Bàn Sơn

Chương 72: Tiến về Trấn sơn




Bây giờ Lương Tân trong lòng có nỗi khổ mà không thể nói ra, cho dù có làm theo dặn dò của Cao Kiện, nói ra ẩn tình ba huynh đệ tại Khổ Nãi Sơn chống lại Nam Dương bởi vậy mà đã kết mối thù với Đông Hải Càn, hiện tại đã không có người nghe. Bất đắc dĩ Lương Tân chỉ đành hỏi Tiểu Tịch tiếp:
- Bên phía Chỉ Huy Sứ còn tin tức nào đặc biệt nữa không? Muốn lật lại vụ án chỉ bằng đầu mối tôi đang có trong tay là không đủ!

Trên mặt Tiểu Tịch hiện ra vẻ không kiên nhẫn, chẳng qua cuối cùng vẫn ừ một tiếng, gật đầu:
- Đại nhân đã thăm dò biết được, Liễu Diệc và Khúc Thanh Thạch phân biệt do hai vị quốc sư áp giải. Ngoài ra còn có cao thủ của hoàng gia nội đình đi theo, hai đội nhân mã này đã có lẽ đã hội hợp với nhau, đang chạy đến Trấn Sơn Hạo Đãng đài.

Hai vị nghĩ huynh đã không bị áp giải về kinh đô, cũng không bị đưa đến Đông Hải Càn, bọn họ bị áp giải đến Trấn Sơn nằm trong nội lục.

Trấn Sơn, cũng không xem là quá hiểm yếu quá hùng vĩ, cũng không phải nơi linh khí sung túc nhưng vị trí của nó cách kinh sư không xa, vừa vặn nằm ở trung tâm trung thổ. Năm đó khi Hồng thái tổ mới dựng nước, tại Trấn sơn xây dụng một tòa Hạo Đãng đài, biểu tượng cho quốc vận Đại Hồng mãi hưng thịnh, vĩnh viễn cai quản thiên hạ. Mỗi khi hoàng gia có lễ nghi quan trọng, hoàng đế nhất định sẽ ngự giá xuất hành tới Trấn sơn Hạo Đãng đài tế trời, dần dần Hạo Đãng đài trở thành nơi tế bái cảm tạ trời đất, cũng là biểu tượng tôn kính thần tiên tu sĩ của hoàng gia.

Ban đầu Đông Hải Càn và triều định đã ước định, tại Hạo Đãng đài cùng thẩm vấn tội phạm.

Rốt cuộc Lương Tân cũng thu được một ít tin tức hữu dụng, trong lòng khẽ thở phào, đã là cộng đồng thẩm vấn vậy thì đoạn thời gian này tánh mạng của hai vị nghĩa huynh xem như là không đáng lo ngại.

Lúc này Tiểu Tịch đột nhiên xoay người lại, nhìn Lương Tân lạnh lùng nói:
- Ngươi tốt nhất là nên có hiểu biết đối với thực lực của ta, miễn cho xảy ra phiền toái khi phối hợp.
Nói rồi đưa tay chỉ vào thi thể Hải Đường, lúc này máu thịt đã trộn lẫn làm một, tiếp tục nói:
- Ta phát huy đến cực hạn cũng chỉ có thể cùng hắn đồng quy vu tận.

Lương Tân vốn không hi vọng nhiều lắm ở cô ta cho nên nghe xong trong lòng giật mình kinh hãi, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi có thể đánh ngang tay với Hải Đường?
Hải Đường đã bước vào Huyền Cơ cảnh, cho dù ở trong tu chân giới cũng có thể liệt danh vào hàng ngũ cao thủ.

Nhưng Tiểu Tịch lại lắc đầu, mặt không chút biểu tình trả lời:
- Không phải ngang tay, là đồng quy vu tận!

Lương Tân cũng không hỏi nhiều nữa, cô gái này lớn lên xinh đẹp động lòng người nhưng nói chuyện lại rất khó khăn, nhảy lên cáng tre, phất tay hô lớn:
- Xuất phát, tiến về. . . Trấn Sơn!

Ma Nha và Hoàng Qua dạ một tiếng, dán thần phù mà cha bọn chúng cấp cho, nâng cáng tre lên đường. Hai đứa chúng nó theo Cao Kiện đã lâu tự nhiên cũng học được thuật sử dụng phù.

Đám thanh y cũng lần lượt lên ngựa đi theo. Tiểu Tịch cũng lựa chọn một thớt chiến mã, tà áo bay bay theo sau cách mọi người chừng ba tầm tên, không hề có ý gia nhập đội ngũ.

Hai thằng nhóc vác càng tre, điều khiển tốc độ ngang bằng với cước trình của mọi người. Hoàng Qua ở phía trước, sau khi chạy được một đoạn nhịn không được quay lại hỏi Lương Tân:
- Tam ca, chúng ta đến đó làm gì? Vẫn phải cướp tù sao?

Lương Tân lắc đầu, bây giờ đầu óc của nó cũng đang loạn thành đoàn đây, hoàn toàn không có kế hoạch gì cả, chỉ cười khổ nói:
- Trước hết cứ chạy đến đó rồi tính sau, nhìn xem có cơ hội nào không!
Nói xong, bình khí ngưng thần lại bắt đầu vận công trị thương.

Trung thổ rộng lớn, từ Ngân châu tây bắc đến Trấn Sơn nội lục cả quãng đường tổng cộng bốn ngàn bảy trăm dặm, án chiếu theo cước trình hiện tại của bọn họ nếu toàn lực chạy đi cũng phải mất thời gian khoảng hai mươi ngày. Lương Tân vốn muốn trong vòng mười ngày chạy về chỗ Đại Ti Vu, nhưng hiện tại đã không đủ thời gian, trong lòng chỉ cầu khẩn ông trời thương tình, đảm bảo Đại Ti Vu có thể cứu sống Thanh Mặc.

Cáng tre vốn là một kiện bảo bối không tồi, toàn lực thúc dục một ngày có thể đi được ngàn dặm nhưng nhất định phải có Cao Kiện đích thân điều khiển. Hoàng Qua và Ma Nha hỏa hầu dùng phù không đủ, tối đa chỉ có thể phát huy ra ba thành tốc độ của cáng tre mà thôi, tính ra cũng không kém tốc độ khoái mã của thanh y là bao nhiêu.

Đoàn người cứ như vậy mà đi, hai đứa trẻ khiêng cáng tre đi ở phía trước, hơn hai mươi thanh y như lang như hổ theo sát phía sau, cuối cùng là bạch y thiếu nữa lạnh lùng tựa núi băng, nơi bọn họ đi qua đều khiến cho người khác đưa mắt nhìn theo. . .

Lương Tân cũng không quản, nắm chặt thời gian vận công trị thương, giống hết như trước đây bổn nguyên của nó vừa di động, thất cổ tinh hồn lập tức trở nên sống động, giống như không đem bổn nguyên dẫn vào lối rẽ quyết không ngừng lại vậy.

Một ngày cứ vậy qua đi, buổi tối dưới sự dẫn đường của thanh y, bọn họ tiến vào dịch trạm do Cửu Long Ty đặc biệt thiết kế để nghỉ ngơi. Tiểu Tịch từ chối vào dịch trạm, tự mình nghỉ ngơi bên ngoài.

Hai đứa trẻ chạy suốt một ngày miệng than vãn mệt mỏi không ngừng, lúc này Lương Tân ôm Dương Giác Thúy, cười hì hì đi tới hỏi:
- Trước đây Cao gia từng khoe với ta, công phu quyền cước của hai huynh đệ các ngươi cũng rất khá.

Hoàng Qua vẻ mặt đắc ý, cánh tay nhỏ múa cây củi như múa gậy, cười nói:
- Điều này không phải là cha chúng tôi mở miệng nói cho vui đâu, đừng nhìn hai huynh đệ chúng tôi tuổi nhỏ nhưng hán tử luyện võ bình thường, bốn năm người cũng đừng hòng đến gần.
Nói rồi không để Lương Tân hỏi thêm, nhảy lên đánh một bộ quyền bổng, quyền cước tới đâu gió động vù vù, quả nhiên có vài phần khí thế.

Ma Nha đứng bên cạnh nhìn, trong lòng ngứa ngáy cũng cười nhảy ra:
- Hoàng Qua, đến để ca ca đánh một trận!
Hai đứa trẻ sáp chiêu hoán thức ngay trong phòng ra tay so đấu, tiếng quyền cước binh binh bang bang liên tục vang lên.

Hai đứa trẻ này tay chân lạnh lẹ ra quyền cay độc, nếu nói có thể đối phó với ba bốn tên tráng hán có lẽ có chút khoác lác nhưng một hai người lớn thật sự khó có thể chế phục được chúng. Lương Tân đừng một bên nhìn xem, đang muốn khen một câu, đột nhiên xung quanh lạnh lẽo, một cỗ sát ý nồng đậm trong nháy mắt bao phủ!

Lương Tân giật mình kinh hãi, còn không kịp mở miệng nhắc nhở, đột nhiên một tiếng hét dài chói tai phá ngang trời đêm, trong tai chỉ nghe được một tiếng rầm cực lớn, cả tòa dịch trạm vỡ vụn!

Một bóng trắng, sau lưng lộ ra mặt trăng tròn sáng rực giống như thiên ngoại phi tiên, đánh về phía hai đứa trẻ sớm đã sợ chết khiếp! Lương Tân kinh ngạc sợ hãi đan xen, trong tiếng rống giận đưa thân chắn trước mặt hai đứa trẻ, không để ý đến thương thế trong người, đưa tay tới nghênh đón địch nhân.

Tiếp đó Lương Tân chỉ cảm thấy cánh tay lạnh lẽo, trong nháy mắt đối phương và mình giao thủ, đột nhiên mượn lực đạo đó, tà áo trắng tung bay, yên lặng đứng ở trước mặt hắn.

Đến lúc này Lương Tân mới nhìn thấy rõ ràng, ra tay đánh lén thế nhưng là Tiểu Tịch.

Tiểu Tịch nhíu mày, nhìn Lương Tân và hai đứa trẻ, lạnh lùng tựa băng tuyết nói:
- Nửa đêm không ngủ, đánh đấm chí chóe rất thú vị sao.
Nói rồi thu lại tay phải đang ở trong tay Lương Tân. Tay trái của cô ta vẫn như cũ giấu trong tay áo.

Hai tên Hoàng Qua và Ma Nha ôm lấy nhau một đống, nước mắt rưng rưng, môi run răng khua vào nhau lách cách, cả nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.

Lương Tân thoáng ổn định tâm thần, đưa tay chỉ vào Dương Giác Thúy đứng bên cạnh mình:
- Vốn ta muốn mời hai đứa trẻ này thử nghiệm nước miếng của con khỉ này. . .
Nói xong đưa mắt nhìn cả tòa dịch trạm đều đã sụp đổ, dậm chân cười khổ:
- Cho dù thật sự có nguy hiểm, cô cũng không cần phải phá hủy căn phòng này chứ!

Tiểu Tịch nghe xong trên mặt lộ ra vẻ không hiểu, có chút buồn bực trừng mắt nhìn con khỉ một cái. Lương Tân bế Dương Giác Thúy lên, thuật lại một lần chuyện nó trước sau hai lần nhổ nước bột dẫn đến phản ứng.

Hai đứa trẻ nghe xong hưng phấn bừng bừng, không sợ bẩn chạy đến bên Lương Tân hăng hái báo danh, nếu con khỉ không nhổ mình một ngụm là không được. Hoàng Qua còn vui vẻ cởi quần áo trên người ra, lấy ra một quả dưa chuột đưa cho Dương Giác Thúy.

Dương Giác Thúy vô cùng sung sướng nhận lấy quả dưa chuột, quyệt miệng nhổ một ngụm nước bọt về phía Ma Nha. . .

Ma Nha bị nhổ trúng một ngụm, quả nhiên giống như trong dự đoán của Lương Tân, khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên dữ tợn, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng thét dài, như pháo thăng thiên đưa tay đánh về phía Hoàng Qua đang đứng bên cạnh.

Hoàng Qua phản ứng cực nhanh, hai tay che ngang, cứ nghĩ giống như bình thường một cước đá ra. Không ngờ trên tay truyền đến một cỗ lực lượng cực lớn, so với lực lượng vốn có của Ma Nha thì không biết là lớn hơn gấp bao nhiều lần, trong tiếng kinh hô nó ngã ngửa ra sau, tứ chi chổng vó lên trời.

Ma Nha hai mắt đỏ bừng, hít thở hô hô, sau khi đánh cho Hoàng Qua một quyền, song quyền múa loạn thành một đoàn, mắt thấy ai liền xông tới đánh người đó.

Lương Tân lập tức giành lấy xông lên trước, tiếp nhận Ma Nha đấm loạn. Sau một hồi Ma Nha lại khôi phục lại vẻ thanh tỉnh, đặt mông ngồi bịch xuống đất, chỉ cảm thấy chân tay mềm nhũn, sức lực bị rút đi tám chín phần, nhưng vô luận cố gắng thế nào cũng không nhớ ra chuyện gì vừa xảy ra, trí nhớ cuối cùng của nó là con khỉ múa quả dưa chuột trong tay nhổ mình một ngụm. . .

Lần này đến lượt Tiểu Tịch lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Lương Tân hỏi:
- Con khỉ này của ngươi. . . Là giống gì?