Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 107: Về nhà




Trong cuộc sống, mỗi người đều phải đối mặt với vô vàn sự lựa chọn. Có những lựa chọn đơn giản, nhưng cũng có những lựa chọn rất khó để đưa ra quyết định, bởi nó quyết định toàn bộ tương lai, định hướng của một con người.

Lữ Tuấn chọn lựa Hiểu My – hắn không tiếc bỏ ra tất cả để duy trì lựa chọn của mình. Chính vì thế, khi đối diện với hiểm nguy, hắn không màng nguy hiểm, dâng ra sinh mệnh của bản thân.

Còn Hiểu My lựa chọn gì đây? Nhiều lúc, cô thấy cuộc đời mơ hồ như một vở kịch. Ai cũng bảo cô là chuyển thế của Hoan Hỉ thần. Thế nhưng, đôi lúc, cô không thể phân định, chuyển thế của Hoan hỉ thần là Trần Hiểu My – nhi nữ của phu phụ Trần Chí, Lam Bình? Hay là bản thân cô, Trần Hiểu My – một sinh viên IT vừa mới ra trường, tình cờ xuyên đến?

Con đường mà cô đi không giống người khác. Kể từ khi rời khỏi sơn cốc cho đến giờ, cô sống vì mục tiêu gì? Lý tưởng gì?

Mới đầu, chỉ là muốn du lịch khắp dị giới này cho không uổng một vé xuyên không.

Về sau, những cuộc tao ngộ, những mối liên hệ từ từ xuất hiện. Mơ ước ngây thơ ngày xưa bị che lại dưới một lớp ân oán thật dày. Cô muốn tìm phụ mẫu, muốn báo thù rửa hận… Thế nhưng, cô chưa thành công tiếp cận được mục tiêu thì phát hiện bên cạnh mình, rất nhiều người khác oan uổng hi sinh.

Cho tới hôm nay, cô phát hiện, tâm cảnh cô không bình tĩnh, mục tiêu của cô không kiên định. Thậm chí, suy nghĩ của bản thân lại mâu thuẫn vô cùng.

Nhìn bộ dáng ủ ê, suy sụp của cô, chưởng môn Vô Cự Tử tư lự trong lòng. Ông biết, hành trình đến bờ bắc lần này, mọi người đều đã vất vả nhiều. Cũng hiểu những hiểm nguy mà họ đối mặt không cái nào là đơn giản.Tuy nhiên, trong giai đoạn nhạy cảm này, Hiểu My càng phải bình tĩnh nhìn nhận, đối mặt với vấn đề.

Vô Cực Tử nhíu mày, tay vuốt hàm râu trắng dài trước ngực. Giọng nói hết sức nhu hoà. Không trách móc cũng không hề oán hận.

- Ta biết, Lữ Tuấn gặp chuyện là một đã kích không nhỏ đối với cô. Tuy nhiên, nếu cô không thể vượt qua, lấy ai vì hắn mà tìm đến thuốc giải. Lấy ai chiếu cố Nhị thúc và đệ đệ, ai sẽ lo lắng cho Thần Võ Binh Đoàn? Rồi còn phụ mẫu của cô nửa. Không phải cô vẫn muốn tìm kiếm họ đó sao?

Cô hoài nghi năng lực của bản thân? Nhưng trong mắt của chúng ta, cô đã là một người rất tốt, rất có nâng lực và tinh thần trách nhiệm.

Chuyện không may của Lữ Tuấn và Thái Thiếu Nam không nên ôm hết lên người mình. Kẻ chủ mưu là Yêu Thần. Người hạ thủ là tay chân của ả. Do đó, muốn gánh vác trách nhiệm, cũng nên tìm ả mà đòi.

Hơn nửa, nếu không có cô, Thái Thiếu Nam đã không thể tỉnh lại. Tay chân yêu thần tại Huyền Thiên đại lục cũng không bị tiêu trừ. Đây là thắng lợi rất lớn. Nó giúp cho toàn bộ mảnh thiên địa này trong sạch, giúp mọi người được bảo vệ, được bình an.

Đừng lo nghĩ quá nhiều. Trước mắt cứ an tâm, tranh thủ nghỉ ngơi. Chuyện Lữ Tuấn để ta cùng bàn bạc với Vô Tâm và Vô Ưu muội tử. Có sự trợ giúp của Kim Hộ vệ, Ngân hộ vệ còn Lãnh Nguyệt và Thiên Vũ tướng quân. Chúng ta dù sao cũng có ký ức trước đây, chắc chắn sẽ tìm được cách cứu hắn.

- Thật sao? Hiểu My ngước đôi mắt đen láy, long lanh nhìn Vô Cực Tử.

- Thật. – Đại đệ tử của Hoan Hỉ thần mỉm cười. Sau đó, nhìn cô trìu mến, hối thúc: - Mau ra ngoài gặp mọi người đi. Nhị thúc của cô nhớ cô rất nhiều. Ta nghe hắn lải nhãi cả ngày cùng đau cả óc a.

Hiểu My vui vẻ, lấy lại tinh thần, cúi chào Vô Cực Tử rồi nhẹ nhõm ra ngoài. Từ lúc đặt chân đến dãy Hằng Sơn, cô đã bay thẳng đến đỉnh núi Đại thần sơn, gặp chưởng môn Vô Cực Tử. Cho nên, vừa bước ra khỏi thư phòng của người, cô đã gặp ngay nhị thúc hối hả tới đón. Thân ảnh khổng lồ như bác Hagic rất kích động. Vỗ vỗ vai cô, miệng cười tươi như hoa nở, làm hàm râu xồm xoàm dịch chuyển xuống lên, nhưng mà, giọng nói có chút dỗi hờn như trẻ nhỏ bị bỏ rơi:

- Cháu gái. Cuối cùng cũng trở về. Ta tưởng con không thèm quan tâm tới lão già này nữa chứ.

Hiểu My xoa xoa bờ vai của mình. Cũng may, cô không yếu đuối như vẻ bề ngoài. Nếu không, chỉ với vài cái vỗ vai thế này, xương cốt của cô chắc vụn ra như tấm. Nhưng mà, nhìn thấy nhị thúc như thế, tự nhiên, cô rất thấy an ủi trong lòng.

- Nhị thúc, về nhà thôi. Chúng ta về nhà rồi nói.



- Ừ, về nhà, về nhà.

Ngạo Thiên Quân rạng rỡ cười. Sau đó, cả hai nhanh chóng phi thân hướng về ngọn Tứ Thần Sơn. Nơi đó có thân nhân và người quen đang chờ bọn họ.

……………………………………………………………………………

Tứ Thần Sơn

Rừng hoa trước cửa Đan Viên vẫn một màu hồng rực rỡ. Biển hoa mênh mông như cháy cả một vùng trời. Gió vẫn thổi, hoa vẫn bay, cảnh sắc vẫn vẹn nguyên như ngày cô vừa đến.

Nơi này là một trong những ngôi nhà mà cô yêu thích nhất tại Huyền Thiên Đại lục này. Vì bảy năm học tập, tu luyện tại đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của Hiểu My, cuộc sống bình yên bên người thân, huynh đệ.

Căn tiểu viện trong Đan Viên được một rừng trúc nhỏ bao quanh. Ngày thường đơn giãn, tĩnh lặng. Nhưng hôm nay, từ trước đến sau, ồn ào, náo nhiệt, rộn rã tiếng nói cười.

Hiểu My vừa đặt chân vào đại sảnh đã bị lọt vào vòng tay chào đón của một thân ảnh quen thuộc. Hai năm nay, hắn không những không “nhỏ gọn” lại mà càng lúc càng bành trướng to ra.

- Tiểu sư muội. Muội đã trở về. Ta nhớ muội quá. Hu hu hu…..

Võ Thường Phong mạnh mẽ lao lên, ôm cô thật chặt. Làm Hiểu My một đầu hắc tuyến. Mắt mở trợn trừng.

- Tiểu Phong tử sư huynh. Có phải khoa trương quá rồi không?

Ngạo Thiên Quân thấy cháu gái bị ăn đậu hủ trước mặt nhiều người. Gương mặt đang hớn hở lập tức đen hơn đít nồi. Ông co chân lên, đạp ngang một cước làm Tiểu Phong Tử văng ra xa hơn hai thước.

- Cút.

Bọn người A Thuỷ và Trần Trường An đứng ở kế bên nhìn thấy cảnh tượng này, lấy tay che mặt, quay sang một bên cười hắc hắc.Trong đầu cả hai đều không ngừng mắng hắn: Đáng đời, ai biểu đám lợi dụng, sàm sở Hiểu My. Nếu để bọn hắn ra tay, sẽ không nhẹ nhàng như vậy. (Ặc).

Đỗ Minh và Phương Tình cũng có mặt. Họ không theo Lạc Vô Trần về lại Nhị Thần Sơn. Lạc sư huynh đi xa trở về, có nhiều chuyện cần bàn giao cho sư phụ Kiếm Trung Quân. Còn bọn họ thì đã quá thân quen, ngày nào cũng gặp. Nhưng Trần Hiểu My mấy năm rồi mới trở lại. Cho nên cặp tình lữ này kiên quyết bám dính không tha.

Hiểu My nhìn một vòng, không thấy đám người của Thần Võ Binh Đoàn, bèn quay sang nhìn Trường An bên cạnh.

- Đệ đệ. Bọn Hồ Phi Tiếu, Trần Đại Uy đâu?

- Bọn hắn cũng định ở đây chờ tỷ. Nhưng vừa rồi nghe nói Võ đài tại Tử Lâm Viên có hai đệ tử nội môn quyết chiến với nhau. Thế là kéo đi rồi.

Ngạo Thiên Quân nghe cháu gái nhắc tới đám nam tử này, hắn cũng đắc ý, khoe khoang:

- Từ lúc về đây, chỉ có mấy ngày nhưng bọn họ tại Vô Cực Kiếm Phái này như cá trở về biển, mặc sức tung hoành. Ngoại trừ Đại thần sơn, bốn ngọn núi còn lại không nơi nào không lui tới. Nhờ vậy mà cũng học hỏi được nhiều điều. Hiểu My à, đồng bọn của con khá lắm. Con làm một lão đại rất tốt!

- Đa tạ thúc đã chiếu cố bọn họ.

Hiểu My cảm kích nhìn nhị thúc của mình. Quả thật, để cho Thần Võ Binh Đoàn được giao lưu, học hỏi tại Vô Cực Kiếm Phái, đó là một đặc ân, một cơ hội dành cho bọn họ. Dù sao, đây cũng là một trong tứ đại môn phái thống trị bờ nam của Đại Lục Huyền Thiên.

Đúng lúc này, từ cửa đại sảnh, hai thân ảnh một nữ một nam xuất hiện. Cả hai đều mặc đồng phục của Kiếm phái Vô Cực, trên ngực áo trái có thêu phù hiệu của Tứ Thần Sơn. Nữ phong tư tao nhã, bộ dáng xinh tươi. Nam thì khí chất ung dung, đẹp trai như minh tinh bước ra từ màn ảnh.

Họ vừa bước vào, đã cất tiếng thật to:

- Trần sư muội. Chúng ta đến chúc mừng muội thắng lợi trở về đây.

- Hoàng sư tỷ, Thái sư huynh. Gặp được hai người, muội thật vui mừng. Thái sư huynh, huynh đã khoẻ hẳn rồi à?

Hiểu My nhanh chóng bước lên, đón hai người mới tới. Thái Thiếu Nam xem ra hồi phục rất tốt. Tuy bộ dáng còn hơi suy yếu, nhưng mà da dẻ hồng hào, tinh thần phấn khởi. Hắn cung tay với Hiểu My, khom người thật sâu, trịnh trọng nói lời cảm ơn.

- Đa tạ Trần sư muội. Nếu không có muội và các huynh đệ, chắc là cả đời này của ta cũng không thể tỉnh dậy. Ơn cứu mạng của mọi người, ta sẽ ghi khắc thật sâu.

- Thái sư huynh, huynh nói thế cứ như xem muội là người xa lạ. Tuy chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, nhưng tình cảm như huynh đệ ruột rà. Giúp nhau trong cơn hoạn nạn, đó là lẽ thường. Huynh khách sáo như vậy làm gì.

Hiểu My thân thiện mỉm cười. Sau đó, cô nhìn khắp một vòng, hồ hởi lên tiếng:

- Mọi người mau ngồi xuống. Muội có quà cho mọi người đây.

Ha ha. Nghe nhắc đến quà, cả đám đều hưng phấn tựa trẻ thơ. Hiểu My phân phát tận tay từng người, từng người một.

Nữ nhân thì có vòng tay, vòng cổ bằng ngọc trai tuyệt đẹp. Cái này ở đây gọi là trân châu tự nhiên. Đeo trên người rất có lợi cho sức khoẻ. Ngoài ra, Hiểu My căn cứ vào thuộc tính pháp thuật và sở thích của từng người mà bảo khí, tinh hạch yêu thú tặng ra rất khác nhau.

Nhị Thúc Ngạo Thiên Quân sở hữu Hắc Long côn có thể điều khiển sấm sét. Vì thế, Hiểu My tặng thúc ấy rất nhiều tinh hạch có lôi thuộc tính của yêu thú. Toàn bộ đều là cấp chín. Ngoài ra, còn có một trương Huyền thiết vô cùng quý hiếm, có niên đại mấy vạn năm.

Thái Thiếu Nam sử dụng Tam Tiên Thương cũng có thuộc tính lôi, được chia phần tinh hạch giống như Trần Tùng, nhưng phân lượng ít hơn. Ngoài ra, hắn còn được tặng một bộ khải giáp màu trắng. Mặc vào tựa thiên thần. À không, phải nói là sau khi mặc vào, thì đúng thật trở thành Triệu Tử Long – chiến thần Tam quốc.

Tiểu Phong Tử sư huynh sử dụng đại chuỳ, vì thế, hắn được tặng rất nhiều tinh hạch thổ thuộc tính. Ngoài ra, còn có một khối huyết thiết vạn năm. Ha ha. Không biết hắn có sử dụng cái này để làm thành đao làm bếp không nữa. – Hiểu My nghĩ thầm.