Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 143: Tam Kiếm Thánh




Trần Hiểu My rất yêu thích tính cách hào sảng, thân thiện của vị chưởng quầy Dược Phong Cư. Có cảm giác như tha hương gặp được cố tri, đây là một trong bốn niềm vui lớn của nhân sinh. Thế là, mỗ nữ lân la nói nhiều thêm một ít. Cách xưng hô vì thế cũng thay đổi. Cô trực tiếp gọi người ta là Hồ tỷ. Bởi lẽ nữ chưởng quầy vốn dĩ họ Hồ - tên gọi Hồ Phượng Nhi - xuất thân trong một gia tộc tương đối nổi tiếng tại Đan Thành.

- Hồ tỷ, tỷ có biết tại Đan thành này, có nơi nào có thể thích hợp để bọn muội an tâm trọ lại hay không? Dù sao, bọn muội cũng muốn ở đây mấy hôm.

- À, nếu nói khách điếm sang trọng nhất chính là Yên Vĩ Khách Điếm. Nơi đó phòng ốc rộng rãi, bài trí cũng tinh mỹ, giá cả dĩ nhiên cao.

Nói về nơi yên tĩnh nhất thì chính là Ngọc Yên Khách Điếm. Nơi này mỗi phòng ốc đều cách xa nhau, tồn tại độc lập như một tiểu viện nhỏ. Thích hợp cho từng gia đình. Nhưng mà vì vậy nên nơi này rất vắng khách. Nếu trọ lại, cô nương không sợ bị làm ồn.

Nhưng mà chất lượng phục vụ tốt nhất chính là Mộng Phong Cư. Cách đây hai dãy phố. Nơi đó cũng có phục vụ tửu lâu, đồ ăn thức uống không tệ. Các vị có thể cân nhắc, chọn lựa tùy theo sở thích của cá nhân.

Hồ chưởng quầy nhiệt tình giới thiệu cho Hiểu My một số khách điếm nổi tiếng tại nơi này.

- Dược Phong Cư, Mộng Phong Cư … đừng nói đó cũng là sản nghiệp của bà chủ đây nha.

Bàn Ngâm hỉ hả cười, ánh mắt nhìn sang vị nữ chưởng quầy mang theo một sự ngạc nhiên, thú vị.

Bởi vì lão từng đến Đan Thành, cũng từng ở trọ tại Mộng Phong Cư một thời gian. Nơi này đúng như lời Hồ Phượng Nhi giới thiệu. Tuy không thể sánh kịp với Yên Vĩ khách điếm và Ngọc Yên khách điếm, nhưng mà đội ngũ phục vụ, tiểu nhị ở đấy đúng là rất nhiệt tình, cẩn trọng đối đãi với khách nhân.

Mộng Phong Cư có một loại rượu rất nổi tiếng – Túy Sinh Mộng Tửu. Ai đã từng uống một lần chắc chắc sẽ khó quên. Giấc ngủ yên bình, mộng đến tuyệt đẹp. Dù cho là Huyền Thiên Đại Lục cũng không có được loại mỹ tửu thế này.

Hồ Phượng Nhi thấy Bàn Lão vừa nghe đã đặt ra nghi vấn như vậy, lòng không khỏi có chút bối rối, gượng cười nói:

- Ha ha. Xấu hổ, xấu hổ. Đây đúng là một phần sản nghiệp của Hồ Gia. Tuy bản thân tôi cũng có chút tư tâm. Nhưng mà tôi không có nói quá đâu. Mộng Phong Cư quả thật như vậy.

Nhìn thấy bà chủ mặt đỏ hồng. Hiểu My cảm thấy rất buồn cười. Nhưng mà cô chưa kịp mở lời, Bàn Ngâm đã nhanh nhảu tranh nói:

- Hồ cô nương, không biết Túy Sinh Mộng Tửu đó là do ai phối chế? Tôi có thể gặp vị cao nhân đó được không?

- À. Đây chỉ là loại rượu thuốc, công dụng của nó là do tôi vô tình phát hiện ra mà thôi. Không dám nhận hai chữ cao nhân này.

Hồ Phượng Nhi khiêm tốn đáp lời. Sau đó, cô nói sơ qua về quá trình phối chế ra Túy Sinh Mộng Tửu. Thì ra, tất cả lại khởi nguồn từ một mảnh hiếu tâm của bản thân cô đối với vị phụ thân trường kỳ bị chứng bệnh mất ngủ thâm niên, sức khỏe ngày càng suy sụp.

Hồ Phượng Nhi làm dược sư, cô tìm kiếm phương pháp, thử nghiệm, pha pha chế chế trong suốt mấy năm. Mãi đến ba năm trước đây mới tìm ra công thức thích hợp. Để từ đó, Túy Sinh Mộng Tửu ra đời. Hồ lão sử dụng loại rượu thuốc này một thời gian thì thấy sức khỏe cải thiện rất nhiều. Vì thế mà đề nghị đưa vào, làm chiêu bài nổi tiếng tại Mộng Phong Cư.

Chuyện đơn giản như vậy thôi. Nhưng mà từ đó cũng thấy được, Hồ chưởng quầy là một người Hiếu Nghĩa vẹn toàn. Đáng cho nhiều người hâm mộ.

- Vậy được, chúng ta bây giờ sẽ đến Mộng Phong Cư, nếm thử loại rượu quý này. Đa tạ Hồ tỷ đã thịnh tình tiếp đãi. Xin cáo từ.



Hiểu My nhanh chóng ra quyết định. Hồ Phượng Nhi muốn đứng dậy đưa mọi người đến tận nơi, nhưng mà Hiểu My chối từ.

…………………………………………………………………………..

Tầng 1 của Mộng Phong Cư cũng là tửu lâu nhỏ. Bố trí thế này là dễ dàng cho việc thu thập thu thập thông tin, tình báo trên giang hồ.

Lúc này là giờ cơm tối, khách nhân ra vào tấp nập, hơn chục cái bàn tròn đều kín chỗ. Mùi thức ăn dậy lên, thơm lừng. Tiếng nói, tiếng cười len lỏi. Không khí ấm áp nơi này làm người qua đường trên phố, thỉnh thoảng cũng ghé mắt vào xem.

Tại một bàn nhỏ cạnh lan can. Một nhóm bốn người của Hiểu My đang thưởng thức loại mỹ tửu nổi tiếng tại nơi đây.

- Quả nhiên là rượu ngon.

- Tất nhiên. Tuy không bằng các loại linh tửu của đại lục Huyền Thiên. Nhưng mà nó lại vô cùng thích hợp với phàm nhân. Ta đã quyết định sẽ mua thật nhiều để hiếu kính sư phụ. Chắc chắn người sẽ thích. Ha ha.

Bàn Ngâm hồ hởi nói. Đây cũng là suy nghĩ của Hiểu My và những người còn lại.

Đang lúc bọn họ đang vui vẻ bàn luận thì cửa vào tửu lâu của Mộng Phong Cư xuất hiện một nhóm ba nam tử. Người nào người nấy tuổi độ trên ba mươi. Bọn họ đều mang một thanh kiếm lớn và một túi vải sau vai, trường bào màu xanh còn vương bụi, chắc chắc là lữ khách đường xa vừa đến đây.

Họ đi vào trong, chọn một bàn trống cạnh bên nhóm người của Hiểu My, ung dung ngồi xuống, gọi tiểu nhị mang ra một bình trà nóng và các loại thức ăn.

Người nam tử có làn da ngâm đen nhìn có vẻ lớn tuổi hơn một chút. Hắn nhấp một ngụm trà, sau lại nhìn sang hai vị huynh đệ đi cùng, nhỏ giọng nói:

- Có thật là họ hẹn chúng ta tại nơi đây hay không? Ta thấy nơi này quá không thích hợp để bàn chuyện. Hai đệ không nghe lầm đó chứ?

- Tất nhiên là nơi này. Đại ca đừng vội. Chẳng qua chúng ta đến sớm. Chi bằng cứ ăn uống no nê. Sau đó mới có sức mà bàn chuyện với khách nhân.

- Hai. Ta nói, Giao lưu hội tại Đan Thành có thật quan trọng đến nỗi phải cần có chúng ta đích thân ra tay. Một đám yếu nhớt, quanh năm quần áo bám mùi thảo dược như bệnh nhân. Ngay cả việc vào Ngải Lâm cũng phải cần có các binh đoàn hộ tống, lấy tư cách gì sai bảo chúng ta.

Nam tử còn lại khinh thường lên tiếng. Điều này làm đại ca hắn khó chịu, nhíu mày nhắc nhở đôi lời.

- Tam đệ. Chớ hồ đồ. Ở đây tai vách mạnh rừng. Hơn nữa, các đệ đã nhận tiền của người thì phải dốc sức mà làm. Ta không muốn nghe thêm những lời không phải nào xuất ra từ miệng các đệ. Kể cả suy nghĩ cũng không được.

- Dạ, Đại ca. Là đệ không đúng.

Nam tử bị giáo huấn lí nhí đáp lời.

Thật ra, ba người này đều là những người tương đối nổi tiếng, được giang hồ phong tặng danh hiệu. Tam kiếm thánh.

Lần này, Tam Kiếm Thánh xuất hiện tại Đan Thành theo sự nhờ vã của một đại gia tộc. Muốn nhờ họ hộ tống vào Ngải Lâm, khu vực chướng khí bao quanh để tìm một loại bảo vật. Còn bảo vật đó là gì? Tất nhiên là thảo dược quý rồi.

Vài hôm nữa là đại hội giao lưu của ngành dược sẽ diễn ra. Người nào thắng sẽ đại diện toàn bộ Đan Thành thi đấu vòng toàn quốc. Khen thưởng không thành vấn đề, nhưng mà danh tiếng và lợi ích sau đó khiến các vị dược sư ai nấy như uống phải máu gà, đỏ mắt ngóng trông.

Tam Kiếm Thánh vừa nhâm nhi mấy chung trà, vừa nhỏ giọng bàn chuyện của đại hội giao lưu của các dược sư. Trần Hiểu My ngồi kế bên, mắt lấp lánh kim quang, cảm thấy có chút thú vị.

Ha ha. Võ công cao, nội lực thâm hậu có rất nhiều cái tốt. Trong đó tốt nhất là có thể nghe được cả những âm thanh người ta rù rì rất nhỏ. Nhiều lúc, mỗ nữ còn tự cho là mình có thể nghe được cả hạ âm. Thế mới biết, mỗ nữ tự luyến đến mức độ nào.

(Hạ Âm – những âm thanh dưới 20Hz – tai người bình thường không thể nào nghe được).

Tam Kiếm Thánh ngồi được non nửa canh giờ thì cửa lớn Mộng Phong Cư lại đón tiếp thêm hai vị khách nhân.

Nam tử mới vừa bước vào đã qua độ tuổi trung niên. Mái tóc hoa râm, tóc mai hai bên điểm rất nhiều sợi bạc. Kết hợp với bộ trang phục màu xanh biếc trên người, bộ dáng cao gầy như cây trúc giữa rừng. Chỉ có điều, ánh mắt người này không ngay thẳng. Nhìn qua có chút gian gian.

Người còn lại là một lão nhân tóc trắng lưng còng, chòm râu trước mặt dài thật dài. Nhưng mà nhìn thế nào cũng kém xa lão thần tiên Vô Cực Tử của Đại Thần Sơn.

Hai người này vừa nhìn thấy Tam Kiếm Thánh thì khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng tiến lên lầu, bước vào căn phòng đã đặt trước tại đây.

Tiếp theo, ba vị huynh đệ bàn kế của Hiểu My cùng đứng dậy đi theo. Không cần dùng não cũng đoán ra được bọn họ vào cùng một nơi. Tuy Hiểu My khá tò mò nhưng chả muốn đi theo. Lẽ nào đường đường là đại Boss của Thần Võ Binh Đoàn mà lại đi dán tai nghe trộm. Đó là hành vi của tiểu nhân a…

- Kế tiếp, chúng ta nên làm gì?

- Tìm Hồ Phượng Nhi, hỏi thông tin về đại hội giao lưu. – Trần Hiểu My nhàn nhạt trả lời, mắt lơ đãng nhìn ra dòng người tấp nập ngược xuôi trên phố. Tận hưởng bình Túy Sinh Mộng Tửu còn dang dở giữa chừng. Bộ dáng như cao nhân thế ngoại, không nhiễm khói bụi trần gian.

- Tiểu Thư. Lẽ nào cô cũng muốn tham gia giao lưu hội của các dược sư?

Đại Kim không quen nhìn phong cách xa lạ của nữ chủ nhân trước mặt. Hắn khẽ hướng mắt lên hỏi. Nhưng Hiểu My chỉ ậm ừ. Chuyện chưa hỏi rõ ràng, sao có thể khẳng định hay chối bỏ tại đây.

………………………………………………………………………

Lời tác giả: Dạo này phụ thân của mình phải nhập viện vì ốm nặng. Mình chỉ có thê tranh thủ lúc nửa đêm để ngồi viết truyện. Có đôi lúc không suy nghĩ kịp thời, vì vậy, không tránh khỏi thiếu sót. Mong các bạn độc giả thông cảm.

Hãy ủng hộ mình bằng cách nhấn Like hoặc đánh giá 9 đến 10 sao a.