Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 112: Bùi Mẫn Quân




Sau khi đánh đuổi Trương Đại Bảo, Chu thẩm kêu mấy phụ nhân đi theo mình tiếp tục mua sắm thực phẩm. Bản thân bà thì dẫn Bùi Mẫn Quân vào một tửu điếm tao nhã gần đó.

Gọi tiểu nhị mang đến một chậu nước cho vị cô nương này rửa mặt. Lúc sau, Chu thẩm mới có thời gian quan sát thật kỹ người thiếu nữ mà bà cứu được hôm nay.

- Quả là một tuyệt sắc mỹ nữ. Hèn gì mà bị ác bá trêu chọc. Lần sau có ra ngoài thì nhớ cải trang thật kỹ. Thân nữ nhi, đi lại một mình thì nên có chút kiến thức phòng thân. Đừng để bản thân trở thành mục tiêu cho kẻ xấu thừa cơ lợi dụng.

Sau một thoáng kinh diễm vì nhan sắc của tiểu cô nương, Chu thẩm mới lên tiếng, thật lòng khuyên nhủ.

- Đa tạ đại thẩm đã ra tay cứu giúp. Ơn này, Mẫn Quân xin ghi khắc thật sâu.

Bùi Mẫn Quân dịu dàng hành lễ, cử chỉ tao nhã, lịch sự. Nhìn qua không thể bắt bẽ vào đâu.

- Thì ra nhũ danh của cô nương là Mẫn Quân. Tên thật đẹp. Không biết cô nương từ nơi nào đến, tương lai có dự định gì không?

Bùi Mẫn Quân nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên Chu thẩm, nâng tay ngọc, rót một chung trà đưa đến trước mặt Chu thẩm, mời thẩm ấy dùng trà. Sau mới chầm chậm mở lời:

- Tiểu nữ họ Bùi, gọi Mẫn Quân, đến từ Bạch Nhật Thành. Đại thẩm, khi nãy có nghe thẩm nói tới Thần Võ Binh Đoàn, xin hỏi, thẩm có biết Bào đại thúc - quản gia của binh đoàn Thần Võ?

Chu thẩm nghe vị cô nương này nhắc tới phu quân của mình, bỗng dưng chột dạ? Không lẽ đây thật sự là con cháu gì của hắn mà thẩm ấy chẳng hay?

Tuy rối rắm trong lòng, nhưng ngoài mặt thì Chu thẩm vẫn rất tự nhiên, thong dong lên tiếng.

- Dĩ nhiên là biết. Biết rất rõ là khác. Không biết Bùi cô nương tìm lão công nhà ta có việc gì?

- Lão công? - Mẫn Quân hơi bất ngờ, nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm nhiều hơn. Sau mới nhìn đại thẩm trước mặt, vội vàng giải thích: - Không giấu gì thẩm. Tiểu nữ mang theo thư nhà của Lữ công tử cùng Trần cô nương đến đây. Chỉ là giữa chừng xui rủi, gặp phải đăng đồ tử quấy rối, khiến cho mọi người cười chê. Thật là ái ngại.

- Ra vậy.

Chu Thẩm lén lút thở phào. Hoá ra, bà suy nghĩ nhiều. Nhưng nghe nói là thư nhà của Lão đại cùng Nhị gia, bà lại cảm thấy đây là đại sự. Cho nên liền nhanh chóng dẫn Bùi Mẫn Quân về tổng đàn, chuyện gấp à nha.

…………………………………………………………………..

Nửa canh giờ sau:

Phòng khách nhỏ của Đông Viện tại đại bản doanh của binh đoàn Thần Võ.

Bào Thúc cùng Chu thẩm đón tiếp Bùi Mẫn Quân. Lẽ ra, nhiệm vụ đón khách là của Bào quản gia. Nhưng vì khách đến là một cô nương, không thể để một nam nhân như lão tự mình đón tiếp. Cho nên mới để Chu thẩm đứng ra.



Bào quản gia đọc thư tay của Hiểu My, sau đó mỉm cười, khách sáo với Bùi Mẫn Quân vài câu, rồi nhờ Chu thẩm đưa người ra ngoài, chọn một tiểu viện ở khu vực phía Bắc cho Bùi cô nương ở lại.

…………………………………………..

Buổi tối, hai vợ chồng già nằm trên giường, nói chuyện với nhau. Chu thẩm có chút tò mò, không biết cái vị Bùi cô nương này lai lịch thế nào? Lại có thể để Lão đại đích thân viết thứ giới thiệu.

Bào thúc cười hì hì:

- Lão đại không nói. Chỉ căn dặn chúng ta quan tâm, chiếu cố đến Bùi cô nương, nếu có thể giúp đỡ được thì nhiệt tình giúp đỡ. Bà cũng nên thay tôi lưu ý người ta nhiều một chút. Tránh xảy ra sai sót để Lão đại phiền lòng.

- Tôi biết rồi. Nhưng ông cũng phải nói đám nam tử ở Tây Viện đi. Rồi đám tiểu tử loi nhoi ở Nam viện nữa. Bùi cô nương là một mỹ nhân, đừng để bọn họ hù doạ cô nương người ta bỏ chạy.

Chu thẩm nhìn lão công của mình, ân cần dặn dò. Sau đó…… à, không có sau đó, vì hai người đã nhanh chóng vận động. Màn trướng phất phới, giường gỗ rung rung.

………………………………………………………………………

Cuộc sống tại Thần Võ Binh Đoàn đối với Bùi Mẫn Quân vô cùng đơn giãn, bình dị. Sáng sớm thức dậy, cùng Chu thẩm xuống bếp, học tập nấu ăn. Chiều thì theo các phụ nhân, thêu thùa, may vá… lúc nào cũng vui vẻ, nói nói cười cười.

Thỉnh thoảng, các nam tử ở đây cũng có xuất hiện trước mắt cô. Thế nhưng, họ được Bào quản gia căn dặn kỹ càng, không dám làm điều thất thố, thành thành thật thật, khiến Mẫn Quân không thấy trở ngại trong lòng.

Đối với Bùi Mẫn Quân mà nói, cô đã rất chán ngán cảnh cửa rộng tường cao nhưng số phận lại không do bản thân mình định đoạt. Sinh ra làm thân nữ nhi, được phụ mẫu hết mực yêu chiều. Để rồi một ngày, bi đát nhận ra, mình chỉ là một công cụ để gia tộc mưu lợi, đổi lấy quyền thế, tài nguyên. Cô cảm thấy bất nhẫn trong lòng.

Nay, hiếu ấy đã đền, nợ ấy đã trả. Cô muốn sống một cuộc đời hoàn toàn mới. Muốn tự làm chủ số phận và vận mệnh của bản thân.

Trong một lúc tình cờ, Chu thẩm phát hiện, vị Bùi cô nương này thế mà lại rất có hiểu biết ở lĩnh vực kinh doanh. Nhất là kinh doanh tửu lâu, nhà trọ. Bà liền đem việc này nói lại với lão công của mình.

Bào quản gia nghe nương tử nói vậy. Cũng lưu ý trong lòng, nhất định một ngày nào đó sẽ báo lại với Lão đại. Biết đâu, có thể tìm một hướng khác để phát triển năng lực của Bùi cô nương.

………………………………………………………………………

Sự xuất hiện của Bùi Mẫn Quân tại binh đoàn Thần Võ tới hôm nay đã mấy hôm. Ngoài chuyện này ra, thì mọi thứ ở đại bản doanh vẫn cứ lặng lẽ theo dòng. Ai làm nhiệm vụ cứ tiếp tục làm nhiệm vụ. Ai học tập thì học tập. Mỗi người mỗi việc… điều này cũng chính là một điểm cộng chứng tỏ năng lực quản lý của Bào quản gia, là minh chứng cho tinh thần kỷ luật của trên dưới toàn bộ Thần Võ binh đoàn.

Trưa hôm nay, sau khi cơm nước chuẩn bị xong, toàn thể mọi người cùng tập trung trong nhà ăn rất lớn. Bào Quản gia vừa hạ lệnh, các phụ nhân chỉ huy đám nhỏ hỗ trợ mang lên.

Bỗng nhiên, bên ngoài, thanh âm của Đại Kim vang vọng thật to. Từng tràng, từng tràng dài khiến cho mọi người tức thì phản ứng. Nhanh chóng chạy ra ngoài, triển khai thế trận sẵn sàng đón địch.

Năm phút sau, từ phía chân trời. Một đàn yêu thú phi hành ùn ùn kéo tới. Con nào con nấy toả ra khí thế phi phàm, thua kém không nhiều so với Đại Kim.

Đi đầu là hơn mười con Ưng Sư bốn cánh đầy uy vũ, ngay sau đó là đàn Phong ưng vương mạnh mẽ, quạt gió ầm ầm. Bởi chúng nó bay tuốt trên trời cao, từ mặt đất nhìn lên, đâu dễ nhận ra những người ngồi trên lưng điều khiển. Cho nên đám người Bào Thúc khẩn trương, đám nhỏ được lệnh nhanh chóng trở về phòng. Những ai có thể chiến đấu thì hết sức tập trung, cho dù đối thủ có lợi hại cỡ nào, cũng quyết giữ gìn cho được đại bản doanh của binh đoàn. Ngay cả Kim Mao Sư cũng đã biến hình. Thân to như một quả núi nhỏ.

Lúc đàn phi hành thú bay đến gần thì bắt đầu hạ thấp độ cao. Sân bay chính là thao trường tập luyện của đám trẻ sáng nay. Hiểu My từ trên lưng của Ưng Sư, hét to vọng xuống.

- Binh đoàn Thần Võ, chúng ta đã trở về.

Bào Thúc: (ô-ô)

Trên mặt đất, toàn thể mọi người đều ngơ ngác. Sau đó là bầu không khí oà vỡ. Đám trẻ con đang di chuyển về Nam viện cũng vội trở lại, tập trung bên cạnh thao trường, đồng loạt hò reo. Lão đại và các huynh đệ đều trở lại. Tư thế xuất hiện lại càng hoàng tráng, ấn tượng vô cùng.

Đoàn Phi Hành Thú đáp xuống mặt đất. Nhóm người Hiểu My xuất hiện liền lọt vào vòng đón tiếp nồng nhiệt như thể các siêu sao ca nhạc trong đêm Liveshow hay các buổi họp mặt Fan Club của các nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng EXO, BTS hay BigBang.

Ha ha. Cảm giác được nhiều người hâm mộ thật là thích a. - Hiểu My đắc ý trong lòng.

Ngày hôm nay, với toàn thể Thần Võ Binh Đoàn còn vui hơn ngày hội. Bởi vì Lão đại, Lạc công tử cùng các huynh đệ Trần Đại Uy sau một chuyến Bắc tiến đã mang theo rất nhiều quà cáp về đây.

A Thuỷ nhìn tràng cảnh này, mới hiểu lý do tại sao đi tới chỗ nào, Hiểu My cũng điên cuồng mua sắm. Có những thứ chẳng hề ích lợi đến việc tu luyện của cá nhân, thậm chí, kể cả trang sức, trâm cài hay hoa lụa… chỉ cần vừa ý, mỗ nữ liền thu lấy, chất đầy ấp trong giới chỉ không gian.

Thì ra, Trần Hiểu My chuẩn bị cho đại gia đình này.

Sau khi chào hỏi với mọi người. Bào Thúc theo Hiểu My vào đại sảnh lớn ở Đông viên. Những người khác thì trở lại nhà ăn, dùng cho xong bữa trưa vừa dọn.

Nhìn đống tinh hạch yêu thú, tinh thạch và bảo khí chất thành các núi nhỏ trước mặt. Bào Thúc kích động không nói nổi nên lời.

Đây chính là cơ sở để xây dựng, phát triển toàn bộ binh đoàn Thần Võ. Mặc dù đều là của công, nhưng mà Bào thúc còn thấy vui sướng hơn chính những thứ thuộc về mình.

Hiểu My đưa bốn giới chỉ không gian cho lão. Một cái chứa đầy ấp tinh hạch yêu thú. Một cái chứa đủ loại bảo khí khác nhau. Một cái khác chứa tinh thạch. Cái cuối cùng là những món quà phong phú đa dạng để chia cho từng thành viên trong Tổng đàn của Binh đoàn Thần Võ.

Số tài sản này không phải chỉ mình Hiểu My gom góp, mà còn có công sức rất lớn từ Lữ Tuấn, Thiên Vũ, Trường An, Kim Phượng và cả bọn người Trần Đại Uy.

Trần Tùng nhìn thấy cũng hít hà một hơi. Bởi lẽ Trần Hiểu My cũng đã để lại cho Vô Cực Kiếm Phái và Tứ Thần Sơn, mỗi nơi một phần như thế.

Không ngờ, cháu gái của hắn lại là một siêu cấp phú bà. Nhưng mà nhắc tới Tứ Thần Sơn, Ngạo Thiên quân lại thấy tội nghiệp cho Tiểu Phong Tử. Lần này, hắn sống chết cũng muốn chạy theo. Nhưng bị ông ta mạnh mẽ ép buộc ở lại. Thế là Võ Thường Phong khóc lóc ỉ ôi. Nói là bị sư phụ bỏ rơi, sư huynh, sư muội, sư đệ đều ghét bỏ, sống uổng phí kiếp người….

Trần Tùng và Hiểu My khuyên nhủ một hồi. Đưa ra đủ thứ lý do, thế nhưng, Tiểu Phong Tử nhất nhất lắc đầu. Cuối cùng thì Hiểu My phải để lại một kiện pháp bảo chuyên tấn công cho hắn, hắn mới miễn cưỡng gật đầu.