Bản Sắc Thục Nữ

Chương 9: Khi cần thì sẽ ra tay




Một trận ốm tuy không lớn nhưng cũng khiến cho Tĩnh Chi phải nghỉ làm một tuần. Khi trở lại công ty làm việc, tự nhiên cô lại có cảm giác không quen.

Mặc dù phần lớn các đồng nghiệp đã tới bệnh viện thăm Tĩnh Chi, nhưng khi thấy cô đi làm trở lại, mọi người đều tới an ủi đôi câu. Có mấy người, hình như còn chẳng biết an ủi là gì, chẳng biết nên nói như thế nào. Có người đã vỗ vai cô, nói bằng giọng rất ngưỡng mộ, "Người đẹp này tốt quá rồi, gầy đi không ít nhỉ, cũng đáng đấy chứ!".

Một chị có bộ ngực đồ sộ tiếp lời luôn, "Đúng thế đấy, tôi thèm đến chết đi được đây này. Tôi thì quá béo, chán thật đấy!".

Phụ nữ chuyển chủ đề đến là nhanh, ngay sau đó mọi người thi nhau nói đến chuyện giảm béo như thế nào.

Tĩnh Chi ngồi im, cố nén ý định tát cho hai người ấy mỗi người một cái, môi cô vẫn nở nụ cười dịu dàng, làm ra vẻ đang chăm chú thu xếp mấy thứ trên bàn.

Chỉ có cậu Vương đối diện cô là có vẻ có lương tâm hơn, lời nói cũng dễ nghe hơn, "Thưa các người đẹp, mọi người nên quay về chỗ đi, một lát nữa mà Trưởng phòng Bạch đến nhìn thấy cảnh này, đảm bảo sẽ trở mặt cho mà xem!".

Có người tỏ vẻ coi thường, "Yên tâm đi, không thể đâu. Gần đây chị ta đang rất gắn bó với Tổng Giám Đốc Uông, tâm trạng rất tốt, gặp ai cũng cười vui vẻ, sẽ không có chuyện so đo với chúng ta đâu!".

Mọi người cũng cười khúc khích hưởng ứng. Nói thì nói vậy, nhưng rồi mọi người cũng ai về chỗ nấy. Tĩnh Chi đưa mắt nhìn về phía phòng làm việc của Uông Dụ Hàm, bên trong vẫn trống, chẳng thấy bóng dáng anh ta đâu, trong lòng Tĩnh Chi chợt dâng lên cảm giác mất mát trống trải.

Tiểu Vương vươn người sang, khẽ nói, "Này, người đẹp, sau này có ốm thì đừng có mà cố nữa, làm người ta sợ chết khiếp!".

Tĩnh Chi cười với cậu ta, cúi đầu tiếp tục xử lý những công việc còn tồn tại.

Tiểu Vương chần chừ một lát, thì thầm, "Hai hôm trước tới thăm chị, sao lại không thấy anh chàng đẹp trai của chị đâu thế?".

Tĩnh Chi đặt đám tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu lên lim dim mắt nhìn tiểu Vương. Tiểu Vương giật mình trước cái nhìn của Tĩnh Chi, đang định tìm cho mình một lý do thì thấy Tĩnh Chi ngó nghiêng xung quanh rồi khẽ nói, "Ra phòng uống nước, chị hỏi cái này".

Nói xong cô cầm cốc giả bộ đi ra ngoài.

Tiểu Vương ngây người, mắt nhìn các đồng nghiệp xung quanh vẻ cảnh giác, hai phút sau cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Tĩnh Chi nhìn phía sau Tiểu Vương không có ai, đột nhiên cất tiếng hỏi, "Này, cậu em, chị hỏi cậu điều này, cậu phải nói thật lòng đấy".

"Sao cơ?" Mặt của Tiểu Vương thoắt đỏ bừng, cúi đầu xuống không dám nhìn vào mặt Tĩnh Chi, "Chị hỏi đi".

Tĩnh Chi tỏ ra không vội, ngẫm nghĩ một lát rồi mới nói, " Cậu là đàn ông đúng không?".

Tiểu Vương hơi không hiểu, "Điều này thì có gì phải nghi ngờ".

Tĩnh Chi gật đầu, đi lại vài bước, tiếp tục nói, "Vậy thì cậu hãy đứng ở góc độ của một người đàn ông mà trả lời nhé. Nếu như...".

"Không phải là đứng ở góc độ một người đàn ông, tôi vốn là một người đàn ông rồi!". Tiểu Vương cãi.

"Thôi được, cậu đúng là như vậy. Đừng có chen vào nữa!". Tĩnh Chi nói, "Chờ tôi nói xong đã. Tôi nói nếu như, có một cô gái theo đuổi trước, nhưng cậu chưa hẳn đã thích cô ấy, nhưng lại cũng không từ chối tình cảm của cô ấy, vì thế giữa hai người cũng đã xác định quan hệ yêu đương".

"Nếu không thích thì tại sao lại không từ chối cô ta?" Tiểu Vương hỏi.

Tĩnh Chi có vẻ bực mình, " Đã bảo cậu đừng có chen ngang vào cơ mà!".

Tiểu vương vội giơ hai tay lên, " Được rồi, tôi đã sai. Chị cứ nói tiếp đi".

"Đến một hôm, cô gái ấy bỗng hiểu ra rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên đã dự định chấm dứt quan hệ, cô ấy..."

"Cô ấy có người khác à?" Một lần nữa Tiểu Vương lại trở thành đứa trẻ tò mò.

Tĩnh Chi ngây người, "Không phải!".

" Không thể như thế được!" Tiểu Vương cười vẻ coi thường, đúng kiểu của người từng trải, "Nếu không có người khác thì sao lại có thể tự nhiên tỉnh ngộ ra được!".

"Cũng có thể lúc đầu cô ấy mới chỉ có một chút say mê với cậu, nhưng bây giờ thì cô ấy bỗng nhiên nghĩ thông rồi". Tĩnh Chi giải thích.

"Vậy liệu có phải tôi bỗng nhiên làm việc gì đó khiến cô ấy ghét đúng không?"

Tĩnh Chi nghĩ một lát rồi lắc đầu.

"Thế thì đúng rồi! Nhất định là trong lòng cô ấy đã có người con trai khác, có vậy thì mới nhanh chóng tỉnh ngộ từ sự mê muội ban đầu. Nếu không có sự xen vào của người khác, và tôi cũng không làm những việc hủy hoại hình ảnh của mình thì làm sao cô ấy lại có thể bỗng nhiên ngộ ra mọi điều như thế? Trừ phi đã có một sự so sánh nào đó giúp cô ấy hiểu ra là mình cần gì!".

Tĩnh Chi bị Tiểu Vương phản bác không nói được câu nào, nên vừa tức giận vừa xấu hổ gắt lên, "Sao cậu nhiều lời thế? Tôi có hỏi cậu những điều ấy đâu!".

Tiểu Vương lắc đầu vì bị mắng oan uổng.

"Tôi muốn hỏi cậu là, nếu cô gái ấy lật bài ngửa với cậu, cậu cảm thấy cô ấy nên nói thế nào thì sẽ làm cho cậu thấy day dứt, hoặc là tiếc nuối, cảm thấy khâm phục cô ấy, thậm chí là hối hận vì đã bỏ qua một người như thế?"

Tiểu Vương nghiêng đầu tìm câu trả lời một hồi lâu, cuối cùng cơ bản cũng hiểu được ý của Tĩnh Chi, "Thưa bà chị, ý của chị muốn nói là, có một cô gái theo đuổi tôi, nhưng tôi không thích cô ấy. Tuy vậy, tôi vẫn tiếp nhận tình yêu của cô ấy. sau đó, cô gái ấy đã thấy được là tôi không yêu cô ấy, nên muốn nói thẳng ra điều đó. Cuối cùng thì tôi cũng phát hiện ra những điều tốt đẹp của cô gái ấy, tôi tự trách mình, giận mình đến mức chỉ muốn vả vào mặt! Có phải như vậy không?"

"Đúng rồi!" Tĩnh Chi gật đầu, mắt sáng lên.

"Cô gái ấy còn muốn ở bên tôi không?".

"Dĩ nhiên là không muốn nữa!"

" Thế thì cô ấy mắc bệnh!" Tiểu Vương khẽ kêu lên, "Nếu đã không muốn ở bên tôi nữa thì việc gì phải xem xét đến việc tôi nghĩ gì? Chỉ cần nói xong bỏ đi là được thôi mà! Việc gì cứ phải nhất định làm cho tôi phải hối hận? Sao cô ấy lại hư vinh đến như vậy!".

Sắc mặt của Tĩnh Chi có vẻ tối lại. Tiểu Vương thấy hơi hối hận vì đã nói ra những lời ấy, nên cười khan mấy tiếng.

Tĩnh Chi cắn môi nói, "Là cô ấy muốn trút cơn giận. Nói cô ấy là sĩ diện cũng được, hư vinh cũng được, dù sao thì cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy!".

Tiểu Vương nhìn cô, bỗng nhiên như hiểu ra điều gì, mỉm cười vẻ thâm trầm, đặt tay lên vai Tĩnh Chi, khẽ nói, "Bà chị này, nói như vậy, nếu ngay từ đầu tôi đã không coi trọng cô gái ấy, thì dù cô ấy có nói gì tôi cũng sẽ chẳng để ý. Chị rõ chưa? Đến cả con người của cô ấy còn không để ý thì sao lại phải để ý đến những lời cô ấy nói? Vì vậy, cô gái ấy chẳng cần suy nghĩ xem nên nói những câu gì, hoặc đoán xem phản ứng của tôi ra sao. Cô ấy chỉ cần nói một câu rõ ràng: Em phát hiện ra rằng, em không còn yêu anh nữa, chúng ta chia tay nhau thôi, thế là đủ. Như vậy tôi sẽ thấy phục cô ấy vì sự dứt khoát! Không cần phải tạo ra những tình huống làm người khác khó xử, vì khi chị muốn làm tổn thương người khác thì chính chị lại là người tổn thương trước!".

Bị người khác nhìn thấu mình, như vậy càng khiến cho Tĩnh Chi thấy uất ức, đôi mắt cô đỏ hoe, cúi đầu không nói gì.

Tiểu Vương cũng cảm thấy lúng túng, vỗ nhẹ vào vai của Tĩnh Chi, nhẹ nhàng khuyên, "Gặm miếng đùi gà, gặp phải miếng xương là điều rất bình thường, lần sau cẩn thận hơn là được. Hì hì, người đẹp, đừng như thế, tôi chưa bao giờ thấy...".

Nói đến đây Tiểu Vương bỗng im bặt, Tĩnh Chi cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Vương đang nhìn về phía cửa vẻ luống cuống. Uông Dụ Hàm mặt mày khó đăm đăm đang đứng đó.

"Chào Tổng Giám Đốc Uông." Tiểu Vương chào lúng túng.

Uông Dụ Hàm gật đầu, bước vào chỗ bình nóng lạnh pha cà phê, mùi thơm của cà phê lan tỏa khắp gian phòng chật hẹp, đó là một mùi thơm khiến người ta dễ chịu, nhưng không hiểu vì sao mà không khí trong phòng bỗng chốc lại trở nên lạnh đến thế.

Tĩnh Chi ngây người nhìn Uông Dụ Hàm.

Uông Dụ Hàm không nhìn cô, pha cà phê xong, đứng dậy rồi đi ra ngoài, khi ra đến cửa mới buông một câu, "Giờ làm việc hãy chú ý tránh gây ảnh hưởng, dù sao vẫn đang ở công ty".

Tĩnh Chi cảm thấy có phần bị oan uổng, vừa định mở miệng thì Uông Dụ Hàm đã đi từ bao giờ, anh ta không hề có ý chần chừ đứng lại ở đó.

"Có oan uổng hay không cơ chứ?" Tĩnh Chi hỏi, mắt vẫn nhìn về phía cửa.

Tiểu Vương nhìn biểu hiện của Tĩnh Chi, do dự một lát, gật đầu, "Đúng là hơi oan thật, bởi chuyện này đúng là rất khó giải thích". Nói xong cũng bước ra ngoài, rồi đột nhiên quay đầu lại nói với Tĩnh Chi, "Tôi còn oan hơn! Nhưng dù sao tôi vẫn còn có thu hoạch, bỗng nhiên hiểu ra một số chuyện".

"Chuyện gì?"

Tiểu Vương cười, "Thứ nhất, là một người đàn ông, điều tối kỵ nhất là quan tâm đến những chuyện không đâu; thứ hai, nhất định đừng bao giờ chỉ chú ý đến cảm giác dễ chịu của mình", rồi hạ thấp giọng bổ sung một câu nữa, "càng không nên đùa cợt với chuyện tình cảm".

Tĩnh Chi không hiểu ý hai câu trước, câu sau thì nghe không rõ, nên hét lên, "Này,cậu lẩm bẩm gì thế?".

Suy cho cùng, Tĩnh Chi vẫn hơi có chút giả tạo. Đừng như Tiểu Vương nói, nếu đã không cần quan tâm đến anh ta nữa thì cần gì phải để ý đến phản ứng của anh ta, cứ nói thẳng ra là được! Tĩnh Chi cũng rất hiểu điều này, nhưng không sao làm được như vậy. Khi khuyên nhủ người, mồm ai nói ra cũng rất dễ dàng, nhưng đến lượt mình thì chẳng thể nghĩ cho rõ ràng được.

Sau giờ làm, Tĩnh Chi hẹn với Dương Lôi. Nhưng khi tới chỗ hẹn, cô mới phát hiện ra rằng, trong mấy tháng nói chuyện yêu đương với Dương Lôi, hình như ngoài ăn cơm và đi xem phim, giữa hai người chẳng còn chuyện gì khác nữa, chẳng lẽ như thế gọi là tình yêu ư?

Hôm nay, Dương Lôi đến khá sớm, anh dịu dàng mỉm cười chờ Tĩnh Chi, rồi còn chọn những món mà cô thích ăn với vẻ quan tâm. Tất nhiên, từ trước tới nay anh vẫn luôn chu đáo như vậy. Tĩnh Chi cũng cảm thấy rất khó nói. Một người thích sĩ diện, dễ mềm lòng, có đôi chút hư vinh, có lúc không phân biệt tốt xấu như cô, tóm lại là một người hơi cố làm ra vẻ tốt bụng, trước khi làm việc gì cũng cân nhắc rất nhiều, chỉ sợ rằng những hành động thiếu thận trọng cuả mình sẽ làm tổn thương người khác.

"Sao thế? Vẫn cố gắng đảm bảo được công việc đấy chứ?" Dương Lôi dịu dàng hỏi.

Tĩnh Chi gật đầu không nói gì, cô đang cân nhắc xem câu đầu tiên nên nói là gì, nên nói vài câu vui vẻ trước, hay là đi thẳng ngay vào vấn đề chính.

Dương Lôi thấy vẻủ rũ của Tĩnh Chi lại nghĩ rằng cô chưa khỏe hẳn, nên lại càng quan tâm chăm sóc hơn.

Tĩnh Chi thấy tức giận vì sự thiếu dứt khoát của mình, và càng hối hận vì đã nói với Tiêu Tiêu rất hùng hồn trước khi đi, nếu chẳng may hỏng việc, khi về chắc chắn sẽ bị Tiêu Tiêu chế nhạo cho mà xem.

Đúng lúc cô vẫn chưa tìm được câu mở đầu thích hợp thì điện thoại của Dương Lôi đổ chuông. Nhìn vẻ mặt của Dương Lôi khi nghe điện thoại, cô biết ngay người gọi đến là ai, cô thở phào nhẹ nhõm, những băn khoăn trong lòng bỗng nhiên biến mất.

Dương Lôi tắt máy như không có chuyện gì, quay sang cười với Tĩnh Chi, sau đó chăm chú ăn cơm và không nói gì nữa.

"Sao vậy, có việc gì à?" Tĩnh Chi hỏi thăm dò.

Dương Lôi mỉm cười, "Không sao ăn cơm đi. Ăn xong, anh sẽ đưa em về sớm". Vừa nói đến đây thì chuông điện thoại lại kêu lên, lần này sau khi nghe xong, mặt Dương Lôi hơi biến sắc.

"Có việc thì anh cứ về trước đi. Lát nữa em gọi taxi về là được."

Không biết người kia nói những gì với Dương Lôi mà trông dáng điệu anh có vẻ lo lắng, anh liếc nhìn Tĩnh Chi với vẻ áy náy, nói, "Bạn anh có việc gấp, anh phải về trước, em có tự về được không?",

Tĩnh Chi vội gật đầu.

Dương Lôi nhìn cô vẻ cảm kích, rồi đứng ngay dậy thanh toán tiền.

Tĩnh Chi nhìn thấy Dương Lôi lên một chiếc taxi, cũng vội chặn chiếc tiếp theo lại và nói, "Đuổi ngay theo chiếc xe phía trước! Cẩn thận đừng để cho họ biết!".

Người lái xe liếc cô một cái rồi lái xe đuổi theo.

Mãi tới bờ sông Dương Lôi mới xuống xe, quả nhiên đã có một người con gái thân hình mảnh mai đang đứng chờ ở đó. Nhìn thấy Dương Lôi xuống xe, cô ta tay vẫn còn lau nước mắt. Dương Lôi vội bước đến bên, cô gái kia nhào ngay vào lòng Dương Lôi, rồi cất tiếng khóc nức nở.

Tĩnh Chi không nhìn thấy vẻ mặt của Dương Lôi, nhưng nhìn từ phía sau lưng thì thấy anh có vẻ rất mâu thuẩn, anh giơ tay lên một hồi lâu rồi sau đó đặt lên vai cô gái kia và vỗ nhè nhẽ vào lưng cô.

"Thưa cô, cô có xuống xe không?" Người lái xe hỏi với vẻ lịch sự.

"Tất nhiên là có chứ!" Tĩnh Chi đáp, trả tiền xong, cô bước một cách rất đàng hoàng, bình tĩnh đến gần và đứng nhìn hai người trước mặt.

"Anh ta đã quen với rất nhiều cô gái, em nói thì anh ấy nổi giận, còn bảo em là nhỏ nhen..." Cô gái kia vẫn nức nở trong lòng Dương Lôi.

Lẽ ra Tĩnh Chi đã rất tức giận, nhưng nhìn thấy cảnh tượng ấy tự nhiên cô lại cảm thấy buồn cười, và lại cũng cảm thấy Dương Lôi thật đáng thương, không ngờ cô gái kia tìm đến anh ta chỉ là để khóc lóc kể lể về người chồng bội bạc của mình, khóc lóc với người yêu cũ kể tội người chồng hiện tại của mình! Cô ta thật chẳng ra sao!

Cô gái kia bỗng nhìn thấy Tĩnh Chi phía sau lưng Dương Lôi và vội đờ người ra.

Dương Lôi quay đầu lại nhìn thì thấy Tĩnh Chi đang mỉm cười đứng đó và cũng đờ đẫn chẳng kém, sau đó vội đẩy cô gái kia ra khỏi lòng mình.

Tĩnh Chi khẽ nhún vai, trước đây cô rất ít khi làm động tác này, vì cho rằng nó rất không "thục nữ", "Tôi nghĩ rằng sẽ rất đau lòng, ít nhất thì là cũng hụt hẫng, nhưng bỗng nhiên tôi phát hiện ra là, mình chẳng có cảm giác gì".

Dương Lôi có vẻ rất cuống quýt, "Tĩnh Chi...".

"Không cần phải giả thích." Tĩnh Chi đưa tay ra ngăn lại, "Tôi không yêu anh nữa, vì vậy dù có nhìn thấy, tôi cũng chẳng đau lòng, và tất nhiên tôi cũng không hận anh đâu. Tôi chỉ cảm thấy đáng buồn cho anh, bởi anh đã không thể thoát ra khỏi những chuyện quá khứ. Yêu là yêu, là một người đàn ông mà cứ phải dây dưa như thế mãi, đúng là rất khó khăn cho anh. Tất nhiên anh cũng rất đáng hận, chính vì vậy mà tôi khinh thường anh. Thôi, tôi đã nói hết rồi, các người cứ tiếp tục đi!".

Tĩnh Chi nói một mạch những câu trên, sau đó quay người dứt khoát bước đi. Có ai đó kéo áo cô lại, cô gái kia nói với vẻ đáng thương, "Cô Trương, cô hãy nghe tôi giải thích, giữa tôi và Dương Lôi thực sự là không có gì. Cô đừng hiểu lầm, bây giờ chúng tôi chỉ là bạn. Tất cả là tại tôi, cô đừng giận anh ấy".

Tĩnh Chi nhìn cô ta vẻ căm ghét, rồi gạt tay cô ta ra, "Thưa cô, cô đã khóc đến mức ngất đi chưa? Bây giờ tôi coi như không nhìn thấy cô, đề nghị cô bỏ tay ra!".

Nói xong, Tĩnh Chi quay người vẫy xe, mắt nhìn gương mặt nhòe nhoẹt và khó coi của cô gái trước mặt, rồi không nén được sự giận dữ trong lòng, "Cô không cảm thấy là mình rất đáng ghét sao? Rõ ràng là đã làm chuyện vô liêm sỉ mà lại còn ra vẻ vô tội, lại còn không biết xấu hổ giải thích với tôi. Đừng có nói với tôi là cô chỉ coi anh ấy là một người bạn. Anh ấy có thể coi cô như một người bạn bình thường được không? Cô định chơi trò gì vậy?".

Tĩnh Chi thì đã được mắng nhiếc thỏa thích, còn cô gái kia thì bị mắng nhiếc tới mức thẫn thờ.

"Thôi, đối với những người như cô, tôi cũng chẳng phí lời thêm nữa!" Tĩnh Chi phủi tay, rồi lại nhìn Dương Lôi lúc đó đã như hóa đá, cười châm biếm, "Xin lỗi, không cẩn thận làm lộ bộ mặt thật mất rồi. Anh hãy tự giải quyết chuyện này nhé. Tạm biệt".

Đi được hai bước cô lại dừng lại cười, nói với Dương Lôi lúc đó đã như một con gà gỗ, "À, quên chưa nói, tôi thực sự không giống mèo. Tôi làm sao mà giống mèo được, khi bị chọc tức tôi là một con hổ biết ăn thịt người đấy!".

Lên xe rồi mà trống ngực của Tĩnh Chi vẫn đập dồn dập, từ nhỏ đến giờ, cô chưa bao giờ mắng ai như vậy, hôm nay có thể coi như bắt đầu tiền lệ. Cô vốn định sẽ để lại một hình ảnh tốt đẹp cho Dương Lôi khi chia tay, không ngờ lại kết thúc như vậy. Bỗng nhiên Tĩnh Chi cười lớn, rồi bật thành tiếng, "Đã quá! Đã quá!", khiến cho người lái xe cứ ngỡ cô bị làm sao. Không những cô không để ý đến điều đó mà còn ôm bụng tiếp tục cười rất to, nhưng rồi tiếng cười nhỏ dần, sau cùng trở thành tiếng nức nở cố kìm nén.

Đau quá, không phải là vì Dương Lôi, mà bởi vì bỗng nhiên phát hiện ra, từ sâu xa trong lòng, cô chẳng cao thượng hơn cô gái vừa nãy là bao. Cô lấy máy ra, người mà cô muốn gọi nhất lúc đó chính là Uông Dụ Hàm.

Nhưng, còn mặt mũi nào để gặp anh nữa! Tĩnh Chi ôm đầu gối, vùi đầu vào đó khóc nức nở.

Tiêu Tiêu mở cửa phòng nhìn thấy điệu bộ ấy của Tĩnh Chi thì giật thót mình, mặt mũi cô đỏ bừng, nhưng vẫn cố cười.

:Thôi mà, nếu không cười được thì đừng cố cười nữa, trước mặt mình giả vờ cái gì mới được chứ!" Tiêu Tiêu kéo Tĩnh Chi vào trong nhà.

Tĩnh Chi ngửi mùi, "Ồ, cậu nấu món gì mà thơm thế? Đừng có giấu đấy nhé, mau mang ra đây cho người ta ăn với!".

Tưởng Tư Thừa đỏ bừng mặt đứng lên từ bàn ăn, nói với vẻ ngượng ngập, "Chúng tôi vừa mới bắt đầu, cô vào ăn cùng đi!".

Tĩnh Chi không ngờ lại gặp Tưởng Tư Thừa, nên hơi xấu hổ, vội cúi đầu đi về phía nhà vệ sinh, xua tay và nói, "Không cần đâu, hai người ăn đi. Ôi khuôn mặt của tôi, để tôi vào sửa sang lại đôi chút".

Tưởng Tư Thừa cũng cảm thấy Tĩnh Chi có gì đó không ổn, anh nhìn Tiêu Tiêu, nói, "Hay là anh về trước?".

Tiễn Tưởng Tư Thừa ra ngoài cửa, anh nói với vẻ tủi thân như một đứa trẻ, "Nhưng mà anh vẫn chưa ăn no".

Thấy vẻ nũng nịu của người đàn ông to lớn ấy, Tiêu Tiêu cười bất lực, "Vậy phải làm thế nào bây giờ?".

Tưởng Tư Thừa thè lưỡi cười, vẻ láu lỉnh ấy chưa bao giờ bắt gặp trên khuôn mặt của chàng cảnh sát thuần khiết. Lần đầu tiên thấy như vậy, Tiêu Tiêu không khỏi sững sờ. Tưởng Tư Thừa kéo cô vào lòng, "Đơn giản thôi, em đền cho anh một chút là xong ngay thôi mà".

Sau một nụ hôn dài, Tiêu Tiêu đẩy Tưởng Tư Thừa ra, thở hổn hển, mặt đỏ bừng nhìn anh. Tưởng Tư Thừa vẫn cười ranh mãnh, ghé sát vào cổ nói khẽ, "Đúng là em nói không sai, anh đã từng học lặn đấy!".

Tiêu Tiêu ngây người, nhớ đến chuyện hôn Tưởng Tư Thừa ở trước tòa nhà của Đội cảnh sát. Lúc ấy cô đã hỏi Tưởng Tư Thừa bằng giọng trêu chọc, "Này, anh, anh đã học lặn rồi phải không?".

Tiêu Tiêu nheo mắt quan sát Tưởng Tư Thừa, "Liệu em có nhìn nhầm anh không đấy nhỉ?".

"Không đâu, anh cam đoan đấy!" Tưởng Tư Thừa cười.

Trong nhà có tiếng của Tĩnh Chi, Tiêu Tiêu không muốn so đo với Tưởng Tư Thừa nữa, cô nói, "Ngày mai anh đến sớm một chút, cùng em đi đón mẹ. Đừng có quên đấy!".

Tưởng Tư Thừa gật đầu với vẻ bịn rịn.

Tiêu Tiêu cười, đẩy anh, lúc đó anh mới chịu đi.

Nhìn thấy Tiêu Tiêu đi vào, Tĩnh Chi có vẻ áy náy, "Liệu mình có quấy rầy cậu không?"

Tiêu Tiêu cười vẻ bất lực, "Cũng không sao, quen rồi mà", vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy ra một lon nước quả đưa cho Tĩnh Chi. "Theo như lời cậu, thì cậu đã chửi cho họ một trận rất đã. Vậy thì còn khóc nỗi gì? Vẫn còn luyến tiếc Dương Lôi à?"

Tĩnh Chi lắc đầu, tinh thần có vẻ sa sút, đón lon nước từ tay Tiêu Tiêu nhưng không uống mà ôm nó trong lòng để thưởng thức cái lạnh từ đó. Tiêu Tiêu mỉm cười dịu dàng với bạn, lấy một tờ giấy ăn đưa cho Tĩnh Chi, "Muốn khóc thì cứ khóc đi, chuyện ấy chẳng có gì đáng xấu hổ cả, là vì thất tình mà!".

Tĩnh Chi dựa đầu vào vai Tiêu Tiêu, "Mình cảm thấy buồn không phải vì Dương Lôi, mà vì mình nhận ra rằng, mình cũng là một kẻ đê tiện, chẳng khác gì cô gái mà mình vừa chửi. Cô ta buồn thì tìm tới bạn trai cũ để khóc lóc kể lể. Còn mình thì sao, vừa mới đây thôi, mình đã nghĩ đến Uông Dụ Hàm. Cậu nói xem, mình có khác gì cô gái đê tiện ấy không?".

Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, "Cô em này, tuy tự phê bình là một đức tính tốt đẹp, nhưng cậu cũng quá quan trọng hóa vấn đề rồi đấy! Cậu đã nghĩ đến Uông Dụ Hàm, thế cậu đã gọi tới tìm anh ta chưa?".

Đôi mắt của Tĩnh Chi lại đỏ hoe, cô lắc đầu, "Chưa".

Cậu hãy cứ tới gặp anh ấy đi, như thế mọi người đều đỡ tốn công! Tiêu Tiêu lại hỏi, "Vì sao cậu lại chưa đi?".

"Cự tuyệt anh ấy, sau đó bị tổn thương thì lại tìm đến người ta, chuyện ấy chỉ có những kẻ vứt đi mới làm nổi!" Tĩnh Chi cắn khẽ vành môi.

"Như thế là được rồi! Con người ai cũng có những lúc rất ích kỷ, điều khác biệt là ở chỗ, có người thì luôn giữ nguyên tắc của mình, còn có người thì..."

"Cậu không cần phải nói nữa." Tĩnh Chi ngắt lời Tiêu Tiêu, "Mình hiểu ý cậu rồi".

Tiêu Tiêu mỉm cười vẻ an ủi, "Thôi mà, đừng buồn nữa, chẳng có gì quan trọng đâu. Mau ăn chút gì đi, nếu tối nay không muốn về thì ở lại đây. Ngày mai mẹ mình đến thăm mình, bà vẫn nhắc đến cậu và cũng muốn gặp cậu đấy!".

Tĩnh Chi lau nước mũi, "Mẹ cậu tới à? Ôi, quả là hiếm thấy! Cậu đừng nói với mình là bà đến để tìm hiểu về Tưởng Tư Thừa đấy nhé!".

Tiêu Tiêu không nói gì.

"Trời ạ! Tiêu Tiêu, cậu định ổn định thật rồi à?" Tĩnh Chi ngạc nhiên hỏi.

"Ừ!" Tiêu Tiêu cười, cô cũng không ngờ lại tiến triển nhanh như vậy, nhưng một khi tình cảm không chịu sự kìm nén nữa thì chi bằng hãy đối diện với hiện thực. Tưởng Tư Thừa cũng đã nhiều lần nói muốn đưa cô tới ra mắt người nhà, nếu Tiêu Tiêu còn từ chối nữa, dù phải trói cô đưa đi anh cũng có gan làm. Vì vậy Tiêu Tiêu đã nói với bố mẹ, mẹ cô vừa nghe cô nói đã có bạn trai thì chỉ mong chắp cánh bay ngay tới xem mặt.

Tĩnh Chi thấy "Thiên hạ đệ nhất yêu nghiệt" đột nhiên quyết định ổn định thì thấy rất mừng cho bạn, nhưng rồi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có phần chua chát, có thể là vì cô đã uống một bụng nước cam, cô lẩm bẩm, "Không ngờ một yêu nghiệt như cậu lại tìm được một viên cảnh sát chân tình như thế, Mình cứ nghĩ rằng, người lấy chồng trước phải là mình cơ đấy!".

Tiêu Tiêu cười, đập khẽ vào đầu của Tĩnh Chi, "Không sao, cậu cũng có thể như vậy mà, dù gì thì cậu cũng có cái vỏ ngoài của thục nữ rồi, chẳng lo ế đâu!".

"Này..." Tĩnh Chi lẩm bẩm, "Mình thực sự muốn làm một người bỏ đi cho rồi!".

Tiêu Tiêu ném điện thoại cho cô, "Làm người bỏ đi cũng không khó, gọi một cú điện là xong, số điện thoại chắc cậu quá thuộc rồi!".

Tĩnh Chi nhìn chiếc điện thoại do dự, "Hôm nay mình vừa mới thất tình xong, thế mà lập tức theo đuổi ngay người khác được ư?".

Nói rồi ném chiếc điện thoại sang một bên, "Không được! Hơn nữa, anh ấy cũng đã không còn thích mình nữa từ lâu rồi. Người ta đã nói rất rõ ràng, mình sẽ không tự làm khó mình nữa!".

"Cô em này, nếu bỏ lỡ lần này nữa thì sẽ không còn cơ hội nữa! Hãy nghĩ tới "Bạch Cốt Tinh" đi, cô ta ngày ngày ở bên quan sát với con mắt như muốn ăn tươi nuốt sống." Tiêu Tiêu đứng bên dụ dỗ.

Vừa nghe nhắc đến Bạch Khiết, Tĩnh Chi lập tức thấy trong lòng rất u uất, hơn nữa cô cũng không xác định được tình cảm của mình với Uông Dụ Hàm là gì. Rõ ràng là mới ít ngày trước cô còn cảm thấy rất ghét anh ta, không thể nào vừa mới chia tay Dương Lôi là ngay lập tức quay đầu lại tìm người ta như thế được.

"Mình không đi! Đời này dù có chết mình cũng không làm người thứ ba đâu. Nếu anh ấy và Bạch Khiết đã có chuyện tình cảm rồi thì việc mình quay lại bám lấy anh ấy chẳng ra thể thống gì!".

Tiêu Tiêu nghe vậy ân hận tới mức chỉ muốn vả cho mình một cái. Cô định dùng Bạch Khiết để kích Tĩnh Chi không ngờ cô ấy lại nghĩ như vậy. Trong tình hình ấy, cô đành phải bán rẻ Uông Dụ Hàm rồi sẽ nói lại cho anh ấy sau vậy, "Cô em này, mình nói thật cho cậu biết, anh ấy yêu cậu, luôn yêu cậu. Hôm cậu ốm, anh ấy đã thức cả đêm để trông nom cậu. Nếu cậu không tin cậu cứ kiểm tra điện thoại của mình mà xem, hôm cậu vào viện, anh ấy gần như làm cho cái điện thoại của mình chập điện đây này!".

Tĩnh Chi hơi sững người, một hồi lâu sau mới trở lại bình thường, cô thẫn thờ hỏi, "Anh ấy đã ở bệnh viện trông mình? Sao mình lại không biết nhỉ?".

"Đúng thế, trông cả một đêm! Cậu nóng như lợn sữa quay thì còn biết gì nữa!" Tiêu Tiêu ngừng một lát, nói tiếp, "Tĩnh Chi, anh ấy là một người đàn ông thực thụ, nhưng cậu cứ luôn đối xử với người ta như vậy, cậu bảo anh ấy có thể làm gì được? Dù gì thì cũng phải để lại chút tự trọng chứ! Thế nên anh ấy chỉ còn biết lặng lẽ chờ đợi cậu. Một người đàn ông như vậy mà cậu vẫn chưa vừa ý à? Cậu tìm đâu thấy một người như thế! Cậu luôn mồm nói ghét anh ấy, nhưng rút cuộc cậu ghét anh ấy ở điểm gì mới được chứ? Ai là người đã đọc thuộc số điện thoại của anh ấy? AI là người suốt ngày nhắc đến tên, rồi những lời anh ấy nói?".

Tiêu Tiêu lấy hai tay nâng đầu Tĩnh Chi lên và lắc mạnh.

"Thôi đi Tiêu Tiêu, dừng lại đi! Cậu hãy để cho mình suy nghĩ thật kỹ đã."

"Thôi được, cậu hãy cứ suy nghĩ kỹ về những gì không phải với Uông Dụ Hàm đi!" Tiêu Tiêu thở hắt ra, rồi ngồi xuống ghế, nhìn Tĩnh Chi với vẻ đắc chí.

Một lúc sau, Tĩnh Chi vẫn cứ ngồi thẫn thờ.

Tiêu Tiêu thu dọn bếp xong quay ra, "Nghĩ thông chưa?".

Tĩnh Chi lắc đầu, trong đầu mọi thứ vẫn rất ngổn ngang. Nhớ lại cảnh tượng lần đầu quen với Uông Dụ Hàm, nghĩ đến nụ cười ranh mãnh của anh, nhớ đến những lời trêu trọc ác ý của anh và cả nụ hôn vừa vội vàng vừa đắm say trong xe...

Chẳng lẽ cô đã sai thật sự? Tĩnh Chi vẫn không sao hiểu được.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, cô vội mở máy nghe, thì ra là của mợ cô gọi đến. Sắc mặt của cô mỗi lúc thêm nghiêm trọng, sau khi tắt máy, cô nói với giọng lo lắng, "Mợ mình đã biết chuyện của Phương Nghị với Sở Dương rồi. Mợ ấy đã mắng cho Sở Dương một trận, kết quả là Sở Dương đã bỏ đi, mợ hỏi, bây giờ Sở Dương có ở chỗ mình không?".

Tiêu Tiêu nghe nói vậy cũng ngây người ra.

Tĩnh Chi bấm số của Sở Dương, cô ấy tắt máy. Tĩnh Chi thấy lo lắng, "Mình nhớ là có số điện thoại của Phương Nghị, mình phải hỏi anh ta xem Sở Dương có ở chỗ anh ta không?".

Tiêu Tiêu ngăn lại, "Cậu đừng vội, nghĩ kỹ rồi hãy gọi. Cậu định nói gì nào? Nó có nghe cậu không? Chuyện này cậu lo liệu được đến đâu? Hơn nữa, nhỡ nó không tới chỗ Phương Nghị thi sao?".

Thực ra, lúc đó Sở Dương đang ở cùng Phương Nghị thật.

Trong căn hộ riêng của Phương Nghị, anh vừa từ nhà tắm bước ra, thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Nhìn đồng hồ, anh hơi ngạc nhiên, nghĩ chắc là Hoàng Phi lại tới tìm mình đi uống rượu, nhưng không ngờ mở cửa ra thì lại thấy Sở Dương đang đứng ngoài.

Phương Nghị rất ngạc nhiên, mỉm cười nói, "Liệu như thế này có gọi là điều tra không đây?".

Sở Dương lắc đầu, nhìn thấy Phương Nghị vừa từ nhà tắm ra nên thò đầu vào trong nhìn, đùa, "Không bắt gặp một cảnh tượng bất ngờ đấy chứ?".

Phương Nghị kéo cô vào nhà, gõ lên trán cô, đùa, "Từ khi biết em, anh đã giao mình cho cửa Phật rồi!". Rồi sau đó mở tủ lạnh lấy đồ uống cho Sở Dương, "Em uống gì?".

Sở Dương xua tay, "không cần phải khách sáo như thế đâu. Em kiểm tra nhà vệ sinh của anh là được thôi".

Phương Nghị lấy ra chai nước lọc, rồi ngồi xuống salon, nhìn Sở Dương đi lại ngắm nghía một vòng, không nén được bật cười, "Đã phát hiện thấy gì chưa? So với lần trước thì có gì khác không?".

Sở Dương đã từng tới căn hộ của anh hai lần.

"Cũng được, cũng được." Sở Dương cười vui vẻ.

Phương Nghị ngồi trên ghế, nhếch môi, "Sở Dương, em đến muộn thế này, chắc là không phải để kiểm tra nhà vệ sinh của anh, đúng không?".

"Dĩ nhiên rồi! Thôi được, không phát hiện thấy gì cả, em về đây." Sở Dương cười, nhưng có phần miễn cưỡng, rồi liếc nhìn Phương Nghị vẻ không tự nhiên và bước về phía cửa. Nhưng đi được hai bước thì cô dừng lại, vẻ rất mâu thuẫn và lại quay người nhìn Phương Nghị.

Phương Nghị vẫn ngồi yên, nhìn cô nửa cười nửa không.

Sở Dương cắn môi, rồi ném chiếc túi xuống ghế, đưa tay đặt lên vai Phương Nghị, nhìn thẳng vào mắt anh, "Đúng vậy, em đang có chuyện đây!".

Phương Nghị lặng lẽ nhìn cô, cầm chai nước lên uống một ngụm, cười hỏi, "Có chuyện gì quan trọng đến mức muộn thế này rồi mà em vẫn còn đến đây thế?"

"Mẹ em biết chuyện của chúng ta rồi." Sở Dương nói, "Khi anh đưa em đi mua đồ chiều nay, mẹ em đã nhìn thấy."

Phương Nghị nhẹ nhàng vuốt tóc Sở Dương, "Như thế cũng có gì đâu, đó là chuyện không muộn thì sớm. Nếu mẹ em làm khó cho em thì anh sẽ tới nhà em. Nếu không được nữa thì đã có mẹ anh, bà mà ra mặt thì sẽ xong thôi, hơn nữa chắc mẹ em cũng đã lờ mờ đoán ra từ lậu rồi."

Sở Dương thở dài, gối đầu lên vai Phương Nghị, bất ngờ nói, "Chúng ta kết hôn đi, được không? Cứ đính hôn trước đã".

Phương Nghị ngây người, từ từ xoay người Sở Dương lại, nhìn chăm chăm vào mắt cô, cố quan sát thật kỹ sắc mặt cô, "Không có nguyên nhân khác?".

Sở Dương cố nén những rối ren trong lòng, dùng cách tấn công trước để che giấu tâm trạng," Anh không muốn như thế sao? Hay chỉ muốn đùa với em thật?".

Phương Nghị lắc đầu, vẻ nghiêm nghị, "Anh không đùa với em, anh chỉ muốn xác định xem, em có thực sự muốn kết hôn với anh thật không, có thực trong lòng em muốn lấy anh không."

Sở Dương giận đến điên người, cô nhảy ra khỏi ghế, "Này, mẹ em đang định cắt đứt quan hệ với em rồi, thế mà anh còn nói như vậy! Nếu anh không muốn thì cứ nói ngay ra!".

Phương Nghị giữ lấy vai cô, kéo cô ngồi xuống lòng mình, ra sức giữ chặt lấy ngang lưng cô, mắt anh sáng rực, như thể anh đã nhìn thấy nơi sâu kín nhất trong lòng Sở Dương. Dưới ánh mắt ấy, Sở Dương hơi chột dạ, giận dỗi quay đầu đi, không nhìn vào mắt anh nữa.

Phương Nghị véo cằm cô, xoay mặt cô lại đối diện với mình, mắt anh nhìn cô chăm chăm.

"Thôi được, em nói vậy, đúng là có nguyên nhân khác." Sở Dương biết có một số chuyện không thể nào giấu Phương Nghị được, nếu hôm nay không đưa ra được một lý do khiên cho anh tin phục, thì anh sẽ càng nghi ngờ hơn. Cô thở dài, nói, "Anh và Hà Ý Khiêm là huynh đệ của nhau, đúng không?".

Phương Nghị nheo mắt, chầm chậm gật đầu, "Ý em muốn nói tới A Ngũ?".

"Vâng, đúng vậy, là A ngũ của bọn anh. Em và anh ta quen nhau từ lâu rồi. Anh ta nói, anh ta thích em, nhưng em không thích anh ta. May mà sau này anh ta ra nước ngoài, em cứ tưởng như thế chẳng còn chuyện gì nữa. Ai ngờ, anh ta đã trở về, nhưng chẳng thay đổi gì cả, anh ta vẫn cứ bám lấy em." Sở Dương chậm rãi nói, "Em vốn không định nói chuyện này cho anh biết, suy cho cùng anh ta cũng là đàn em của anh, còn em lại như người xen vào giữa. Nhưng hiện tại, em đang rất chán ghét anh ta, vì vậy em đã nghĩ, chúng ta cưới quách cho xong, như thế em sẽ trở thành chị dâu của anh ta và anh ta sẽ không quấy rầy em nữa".

Sở Dương nói xong thì nhìn Phương Nghị với ánh mắt trấn tĩnh hơn nhiều, chờ câu trả lời của anh. Cô biết, anh sớm đã điều tra ra chuyện giữa cô và Hà Ý Khiêm, nhưng không biết anh đã nắm được đến đâu, nhất là chuyện xảy ra sáu năm trước, chuyện ấy đã được mẹ của Hà Ý Khiêm tìm cách giấu rất kỹ.

"Chỉ vì chuyện này thôi sao?" Phương Nghị khẽ hỏi, không nghe thấy chút ngạc nhiên nào trong giọng nói của anh.

Trong lòng Sở Dương thấy hơi lo sợ, cô bắt đầu thấy nghi ngờ không hiểu nước cờ này của mình có đúng hay không. Liệu có thể lợi dụng Phương Nghị được không? Cô không hề có chút chắc chắn nào về điều này.

Cô cúi đầu, khẽ nói, "Đó chỉ là một phần. Một lý do khác nữa, đó là vì em cảm thấy, anh đúng là rất tốt. Nói thật là, em chưa bao giờ trải qua tình yêu ướt át thi vị như trong tiểu thuyết, em cũng không biết là mình có yêu anh không, em chỉ cảm thấy không hề ghét anh, hơn nữa khi ở bên anh, em thấy rất vui, có lúc em thấy nhớ anh, khi anh hôn em, em thấy...".

Phương Nghị mỉm cười, rồi hỏi đầy ẩn ý, "Thấy thế nào?".

Sở Dương cắn môi ngẩng đầu lên, nhìn Phương Nghị bằng đôi mắt long lanh, nói với vẻ can đảm, "Thấy hồi hộp, không thở được và trong lòng rất vui".

ĐỐi với người đàn ông kiêu hãnh như Phương Nghị thì không gì có sức nặng bằng việc cô gái trẻ ấy dám dũng cảm thổ lộ tình cảm của mình, hơn nữa, giờ đây cô gái ấy đang cắn chặt vành môi, cố gắng kìm nén nỗi thẹn thùng, mặt đỏ bừng, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, và điều quan trọng hơn cả là, anh yêu cô gái ấy.

Phương Nghị cảm thấy cổ họng khô rát và không thể làm ra vẻ cợt nhả được nữa. Anh cứ nhìn chăm chăm vào Sở Dương, một lúc sau đột nhiên thở phào, xoay người Sở Dương lại, ôm ngang lưng cô, mặt khẽ áp vào lưng cô.

Sở Dương hơi ngạc nhiên, không hiểu vì sao bỗng nhiên Phương Nghị lại có động tác đó, "Anh làm gì thế?".

"Đừng có động đậy." Giọng của Phương Nghị khản đặc, "Trước khi anh có quyết định lấy em hay không, anh có lời này muốn nói. Nhưng không phải nói với em, mà là cho trái tim em nghe, vì vậy anh muốn gần nó hơn một chút."

Sở Dương cảm thấy rất căng thẳng, cô đứng như trời trồng, không dám động đậy.

Mặt Phương Nghị áp chặt vào lưng Sở Dương, cô có thể cảm thấy hơi thở nóng hổi của anh phả vào lưng mình, nó xuyên qua làn áo sơ mi, khiến cho trái tim cô càng đập nhanh hơn.

Chậm lại đi, tao xin mày đấy, hãy chậm lại chút đi! Sở Dương thầm kêu lên.

Một lúc sau mới thấy Phương Nghị thở ra, "Sở Dương, hãy lấy anh nhé. Anh muốn cưới em, nhưng em đừng thử lợi dụng anh, chuyện ấy không hay ho gì đâu".

Tiêu Tiêu cảm thấy hơi lo lắng trước buổi gặp mặt giữa Tưởng Tư Thừa và mẹ cô, vì dù thế nào thì anh ấy cũng rất khác so với chàng con rể lý tưởng trong lòng mẹ.

Tiêu chuẩn của mẹ là: mặt mày thanh tú, nho nhã, có phong độ, có tướng của người có tài, và hơn cả là biết ăn nói, mồm miệng nhanh nhẹn.

Về hình thức còn có thể được, tuy Tưởng Tư Thừa không phải là người mặt mũi đẹp đẽ nhưng dù sao cũng là người mắt rậm mày ngài. ĐIều đáng buồn là Tưởng Tư Thừa mồm miệng vụng về! Cứ cái kiểu ấy, thì dù có gặp nhạc mẫu tương lai cũng sẽ không mấy sáng sủa!

Cha của Tiêu Tiêu là người có học, mẹ lại càng là con nhà gia giáo, vừa nghe nói Tưởng Tư Thừa là một quân nhân, dù chưa biết cha người ấy hiện đang làm gì thì trong lòng bà chắc hẳn đã có sự coi thường rồi.

Nói theo cách của mẹ Tiêu Tiêu thì: Có gì đáng nói, chẳng qua cũng chỉ là xuất thân võ biền, chỉ là người quen với binh đao, thô tục mà thôi!

Nhưng không ngờ, lần đầu gặp mặt, kết quả thành công còn hơn cả mong đợi!

Tưởng Tư Thừa mặc một bộ complet, trông rất đĩnh đạc, nói năng cũng rất lễ phép, phải đạo, dù mẹ Tiêu Tiêu hỏi gì cũng trả lời rất mực thước, không những không đỏ mặt mà còn rất có vẻ con nhà quyền quý.

Tiêu Tiêu chợt cảm thấy, người con trai đang ngồi trước mặt mình không đơn giản như những gì cô đã nghĩ. Đây đâu phải là anh chàng cảnh sát giao thông cứng nhắc hay đỏ mặt! Có lẽ cô, một người từng gặp gỡ quen biết rất nhiều người đã nhìn nhầm?

"Được, thằng bé này được!" Sau khi ăn cơm về, mẹ cô vừa sửa sang lại quần áo vừa nói. Tiêu Tiêu có khuôn mặt rất giống mẹ, nhưng mẹ cô trắng hơn cả cô và là một phụ nữ tình tính cởi mở. Tuy đã gần năm mươi tuổi, nhưng vì biết cách chăm sóc giữ gìn, hơn nữa lại thích vận động nên trông bà rất trẻ.

Tiêu Tiêu có phần đắc ý, được mẹ cô đánh giá như vậy không phải là chuyện dễ. Đang định khen tưởng Tư Thừa thêm mấy câu thì lại nghe mẹ nói, "Có điều hơi đen một chút!".

Tiêu Tiêu thấy hơi choáng, đàn ông mà trắng trẻo thì có tác dụng gì, hiện nay có rất nhiều người da trắng còn đang phải phơi nắng cho đen bớt đi kia kìa! Không biết mẹ cô nghĩ gì nữa!

"Cha con không trắng, không ngờ con lại cũng yêu một thằng đen như thế." Mẹ Tiêu Tiêu thở dài nói, "Xem ra sau này nếu các con sinh con trai còn được. Đàn ông đen một chút không sao. Nhưng nếu sinh con gái mà cũng đen như nó thì đúng là phải cho sang châu Phi mà lấy chồng thôi!".

"Mẹ!" Tiêu Tiêu nũng nịu, lay lay tay mẹ, vẻ không chịu.

Mẹ Tiêu Tiêu cười, "Được rồi, nói đùa thế thôi. Mẹ rất vừa lòng với thằng nhỏ đó, nhất trí thông qua!". Nói rồi lấy ra một cuộn tranh đưa cho Tiêu Tiêu, nói với vẻ bí mật, "Cho con đấy, mẹ lấy được nó từ chỗ cha con đấy. Dù sao ông ấy cũng không có ở trong nước, con cứ mang tặng đi rồi nói sau! Ha ha...".

Nếu mẹ đã nhất trí rồi thì Tiêu Tiêu cũng phải tới gặp gia đình Tưởng Tư Thừa. Cô đang phát rầu lên vì không biết mang món quà gì tới trong lần gặp mặt đầu tiên, sau đó thì nghĩ tới chuyện nhờ cha. Cha cô rất yêu thích hội họa, ông đã sưu tập khá nhiều tác phẩm của các danh họa, đem một bức tranh làm quà gặp mặt, tất nhiên là quá tuyệt vời rồi.

Tiêu Tiêu mở cuộn tranh ra, không kìm được tiếng xuýt xoa, đó chính là bứcTuấn mã đồmà cha cô yêu thích nhất!

"Trời! Sao mẹ lại lấy trộm bức tranh này của cha, cha mà biết sẽ lột da mất thôi!".

"Không sao đâu." Mẹ cô cười đáp và nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tiêu Tiêu, "Ngốc ạ, con có thể ổn định, cha mẹ đều rất vui. Chỉ cần con vui, đừng nói làTuấnmã đồ, cho dù đó là da của cha con mẹ cũng sẽ lột da ngay!".

Nhìn nụ cười dịu dàng của mẹ, Tiêu Tiêu cảm thấy mũi cay cay. Mấy năm qua, cô luôn sống xa nhà, cha mẹ không hề gò ép cô, nhìn bề ngoài thì như vậy, nhưng trong lòng họ hẳn đã rất lo lắng.

Tiêu Tiêu đặt cuộn tranh trở lại vali của mẹ, khẽ cười, "Đến nhà anh ấy cũng không cần phải mang món quà quý thế này đâu". Cô cười rồi nói tiếp, "Hơn nữa, con gái của mẹ cũng đã là một món quà quý rồi, mẹ không cần phải bù thêm cuộn tranh này đâu!".

Mẹ cô nhìn cô cười rất vui.

Buổi tối cuối tuần đó, Tĩnh Chi đến ăn cơm cùng mẹ Tiêu Tiêu. Hồi hai người còn học đại học, Tĩnh Chi đã tới thăm nhà Tiêu Tiêu, vì thế mà cô cũng rất gần gũi với mẹ Tiêu Tiêu. Và tất nhiên, không thể tránh khỏi việc lấy lòng bà, nào là ngày càng trẻ ra, ngày càng đẹp ra, khiến mẹ Tiêu Tiêu rất vui, thiếu chút nữa thì ôm cô vào lòng, gọi là cục cưng của bà.

Tiêu Tiêu nhếch miệng cười nhìn hai người. Về mặt này thì Tưởng Tư Thừa kém hơn hẳn, nghe Tĩnh Chi nịnh mẹ mình, thỉnh thoảng cô lại rùng mình, nổi cả da gà!

Tưởng Tư Thừa khẽ hỏi cô, "Hôm nay Tĩnh Chi sao thế nhỉ? Nhiều lời hơn hẳn, anh cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn".

Tiêu Tiêu liếc nhìn mẹ và Tĩnh Chi, "Cậu ấy vốn rất gần gũi với mẹ em, hồi học đại học cậu ấy đã tới nhà em, nịnh mẹ em đến mức suýt nữa bà nhận làm con nuôi đấy, nhưng sau này nghe ai nói như vậy thì không tốt nên mới từ bỏ ý định ấy. Còn như vì sao hôm nay cậu ấy nói nhiều thế thì..." Tiêu Tiêu ngập ngừng, "Trong lòng cô ấy đang có nhiều tâm sự. Bệnh cũ ấy mà, trong lòng càng có nhiều tâm sự thì lại càng cố tỏ ra vui vẻ":.

Trong lòng Tĩnh Chi đúng là đang có rất nhiều điều phiền muộn. Trước hết là chuyện Sở Dương gây tai họa. Những sóng gió của chuyện hôm trước như trái mìn ném xuống nước vẫn còn chưa tan hết sóng, thì nay lại thêm chuyện như trái bom tiếp theo, đó là việc cô đòi đính hôn với Phương Nghị!

Mẹ của Sở Dương luôn mong gả con đi, nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ lại nghĩ tới việc gả cô cho một "anh già" ba mươi mốt tuổi. Thế là cả nhà đã bùng nổ như một trái bom, ngay cả cha của Sở Dương cũng phải ra mặt. một số họ hàng thân thích cũng lần lượt vào cuộc, nhưng Sở Dương vần cứ một câu, "Con đính hôn trước, còn chuyện có lấy hay không vẫn còn chưa rõ, mọi người lo lắng gì mới được chứ!".

Tĩnh Chi không hiểu, rõ ràng lúc đầu chỉ là trò mèo vờn chuột, nhưng về sau lại bàn đến chuyện cưới xin? Đầu óc con bé Sở Dương này cũng thật ngắn, nhưng chẳng lẽ Phương Nghị cũng lại hồ đồ như vậy? Điều càng ly kỳ là mẹ của Phương Nghị không hiểu đã biết chuyện bằng cách nào mà lại đích thân xuất trận và phản bác lại kịch liệt, khiến cho mẹ Sở Dương không nói lại được. Mẹ của Tĩnh Chi cũng không ngồi yên được nữa, tuy nói quan hệ chị em không lấy gì làm thân thiết, nhưng hễ khi có sự việc từ bên ngoài đưa đến thì họ lại hợp sức với nhau thành một mặt trận.

Cuộc luận chiến thứ nhất: Mẹ của Sở Dương đối đầu với mẹ Phương Nghị, kết quả thất bại thảm hại.

Cuộc luận chiến lần thứ hai: Mẹ Sở Dương + mẹ của Tĩnh Chi đối đầu với mẹ Phương Nghị, kết quả thắng lợi!

Chỉ trong có mấy ngày mà gia đình rối tung cả lên.

Tĩnh Chi tuy rất đau đầu, nhưng không lấy gì làm đau lòng, cô chỉ thực sự đau lòng về chuyện với Uông Dụ Hàm.

Mấy ngày gần đây, cô chạm trán với Uông Dụ Hàm mấy lần, nhưng không có lần nào anh nhìn thẳng vào cô. Trước đây ánh mắt của anh không lạnh lùng như vậy, dù thế nào cũng dừng lại trên khuôn mặt cô một lúc. Nhưng bây giờ thì khác hẳn, dù có gặp, anh cũng vẫn không nhìn cô.

Theo lẽ mà nói, Tĩnh Chi sẽ phải vui mừng chuyện này, bởi cô luôn không thích sự đeo bám của anh. Nhưng kể từ khi biết anh đã từng túc trực bên cô suốt một đêm ròng khi cô nằm viện, cô cảm thấy không thể nào nghĩ về anh với một trạng thái tình cảm bình thường như trước nữa.

Cô đã trở thành người hoàn toàn có thể nhìn thấu trong con mắt của anh, ý nghĩ ấy khiến lòng cô rất u uất, cứ như có một lớp mây dày đang đè lên, còn khi cầm gậy lên chọc thì lại đổ mưa xuống.

Ngày thứ hai tới cơ quan, Tĩnh Chi chẳng có tâm trạng nào để làm việc, cô nhìn vào phòng làm việc của Uông Dụ Hàm, khi quay đầu lại thì thấy Tiểu Vương đang nhìn cô. Trông vẻ cậu ta rất thích thú như đang xem một màn kịch hay, thấy Tĩnh Chi quay lại nhìn, cậu ta khẽ nói, "Trước đây tôi còn không dám khẳng định, nhưng bây giờ thì đã rõ rồi".

"Rõ cái gì?" Tĩnh Chi hỏi.

Tiểu Vương cười ranh mãnh, "Rõ về nhân vật thần bí đã khiến chị từ bỏ anh chàng đẹp trai hôm nọ!".

Tĩnh Chi giật mình, bất giác hỏi, "Ai cơ?".

Tiểu Vương cười hì hì, hất cằm về phía phòng làm việc của Uông Dụ Hàm rồi khẽ nói, "Không sai chứ?".

Tĩnh Chi sững sờ, suýt nữa ngã khỏi ghế, ngạc nhiên đưa mắt nhìn Tiểu Vương, quên cả việc phủ nhận.

Tiểu Vương đắc ý lắc đầu, "Cả buổi sáng, chị cứ nhìn về phía ấy cả thảy ba mươi mốt lần rồi, có cần tôi nói ra cái khác nữa không?".

Ba mươi mốt lần? TĨnh Chi ngạc nhiên, nhìn Tiểu Vương không dám tin, không lẽ cô lại làm cái việc ngu ngốc ấy thật?

Tiểu Vương lại nhìn Tĩnh Chi với ánh mắt thông cảm, rồi chầm chậm gật đầu.

Tĩnh Chi đưa tay lên sờ trán, nếu một người vô tâm như Tiểu Vương mà cũng nhìn thấy, vậy những người khác thì sao nhỉ? Những đồng nghiệp rất tinh ma của cô nữa? Còn Bạch Khiết, chị ta mà biết tâm tư của mình, chắc chắn sẽ tìm cách diệt mình cho mà xem!

"Lúc đầu tôi không rõ lắm, sau này có một chị đã gợi ý khéo cho tôi." Tiểu Vương nói, mắt lấm lét nhìn về phía phòng làm việc của Bạch Khiết, "Hì hì, bà chị này, có nói ra tôi cũng không sợ chị cười, suýt nữa thì tôi yêu thầm chị đấy, nhưng may mà thấy được kết quả bi thảm của anh chàng ấy nên mới thôi. Quả là may mắn cho tôi!".

Tĩnh Chi đang rất phiền muộn, chẳng còn tâm trạng nào mà nghe những lời nói đùa ấy của Tiểu Vương, vì thế xua tay, "Không nói nữa, chị đang muốn yên tĩnh một chút".

Đúng thế, cần phải suy nghĩ kỹ về nơi dung thân của mình sau này mới được. Không cần nói đến những khó khăn khi ngày ngày phải đối diện với Uông Dụ Hàm ở đây, mà ngay cả với Bạch Khiết cũng không thể dây được, tranh giành người đàn ông của chị ta, có khác gì việc đánh chết chị ta đâu?

Đúng lúc Tĩnh Chi đang phấp phỏm thì Bạch Khiết gọi tới, "Vào phòng tôi một chút". Chị ta nói với giọng rất lạnh lùng.

Phòng làm việc của Bạch Khiết và Uông Dụ Hàm thuộc loại mở một cửa, mặt quay vào phòng lớn đều là những cánh cửa kính. Hôm nay, cánh cửa kính của Bạch Khiết còn thêm một lần chớp lật nữa.

"Tĩnh Chi, tôi không ngờ cô lại ghê gớm đến thế!". Bạch Khiết ngồi trong chiếc ghế da, thốt lên với vẻ rất kỳ cục, "Cô đang dự tính gì vậy?".

"Dự tính gì cơ?" Tĩnh Chi quyết định cứ giả như không biết, "Trưởng phòng Bạch, chị đang nói tới chuyện gì vậy?’.

Bạch Khiết có vẻ hơi tức giận, chống tay xuống bàn đứng dậy, đôi mắt hình hạnh nhân trừng lên, khiến đôi lông mày lá liễu cũng xếch lên theo, "Tĩnh Chi này, chúng ta là những người đàng hoàng thì cũng chẳng cần phải nói úp mở. Rốt cuộc là cô có ý định gì với anh ấy thế? Đùa cợt với tình cảm của người khác thú vị như thế sao? Nếu không yêu thì hãy buông tha cho anh ấy, việc gì phải giày vò anh ấy như thế!".

Tĩnh Chi sững sờ, không ngờ Bạch Khiết lại dữ dằn như vậy, chẳng cần vòng vo gì nói thẳng ngay vào vấn đề. Không biết tiếp sau đây chị ta có chỉ thẳng vào mặt mà chửi mình giống như mình đã chỉ mặt chửi người yêu cũ của Dương Lôi không? Không ngờ báo ứng lại đến nhanh thế!

Nhìn vẻ thẫn thờ ủ rũ của Tĩnh Chi, Bạch Khiết càng tức giận, càng thấy tiếc cho Uông Dụ Hàm, cô ta thì có gì tốt đẹp cơ chứ, thế mà lại làm cho anh ấy đau khổ đến thế. Càng nghĩ Bạch Khiết lại càng thấy tức giận, nên dằn giọng, "Tôi thực sự chưa từng gặp cô gái nào như cô, làm việc thì thiếu nhanh nhẹn, tình cảm cũng chẳng dứt khoát, dù sao cô cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao cả những điều này cũng không nghĩ được cho rõ ràng? Thích thì đeo đuổi, không thích thì bỏ đi!".

Những lời mắng nhiếc của Bạch Khiết dường như đã đánh thức Tĩnh Chi, bỗng cô ngẩng lên hỏi, "Trưởng phòng Bạch, bây giờ chị là bạn gái của anh ta à?".

Bạch Khiết sững sờ, nhưng rồi lập tức đáp, "Tôi thì đang nghĩ, không hiểu anh ta thích gì ở một người ngốc nghếch như cô!".

"Bậy giờ vẫn thế sao?" Tĩnh Chi hỏi.

Bạch Khiết nén cơn giận, gật đầu.

Tĩnh Chi đột ngột đứng dậy khỏi ghế, cúi mình chào Bạch Khiết, "Cảm ơn chị, Trưởng phòng Bạch, cuối cùng thì tôi đã hiểu rồi!".

Bạch Khiết ngây người, hừ một tiếng, "Đối với những người ngu ngốc như thế này thì phải mạnh tay mới được!".

Ra khỏi phòng làm việc của Bạch Khiết, Tĩnh Chi cúi đầu xông thẳng vào phòng làm việc của Uông Dụ Hàm, mặc kệ anh tròn mắt nhìn, cô kéo cánh cửa chớp lật xuống, bụng nghĩ, đằng nào thì cũng mất mặt rồi, nhưng không thể để cho những người khác được xem kịch miễn phí.

Uông Dụ Hàm nhìn động tác của Tĩnh Chi bằng vẻ lạnh lùng, trong bụng thầm mắng sự ngốc nghếch của cô, vừa bước vào phòng lập tức kéo ngay cửa xuống như thế, chẳng phải là cho người khác thấy rõ giữa cô với anh có những việc mờ ám sao?

Tĩnh Chi cắn môi nhìn anh, không biết nên bắt đầu như thế nào. Chẳng nhẽ hỏi thẳng rằng: Anh còn thích em không? Hay thổ lộ: Bây giờ em cảm thấy hình như em hơi thích anh thì phải.

Tĩnh Chi bước mấy bước tới trước mặt Uông Dụ Hàm, câu đầu tiên buột ra khỏi miệng cô là, "Tôi đã chia tay với Dương Lôi rồi!".

Uông Dụ Hàm nhướng mày, "Ồ, thế sao! Thế thì tôi rất lấy làm tiếc, còn có việc gì khác nữa không?"

Tĩnh Chi cắn môi nhìn Uông Dụ Hàm, bây giờ thì cô thấy hối hận là mình đã thiếu sáng suốt trước sự giận dữ của Bạch Khiết, đã có một hành động rất thiếu cân nhắc và đáng cười là xông thẳng vào phòng của Uông Dụ Hàm. Rồi cô lại ngạc nhiên phát hiện ra: Trời ơi, cánh cửa chớp lật của phòng anh ta sao lại kéo xuống thế kia? Không có lẽ cô đã làm việc này?

Tất cả mọi thay đổi trên mặt Tĩnh Chi đều không lọt khỏi con mắt của Uông Dụ Hàm. Anh biết lòng dũng cảm của cô gái này chỉ đến thế là hết, hành động tiếp theo chắc chắn là sẽ quay người bước ra.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của anh, tiếp sau đó Tĩnh Chi nói, "Ồ tôi phải đi đây, anh cứ làm việc đi nhé!", nói xong cô quay người đi.

Uông Dụ Hàm dằn giọng, "Đứng lại!".

Tĩnh Chi đứng lại với vẻ lúng túng.

Uông Dụ Hàm tiến đến bên, nói với giọng bình thản, "Cô đến chỉ là để nói câu này? Nó có liên quan gì đến công việc?".

Tĩnh Chi không biết phải trả lời thế nào, nên cứ đứng thần người ra, không ngờ Uông Dụ Hàm lại nói ra những lời ấy. Cô cắn môi rồi đáp lạnh tanh, "Không có gì cả!".

"Ồ thế sao?" Uông Dụ Hàm cười nhạo, "Vậy cô nói những lời ấy với tôi làm gì?".

Tĩnh Chi im lặng, bụng nhủ, đừng lúng túng, đây là món nợ mà mình phải trả anh ta, mình đã làm anh ta khó xử rất nhiều lần, bây giờ để anh ta trả thù một lần cũng chẳng sao, kẻo sau này mình lại vẫn cứ có cảm giác mắc nợ.

Nhưng Uông Dụ Hàm quyết không tha, "Nói đi, cô nói với tôi về việc cô và anh ta chia tay nhau để làm gì?".

Tĩnh Chi thấy tức giận thực sự, "Thì là do tôi thần kinh, được chưa!".

Rồi bỗng nhiên Tĩnh Chi phát hiện ra Uông Dụ Hàm đứng ngay phía sau mình, rất gần, khuôn mặt anh cách cô không tới một tấc, hơi thở nóng hổi của anh phả tới tận chỗ cô, cô thoắt ngẩn người ra, rồi bất giác lùi về phía sau.

Nhưng anh không cho cô cơ hội ấy, anh đưa tay giữ lấy vai cô, không cho cô lùi.

Nhìn thấy khuôn mặt của Uông Dụ Hàm mỗi lúc một tiến đến gần, Tĩnh Chi càng thêm luống cuống, trống ngực cô đập thình thịch, cảm thấy đôi chân như sắp khuỵu xuống, không sao đứng vững được.

Uông Dụ Hàm thấy dở khóc dở cười, vội đưa một tay ra giữ lấy thắt lưng cô, khẽ mắng, "Đồ ngốc, tôi đã hôn cô đâu, cô cuống cái gì mới được chứ!".

"Cái gì?" Tĩnh Chi vẵn chưa lấy lại được trạng thái bình thường thì đôi môi Uông Dụ Hàm đã áp xuống...

Giữa chừng, ngẩng đầu lên lấy hơi, thấy cô vẫn mở to mắt đờ đẫn, Uông Dụ Hàm bất lực thì thầm, "Nhắm mắt lại!".

Tĩnh Chi vội làm theo, đôi mi cô khẽ động đậy. Nhưng rồi cô sực tỉnh, mở bừng mắt hốt hoảng nhìn Uông Dụ Hàm, rồi lại nhìn về phía cửa chớp lật.

Uông Dụ Hàm cười ranh mãnh, "Yên tâm đi, cô đã kéo nó xuống từ trước rồi, xem ra cô đã đề phòng cẩn thận trước khi đến đây!".

"Anh!" Cô vừa tức giận vừa xấu hổ, nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác, lại càng không thể lớn tiếng tranh luận.

Bỗng nhiên Uông Dụ Hàm thôi không cười nữa, anh nhìn sâu vào mắt cô và nghiêm nghị ra lệnh, "Nhắm mắt lại!".

Nhưng cô không có phản ứng gì.

Anh bắt đầu đe dọa, "Nếu muốn nhìn tôi thì cũng chẳng sao, tôi càng thấy thích!", nói rồi, mặc cho cô kháng cự, anh tiếp tục hôn cô.

Cô lại chìm trong một trận quay cuồng khác, mãi cũng không sao mở mắt ra được. Trong cơn quay cuồng ấy, chút lý trí còn lại mách bảo cô rằng, có thể đây là một cái bẫy để Bạch Khiết đạp cô xuống tận cùng, để cô ta bắt tại chỗ Uông Dụ Hàm, người có khuôn mặt rna mãnh, đang giang rộng đôi tay ôm cô vào lòng.

Ôi ân hận quá, ân hận là đã đến phòng làm việc của Uông Dụ Hàm, ân hận vì đã kéo cánh cửa chớp lật xuống.

"Hãy nói là em yêu anh đi!" Uông Dụ Hàm thì thầm bên tai.

Tĩnh Chi cò kè, "Anh nói trước đi!".

Uông Dụ Hàm cười hì hì, "Anh đã nói từ lâu rồi".

"Những lần ấy không tính."

"Thôi được, anh yêu em. Tĩnh Chi, anh nói rồi, bây giờ đến lượt em!".

"Thế sao." Tĩnh Chi đẩy Uông Dụ Hàm ra và ngồi xuống ghế, mắt cảnh giác nhìn ra phía ngoài qua kẽ hở của cánh cửa chớp lật rồi khẽ nói, "Tôi phải đi ra đây".

Uông Dụ Hàm ngồi xuống ghế sát bên Tĩnh Chi, "Nói nhanh đi, đừng tìm cớ nữa!".

Tĩnh Chi cười đứng dậy, nhân lúc Uông Dụ Hàm không để ý, cô đẩy anh ngã xuống ghế và chạy nhanh về phía cửa, mở cửa ra nói một cách rất nghiêm túc, "Uông Dụ Hàm, anh không cần phải lên lớp dạy dỗ nữa, tôi đã biết sai rồi, bản báo cáo phân tích sẽ được gửi tới anh chiều nay!".

Nói xong, cô làm mặt xấu với Uông Dụ Hàm và quay người bỏ đi. Uông Dụ Hàm tức giận nằm phủ phục trên ghế, nghiến chặt răng.

Đúng lúc ấy thì Bạch Khiết gọi điện tới, cô liếc nhìn Tĩnh Chi cúi đầu đi ra khỏi phòng của Uông Dụ Hàm, cười khúc khích nói, "Sư huynh, thế nào? Đừng có quên công lao của tôi đấy nhé. Chính tôi đã tìm cách gạt bỏ tình địch cho anh, rồi sau đó lại lôi cục cưng của anh đến chỗ anh đấy!".

Lúc ấy Uông Dụ Hàm mới biết việc Tĩnh Chi đột ngột đến chỗ mình là do sau khi bị Bạch Khiết quất cho mấy đòn, vì thế anh cảm thấy vừa tức lại vừa buồn cười, đúng là cô bạn ấy cũng đã giúp anh thật. Nhưng lại nghĩ đến chuyện có thể sau này nếu Tĩnh Chi mà biết được sẽ khó tránh khỏi làm mình làm mẩy một phen nữa, nên chỉ cười đáp, "Chuyện này sau này đừng nhắc đến nữa, cô chỉ toàn mang rắc rối đến cho tôi".

"Sư huynh, sao anh lại qua cầu rút ván thế!".

"Không rút, không rút. Bây giờ tôi chuyển nhà để dành chỗ cho cô là được chứ gì!".

Bạch Khiết cười, "Không cần phải như vậy. Chỉ cần anh nhớ tới là được rồi. Yên tâm đi, cho dù sau này sư huynh có chuyển đi rồi thì tôi cũng sẽ bao bọc cho bà chị đến nơi đến chốn".

Sau khi ra khỏi phòng của Uông Dụ Hàm, Tĩnh Chi đã hiểu thế nào là lấm la lấm lét, chỉ tiếc rằng cô không thể nhìn kỹ mặt của từng đồng nghiệp một, xem liệu có ai chú ý tới việc làm vừa rồi của mình không. Cô liếc trộm một cái, không những chẳng có đồng nghiệp nào chú ý tới cô, mà ngay cả Tiểu Vương ngồi đối diện cũng cứ cắm cúi với công việc của mình.

Sau khi hoàn toàn bình thường trở lại thì Tĩnh Chi lại cảm thấy ngứa ngáy, không ngờ chuyện giữa cô và Uông Dụ Hàm lại tiến triển nhanh đến thế, cô cảm thấy bầu trời vốn ảm đạm u ám trong suốt những ngày qua, nay bỗng trở nên tươi sáng.

Không chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, tay của cô cũng ở tình trạng tương tự, đã mấy lần cô cầm máy lên định nhắn tin cho Tiêu Tiêu, nhưng đắn đo một lúc lại thôi và tự mắng mình rằng sao lại không thể nén được, chuyện vặt này mà cũng phải lập tức báo cáo ngay cho Tiêu Tiêu!

Nhưng thực ra lúc đó Tiêu Tiêu cũng chẳng có tâm trạng nào mà quan tâm tới Tĩnh Chi, bởi cô đang có những việc quan trọng khác cần quan tâm hơn. Chuyện này bắt đầu từ việc hợp tác với Vạn Xương. Mấy ngày trước đó, việc đàm phán với Vạn Xương luôn rất thuận lợi, nhưng không biết vì lý do gì, mấy ngày gần đây thái độ của Vạn Xương thay đổi rõ rệt.

Phương Nghị đã thấy được điều gì đó còn Tiêu Tiêu cũng cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

Công việc đàm phán này bên Vạn Xương đã phân công cho A Tống phụ trách, Tiêu Tiêu và A Tống là chỗ quen biết cũ, Tiêu Tiêu cũng đã nhiều lần tìm cách moi thông tin từ miệng A Tống, nhưng con cáo già ấy không để hở một chút xíu nào, mặc dù vậy, cuối cùng anh ta vẫn không sao thắng nổi Tiêu Tiêu và đã để lộ đôi chút rằng, có một người nào đó muốn điều tra về Phương Thị, do đó bên Vạn Xương đành phải chờ xem thế nào đã.

Xem ra có người muốn điều tra về Phương Thị thật. Chuyện này vốn chẳng có liên quan lớn đến Tiêu Tiêu, từ xưa đến nay cô luôn là người chỉ biết đến chuyện làm công lĩnh lương, rất ít quan tâm đến những chuyện không phải là của mình. Nhưng sau khi nghe A Tống nói, người muốn điều tra về Phương ThỊ ấy mang họ Hà, thì không hiểu vì sao cô lại cứ nghĩ tới cái người đã từng làm phiền Sở Dương trên đường hôm ấy.

Phương Nghị không cần Tiêu Tiêu nhắc chuyện này. Một khi đến A Tống cũng phong thanh biết chuyện thì chắc chắn cũng đã có người báo chuyện này với Phương Nghị. Điều mà Tiêu Tiêu cân nhắc là có nên nói cho Sở Dương biết chuyện này hay không.

Vườn trường Đại học H.

Khi Sở Dương tìm thấy Hà Ý Dương thì anh đang ở trong phòng thí nghiệm. Trong phòng thí nghiệm rộng thênh thang chẳng có lấy một người nào khác, vì thế càng trở nên trống vắng. Hà Ý Dương nhìn thấy Sở Dương tới thì có phần hơi ngạc nhiên, lúng túng đứng dậy, cúi đầu khẽ hỏi, "Sao cậu lại tới đây? Sao không gọi điện trước cho mình?".

Sở Dương lắc lắc chiếc điện thoại, "Điện thoại hết pin rồi, đoán rằng có thể cậu ở đây nên mình đến xem xem".

Hà Ý Dương cúi đầu sắp xếp lại các dụng cụ đặt trên bàn thí nghiệm, nói rất nhanh, "À, cậu đến hỏi về chuyện đi nước ngoài chứ gì. Mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi, mình đã liên hệ được với giáo sư Đường ở bên Anh rồi, ông ấy rất vui... Sở Dương...".

Hà Ý Dương lùi về sau một bước tránh bàn tay của Sở Dương, Nhưng vẫn bị cô tóm lấy khủyu tay. Hà Ý Dương cố tránh không để cho cô nhìn thấy nửa mặt bên trái của mình.

Sở Dương đã nhìn thấy một vết tím bầm ở khóe miệng của anh.

"Miệng bị làm sao thế?" Sở Dương lạnh lùng hỏi.

Hà Ý Dương gỡ bàn tay của Sở Dương ra, khẽ trả lời, "Có gì đâu, không may bị va thôi mà".

Sở Dương không nói gì, vẫn nhìn anh chăm chăm. Hà Ý Dương thấy không thể né tránh được đành cười khan một tiếng, "Hôm qua mình về nhà ăn cơm, gặp anh cả, thấy chướng mắt nên đã đánh nhau với anh ấy".

Sở Dương trầm ngâm một hồi, rồi khẽ nói, "Có đáng thế không? Mình không muốn cậu xen vào chuyện này, nói thế nào đi nữa thì anh ấy vẫn là anh trai của cậu".

Hà Ý Dương giận dữ nói, "Nhưng anh ta nói với mình là, cậu đã cho anh ấy số điện thoại!".

Sở Dương gật đầu, "Đúng thế, là mình đã làm vậy".

Hà Ý Dương ngây người, đờ đẫn nhìn Sở Dương không biết phải nói gì.

Khuôn mặt của Sở Dương nở một nụ cười rất kỳ lạ, "Hà Ý Dương, mình rất ích kỷ, đúng không? Biết rõ ràng cậu không thể lập tức trở về vị trí bạn bè nhanh chóng như vậy được, mà vẫn còn nhờ cậu làm cho việc này việc khác. Giống như hồi còn nhỏ, mình luôn bắt nạt cậu mà chẳng hề xem xét đến cảm nhận của cậu".

Hà Ý Dương rõ ràng không ngờ Sở Dương lại nói ra những lời này, vì thế anh hơi sững sờ, miệng lẩm bẩm, "Mình... mình không để tâm chuyện đó đâu".

Sở Dương cười, "Dù cậu có để tâm hay không thì mình cũng cứ làm như vậy, lợi dụng cậu. Bởi vì mình chẳng còn cách nào khác, chỉ có lợi dụng cậu, lợi dụng người đối xử rất tốt với mình để trả thù cái người đã từng làm tổn thương mình". Rồi đột nhiên cô ngẩng đầu lên mỉm cười bằng một nụ cười rất rạng rỡ với Hà Ý Dương, "Xin lỗi! Không có gì nữa, mình về trước đây, cậu cứ tiếp tục chăm chỉ đi nhé".

"Thế còn Phương Nghị thì sao?" Đột nhiên Hà Ý Dương hỏi.

Sở Dương ngây người.

"Cũng là lợi dụng anh ta chứ?"

Sở Dương nhắm mắt suy nghĩ một hồi lâu, dường như cô cũng đang cần một câu trả lời chính xác của chính mình, "Xin lỗi, mình cũng không biết nữa".