Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 137: Cứu viện của Tiêu Gia




Lộc Phá Thiên tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiêu Nhất Phong và đám người Tiêu Gia nhảy nhót loi nhoi như khỉ, tuông ra toàn những lời dối trá, khiến người nghe là lão cảm thấy buồn nôn. Đến khi chịu đựng hết nổi, lão tổ tông của Lộc gia mới tỏ vẻ không kiên nhẫn, phất phất tay áo, mỉa mai nở nụ cười.

- Công đạo tại lòng người. Tiêu gia các ngươi ỷ thế hiếp người đã lâu, lời lẽ nói ra, thật giả khó phân. Nhưng mà sinh ý Lộc gia ta bị các người ngăn cản là sự thật. Kéo nhau tới nơi này, hủy đi đại môn của Lộc Gia ta cũng là sự thật. Thêm vào đó, từng người trong các ngươi, ánh mắt cao hơn đỉnh đầu, bôi nhọa, khinh thường tộc nhân của ta. Có lý nào bắt hậu bối của ta đến ở rễ nhà các ngươi. Điều này trái với luân thường đạo lý. Chúng ta không thể chấp nhận khiến người khác chê cười.

Lộc Phá Thiên lời nói hùng hồn. Hoàn toàn quy kết trách nhiệm lên người của Tiêu Gia. 

Gia chủ Tiêu gia cùng hai trưởng lão nghe được những lời này thì huyết khí xung thiên. Bọn họ bá đạo đã quen, những hành vi sai trái gây ra, đều xem là lẻ hiển nhiên. Tại Ngọc Thành này, chân lý luôn thuộc về kẻ mạnh.

- Lộc tiền bối. Chuyện đã đến nước này, đừng bàn cãi ai đúng ai sai. Nhưng Lộc Nhĩ Khang hôm nay bất ngờ hủy hôn, làm cho mặt mũi Mộng Nhi của chúng ta hoàn toàn mất sạch. Rồi Lộc Bá Nhân lại cậy già lên mặt, chém rơi một bàn tay gia chủ của chúng ta. Đây chính là trực tiếp vả vào mặt toàn bộ Tiêu gia. Chỉ cần Lộc Bá Nhân cũng tự đoạn một bày tay. Sau đó để Lộc Nhĩ Khang mặc hỉ phục, đi theo đại tiểu thư của chúng ta. Ân oán của hai nhà hôm nay coi như chấm hết. 

Tiêu Trường Thịnh lời nói vừa kết thúc, cả đoàn người Tiêu Gia đầu gật như trống bỏi, cảm thấy rất hay. Nhưng mà đổi lại, đoàn người vây lấy xem náo nhiệt xung quanh thì thấp giọng bàn tán, chủ yếu trách chê. Riêng đám người Lộc Gia thì cười lạnh, đổi trắng thay đen, chữa ngựa lành thành ngựa què vốn dĩ là sở trường của Tiêu tộc từ nào tới giờ.

- Miệng chó không mọc được ngà voi. Mặt mũi Tiêu Gia các ngươi quả lớn đến nổi khiến chúng ta phải tốn công vả vào cho mệt.

Lộc Phá Thiên cảm thấy đến lúc này rồi, không cần thừa nước bọt tranh cãi với bọn họ làm gì. Ông một chưởng tung ra, đánh vào gương mặt tên đại trưởng lão không biết đất biết trời. Làm cho mặt hắn thoắt cái sung to, khóe môi trào ra một chút máu màu đỏ đậm. 

Tiêu Trường Thịnh còn đang say sẩm mặt mày, chưa kịp hoàn hồn thì tiếp theo, giọng nói của lão tổ tông Lộc Gia lại dõng dạc vang lên.

- Ta đếm từ một đến ba, các ngươi lập tức bỏ hết vũ khí, cử đại diện lên bàn chuyện đền bù tổn thất cho Lộc gia ta. Nếu không, đừng trách ta ra tay ác độc. 

- Ha ha ha. Khẩu khí thật lớn. Lộc Phá Thiên. Cái này là ngươi cậy già lên mặt, bắt chẹt tôn tử của ta. Như thế thì có gì hay. Chi bằng so chiêu với ta thử xem ai hơn ai cho biết.

Lộc Phá Thiên vừa dứt lời, trên dưới đám người Tiêu Gia đang phân vân, lưỡng lự, không biết phải làm sao thì bất ngờ, một tràng âm thanh vọng đến từ xa. Tiếp theo đó, một nhóm người vận khinh công, phá không mà đến. 

Đi đầu là một lão nhân tóc trắng, cằm nhọn, mày kiếm xếch cao. Ngũ quan cũng có đôi nét giống Tiêu Nhất Phong. Tuy nhiên, cặp mắt gian xảo kia quả khiến người đối diện có chút e dè, sợ bản tâm mình bị lão ta nhìn thấu. Người này đích thực là Tiêu Ương. Lão tổ tông của Tiêu gia.

Bên cạnh Tiêu Ương chính là Tiêu Mộng Nhi, người đã thừa cơ trốn đi để cầu viện binh cho gia tộc.

Ngoài hai người này, còn có một nam tử trung niên khác, bộ dáng dong dỏng cao, thân vận một bộ trường bào màu xanh rêu, nhìn qua cứ như một cây trúc già nua giữa bầu trời đỏ rực. Đây chính là gia chủ hiện tại của Ngọc Gia – Ngọc Vũ Lâu – cũng là thành chủ hiện tại của Ngọc Thành.

Đi cùng với Ngọc Vũ Lâu là gia chủ của Cát gia – Cát Đông Lai – một thân trường bào màu đen, lưng đeo trường thương đỏ như máu, phát ra ánh sáng kì dị lập lòe. Thanh trường thương này là Huyết Tinh Thương, món bảo khí thành danh của Cát Đông Lai tại Thâm Uyên địa ngọc.

Tiêu Ương là do Tiêu Mộng Nhi mời tới. Còn Ngọc Vũ Lâu và Cát Đông Lai là muốn làm người hòa giải cho hai gia tộc Tiêu - Lộc đã náo đến tận trời. Chẳng qua họ ngẫu nhiên gặp nhau giữa đường, cho nên nhìn lại giống như cũng đồng thời là viện binh của Tiêu Gia, điều này khiến cho Lộc Phá Thiên và những người có mặt tạu đây ngổn ngang thật nhiều xúc cảm.

Tiêu Ương chưa đến đã khiêu khích Lộc Phá Thiên từ xa. Bây giờ kẻ thù đỏ mắt nhìn nhau. Hắn lại càng không kiêng nể gì mà phun ra những lời độc địa.

- Lộc Phá Thiên, ta có nên chúc mừng ngươi đã khắc chế được tâm ma hay không? Đây là chuyện vui lớn của Lộc gia, lẽ nào mọi người không nên mở tiệc tiếp đãi để mọi người chung vui. Chọn ngày không bằng ngẫu nhiên gặp mặt. Ngay hôm nay đi. Ngươi thấy thế nào?

- Ha ha ha. Chuyện của ta vốn cũng chẳng liên quan gì đến Tiêu gia các người. Hơn nữa, bản thân ngươi là lão quỷ ngàn năm, nhưng lại dung túng cho đám tử tôn của mình khắp nơi hoành hành ngang ngược. Đúng là thượng bất chính, hạ tất loạn. Câu nói này đúng chứ chẳng sai a.

Nhìn thấy hai lão quỷ của hai gia tộc người một tiếng, ta một tiếng, chẳng ai chịu nhường ai. Ngọc Vũ Lâu bèn cười hì hì đứng ra, vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau. Giọng vang vang như tiếng còi tàu khi vào bến.

- Các vị tiền bối, có chuyện gì xin từ từ nói. Tất cả đều đứng hết bên ngoài thế này, thật đúng là làm chuyện cho người khác mua vui. Chúng ta có nên vào trong, uống chén trà rồi từ từ nói chuyện.

Tiêu Ương và Lộc Phá Thiên bốn mắt nhìn nhau, tia sét phát ra từng chập làm người khác tê dại. Dĩ nhiên từ lời nói của những kẻ xung quanh, họ không thể không biết cây gậy trúc trước mặt là ai. Dù sao, vuốt mặt cũng phải nể mũi. Hai gia tộc cũng phải cho thành chủ người ta một ít sỉ diện.

Tuy nhiên, bảo Lộc Gia mở rộng cửa đón địch, lão tổ tông Lộc Gia chẳng cam lòng. Vì vậy, sau khi ngẩng ngơ, suy nghĩ một hồi, hắn mới vờ vĩnh gật đầu. Xem như đồng ý. Chỉ có điều, câu nói sau đó từ miệng lão nhân phát ra, lại khiến người nghe xanh cả ruột.

- Tiểu viện Lộc Gia vô cùng chật hẹp, đâu để đón tiếp được tất cả mọi người đại giá quang lâm. Nhìn thấy không, ngay cả đại môn cũng bị người ta chém cho hư. Chúng tôi rất đau lòng vì không tiền sữa chữa a.

Tiêu Ương thấy lão câu giờ cả buổi. Lòng đã hận thật nhiều. Sau đó lại nghe được lời này thì đen mặt, liếc nhìn cánh cửa tồi tàn, lòng thầm trách Tiêu Nhất Phong xuống tay còn quá nhẹ.

Lấn cấn mãi một hồi, đôi bên quyết định, ngoại nhân thì chỉ có Tiêu Ương, Tiêu Trường Thịnh, Tiêu Mộng Nhi được phép cùng Ngọc Vũ Lâu và Cát Đông Lai bước vào đại sảnh chính của Lộc Gia.

Nhìn cả căn phòng bài trí đơn sơ. Mấy người Tiêu Ương cười lạnh bên môi. Đúng là nghèo mạt rệp. Đã vậy còn bày đặt tự tôn với tự trọng, lớn lối thật nhiều.

Đây là lần đầu tiên Ngọc Vũ Lâu đến chính sảnh của một gia tộc nhỏ mà gặp phải sự bố trí giản đơn đến mức độ này. Hắn và Cát Đông Lai lặng lẽ nhìn nhau. Xem ra, lời đồn đại trên giang hồ gần đây là sự thật. Tiêu Gia quả nhiên đã chèn ép người ta đến nông nổi thế này, cho nên đám người Lộc gia trở mặt không lưu tình là chuyện tất nhiên. Tượng đá còn có ba phần tức giận, huống chi con người.

Lộc Phá Thiên đi tới chủ vị thì ngồi xuống, cũng mời khách nhân an tọa, rồi cho gia nhân dâng trà. Chỉ có điều, chén trà của Ngọc Vũ Lâu và Cát Đông Lai còn có khói bốc lên, hương thơm lượn lờ. Dù không phải là trà ngon hảo hạn, nhưng cũng coi như đủ lễ nghĩa chi giao. 

Còn riêng ba chung trà của đám Tiêu gia, dù là cũng có khói trắng bốc lên, hương thơm bay bổng. Nhưng khi uống vào miệng thì đắng chát. Lại còn có cảm giác mốc meo, cũ kĩ.

Uống một ngụm lại không thể phun ra. Cho nên ba người bọn họ đành nén lửa giận vào trong. Cố gắng nuốt trôi xuống cổ họng. Sau đó, đặt mạnh chung trà lên bàn, phát ra âm thanh khô lốc, khó chịu.

- Trà cũng đã dung xong, bây giờ chúng ta có thể đi vào vấn đề chính được rồi. Có hai vị Ngọc Thành chủ, Cát gia chủ tại đây làm chứng. Lời thật hùng hồn còn hơn ngàn vạn câu thối nát, khoa trương.

Lộc Phá Thiên đắc ý mở lời.

- Lộc Gia các người hủy hoại danh dự của Mộng Nhi, còn đoạn mất một bàn tay của Tiêu Nhất Phong. Cái này nên tính toán thế nào?

Tiêu Ương nhìn Lộc Bá Nhân và Lộc Nhĩ Khang cung kính đứng hai bên Lộc Phá Nhân, ánh mắt lóe lên một sự nhẫn tâm, câm hận.

- Xì, mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Đầu tiên là Tiêu Mộng Nhi them muốn nam sắc, phong thái con cháu Lộc gia ta. Tiếp theo các người lại dùng thủ đoạn, sức ép hôn, chặn đứng nguồn cung cấp dược liệu và các sinh ý khác của Lộc gia, muốn dồn ép người ta vào tuyệt lộ. Sau đó lại hùng hổ mang người đến gây sự, hủy đi đại môn của chúng ta. Sự thật rành rành. Bất cứ người nào tại Ngọc Thành đều có thể làm chứng. Các ngươi còn tự tin mà ở đây lớn tiếng là mình bị ức hiếp hay sao?

Hai vị Lão nhân lại tiếp tục tranh cãi, chẳng ai nhường ai. Sau cùng thì động khẩu đến động thủ. Quyết một trận chiến phân định thắng thua. Nếu như Tiêu Ương bại thì phải tuân thủ quy ước, đền bù toàn bộ tổn thất mà họ gây ra cho Lộc Gia. Còn ngược lại, Lộc Nhĩ Khang phải đến ở rễ Tiêu gia, Lộc Bá Nhân tự đoạn tay, bồi tội.

Haiz. Đôi khi, dùng vũ lực để giải quyết, mọi chuyện lại có vẻ giản đơn hơn. 

Ngọc Vũ Lâu và Cát Đông Lai làm giám khảo. Trận tỷ thỉ diễn ra tại đấu trường luyện võ của Lộc Gia. 

Cả hai đối thủ đều là những trụ cột của gia tộc hai bên, trình độ võ công dĩ nhiên cao siêu, không phải đám người như Lộc Bá Nhân hay Tiêu Nhất Phong có thể sánh ngang. Hơn nữa, họ đấu với nhau không phải dung vũ khí, pháp bảo hay quyền cước bình thường. Mà đây là so đấu nội lực. Chỉ những tuyệt đối cao thủ mới chọn hình thức và nội dung thế này.