Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 114: Kim Mao Sư biến hình




Nhìn thấy Bình Mẫn Quân do dự, Hiểu My dĩ nhiên hiểu cô nàng đang lo lắng điều gì.

- A Mẫn, muội an tâm. Ta muốn mời muội cùng ta, chứ không phải giao cả trách nhiệm nặng nề của ta lên vai muội. Muội thấy đó, nơi này có thể còn thiếu thốn nhiều thứ, nhưng có một thứ luôn đầy ấp. Đó là sự đoàn kết, là tình người. Mọi người sẽ hỗ trợ muội. Muội chỉ cần đưa ra ý tưởng và hướng mọi thứ theo quỹ đạo của nó là được.

Lời của Hiểu My như một cơn gió thổi vào lòng của Mẫn Quân. Nhẹ nhàng xoa dịu những bất an vừa mới dâng lên trong im lặng.

Đúng vậy, phụ nữ muốn làm chủ vận mệnh của mình thì trước hết cần khẳng định giá trị của bản thân. Phải chứng tỏ được năng lực, bản lĩnh của mình để người khác không thể nào xem nhẹ.

Bùi Mẫn Quân cô đã từ bỏ tất cả, muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Cô muốn hướng đến tự do, làm điều mình thích, đi con đường mình muốn đi… Nay Trần Hiểu My và binh đoàn Thần Võ đã chấp cho cô một đôi cánh, cô còn ngại gì mà không bay lượn giữa trời.

Ngoài ra, từ trong tiềm thức, Bùi Mẫn Quân còn có suy nghĩ rằng, chỉ cần hết lòng phò tá Hiểu My, cô có thể mở ra cho mình một tương lai hoàn toàn tốt đẹp. Tương tự như mỗi một thành viên trong binh đoàn nơi đây.

Nghĩ thoáng rồi, Bùi Mẫn Quân mạnh mẽ gật đầu. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng ngập tràn tự tin, kiên định: Trần tỷ tỷ. Muội đồng ý.

………………………………………………………………………

Sau khi trao đổi với Bùi Mẫn Quân, Hiểu My tìm đến Kim Mao Sư. Đồng bọn này từ lúc được chiêu mộ đến nay, vẫn luôn tận tâm với nhiệm vụ của mình, vì vậy mà tu vi có phần chậm lại. (Ặc. Bắt người ta làm chó giữ nhà, thời gian đâu mà tu luyện).

Lúc Hiểu My tìm thấy nó thì Đại Kim đang cùng một con Ưng sư đấu pháp. Con ưng sư này chính là thú cưỡi của Hiểu My trên đường trở lại bờ nam. Không hiểu sao nó không đi cùng đám Phong Ưng Vương mà chọn ở lại hồ nháo cùng Đại Kim.

Xét về chiến lực, hai con yêu thú có vẻ sàng sàng nhau. Ưng Sư thế mạnh là tốc độ, kỹ năng phi hành. Trong khi đó, Kim Mao sư có Hoả thuộc tính cùng hai đầu đồng thời tác chiến, kỹ năng phối hợp nhuần nhuyễn như thể hai cá thể riêng biệt cùng nhau.

Hiểu My đứng quan chiến từ xa. Nhìn rõ ràng chiêu thức của từng con. Một phong, một hoả, đấu đến mây gió mịt mù.

Từ hai cái đầu của Đại Kim, hoả cầu ồ ạt phun ra, hướng về phía của đối phương. Ưng sư đập mạnh bốn cánh, bay lên thật cao tránh đi công kích của đối thủ. Sau đó, phong nhận từ bốn cánh của nó tạo ra lại lao xuống thật nhanh, về phía của Kim Mao sư.

Kim Mao Sư nhảy chồm về sau hơn chục thước. Tiếp theo, hai cái miệng cùng vận dụng chiêu thức Sư tử hống. Âm thanh đinh tai nhức óc, công kích thẳng vào hệ thần kinh của Ưng Sư. Ngay cả Hiểu My cách trung tâm trận chiến một khoảng xa, cũng phải vận nội lực phòng thủ. Ấy thế, màng nhĩ vẫn cứ rung lên. Quả nhiên lợi hại.

- Bọn chúng thật không tệ.

Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp, quen thuộc vang lên bên tai của Hiểu My. Mỗ nữ ngoái đầu nhìn sang, gặp ngay gương mặt phóng đại của mỹ nam lãnh khốc.

- Thiên Vũ, ngươi nhanh vậy đã trở lại sao? Tình hình thế nào?

- Tạm ổn. Mặc dù chưa chính xác nhưng cũng đã xác định được vị trí cổng vào địa ngục Thâm Uyên.



Thiên Vũ lơ đễnh trả lời. Bộ dạng lạnh lùng cự người từ ngàn dặm. Nếu không phải Hiểu My quá hiểu rõ tính cách của hắn, e là đã chạm tự ái, quay mặt bỏ đi.

- Thiên Vũ, ngươi cảm thấy Kim Mao Sư thế nào?

- Còn hạn chế về tốc độ, chiêu thức tuy mạnh mẽ nhưng động tác dư thừa còn nhiều. Nếu có thể tìm được pháp môn tu luyện thích hợp. Tương lai sẽ là một trợ lực lớn cho sự nghiệp của chúng ta.

Biết Hiểu My có ý bồi dưỡng Kim Mao Sư, Thiên Vũ không tiếc lời, nói lên đánh giá của mình.

- Ta đã hứa sẽ xem nó như đồng bọn của mình mà đối đãi. Thời gian này, tuy ta không có mặt ở đây nhưng nó vẫn cẩn cẩn tận tâm, thực hiện đúng lời giao hẹn của chúng ta.

- Cho nên, muội muốn giúp nó?

Thiên Vũ nhìn Hiểu My khẳng định.

- Phải. Trên đời này, người tài giỏi không thiếu, nhưng muốn tìm một người trung hậu, biết giữ chữ tín mới là chuyện hiếm hoi.

Hiểu My nhìn Đại Kim và Ưng sư đang chiến đấu ở phía xa, lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy triết lý.

Người đối xử với cô tốt một chút, cô sẽ không ngần ngại báo đáp người đó gấp hai. Huống chi, đối với một Kim Mao Sư trung thành với mình, Hiểu My nào tiếc khả năng giúp nó tăng cường thực lực.

Lúc này, trận chiến giữa Kim Mao Sư và Ưng Sư đã kết thúc. Ưng sư thất bại, bản thân có chút chật vật. Cả người nằm mọp trên mặt đất, tứ chi giang rộng ra, bốn cánh rũ xuống như tấm áo choàng, phủ lên tấm lưng thon dài, che đậy những mảng lông bị đốt loang lỗ vô cùng mất hình tượng.

Kim Mao Sư tuy thắng lợi, nhưng mà dáng vẻ không mấy vui vẻ. Nó biết, chiến thắng này chẳng qua do tu vi của nó cao hơn đối phương. Nhưng nếu gặp một Ưng sư ngang ngửa với nó về trình độ, tu vi. Có thể nó sẽ dễ dàng thất bại.

Kim Mao sư đang ão não kiểm điểm về những sai sót trong trận chiến giao hữu vừa rồi. Bỗng nhiên nó ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước. Hai thân ảnh đang chầm chậm tiến tới. Một trong số đó là chủ nhân của nó, Trần Hiểu My. Người còn lại là nam tử tóc trắng cùng về hôm qua. Nhìn qua cũng đủ biết đây không phải nhân loại. Uy thế kia chắc chắn là thần thú như Kim Phượng, chỉ là người ta che dấu, nên nó không rõ chân thân.

- Chủ nhân.

Kim Mao Sư ngoan ngoãn đứng trước Hiểu My, cúi đầu thật thấp, dùng ngôn ngữ nhân loại để chào. Ưng Sư thấy thế cũng bò dậy, lắc lắc thân người đến đứng trước hai người, cái mỏ chim khép mở, Hiểu My không hiểu về điểu ngữ, nhưng đã cùng đồng hành một thời gian nên cũng biết là nó đang chào hỏi bọn cô.

- Đại Kim. Ngươi khá lắm. Thời gian này cũng nhờ có ngươi bảo vệ Thần Võ Binh Đoàn giúp ta. Đa tạ.

Hai cái đầu to chảng của Đại Kim lúc lắc. Miệng ngoác tới mang tai. Chủ nhân đang khen nó, còn cảm tạ nó nữa đó nha. Thì ra, chủ nhân vẫn nhớ tới nó. Quả không đáng tiếc thời gian này nó chăm chỉ giữ nhà cho lão đại. Ha ha ha.

Hiểu My trao đổi với hai con yêu thú vài câu. Sau đó cho mỗi con một viên đan dược để khôi phục. Dẫu có tâm muốn trợ giúp Kim Mao sư nhưng không phải lúc này. Ít nhất, phải chuẩn bị kỹ càng.

……………………………………………………….

Năm hôm sau.

Trong một khu vực trống trải tại khu vực ngoại vi Ma Lâm Sơn mạch, đoàn người của Hiểu My chọn một vị trí an toàn, cách xa khu vực trung tâm đã hoạch định, chờ mong giây phút trọng đại, chứng kiến Đại Kim độ kiếp thành người.

Kim Mao Sư khi biết Hiểu My có ý định trợ giúp cho nó, sung sướng đến mất ngủ quên ăn. Trạng thái cả ngày ngác ngác ngơ ngơ như người thiếu não.

Điều này rất không tốt cho quá trình độ kiếp. Bởi lẽ trong thời khắc nguy hiểm ấy, yêu thú không chỉ chống lại lôi điện dồn dập từ trời cao giáng xuống, mà còn phải đối diện với tâm ma của bản thân. Do đó, tâm không tịnh là điều vô cùng nguy hiểm. Dễ đưa sinh mạng vào đường tuyệt sát.

Thiên Vũ không nhìn nổi con sư tử ngốc này tự tìm đường chết, nên đến cảnh tỉnh nó vài câu. Đại Kim nghe thấy, sợ hãi, toàn thân dựng đứng lông tơ. Sau đó lập tức điều chỉnh trạng thái toàn thân. Tu tỉnh thần kinh, lắng đọng cảm xúc mà chuẩn bị cho bước ngoặc cực kỳ trọng đại.

Thời gian năm ngày nhanh chóng trôi qua. Cuối cùng thì hôm nay, Đại Kim cũng ưỡn ngực, ngẩng cao hai đầu tiến tới vị trí được đánh dấu đỏ mà Thiên Vũ đã chuẩn bị cho nó.

Mấy ngày qua, Đại Kim đã phục dụng vô số tinh hạch yêu thú hoả thuộc tính cùng đan dược mà chủ nhân đưa cho. Cảnh giới của nó nhanh chóng tăng lên. Sau đó thì liên tục chiến đấu với đàn ưng sư để củng cố tu vi. Nay, ranh giới đột phá chỉ là một đường mong manh như sợi chỉ.

Đại Kim ngửa đầu lên trời cao, hít một hơi thật dài. Sau đó, dùng hai chân trước đưa hai quả màu hồng nhạt lên miệng. Đây là Địa linh quả - thần quả mà Thiên Vũ tìm được trong thời gian lịch lãm một mình. So với Thiên chi quả, công dụng có kém hơn. Nhưng với yêu thú như Kim Mao Sư, lại vô cùng thích hợp.

Thần quả vừa vào miệng, lập tức tan thành dòng nước ấm áp chảy dọc theo khoang miệng, rồi lan đến từng tế bào của cơ thể Kim Mao sư. Sau đó, một luồng khí nóng bốc lên, toàn thân của nó vang lên thanh âm như tiếng kim loại nứt gãy. Kinh mạch trồi lên, co rút. Đau đớn như ngàn vạn lưỡi đao đồng thời chém đến tận xương. Kim Mao sư thống khổ rên lên.

Hiểu My và đoàn người đứng ngoài xa, nhìn bộ dạng nó như thế, bất giác, ai ai cũng nhíu chặt mày.

- Hiểu My. Con sư tử ngốc này của con có thể độ kiếp được chứ. Ta thật sự hoài nghi à nha?

Ngạo Thiên Quân tuy trao đổi với Hiểu My nhưng mắt vẫn nhìn vào thân ảnh đang biến hoá không ngừng của Đại Kim phía trước. Tuy sống đến từng tuổi này, cảnh tượng độ kiếp của yêu thú không còn xa lạ với ông. Nhưng, con ngốc sư này liên quan đến chất nữ duy nhất mà ông hết mực thương yêu, cho nên, lòng cũng lo lắng, quan tâm. Hi vọng nó thành công vượt qua thiên kiếp.

Trường An im lặng, vẻ mặt trầm trọng bộc lộ ra sự bất an dâng lên cao ngút trong nội tâm. Hắn chỉ là một á nhân. Tuy không cần độ kiếp, vừa sinh ra đã có nhân dạng tuyệt sắc khiến bao kẻ đố kị, ước ao. Thế nhưng, ai biết được, bản thân hắn cũng muốn tu luyện và trải qua thiên kiếp như Kim Mao Sư. Hắn muốn một đường tiến lên, cùng chiến đấu, kề bên tỷ tỷ. Chứ không phải như hiện tại. Tuy cố gắng thật nhiều, nhưng đôi lúc, hắn thấy bản thân như một gánh nặng trên vai của Hiểu My.

Bởi thế mới nói, việc làm tốt nhất của đa số nhân loại là “Luôn tự tìm khổ” cho chính mình. Nếu như mỗi một người đều biết hài lòng và chấp nhận với hiện tại, cuộc đời này sẽ ít nước mắt và nụ cười rạng rỡ nhiều thêm.