Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 176: Ngoại truyện 3 – Người thân đoàn tụ




Âm thanh nức nở của bốn nam tử tràn ngập cả không gian. Cù Hiểu Bình ngơ ngác trước tình cảnh vừa xảy ra, đôi bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt lấy bờ môi, không dám tin đây hoàn toàn là sự thật.

Cù lão lúc này cũng có cảm giác tương tự. Trái tim như nghẹn vỡ, đôi mắt lão nhạt nhòa.

Cù Hiếu Tín được ba vị ca ca ôm lấy. Toàn bộ hờn tủi trong bao nhiêu năm cứ thế trút hết ra. Niềm vui đến quá bất ngờ, hắn sau đó cứ ngây ngô cười. nước mắt vẫn không ngừng lăn xuống.

Ba huynh đệ Hiếu Nhân, Hiếu Nghĩa, Hiếu Lễ quay lại, hướng Cù lão liên tục dập đầu.

- Phụ thân, chúng con đã trở về. Khiến cho người lo lắng bao lâu nay. Chúng con bất hiếu, cúi xin người tha tội.

- Đứng dậy, đứng dậy cả đi. Trở về là tốt, trở về là tốt. Ta còn tưởng cả đời này không gặp được các con nữa…

Cù lão lệ nóng lưng tròng. Mặc dù vô cùng thắc mắc, tại sao mười mấy năm trôi qua, ba nhi tử của hắn không những không già đi mà càng thêm phi thường khỏe mạnh. Nhưng, so với niềm vui đoàn tụ, mọi nghi vấn nào có sá gì.

Lại thêm một phen tình cảm ướt át. Cuối cùng, Cù Hiếu Nhân quay sang thiếu niên mắt đỏ hồng nãy giờ vẫn im lặng một bên. 

- Bình nhi. Cha về rồi.

- Cha………………………

Cù Hiểu Bình lao vào lòng của phụ thân. Đôi vai gầy guộc run lên. Tiếng khóc òa lên như tiếng đá trên ngàn, rơi vào lòng nam tử.

- Cha xin lỗi con.

Sau một màn hội ngộ đầy xúc động. Lúc này, toàn bộ năm người Cù gia bắt đầu nhớ tới món nợ với tên Ngụy Trung.

Nhị Đản chạy đến, định đứng chung với Cù Hiếu Bình, nhưng mà thấy ánh mắt rét lạnh của phụ thân đối phương, bèn cúi đầu, vòng ra sau lưng Cù lão.

Cù Hiếu Nghĩa đỡ lấy lão tứ. Trong khi đó, lão tam Cù gia nhìn vòng người đang ngơ ngác xung quanh hét lớn. Bọ họ đã chứng kiến sự uy mãnh của hắn, thế là vội vã giải tán. Không dám tiếp tục nấn ná xem kịch vui. 

Nói giỡn a. Đến Ngụy thiếu gia còn bị giáo huấn thê thảm như vậy, bọn họ nào có gan lớn khiêu khích giới hạn của vị hán tử này.

Trật tự được lập lại. Đương sự hai bên kéo vào Tế Nam Đường. Chưởng quầy, đại phu và hỏa kế đều tránh sang một bên. Nhìn Cù Lão oai nghiêm ngồi trên ghế thái sư, các nhi tử của hắn bao quanh. Còn Ngụy Trung và đám tay sai thì mọp trên mặt đất. Tình cảnh này, hoàn toàn đảo ngược. Đúng là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. Cuộc đời bi hỉ vô thường.

Nhị Đản và Cù Hiểu Bình thay nhau kể lại mọi chuyện lần nữa cho các huynh đệ Cù gia nghe. 

Mặt của ba người ngày càng lúc càng đen. Cuối cùng, vẫn là Cù Hiếu Nhân cố nén tức giận trong lòng, âm trầm lên tiếng.

- Ngụy Trung. Ngươi nói nhi tử của ta bán thuốc giả, độc hại di nương của ngươi. Nhưng mà thuốc này sao biết ngươi có động tay động chân trước đây, hay vẫn là ngươi cố ý đổ oan, muốn bắt cóc nhi tử của ta nên dựng nên trò hèn hạ?

- Ta không có. – Ngụy Trung gầm lên. – Đại phu có thể chứng minh, di nương của ta uống thuốc do nhi tử ngươi bóc nên trúng độc. Đại phu và bả thuốc vẫn còn ở đây. Không tin ngươi cứ gọi người ra đối chất.

- Đại phu của ngươi đâu?

- Là hắn. Ngụy Trung chỉ vào một người trung niên đứng nấp sau lưng chưởng quầy. Hắn cũng là đại phu của Tế Nam đường. Hắn làm chứng, sao ta có thể làm trò cho được.

Lý đại phu bị điểm mặt, lo sợ bước ra. Hắn đứng trước mặt những nam tử Cù gia, mặc dù đôi chân hơi run nhưng sắc mặt vẫn vô cùng trấn tỉnh.

- Đại phu, mọi chuyện có giống như Ngụy Trung nói, nhi tử của ta đúng là bốc nhầm thuốc hay sao?

Cù Hiếu Nhân nhìn vị đại phu này, âm thầm đánh giá. Ngũ quan đoan chính, đôi mắt thẳng ngay. Không có vẻ như người giả dối, tham lam. Hắn chầm chậm mở lời. Thái độ với đôi phương vẫn khá là tôn trọng.

- Đúng vậy. Ngụy thiếu không nói dối. Thất di nương của ngài ấy đúng là trúng độc. Mà phần độc lại trùng khớp với thuốc được đun trong siêu này.

Nhưng mà thuốc có phải do tiểu Bình tử bốc hay không thì ta không biết. Hôm nay là ngày nghỉ của ta. Đến khi Ngụy gia cho người đến tận tệ xá mời thì ta mới bắt đầu tham dự. Chuyện này còn cần ngài đây tra rõ.

Lời của Lý đại phu hoàn toàn là sự thật. Hắn được người hầu của Ngụy phủ mời tới là khi thất di nương đã hôn mê. Nha đầu hầu hạ ả ta cứ nằng nặc khai báo là do di nương uống xong bát thuốc mới lâm vào tình trạng như vậy. 

Lý đại phu kiểm tra toa thuốc, thấy đây vốn dĩ chỉ là loại thuốc trị ho cảm thông thường. Nhưng mà bả thuốc được mang lại đối chiếu có một loại khác lạ. Vốn dĩ loại này cùng một loại dược liệu trong đơn thuốc giống nhau. Nhưng dược tính hoàn toàn khác biêt, phối với các loại dược còn lại, hình thành độc tố rất khó nhận ra. 

Lý đại phu cũng cho rằng là do người hốt thuốc sơ ý nên nhầm lẫn. Hơn nữa, nghe nói người này là Cù Hiểu Bình, tiểu hỏa kế của Tế Nam Đường thì lão càng tin tưởng suy đoán của bản thân. Bởi vị tiểu huynh đệ đó lúc trước cũng chỉ làm việc vặt ở sân sau. Do chưởng quầy thấy hắn cẩn thận, lại chịu khó, siêng năng, thời gian gần đây mới cho lên trên, học bốc thuốc theo toa. Nói chung, vẫn là do kinh nghiệm không đủ.

Mọi người ai cũng có lý của mình.

Cù lão trầm ngâm suy nghĩ một hồi, sau mới từ tốn mở lời. 

- Chuyện này cũng chỉ là lời nói một phía. Các vị chỉ nhận định vào những thứ có trên tay mình, ta cũng tuyệt đối tin tưởng tôn tử của ta. Chi bằng nhờ người mang thất di nương đến đây. Nơi này đông đúc đại phu, biết đâu có thể tìm ra nguyên do thật sự.

- Phụ thân ta nói rất đúng. Ngụy Trung. Ngươi mau cho người mang thất di nương đến để đại phu kiểm tra trước mặt chúng ta. Nếu sự thật là con ta sai, vàng bạc chúng ta nhất định đền. Còn nếu là ngươi nham hiểm giở trò. Ta cũng muốn ngươi trả giá thật nặng. Đừng nghĩ Cù gia ta dễ dàng ức hiếp. 

Lão tam, lão nhị. Hai đệ đi cùng hắn. Tránh để cho phiền phức không đáng có xảy ra.

Sau khi nói vài lời với Ngụy Trung, Cù Hiếu Nhân nhìn sang Cù Hiếu Lễ và Cù Hiếu Nghĩa giao phó: 

Ngụy Trung lúc này tức giận cực kỳ. Hai hôm trước, phụ mẫu hắn cùng đi Thiên Sơn bái phật, hắn làm chủ gia đình, cảm giác như trời cũng giúp đỡ, tạo thời cơ. 

Nhưng mà lúc này đây, biến cố xảy ra, hắn mới thấy vạn sự bấp bênh, khổ không thể tả.

Cuối cùng, dưới sự cưỡng ép của hai huynh đệ họ Cù, Ngụy Trung cũng mang theo gia nhân về Ngụy Phủ mang theo nạn nhân bất tỉnh, nằm trên cán, hối hả trở lại nơi đây. 

Cù Hiếu Nhân tranh thủ lúc họ rời khỏi, có giao vào tay Cù Hiểu Bình một lá cỏ. Bảo hắn lén nhét vào miệng của thất di nương. Cho nên khi các đại phu loay hoay xung quay nạn nhân làm đủ các loại kiểm tra. Cù Hiểu Bình lấy lý do muốn đứng kế bên để đảm bảo không có chuyện khuất tất xảy ra, trộm thời cơ nhét lá cỏ cha hắn đưa vào miệng của thất di nương.

Ngờ đâu, chẳng mấy phút sau. Người vốn dĩ hôn mê, bỗng nhiên mơ hồ tỉnh lại, sức khỏe lẫn trạng thái thần kinh tốt dị thường.

Lá cỏ này là Cù Hiếu Nhân tình cờ phát hiện ra trên ốc đảo của Tử Quân. Đại Ma Vương chẳng mấy quan tâm nên những người sống trong thông trang rất thường hay sử dụng. Trần Hiểu My từng nói với họ. Đây là thảo dược giải độc. Trân quý vô cùng. 

Ha ha. Không ngờ, lần này đúng là hữu ích. Có thể làm cho nhóm người Ngụy Trung trắng mắt sợ hãi, hối hận không thôi.

Mọi chuyện giải quyết xong xuôi, Ngụy Trung sau khi xin lỗi thì dẫn người rời đi. Cù lão muốn mọi chuyện cứ vậy cho qua. Dù sao, người cũng đã bị họ đánh, oan ức đã giải xong. Cù Hiểu Bình tâm tính giản đơn, chỉ cần người trong nhà tin tưởng hắn là đủ. Còn thế nhân đánh giá như thế nào, hắn chẳng mấy quan tâm. 

Dù sao, bây giờ thì phụ thân và hai vị thúc thúc đã trở về. Cù Hiểu Bình cảm thấy trên đôi vai mình không còn oằn nặng như ngày trước nữa. 

Nhẹ nhàng thở ra một hơi. Cù Lão dẫn theo tất cả mọi người trở lại tiểu viện nhỏ. Nơi đó, còn có những nữ nhân khác đang đợi họ.

Ba huynh đệ Cù Hiếu Nhân đứng trước một ngôi nhà cũ kỉ. Chiếc cổng lớn sập xệ, xiêu vẹo một bên. Giàn tường vi đón nắng vươn ra những đóa hoa màu hồng thoang thoảng hương đưa, cảnh sắc có chút tồi tàn, nhưng nhìn chung vẫn thấy vô cùng gần gũi, bình dị.

Cù Hiểu Bình nhanh nhảu chạy đến mở toang cánh cửa gỗ. Tiếng cót két kéo dài. Người trong nhà chưa kịp ra nhìn, đã nghe một giọng nói thanh thoát reo lên mừng rỡ.

- Nương ơi. Nhị thẩm, tam thẩm đều ra mau. Cha cùng các thúc thúc đã trở về.

Nhị thẩm và tam thẩm của hắn đang thêu khăn tay trong phòng, nghe vậy, ngẩng đầu cười.

- Nhóc con. Hôm nay trốn làm về sớm để chọc phá hai thẩm đó à? Gan to quá nhỉ. Coi chừng chúng ta đánh vào mông thì mất mặt trước cả nhà. Ha ha ha…

Cù Hiểu Bình xông vào bên trong căn phòng có tiếng nói vừa thoát ra. Nhìn hai phụ nhân mỉm cười ngồi trên khán lớn thêu khăn, thái độ của hắn càng thêm nóng vội.

- Con nói thật. Cha con cùng hai vị thúc thúc đều ở ngoài kia. Đứng cùng với gia gia và tứ thúc nữa. Hai vị mau ra xem. Con còn phải dìu mẹ con ra đó nữa.

Cù Hiểu Bình nói xong thì thân hình đã như một cơn gió, lao nhanh đi.

Hai người phụ nữ ngồi trên khán đưa mắt nhìn nhau. Bất đắc dĩ cười cười. Nhưng rồi, nhị thẩm của Hiểu Bình – Lý thị cũng chính là người đầu tiên đứng lên, bước chầm chậm ra cửa, muốn nhìn một chút về phương hướng của dãy Nguyệt Sơn, tưởng nhớ đến phu quân nhiều năm xa cách của mình.

Tuy nhiên, khi Lý thị nhìn thấy mấy thân ảnh đang đứng ngoài sân, cả thân mình cứng lại. Chiếc khăn lụa đang cầm trên tay rơi xuống đất, vô tức vô thanh nhưng lại như tiếng sóng, từng đợt từng đợt xô vào bờ của Cù Hiếu Nghĩa đang đỡ lấy phụ thân. 

- Nương tử. Ta đã trở về.