Bàn Sơn

Chương 89: Triệu gia tổ phần




Trình Bất Lam mời đến là quân chính quy hàng thật giá thật, Đại Hồng thiết kỵ. . .

Đằng giáp binh tinh quái do pháp thuật sinh ra, không biết đau đớn không sợ chết nhưng lại không biết bày trận không biết trận pháp, mặc dù nhân số không ít nhưng dưới sự trùng kích của kỵ binh chân chính rất nhanh liền tan rã. Các thanh y được giải cứu sau lần trùng kích đầu tiên của họ.

Từng đội từng đội kỵ binh dưới sự chỉ huy của quan trưởng, đan xen, trùng kích, không chút lưu tình chém giết đằng giáp binh.

Đằng giáp binh dựa vào hơi người mà tìm tới chém giết, căn bản là không biết bỏ chạy, điều này lại khiến cho quan binh tránh được nhiều phiền phức. Cứ như vậy, một tràng chiến đấu kéo dài từ đầu giờ chiều đến lúc nửa đêm.

Gần như tất cả tinh quái đều bị chém giết, Giải Linh trấn cũng bị phá hủy hoàn toàn, thanh y còn sống sót sau cùng chỉ dư lại vài chục người.

Mười năm thời gian, gian khổ xây dựng Giải Linh trấn không chỉ mình Lê Giác thiên hộ, du kỵ Trình Bất Lam từ đầu đến cuối vẫn luôn hoạt động, vài vị quan trưởng của mấy tòa binh mã đại doanh gần đó đều nhận được sự giúp đỡ của lão, khi địch nhân đánh tới, Trình Bất Lam lập tức cầu cứu doanh trại gần nhất.

Về công, quan binh có trách nhiệm bảo vệ giữ gìn lãnh thổ, thanh y truyền tin nói có 'phỉ loạn' đến tiểu trấn gây sự, bọn họ không thể vô trách nhiệm đừng nhìn. Xuất binh danh chính ngôn thuận, quan chủ của đại doanh tự nhiên là vui vẻ trả ơn Trình lão đầu rồi.

Đó chính là chỗ cao siêu trong mưu kế của Trình Bất Lam, quốc sư cũng là người của triều đình, đệ tử của lão ta cho dù kiêu ngạo thế nào đi nữa, khi đại đội binh mã kéo đến, cũng không thể tiếp tục ra tay giết chóc toàn thành.

Chỉ có điều, có hai điểm mà Trình lão đầu không tính đến, thứ nhất là trong tiểu trấn cơ quan trùng trùng nhưng chỉ kiên trì được một đêm, viên binh thiếu chút nữa không thể đến cứu kịp; thứ hai là mối họa đằng binh giáp, vừa khéo cho các kỵ binh thể hiện bản lãnh. . .

Sau một hồi xã giao cám ơn các tướng lĩnh đã dẫn quân đến tương trợ, kỵ binh thu đội rời đi, Trình lão đầu mới quay trở lại, sau trận chiến ác liệt vừa rồi lão cũng đã thụ thương không nhẹ, khuôn mặt già nua trắng bạch, không ngừng ho khan, quay trở lại hỏi Lương Tân:
- Các ngươi còn việc gì cần phải làm nữa?

Lương Tân cũng không biết dấu diếm, trực tiếp nói ra nhiệm vụ mà ' Chỉ Huy Sứ ' giao cho mình:
- Đi Trấn Sơn, giúp Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc lật án! Còn lão?

Trình Bất Lam từ trong lòng ngực lấy ra một tấm khăn lụa lau đi vết máu trên chòm râu, đáp lại:
- Ta mang Triệu Khánh trở lại kinh sư, đi gặp Chỉ Huy Sứ.

Nhất trí về phương hướng mọi người cùng đường, như vậy là tốt nhất, có thể chiếu cố bảo vệ lẫn nhau. Lương Tân lại quay sang nhìn về phía Triệu Khánh ở cách đó không xa:
- Tôi còn một việc muốn hỏi lão. . .

Trình lão đầu nhíu mày, thấp giọng hỏi Lương Tân:
- Có phải ngươi định hỏi, vì sao hắn lại ẩn cư?

Lương Tân gật đầu, vụ án của Khúc, Liễu còn chưa kết thúc mà quốc sư đã rút chuyển tâm phúc hảo thủ, thậm chí phái tất cả đệ tử đến bắt Triệu Khánh, nguyên nhân bên trong chuyện này mới là điều mà Lương Tân quan tâm nhất.

Nhưng Trình lão đầu lại lắc đầu:
- Chỉ Huy Sứ giấu Triệu Khánh ở nơi này nhất định là liên quan đến một bí mật vô cùng quan trọng, không thể hỏi, đừng nói là ngươi ngay cả ta cũng không dám hỏi tới. . .

Không đợi lão nói hết, Lương Tân đã lắc đầu, thần sắc kiên quyết:
- Sự việc có quan hệ trọng đại.

Trình lão đầu suy nghĩ chốc lát, đột nhiên hai mắt trợn trừng lăn ra đất ngất xỉu.

Lương Tân giật mình hoảng sợ, ngay lập tức hiểu ra ý tứ của lão hồ ly trong lòng vui vẻ không thôi, quay đầu nhìn về phía Triệu Khánh.

Triệu Khánh không phải kẻ hèn nhát, ngược lại, người này không sợ chết, bản thân có cỗ hào khí có điểm đáng yêu. Chỉ có điều hắn không giống như các thanh y nhanh nhẹn, điềm tĩnh, so sánh ra càng giống với hảo hán giang hồ tràn đầy nhiệt huyết nghĩa khí. Hắn căn bản là không hề dấu diếm, đi đến nói với Lương Tân:
- Chúng ta tìm một nơi vắng vẻ nói chuyện.
Nói rồi đưa tay đỡ Lương Tân đứng dậy.

Lương Tân đang chuẩn bị đứng dậy, cảm thấy ống quần bị kéo căng, cúi đầu nhìn xuống thì bật cười thành tiếng. Trình lão đầu đang nằm trên đất giả ngất, nhưng tay già lại nắm chặt lấy ống quần của nó, ý tứ quá rõ ràng: Muốn mọi người cùng nghe bí mật.

Các thanh y may mắn sống sốt đều là nhân vật tinh minh, thấy vậy ai nấy cười khổ, dìu dắt lẫn nhau tản ra đi dạo, hai đứa trẻ cũng nhảy nhảy nhót nhót rời đi. Lương Tân trong lòng thở phào, nó thật sợ các thanh y cũng ngất xỉu tập thể....

Triệu Khánh chọn lọc từ ngữ một hồi mới mở miệng hỏi:
- Lương đại nhân, ngài hiểu phong thủy không?

Lương Tân mờ mịt lắc đầu, Dương Giác Thúy trịnh trọng gật đầu. Triệu Khánh bật cười vui vẻ.

Triệu Khánh học vấn gia truyền sâu xa, có thành tựu rất cao đối với các môn huyền học như tinh tượng, chu dịch, đặc biệt sở trường về thuật phong thủy. Mà con cháu của Triệu gia cũng không phải là tiên sinh, thuật sĩ du tẩu trên giang hồ, bọn họ đời đời làm quan. Mỗi một đời đều đảm nhiệm chức vụ trong Ti Thiên Giám.

Ti Thiên Giám trước đây chỉ phụ trách thiên văn, lịch pháp, tiết khí, trước khi quốc sư đi vào chiếm đóng, nơi đó vẫn là một nha môn.

Nói đến đây, trên khuôn mặt Triệu Khánh hiện ra vài phần đắc ý, cười nói:
- Trung thổ linh tú, Đại Hồng thiên hữu, kỳ nhân năng sĩ có thể thấy ở khắp nơi, chẳng qua nếu nói về thuật phong thủy, nói họ Triệu chúng tôi là thiên hạ phong thủy đệ nhất thế gia cũng không xem là khoác lác.

Lương Tân lắc đầu mà cười, nó xuất thân từ tội hộ ngay cả người dân bình thường cũng không bằng, không thích nghe nhất chính là loại giọng điệu quan gia số một này, nhịn không được bật lại một câu:
- Trong dân gian có vô số người, Triệu gia các ngươi thay triều đình xem phong thủy nhất định là bản lĩnh không nhỏ, chẳng qua muốn làm thiên hạ đệ nhất, sợ rằng chưa chắc được.

Vốn chỉ là tùy ý chen vào một câu mà thôi nhưng Triệu Khánh lại nhíu chặt lòng mày, trên mặt đầy vẻ không vui:
- Ngươi là người ngoài nghề, không hiểu được!

Thật ra lời nói của Triệu Khánh mặc dù cuồng vọng nhưng cũng đã rất gần sự thật, quan viên phong thủy của triều đình nhân được tài nguyên ủng hộ so với tiên sinh trong dân gian thì mạnh hơn rất nhiều lần. Ví dụ như tiên sinh phong thủy của dân gian khi thăm dò đo đạc núi cao bao nhiêu, sông dài sâu bao nhiêu chỉ có thể đại khái tính toán, nhưng ở Ti Thiên Giám sẽ có một bộ chuyên môn làm công việc đo đạc này, đưa ra số liệu chuẩn xác cho bọn họ, như vậy kết quả tính toán của hai bên tự nhiên sẽ hiện ra sự khác biệt; Đồng thời với sự giúp đỡ của số liệu chuẩn xác cũng khiến cho việc nghiên cứu phong thủy của Triệu gia càng sâu thêm một tầng, đời đời tích lũy thuật phong thủy của Triệu gia so với phương pháp lưu truyền trong dân gian phải tiên tiến hơn rất nhiều.

Bằng vào học vấn gia truyền, phụ thân của Triệu Khánh ở trong Ti Thiên Giám nhậm chức quan ngũ phẩm, chuyên môn phụ trách tính toán lịch, hiệu đính bốn mùa, đủ thấy được học vấn cao thâm của ông ta.

Đại khái khoảng ba mươi năm trước, phụ thân của Triệu Khánh về nhà cúng tế tổ tiên, ngạc nhiên phát hiện bởi vì động đất mà một khe nứt xuyên qua vùng đất phần mộ của tổ tiên.

Loại việc này rơi vào trong mắt người bình thường cũng không có gì là kỳ lạ nhưng ở trong mắt của lão Triệu lại đầy vẻ nghi hoặc. Nơi được chọn đặt phần mộ tổ tiên của nhà lão tuyệt không đơn giản, dựa vào hướng đi của núi lớn xung quanh, vị trí hiện tại của tổ phần của họ Triệu là mảnh đất tốt nhất trong vòng trăm dặm quanh đó, có một tên gọi khác là 'Chung đỉnh sơn lâm', ý là ẩn chứa phú quý thanh nhàn, ngoài ra loại huyệt vị này còn có một đặc tính quan trọng: Bền vững ngàn năm.

Từ phong thủy nhìn vào, vùng xung quanh không thể xảy ra động đất, một khe nứt chạy qua huyệt vị, điều này là càng không thể xảy ra.

Nhưng khe nứt bày ra trước mắt lão Triệu, vậy chỉ có một nguyên nhân: Thế núi, thế nước trong diện tích một trăm dặm xung quanh tổ phần bởi vì một loại nguyên nhân nào đó đã bị thay đổi, phong thủy theo đó mà biến đổi cho nên mới phát sinh động đất.

Lão Triệu là người cố chấp, sau khi nghĩ thông nguyên nhân bên trong lại lấy ra phong thủy đồ của vùng xung quanh mà trước đó tổ tiên đã làm ra, bắt đầu đối chiếu tỉ mỉ điều tra, quả nhiên tìm được nguyên nhân làm thay đổi phong thủy:
- Con sông lớn cách tổ phần mười lăm dặm về phía tây bắc, mực nước so với trước đây thấp hơn ba thước ba phân.

Một vị trí thay đổi mà dẫn đến thay đổi toàn cục diện, mực nước sông giảm thấp sẽ dẫn tới đất rừng co rút, đất rừng co rút sẽ khiến cho đất đai bị thoái hóa, tích lũy qua năm tháng thế núi bởi vậy mà cũng bị cải biến. . .Do đó ảnh hưởng đến tổ phần họ Triệu.

Mà nước sông giảm thấp là bởi vì quan phủ đắp đập ngăn nước.

Từ xưa tới nay, phong thủy và kiến trúc công trình có liên quan qua lại hỗ trợ lẫn nhau, tiên sinh giỏi phong thủy nhất định sẽ biết một ít kiến thức kiến trúc thông thường, lão Triệu cũng không ngoại lệ. Sau khi lão nhìn thấy đập nước ở thượng nguồn con sông, lại nảy sinh ra một nghi vấn mới: Con đập này có thể làm giảm mức nước phía hạ du của con sông nhưng nhiều lắm cũng chỉ ảnh hưởng khoảng một thước là cùng, không thể giảm một lúc ba thước ba phân như vậy được.

Tiếp tục điều tra, hóa ra thế đất thế nước phía thượng du con sông lớn cũng đã bị thay đổi, mực nước vốn đã giảm thấp, thêm vào con đập ngăn nước vừa khéo giảm đến mức ba thước ba phân.

Lão Triệu buồn bực không thôi, lại điều tra tiếp xem vì sao thủy thổ phía thượng du con sông lại bị thay đổi . . .

Thật ra cùng lúc đó, lão Triệu đã một lần nữa chọn được cùng đất tốt khác, chuyển tổ phần qua bên đó, lão ta điều tra biến hóa phong thủy thuần túy là vì học thuật, nhưng phụ thân của Triệu Khánh dù nằm mộng cũng nghĩ không ra, cuộc điều tra này của lão làm hé hộ ra một bí mật động trời!