Bàn Sơn

Chương 32: Xin mời ra tay




Chương 32: Xin mời ra tay.

Năm năm trước, Khúc Thanh Thạch trong loạn trận Hạng Thiềm man còn có thể chém giết lao ra rồi trở lại; hiện tại đối phó với đám đệ tử Thiên Sách môn này Lương Tân sức lực có thừa. Chẳng qua nhân số của đối phương quả thực là rất nhiều, mấy trăm người vây đánh một người, tràng diện quả thực là có chút kinh người. . . Đánh ngã rồi lại đánh ngã vừa đánh vừa tìm người mình cần.

Không phải là nói bản lĩnh của Lương Tân lớn, ngay cả bốn trăm người cũng không làm gì được nó, mà là thân thể khác nhau quá lớn, số lượng đã không thể bù đắp lại. Cũng giống như một ngàn con thỏ cũng không thể cắn chết được một con báo.

Lương Tân chạy nhảy, bước chân vững vàng, ánh mắt càng vững vàng, túi tiền ở đâu là nó liền xông về phía đó. . .

Trận này càng đánh càng lớn, cả Thiên Sách môn biến thành một tràng hỗn loạn, còn có một số đệ tử đang luyện công trong nội đường căn bản là không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng hét loạn lên xông ra tiền viện.

Lúc này, vị giáo đầu cầm cờ lệnh lúc đầu, màu đỏ trong mắt đã rút đi hết, đứng dậy nhíu mày nhìn tràng hỗn loạn trước mắt, đưa tay túm lại một tên đệ tử tức giận hỏi:
- Sao lại thế này? Tại sao lại đánh thành bộ dạng như vậy?

Tên đệ tử ưỡn cao ngực, lớn tiếng đáp:
- Cẩn tuân dụ lệnh của ngài, chúng tôi đã xông lên!

Vị giáo đầu này đầu óc mờ mịt, hình như đã quên mất chuyện bản thân nổi điên sau khi bị tiểu hầu tử nhổ một ngụm nước miếng. Sau khi suy nghĩ một hồi, cao giọng quát:
- Ngự thú!
Tiếp đó nhanh nhẹn bước lên đài cao nhất, phất cờ lệnh trong tay.

Đám đệ tử đang chạy tán loạn bên ngoài nghe xong lập tức đồng thanh đáp:
- Vâng!
Ngay lập tức lấy ra lưới sắt, ba năm một nhóm, dưới sự chỉ huy của cờ lệnh, đan xen vào nhau từ từ tiến lên. Chỉ trong nháy mắt công phu đã vây chặt thay thế cho các sư huynh đệ đang bị Lương Tân ầm ầm loạn đả.

Mà hiện tại Lương Tân rốt cuộc cũng thu hồi lại được túi tiền và túi kẹo của mình, bỏ chúng vào trong túi quần.

Tiểu hầu tử lại kêu lên vài tiếng, lần này ngón tay lại chỉ về phía vị giáo đầu cầm cờ lệnh đang đứng trên bậc cao phía xa xa.

Nhưng lần này Lương Tân không qua được.

Càng lúc càng nhiều đệ tử Thiên Sách môn, theo quát lớn của vị giáo đầu tung ra từng tấm lưới sắt lớn, trận thế càng lúc càng lớn, từ trên cao nhìn xuống, Lương Tân giống như biến thành một con côn trùng bị mắc vào tấm lưới nhện.

Quân trận trung thổ lưu truyền không biết đã bao nhiêu ngàn năm bao nhiêu vạn năm, không ngừng có kỳ nhân cải tiến, bên trong ẩn dấu kỳ môn độn giáp và càn khôn lực, còn có đạo pháp âm thầm phụ trợ, uy lực quả thật là không hề nhỏ. Đệ tử Thiên Sách môn mới vừa rồi còn rời rạc năm bè bảy mảng, sau khi bày ra đại trận ngay lập tức có một tinh thần khác, mỗi tên thần thái trầm ổn, cước bộ nhẹ nhàng, dưới sự chỉ huy của cờ lệnh chạy qua lại đan xen vào nhau, chuẩn bị tùy thời ra tay.

Lương Tân đã dừng lại, thân người hơi cúi về phía trước, trong lòng suy tính, sau này bất kể lúc nào cũng phải mang theo Dương Thọ tà cung bên người. Lúc này nó rõ ràng đã cảm nhận được áp lực từ quân trận, đang từ bốn phương tám hướng từ từ ngưng tụ lại, bắt đầu khởi động.

Lương Tân đưa tay vỗ vỗ mông tiểu hầu trên cổ, con vật nhỏ hiểu ý không tiếp lục kêu loạn chỉ loạn nữa, hai cánh tay lông xù xù ôm chặt lấy đầu nó.

Mấy trăm đệ tử Thiên Sách môn đã hoàn thành đại trận, nhịp bước chân càng lúc càng mau, không biết từ lúc nào bước chân bọn họ đã không còn rời rạc nữa mà hội tụ thành một tần suất thống nhất, nghe ra giống như một đoàn quân mạnh mẽ đang bước đều bước!

Tiểu thiên viên nóng vội đến nhe răng nhếch miệng, không hiểu bên trong cái đầu mà mình đang ôm trong lòng này đang nghĩ cái gì, vì sao không thừa dịp quân trận chưa hoàn thành mà xông ra ngoài; Lương Tân cũng mang bộ dáng dữ tợn nghiến răng nghiến lợi. . . Bản tính nó vốn hiếu võ, trong lòng cũng hiểu bây giờ lão ra là tốt nhất nhưng vẫn nhịn không được ham muốn thí luyện lực lượng của đối phương.

Rốt cục, vị giáo đầu cầm cờ lệnh hét lớn:
- Tập!

Mấy trăm đệ tử hét lớn, vô số tấm lưới sắt dầy đặc, giống như nộ triều liên miên không dứt, tầng tầng lớp lớp phủ xuống đầu Lương Tân.

Mà Lương Tân cũng đồng thời phát động, hét lên một tiếng trầm đục, đánh mạnh về phía trước.

Bịch bịch bịch. . . Như tiếng bắp nổ liên tiếp vang lên, Lương Tân liên tiếp phá tan hơn mười tấm lưới sắt, rốt cuộc làm chậm lại thế tới của đối phương, trong lòng đã hối hận. Đối mặt với quân trận do mấy trăm thanh niên khỏe mạnh hợp thành chỉ dùng chân nguyên, quyền thuật, đối với Lương Tân mà nói muốn thoát khỏi vòng vây thì phải giết người, nương tay ắt bị giam cầm.

Lương Tân có chút do dự, nhưng đệ tử của Thiên Sách môn lại không có gì cố kỵ, dưới sự thúc dục của cờ lệnh không ngừng nghỉ lao về phía trước. Ngay khi Lương Tân cắn răng chuẩn bị nhẫn tâm buông tâm đánh một trận, đột nhiên một tiếng hét lớn từ trong nội viện Thiên Sách môn vọng ra:
- Ngừng lại!

Tiếng hét lớn tựa như dòng nước quấn lấy quân trận, quân trận lập tức ngừng lại, tất cả đệ tử Thiên Sách môn đều đứng thẳng tắp, giống như một cây thương thẳng tắp sắc bén.

Lương Tân tự nhiên cũng thu hồi lại tư thế liều mạng, trước tiên chạy ra khỏi vòng vây của đối phương, lúc này mới dừng lại nhìn về phía nội viện.

Một lát sau tiếng bước chân vang lên, một vị thiếu niên mặc áo bào đen từ trong nội viện đi ra. Nhìn bộ dáng của thiếu niên thì có vẻ nhỏ hơn Lương Tân một hai tuổi, dáng người tương đương Lương Tân, nhưng tướng mạo thì anh tuấn hơn, gò má no đủ mày kiếm mắt sáng, trường bào màu đen bó sát thân thể.

Khi Khúc Thanh Thạch còn ''trẻ tuổi'' cũng là một mỹ nam tử(đẹp trai), nhưng sắc mặt trắng bạch, thân hình gầy ốm, từ trong xương tủy lộ ra một cỗ bạo ngược của một Thiên Hộ thanh y; mà thiếu niên này lại có một loại khí khái anh khí bừng bừng, so với Khúc Thanh Thạch thì hoàn toàn trái ngược.

Lương Tân đứng ở trước mắt hắc bào thiếu niên thật giống như một cục gạch so với khối ngọc lưu ly.

Trên khuôn mặt của vị hắc bào thiếu niên này mang theo nụ cười hào sảng, đi đến trước mặt Lương Tân ôm quyền thi lễ, rất thành thực nói:
- Cám ơn ngươi thủ hạ lưu tình, không giết người.

Lương Tân cười hoàn lễ, nói:
- Đệ tử của Thiên Sách môn quả nhiên rất giỏi!
Nó thật lòng khen ngợi, đám môn đồ Thiên Sách này nếu đơn đả độc đấu thì không đáng nhắc tới, nhưng đối với sự ăn ý nhịp nhàng trong phối hợp quân trận Lương Tân quả thực phải xuất ra toàn lực, thắng thua như cũ vẫn là một ẩn số.

Vị giáo đầu cầm cờ lệnh từ trên bậc cao nhảy xuống, mang theo đám đệ tử cung kính thi lễ với vị hắc bào thiếu niên:
- Tham kiến chưởng môn!
Tiếp đó bước lên trước hai bước, nhỏ giọng thuật lại tình huống nơi này.

Lương Tân hơi ngoài ý muốn liếc nhìn hắc bào thiếu niên một cái, không ngờ được tuổi nho nhỏ vậy mà đã làm chưởng môn của một phái rồi.

Hắc bào thiếu niên vẫn cười, lộ ra hàm răng đều trắng bóng:
- Tại hạ Trịnh Tiểu Đạo, ra mắt Ma Đao huynh trưởng.
Tiếp đó không đợi Lương Tân nói gì, tiếp tục nói:
- Mới vừa rồi đã cám ơn hạ thủ lưu tình, bây giờ mời ra tay đi!
Trong lúc nói chuyện, Trịnh Tiểu Đạo cẩn thận cởi hắc bào, lộ ra bộ võ phục màu đen.

Lương Tân ngạc nhiên nói:
- Đánh tiếp?

- Ma Đao huynh trưởng chỉ một người, có thể đánh cho mấy trăm đệ tử chúng tôi người ngã ngựa đổ, nếu cứ như vậy mà bỏ đi Thiên Sách môn trực tiếp giải tán là xong.

Trịnh Tiểu Đạo thần sắc cũng bất đắc dĩ không thôi, thở dài nói tiếp:
- Nếu huynh trưởng thắng, Thiên Sách môn chịu đánh chịu phạt; nếu như tiểu đệ may mắn thắng được một chiêu nửa thức, vậy mời. . . Ha ha, khi đó huynh cũng không phải làm gì cả.