Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 167: Nguyệt Sơn




Lời nói của Trần Hiểu My như một đòn nặng nề giáng vào linh hồn của Ngọc Tam Lang. Đôi tay cầm Tử La Kiếm của hắn run lên. Một giây tiếp theo, hắn quỳ sụp xuống chân Hiểu My rồi lặng im, không tiếng động.

Hiểu My vờ như không để ý, chầm chậm bước đến bên lan can, tựa lưng vào cột đình, giọng nói nhẹ bâng, tựa như hồi tưởng, hay tựa như kể lại câu chuyện của chính mình.

- Trên cõi đời này, có nhân sinh của người nào mà không chập chùng chướng ngại. Chúng ta chỉ có thể nhìn thấy mọi chuyện ở hiện tại, nhưng ai đoán được những thứ ở tương lai. Cớ gì cứ mãi u buồn, mãi đè nén trong lòng mà không mạnh mẽ tiến lên. Thuận theo tâm ý của mình, dù cho ngày mai có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không hối hận? 

Ngọc nhi.

Ngươi cẩn trọng là tốt. Nhưng bất cứ lúc nào cũng e dè, cẩn trọng như vậy? Không thấy mệt mỏi hay sao?

Giả như, lúc bắt đầu đại hội Giao lưu, ngươi mặt dù vô cùng tức giận về hành vi của Trương Cao Nghĩa, nhưng mà cứ mãi lo lắng cho những chuyện râu ria ở xung quanh. Như thế, trong mắt người khác chỉ là yếu hèn, không xứng trang nam tử, không xứng có được giai nhân.

Giả như, ngươi có tình cảm sâu đậm với Hồ Phượng Nhi. Sao lại không thẳng thắn đối diện, bày tỏ tâm ý của mình? Lẽ nào ngươi mãi lặng im, bắt cô ấy mơ hồ chờ đợi, hoặc đến một lúc nào đó, người ta từ bỏ, ngươi mới hối hận, ăn năn?

Cũng giả như hôm nay, rõ ràng là ngươi khinh công đều giỏi hơn Hồ Hoài An, nhưng lại cứ giả vờ, để hắn cùng ngươi ngang sức, ngang tài. Hành vi này, một hai lần thì gọi là biết nhường nhịn sư đệ của mình. Nhưng về lâu về dài, sẽ làm cho Hoài An tự ảo tưởng về năng lực của bản thân. Điều này vô cùng có hại.

Đại lục Huyền Thiên là nơi cá lớn nuốt cá bé. Giang hồ, chỗ nào mà chẳng giống nhau. Chỉ có tự tin, kiên định và không ngừng vươn lên, ngươi mới có thể gặt hái được thành công, mới bảo vệ được những người, những thứ mà ngươi nâng niu, trân trọng.

Ta nhìn thấy sự cố gắng của ngươi rất nhiều trong hai tháng nay. Kể cả những lúc đêm khuya, ngươi một mình chạy lên đỉnh núi, luyện khinh công rồi trở về trong tình trạng toàn thân chi chít vết thương, âm thầm ngồi xoa thuốc, không dám kêu rên. Nhưng mà, ngươi có biết, những lúc đó, mẫu thân ngươi đều biết, đều âm thầm gạt lệ, rồi lại mỉm cười nhìn ngươi từ phía xa xa? Đến cả bản thân ta còn cảm động vì bà. Ta còn không ít lần hâm mộ ngươi có được mẫu thân thương yêu, lo lắng, suy nghĩ cho ngươi nhiều như vậy.

………………………………………………………………………..

Ngọc Tam Lang nghe từng chữ, từng lời của Hiểu My. Vành mắt đỏ ngầu, lệ ngân ngấn trên mi nhưng lại cố nén vào lòng. Càng về sau thì cảm xúc lại càng phập phồng. Cuối cùng, vỡ òa thành tiếng nức nở nghẹn ngào, trỗi lên rất khẽ.

Hiểu My vẫn yên lặng đứng đó.

Mãi một lúc lâu, người phía sau lưng mới bình ổn lại tâm trạng. Vì tất tình cảm và sự đè nén hơn hai mươi năm vừa được giải phóng, cả người như hoàn toàn thay đổi, lời nói cũng nhẹ nhàng, thoải mái hơn trước rất nhiều.

- Đa tạ sư phụ chỉ dạy. Đệ tử đã hiểu. Đệ tử nhất định sẽ thay đổi. Không phụ sự dạy bảo của người.

Hiểu My nâng hắn dạy, vỗ vai hắn vài cái để động viên: 

- Ta tin ngươi làm được. Cố gắng lên!

Hiểu My chỉ là không thể chịu đựng nổi đồ đệ của mình còn trẻ mà lúc nào cũng duy trì bộ dáng ông cụ non, cho nên mới khuyên nhủ đôi lời. Nhưng chính bản thân cô cũng không ngờ, cuộc nói chuyện lần này đã thay đổi hoàn toàn nhân sinh của một người. Để rồi từ đây, cũng bắt đầu tạo ra cho Thiên huyền vũ một Tử La công tử nổi tiếng giang hồ mà ai ai cũng phải dùng từ “Ngưỡng vọng” để hình dung cảm xúc của mình khi nghe thấy tên, nhìn thấy người trong tương lai rất nhiều năm sau nữa.

………………………………………………………………………..

Hôm sau.

Mới sáng sớm, phu phụ Hồ Khả cùng đại Khâu thị đều có mặt tại cổng thành, đưa tiễn đoàn đội thi đấu của Dược Phong Cư, đại diện cho khu vực phía nam, đến Khai Minh thành tham gia Đại hội dược sư toàn Việt Quốc. 

Mặt dù đại hội còn đúng một tháng nửa mới diễn ra, nhưng mà nơi này không có yêu thú phi hành, chỉ có thể dựa vào mấy con chiến mã phi nước đại suốt hành trình gần một vạn tám ngàn dặm, đi sớm một chút, như vậy cũng có nhiều thời gian thư giãn, nghỉ ngơi.

Khúc Văn cùng đi với nhóm người của Hiểu My. Đinh Khải Nguyên và Trương Chính Phương đã xuất phát từ sớm. Chỉ để lại phương thức liên lạc cho Hồ Phượng Nhi tại Khai Minh Thành. Sự sắp xếp này cũng tương đối thỏa đáng, mọi người cũng khá yên lòng, không có ý kiến gì hơn.

Sau khi nói lời từ biệt, tám người bọn họ nhanh chóng leo lên lưng ngựa, dùng chân thúc mạnh. Ngựa xé gió lao đi. Để lại sau lưng một đám bụi mù, che đi cổng thành và một vùng trời đỏ rực cùng tiếng Diệp Khong ru khẽ đầu ngày.

- Bàn Thúc, trên đường đến Khai Minh Thành, có nơi nào thú vị, thúc nhớ nhắc nhở mọi người. Chúng ta vừa đi, vừa tranh thủ du lịch, khám phá nhân gian.

- Chủ nhân anh minh!

- Ha ha ha. Dĩ nhiên. Ta không anh minh thì đâu thu phục được tên lẻo mép như ngươi. 

- Quá tự kỷ rồi.

- Đa tạ. Ha ha ha…

……………………………………………………………………..

Nửa tháng sau, đoàn người của Hiểu My dừng chân tại Nguyệt Thành. Nơi này cách Nguyệt Sơn rất gần. Đó là một dãy sơn mạch nối dài hơn trăm dặm. Là nơi tập trung đa dạng các loài dã thú lẫn dược thảo đang chờ người phát hiện, gặt thu.

Hành trình mười mấy ngày nay, bọn họ đều tuân theo quy định: ngày đi đêm nghỉ, gặp thành trì thì tìm khách điếm, gặp đồng hoang thì cắm trại dã chiến, gặp rừng rậm thì tranh nhau thu thập tài nguyên. 

Tất cả nam nhân trong đoàn đều thuộc nằm lòng câu danh ngôn bất hủ của Hiểu My: “Rừng rậm là tụ bảo bồn của nhân loại”. Cho nên, những lúc vào rừng, cả đám lại hưng phấn như bơm máu gà, người đi săn bắt dã thú, người đi gom góp thảo dược, vui quên đất quên trời, ai ai cũng vui vẻ, thích ý cười to.

Nguyệt Sơn – tên gọi này bắt nguồn từ việc cả sơn mạch có hình dáng như một vầng trăng khuyết nhô cao. Thế nhưng, nơi này lại là cấm địa của Nguyệt Thành. Chỉ là, mọi chuyện thực hư thế nào, không thể dùng mắt thường mà nhận định.

Chọn một khách điếm vắng người qua lại, Hiểu My vung tiền, bao trọn nơi này. Lão bản thấy vậy cũng rất nhiệt tình, thức ăn, rượu nóng chuẩn bị sẵn sàng, nườm nượp dâng lên.

Hiểu My sau khi cơm no rượu say, bắt đầu triển khai kế hoạch thu thập thông tin tình báo, sở trường của bản thân. Cô nàng nhờ lão bản triệu tập tất cả các tiểu nhị lẫn đầu bếp tại nơi đây ra đại sảnh được dùng để đón khách. Sau đó, quăng một đống bạc lớn lên mặt bàn rồi quy ước. Người nào có thể kể một câu chuyện thú vị tại Nguyệt Thành hay Nguyệt Sơn, đều được trọng thưởng. (Quá bảnh! Ta like)

Đám Tiểu nhị trong khách điếm nhao nhao cả lên. Hai mắt nhìn đống bạc trắng, phát ra ánh sáng lập lòe. Một thỏi nhỏ trong đó ít nhất phải năm lượng. Những thỏi khác to hơn, vậy giá trị dĩ nhiên khỏi phải bàn cãi rồi. Bọn họ làm việc tại nơi này, một ngày sáu bảy canh giờ, lương tháng cũng chỉ hai, ba lượng bạc. Giờ, Kim chủ đại nhân xuất hiện, điều kiện đơn giản như vậy, bọn họ vô cùng kích động. Vắt óc suy nghĩ, tranh nhau kể chuyện để làm Kim chủ vừa lòng.

- Xin mọi người lưu ý một điều, mấy chuyện lông gà lông vịt, ta chẳng muốn nghe. Hãy kể những chuyện gì mang tính chất thời sự - ờ, ý ta là những chuyện bí ẩn, ly kỳ ấy.

- Vâng, vâng, thưa tiểu thư.

- Bắt đầu từ ngươi. 

Tên tiểu nhị mặt trắng, dáng người thấp bé lanh lẹ bị Hiểu My điểm trúng sung sướng tiến lên, kể lại một mẫu chuyện mà hắn được nghe từ đám khách nhân lưu trú tại đây. 

- Tiểu Thư. Tiểu nhân được gọi là Tiểu Phú Ca. Chuyện ly kỳ nhất xảy ra gần đây là vị thành chủ vĩ đại của chúng ta, ngủ một đêm tới sáng, tự dưng ban bố mệnh lệnh, biến Nguyệt Sơn thành đệ nhất cấm địa của Nguyệt Thành. Nghe nói chuyện này có liên quan đến một bảo vật sắp sửa xuất thế. Nhưng mà bảo vật đó như thế nào? Mọi người đều đang suy đoán, thậm chí, nhiều người còn lén lút lẩn vào, nhưng đều bị binh lính của Phủ thành chủ xua đuổi, không cho phép lại đến lần thứ hai.

Ha. Không ngờ tin tức đầu tiên thu thập được lại là tin này. Bảo vật xuất thế, nghe có vẻ thú vị? Chỉ là không biết có chính xác không? - Hiểu My âm thầm suy đoán trong lòng.

Tên Tiểu Nhị vừa kể chuyện nhận được năm lượng bạc, mừng rỡ lui xuống. Người thứ hai ngay lập tức thế chỗ, hăng hái chia sẽ những chuyện hắn biết được từ đám hồ bằng cẩu hữu vẫn thường xuyên ra vào nơi đây:

- Tiểu Thư. Tin tức của ta cũng cùng loại Tiểu Phú Ca, nhưng mà nguyên nhân chính khiến thành chủ biến Nguyệt Sơn thành cấm địa, là do có nhiều vụ án mạng đồng loạt xảy ra tại khu vực này. Lúc đầu nghe nói là do dã thú tấn công, sau lại bảo do thổ phỉ gây ra. Nhưng dù sao cũng không liên quan tới hai từ “Bảo vật”.

Tên tiểu nhị này nói xong, Hiểu My cũng cho hắn năm lượng bạc, thế là hắn vui vẻ, ôm theo phần thưởng, lui sang một bên.

Những kẻ còn lại thấy hai người vừa rồi dễ dàng kiếm bạc như vậy, cũng nối tiếp nhau, mang tin tức ra bán cho Kim chủ. Tiếc là, sau đó xuất hiện quá nhiều thông tin không có chút giá trị nào đối với nhóm người của Hiểu My. Thậm chí, đến thâm cung bí sử của vài đại nhân vật tại Nguyệt Thành cũng bị lôi ra. Khiến cho nhóm Đại Kim cười nắc nẻ, Hồ Phượng Nhi đỏ mặt nhìn Ngọc Tam Lang. Chỉ có lão nhân như Bàn Ngâm, chưa rành thế sự như Thái Tử Phi Long, hoặc là da mặt dày như Trần Hiểu My mới nghe vào tai này ra tai kia, hoàn toàn không gợi lên tí nào xúc cảm.

Người còn lại cuối cùng là một lão nhân tóc trắng da mồi, làm công việc nhóm lửa trong nhà bếp của khách điếm này. Lão nhìn Hiểu My một hồi, sau, mới chầm chậm cất tiếng, giọng nói khàn khàn, hiu quạnh, tựa như rượu để lâu ngày, mang theo hơi thở thời gian.