ tới Lãnh Nguyệt. Nhưng mà phong thái hai người này hoàn toàn khác nhau. Không biết, nhan sắc thật sự của hắn thế nào? (Hắc hắc. Tỷ mê trai quá!)

Cảm nhận được ánh nhìn soi mói của Hiểu My, vị thánh tử trên đài cao chính xác nhìn xuống phía cô. Bắt gặp một đôi mắt tròn xoe, lấp lánh như ánh sao trên bầu trời đêm, hắn thoáng chút ngẩn ngơ. Khuôn mặt cô gái đó không yêu mị như Mị Cơ, nhưng cũng là một tuyệt sắc giai nhân, dào dạt thanh xuân, sinh động vô cùng.

Nhưng mà ánh mắt của vị thánh tử đó chỉ dừng lại một chút tại vị trí của Hiểu My rồi lập tức đảo sang nơi khác. Dưới lớp mặt nạ, không ai biết hắn nghĩ gì. 

Người thứ ba là Hoàng Tùng – trưởng công hội dược sư Việt Quốc – tương tự với chức vụ bộ trưởng bộ ý tế của nước ta hiện nay.

Ngoài ra, còn một vài người khác, nhưng Hiểu My chẳng mấy quan tâm. 

Thể lệ Vòng chung kết Giao lưu hội của các Dược sư tại Khai Minh Thành cũng tương tự như vòng sơ khảo tại Đan Thành trước đây. 

Vòng 1 là thi đấu thảo dược. 

Đoàn đội của Dược Phong Cư không khó khăn để giành được chiến thắng áp đảo, giành ưu tiên tuyệt đối khi bước vào vòng thi đấu thứ hai ở hôm sau.

Vòng thi thứ hai là thi luyện chế dược liệu. Vòng này, quán quân là một đại diện đến từ khu vực miền Bắc. Bởi vì phần dược mà họ điều chế có vẻ hợp ý của ban giám khảo. Bên dược liệu của nhóm Dược Phong Cư điều chế bị đánh giá là “quá ấn tượng”, nên giành được giải đặc biệt. Có điều, cả Chu Phong và Đinh Khải Nguyên cũng hết sức hài lòng.

Sau đó, rất nhanh đã đến vòng thi đấu thứ ba.

Vòng thi đấu này diễn ra tại Nghi Lâm Sơn Mạch. 

Sơn mạch này nằm gần biên giới của Đông Quốc và rất gần với tổng đàn của Quang Minh Thánh Điện. Các đội tuyển bằng tốc độ nhanh nhất phải đến được nơi đó, hái được đủ năm loại dược thảo quý hiếm chỉ có tại sơn mạch Nghi Lâm. Sau đó sẽ mang theo thảo dược chạy đến tổng đàn Quan Minh Thánh Điện bàn giao. Chỉ những đội hoàn thành đủ chỉ tiêu mà nhiệm vụ đề ra, mới có tư cách thi đấu tiếp theo là so về chất lượng của thảo dược.

Còn năm loại thảo dược nào, còn phải đợi đến được địa điểm dự thi, ban tổ chức mới bật mí cho. Đây cũng là để hạn chế những gian lận có thể xảy ra. Ban tổ chức suy nghĩ khá chu toàn. Mọi người đều không phản đối.

Sơn Mạch Nghi Lâm cách Khai Minh Thành rất xa.

Nhóm người của Hiểu My không muốn làm kẻ tiên phong, nên cứ từ từ, thong thả xuất phát sau. 

…………………………………………………………………………

Nghi Lâm Sơn mạch là cách đồng thảo dược lớn nhất của Việt Quốc. Nhưng mà nơi này giáp biên giới với Đông quốc, cho nên dược sư và thầy thuốc bình thường rất ít đến đây.

Việt Quốc và Đông Quốc mâu thuẫn với nhau. Tuy không căng thẳng như kẻ thù nhất tử nhất sinh. Nhưng mà chuyện người của hai quốc gia vô duyên vô cớ chết đi là không tránh khỏi.

Chỉ có đại hội giao lưu, đội tuyển các đội là lực lượng mạnh nhất có cả võ sĩ và dược sư, ban tổ chức mới dám cho họ đến nơi đây. Hơn nữa, nếu tính mạng của mình mà cũng không đảm bảo, sao có tư cách đứng trên bục cao nhận lấy danh hiệu quang vinh nhất của các dược sư. (Ha ha. Ta thật bội phục suy nghĩ của những người này).

Nhóm người của Trần Hiểu My đến đây vào lúc giữa trưa. Nghi Lâm sơn mạch chào đón họ bằng tiếng gió vi vu và tiếng xạc xào của những bước chân giẫm đều trên lá. 

- Sư phụ, Hỏa Liên Chi này có tốt bằng những loại dược liệu mà chúng ta mang ra thi đấu hôm kia hay không?

- Không thể so sánh như thế. Mỗi loại thảo dược đều có công dụng riêng. Hỏa Liên Chi này trị chứng hàn thể thì không thể tìm được loại khác thích hợp hơn. Nhưng những chứng nan y khác lại chưa chắc hữu dụng. Còn về tính trân quý, thì những loại này không thể vượt qua linh dược trên Huyền Thiên đại lục của chúng ta rồi.

Hai thầy trò Hiểu My và Hồ Hoài An đối đáp với nhau. Những người khác chỉ im lặng lắng nghe, mắt thì quan sát bốn phía xung quanh lẫn trên trời dưới đất, không thiếu chỗ nào.

Sơn Mạch Nghi Lâm có rất nhiều côn trùng và độc vật. Nếu sơ ý, bỏ mạng như chơi. Mặc dù trong đội lúc này có thêm Khúc Văn, nhưng mà phòng bệnh hơn chữa bệnh, không ai muốn bản thân chuốc khổ vào mình.

- Chủ nhân. Nơi này quái dị thật. Từ lúc chúng ta vào đến giờ, ngoài mấy con vật bé xíu, những dã thú khác không biết đã trốn hết đi đâu.

Nhìn Tiểu Hôi có vẻ nông nóng, bất an, cứ xoay tới xoay lui trong ngực áo. Đại Kim không khỏi hướng Hiểu My mở lời.

- Có ngươi ở đây, đám dã thú đó sao dám ló mặt ra. Đại Kim nhà ta uy vũ, áp chế được tất cả động vật có lông. Thật đúng là hâm mộ.

Chủ nhân lại bơm hắn rồi. Haiz, sao mà hắn nói chuyện nghiêm túc, chủ nhân lại chẳng hiểu tí nào. Hay bởi hắn ngu dốt nên chủ nhân cứ trêu đùa – Đại Kim thật là oan ức.

Mặc dù Hiểu My nói thế, nhưng mà cô lại nhíu chặt cặp mày. Biểu cảm vô cùng mâu thuẫn.

Đừng nói tới dã thú hung dữ. Ngay cả nhân loại, đoàn người của Dược Phong Cư chưa từng gặp thêm bất cứ ai.

........................................................................................................................................................

Các đội tuyển khác đã đi đâu? Biến cố bất ngờ gì đã xảy ra? Sơn Mạch Nghi Lâm có an toàn hay không? Đây đúng là những vấn đề quan trọng được đặt ra, còn cần Hiểu My cùng đồng đội của mình phá giải.