Bản Sắc Lưu Manh

Chương 3




“Ngô…” Một vài tia nắng tinh nghịch, xuyên thấu qua song cửa cũ nát rọi thẳng vào mí mắt thiếu niên tuấn mỹ đang nằm trên giường, khiến hắn không thể nào không tỉnh ngủ.

“Con mẹ nó!” Thiếu niên đưa tay che lại ánh nắng chói chang, vừa mới tỉnh đôi môi tuyệt đẹp đã phun ra một câu mắng chửi.

Hắn có đôi con ngươi dã tính lợi hại, khuôn mặt đường hoàng, vài sợi tóc màu đỏ sậm rơi tán loạn trên trán, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót màu đen, lộ ra thân hình cao lớn mà kiện mỹ, mỗi khối cơ đều rắn chắc cường hãn, đường cong cơ thể rõ ràng; khuôn mặt vừa mới tỉnh ngủ biếng nhác gợi cảm, càng làm vẻ ngoài của hắn thêm phần cuồng dã.

Hắn sải bước xuống giường túm lấy cái thắt lưng, mắt có chút nhập nhèm nhìn lại hoàn cảnh hiện tại của mình.

“Phòng ở này đúng là đồ rách nát…” Thái độ ác liệt, tính cách ác liệt, nhưng ngủ ở cái nơi tồi tàn này còn hơn là ở ngoài bị đuổi giết một phen.

Thật đúng là cái tên lưu manh hung ác!

Mà vừa mới thanh tỉnh thì khứu giác luôn dị thường mẫn cảm. Chóp mũi Lôi Đình hít sâu mấy cái liền ngửi được mùi thức ăn thơm ngon, hắn giống con báo đang săn mồi, theo mùi thức ăn đi đến phòng khách nhỏ hẹp cũ nát, quả thực trên bàn ăn đang bày bát cháo hoa thơm ngát, cùng với đĩa dưa chua giòn rụm làm cho người ta thèm đến nhễu nước miếng.

“Xoạt xoạt…” hai ba miếng đã đem mỹ vị trước mắt giải quyết xong, làm dịu cái bụng đói nãy còn kêu vang. Ăn uống no đủ xong, mới thoáng nhìn thấy góc bàn ăn có đặt một tờ giấy. Lôi Đình tùy tiện cầm lên xem, lúc sau chỉ thấy khóe miệng lãnh khốc lệch ra, đem tờ giấy tùy tiện ném ra sau đầu.

Thật sự là một tên thích chõ mõm! Bất quá, không thể phủ nhận, tài nấu ăn của tên bốn mắt vừa ngu vừa quê này thật không tồi.

Một thân hình cao lớn kiện mỹ đi vào bốt điện thoại công cộng, Lôi Đình nhấn một dãy số dài.

“A lô, Lăng lão gia tử? Là ta, Lôi Đình…”

“Tiểu Lôi à… Không gặp phiền phức gì chứ?”

“Lão gia tử yên tâm, còn chưa chết được.”

“Chuyện lão cha ngươi ta đã phái người đi lo liệu. Ngươi cần gì cứ nói với ta…”

“Nếu lão gia tử đã có lời, ta đây cũng sẽ không khách khí, ta muốn mượn lão gia tử vài người…”

“Mượn người? Ta không có… Bất quá tiểu Lôi a, ngươi chắc cũng hiểu rõ tính tình lão gia tử ta, ta không làm việc mua bán lỗ vốn…”

Cáo già! Muốn nhân cơ hội bắt chẹt!? Lôi Đình trong lòng cười lạnh. Bất quá nói qua điện thoại hắn vẫn dùng một ngữ khí cung kính trả lời: “Lão gia tử muốn gì cứ nói thẳng, chỉ cần Lôi Đình ta có thể, nhất định sẽ kính dâng cả hai tay.”

“Tiểu Lôi a, ngươi có biết mỗi khi rảnh rỗi ta thường tới khu Tây Hoàn đánh bạc, nơi đó…”

Mẹ nó! Công phu sư tử ngoạm sao, hé miệng ra là đòi sòng bạc kinh doanh tốt nhất của lão ba! Lôi Đình tức giận ngậm điếu thuốc lá. Trong lòng đem mười tám đời tổ tông lão hỏi thăm n lần.

“Nếu lão gia tử thích khối đất phong thủy tốt ở khu Tây Hoàn kia, sòng bạc của lão ba ta coi như tặng ngài làm lễ tạ ơn, không biết ý lão gia tử thế nào?”

“Haha… Không hổ là đứa con của A Bằng, sảng khoái!” Đầu kia điện thoại truyền đến một trận cười khàn khàn, tiếp theo là một trận ho khan làm bộ làm tịch, “Khụ khụ, đương nhiên, A Bằng coi như là huynh đệ do một tay ta cất nhắc, hiện tại hắn xảy ra chuyện, đối với huynh đệ dưới trướng cũng giao đãi tốt, cho nên tiểu Lôi nha, làm việc gọn gàng chút, cũng đừng để cho lão gia tử ta thất vọng a…”

“Lão gia tử cứ yên tâm, lão ba ta có hèn nhát, cũng không thể để người ta giết dễ thế được…” Lôi Đình đưa nửa điếu thuốc đến bên môi, đồng thời phun ra lời nói trầm thấp, khóe miệng cũng nhếch lên một đường cong lãnh khốc.

******

Ở một biệt thự xa hoa nằm trong vùng ngoại thành, canh phòng cẩn mật. Xuyên qua lưới sắt cao cao, mơ hồ có thể thấy được bóng người bên trong. Tứ phía của biệt thự đều có gắn camera quan sát, tên lão Đại gai mắt kia giờ phút này còn đang ở quê nhà khoái hoạt. Nhưng do cái đám ăn hại dưới trướng không giết được thằng con của kẻ thù, làm cho vị lão Đại này vô cùng giận dữ.

“Aa… A ân… A a a…” Trên giường lớn xa hoa có một đôi nam nữ, hai thân thể dây dưa giống như dã thú giao cấu. Một nữ tử tươi đẹp kiều diễm đang ở dưới thân béo mỡ của trung niên nam nhân mà phát ra tiếng rên rỉ the thé, kêu đến như sắp chết.

Nam nhân to béo đưa bàn tay thô lỗ xoa nắn bầu ngực căng tròn mềm mại của nữ nhân, tính khí tím đen xấu xí không ngừng ra vào trong cơ thể nữ nhân, dâm dịch tràn ra nơi hai người kết hợp, phát ra thanh âm vô cùng dâm loạn.

Cái miệng đầy mỡ của nam nhân thở gấp, ở trên người nữ nhân mà tung hoành ngang dọc làm trò hề, hai mắt tràn ngập dục vọng.

Trong lúc hai thân thể đang quấn lấy nhau mây mưa kịch liệt ở trên giường, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng súng.

Vài nam nhân khuôn mặt nghiêm túc nhảy qua tường cao ngất như đi vào chỗ không người, động tác mau lẹ làm người bên trong chưa kịp phản ứng, một trận súng máy đã điên cuồng mà bắn phá. Nháy mắt đã đem những người chưa hồi phục tinh thần thành một đống tổ ong vò vẽ. Chỉ bằng vài động tác, đã đạp gãy cánh cửa lớn. Mấy thằng cha một khắc trước còn cười hỉ hả không ngừng, trong nháy mắt đã biến thành khối thi thể đẫm máu.

“Bang bang bang bang bang bang…” Tiếng súng lớn bên ngoài tức khắc dọa cặp nam nữ đang mây mưa ở trên giường choáng váng. Tính khí của vị lão Đại nào đó lập tức ngừng công kích, ở dưới, nơi đó của nữ nhân dâm dịch chảy ra giàn giụa. Nữ nhân xinh đẹp ngây người một lát, ngay sau đó là một tiếng thét hoảng sợ chói tai…

“Câm miệng cho tao!” Sợ bị người ta phát hiện, lão Đại vừa sợ vừa giận nâng tay cho nữ nhân một cái tát, hốt hoảng đẩy nữ nhân trên người xuống, vội vàng mặc quần áo nhảy ra ngoài cửa sổ, con mẹ nó, dưới cửa là một cái xác nằm chắn ngang.

Vừa sợ lại vừa kinh hắn cũng bất chấp đàn em sống hay chết, vẫn là chạy thoát thân quan trọng hơn! Hắn vội vội vàng vàng như cá lọt lưới, hoảng sợ như chó chết chủ, một tay dùng súng phá lưới đào tẩu –––Bất quá thật đáng tiếc, một chân của lão Đại này vừa mới bước ra, lóe lên một mạt sáng lạnh, khẩu súng máy đã đặt ở trên đầu hắn.

“Đừng nhúc nhích ——” giọng nói lạnh như băng phảng phất mang theo hơi thở của tử thần vang lên sau lưng hắn, vị lão Đại cả kinh, hai chân run lên bần bật. Bất quá hắn cũng từng lăn lộn giang hồ nhiều, rất nhanh liền trấn định lại, tạm gác lại kinh sợ trong lòng suy nghĩ xem làm thế nào để có thể thoát thân.

“Anh là ——” vị lão Đại đang muốn tranh thủ tình cảm với người sau lưng, đáng tiếc vừa mới mở miệng đã bị cắt ngang.

“Cá trong chậu.” Nam nhân dáng vẻ cường hãn, súng máy trong tay đang đặt trên đầu người khác, lạnh lùng mở miệng, lời vừa nói ra đã tiêu diệt toàn bộ hi vọng của vị lão Đại kia.

******

Không lâu sau, vị đại ca xui xẻo này một mình một cái quần đùi, cùng tình nhân xinh đẹp của hắn thất tha thất thiểu bị hai nam nhân cầm súng dí vào đầu, đẩy vào trong phòng khách sang trọng. Trong phòng khách, bốn phương tám hướng đều là những nam nhân mặc trang phục giống nhau, cầm súng trong tay, khuôn mặt lạnh như băng nghiêm túc.

Mà ở chính giữa phòng khách, trên sô pha mềm mại màu vàng, một nam tử trẻ tuổi thân hình cao lớn kiện mỹ đang nhàn nhã ngồi.

Nam tử một thân sơ-mi hoa đỏ, quần da màu đen bó sát người tôn lên đôi chân thon dài rắn chắc, mái tóc nhuộm đỏ sẫm lòa xòa phủ trên trán, lộ ra đôi mắt báo sắc bén lãnh khốc. Đường nét ngũ quan sắc xảo rõ ràng, hé ra môi mỏng hoàn mỹ mà vô tình, tai trái đeo một khuyên tai bạch kim hình thù kỳ quái, trên người tản mát ra ánh sáng lạnh.

Mà giờ khắc này, đôi mắt báo sắc bén lãnh khốc của hắn đang nhìn chăm chú vào đôi nam nữ đang khóc rống đến độ nước mắt đầm đìa. Đôi nam nữ kia lúc tiến vào cửa thì vẫn còn giữ được vẻ kiêu ngạo bình tĩnh. Đáng tiếc, sau khi bị hai khẩu súng máy bắn gãy chân, sẽ không còn thấy vẻ uy phong của lão Đại hắc bang cũng tình nhân của lão nữa. Đầu óc hắn đang chất đầy những ý nghĩ làm thế nào để bảo toàn được tính mạng mà thôi.

Khá khen, lão cha hắn chính là chết trong tay tên chân tôm mềm vô dụng này, thật đúng là chẳng đáng —— dù sao lão ba kia cũng từng có thời kiêu hùng, cuối cùng lại bị một đôi “chó lợn” này ám toán, loại kết cục này thật con mẹ nó đáng buồn.

Lôi Đình vốn bạc tình cũng phải xẹt qua một tia đồng tình với lão nhân nhà mình.

“Nợ máu trả bằng máu… Hắn tao nhã đứng dậy, đồng thời phun ra một câu lãnh khốc, thuận tay tiếp nhận một khẩu súng từ tay nam nhân bên cạnh.

“Vô nghĩa, tao đã nghe đủ rồi…”

Đem súng máy lạnh băng chĩa vào cái đầu trọc, “Tôi nhớ rõ, ông còn một đứa con đang du học ở Anh quốc ——” nói ra câu này khiến kẻ sắp chết kia run như cầy sấy, mà vị lão Đại kia còn chưa kịp suy nghĩ xem ý tứ trong câu nói là gì, một chuỗi tiếng súng vang lên, để lại trên đầu lão vài lỗ thủng —— huyết hoa văng khắp nơi.

Vị lão Đại này chỉ sợ nằm mơ cũng không ngờ đến, thanh niên trước mắt rõ ràng chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, lại ra tay mau lẹ như thế, đúng là một kẻ tâm ngoan thủ lạt.

Không chút nương tay, không chút lưu tình.

“A a a…” tình nhân của lão ở bên cạnh bị cái đầu máu me bắn tung tóe dọa sợ tới mức phát cuồng mà thét chói tai, nam nhân đang dí súng vào nàng nghe thấy tiếng thét cùng vẻ hoảng sợ của nàng liền cau mày, một phát bắn vỡ sọ nữ nhân.

Sạch sẽ lưu loát. Một đội người ngựa nhanh như chớp rời đi, trong biệt thự không tiếng không động, tử thi trải rộng.

******

Trên thế giới này, tựa hồ càng lúc càng thay đổi đến chóng mặt, “Đại nhân vật” một tay che cả bầu trời, thì thoạt nhìn lại càng bình thường. Bọn họ vẫn hiểu một điều rằng dùng vẻ ngoài bình thường để cất giấu sự sắc bén của bản thân, dùng hình tượng một người bình thường đến không thể bình thường hơn để che mắt người đời.

Tại một ngôi nhà nằm trên đoạn đường vắng vẻ, trong sân bốn phía đều trồng các loại hoa cỏ bốn mùa, một trưởng lão trên thân mặc trang phục đời Đường, hai tóc mai trắng, thần sắc người này an tường cùng nhàn hạ, mà người còn lại mặc một bộ thường phục, tuổi vừa sáu mươi đang ngồi bên bàn đá dưới giàn nho đánh cờ. Bọn họ nhàn nhã tự tại chi phối quân cờ trên bàn cờ, thỉnh thoảng chỉ có người lớn tuổi kia kể một vài câu truyện cười. Hai người đều tỏ vẻ vui cười với người anh em. Bất quá đáng tiếc chính là, bề ngoài của hai lão cùng mấy người già thường hay đánh Thái Cực quyền trong công viên cũng không khác nhau là mấy, lão nhân kia thì có điểm khác biệt, lão là một trùm buôn thuốc phiện, đứng đầu hắc bang, chân lão chỉ cần giật nhẹ một cái cũng đủ để cho hai phe hắc bạch của Đông Nam Á sợ đến mất mật.

“Lão Lăng a, nghe nói mấy ngày hôm trước ông vừa tổn thất một viên Đại tướng…” lão giả ngồi đối diện trưởng lão mặc Đường trang (trang phục nhà Đường) nhìn thấy thế cờ của bản thân liên tục thất bại liền tung ra một câu nói.

“”Trương Phi” thôi…” trưởng lão mặc Đường trang hút một hơi thuốc, nhíu nhíu chân mày, ha hả cười nói: “Chỉ là một kẻ lỗ mãng hữu dũng vô mưu*…” (*:chỉ có sức mạnh mà không có đầu óc)

Bất quá cái “rễ cỏ” hắn lưu lại cũng không tồi, rất có khí thế của tuổi trẻ. Cây nhỏ hiện tại không thể tính là khỏe mạnh, nhưng chỉ cần tưới chút nước, cũng sẽ có lúc được như cây tùng cây bách a…”

“Chỉ sợ tùng bách biến đổi, mây đen che lấp mặt trời a… Ha hả, chiếu tướng!” Thừa dịp đối phương lơi lỏng một chút, lão giả mặc thường phục liền xoay chuyển thế cục bàn cờ.

“Cổ nhân đã từng nói: “kẻ sỹ ba ngày không gặp nhau thì nên rửa mắt mà nhìn”, kì nghệ của Từ lão tiến bộ thật nhanh a.” Lăng lão gia tử một thân Đường trang cười tủm tỉm mở miệng, hít một hơi khói thờ ơ trả lời: “Đất màu mỡ là nơi tốt để sinh trưởng…”

(*): ý nói không gặp ít lâu thì người kia có sự thay đổi lớn. Trích từ sự kiện lịch sử “Lữ Mông là một trong những trụ cột phò tá Đông Ngô từ rất sớm, lập được nhiều chiến công rất được Tôn Quyền (Sun Quan) tin tưởng. Do xuất thân nghèo khổ, Lữ Mông không có điều kiện học hành nhiều, chủ yếu tiến thân bằng võ nghiệp đánh trận chém giết. Về sau Tôn Quyền khuyên Lữ Mông dù việc quân có bận rộn đến đâu thì cũng nên dành ít thời gian đọc sách để có kiến thức, biết chữ nghĩa. Lữ Mông ngẫm thấy có lý nên nghe theo, điều không ngờ là Lữ Mông không những học để biết chữ mà còn trở thành một bậc quân sư đa mưu túc kế. Chính điều này khiến cho Lỗ Túc (Lu Su), người trước đây rất coi thường Lữ Mông đã phải thay đổi cách nhìn.”

“Lăng lão đang muốn chê cười kì nghệ của tôi lúc trước là “Ngô hạ a Mông*”…” lão giả được gọi là lão Từ cũng cười tủm tỉm, rút lấy điếu xì gà dài từ tay người bên cạnh.

(*): Lữ Mông có tài giỏi cũng ở dưới trướng Đông Ngôà kì nghệ của lão Từ có giỏi cũng bị lão Lăng đánh bại (đoán vậy =))~)

Lăng lão gia tử ngồi đối diện đang muốn đáp lời, một gã nam nhân mặc âu phục màu đen đã cúi đầu nói vào tai lão mấy câu. Lão ha ha cười nói: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới. Lão Từ, ngài cũng tới làm quen với cây tùng bách nhỏ đi, nếu nhắc đến ngũ hổ tướng* của Lưu Bị, cây nhỏ này của ta, chính là Triệu Tử Long a…”

(*): Ngũ Hổ tướng gồm 5 vị tướng của phe Thục Hán là: Quan Vũ, Trương Phi, Triệu Vân( Triệu Tử Long), Mã Siêu và Hoàng Trung. Tên gọi này do Lưu Bị ban cho do những đóng góp của họ cho nhà Thục Hán. Chi tiết thỉnh search gg.

“Ha hả, thật như vậy sao? Từ mỗ thật muốn gặp để làm quen…”

******

“Sao cậu không đeo kính mắt tớ tặng? Không thích sao?” Trưa hôm sau Phó Kiệt đến sân tập thể thao luyện bóng thì gặp Lí Tuấn, thấy cậu vẫn mang cặp kính vừa xấu vừa dày kia, không khỏi nhíu chân mày.

“Không phải không thích, chỉ là không quen…”

Lí Tuấn nhớ tới hôm qua vì mình thay đổi kính, lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, trên người liền cảm thấy đứng ngồi không yên. Cậu không biết có phải vì bộ dạng của mình không giống với những cậu trai khác hay không, hay vì cái gì, theo thói quen bình thường không có tiếng tăm gì, cũng không ai hỏi đến mình, đột nhiên bị bạn học vây quanh dùng ánh mắt khác thường nhìn chăm chú. Cái loại cảm giác này, làm cho kẻ nhát gan như cậu không biết phải làm sao. Cho nên sau tiết học, cậu liền vội đi đổi lại kính.

“Thói quen thì có thể sửa mà, cậu không biết, bộ dạng cậu có bao nhiêu… Khụ…”

Hai chữ “Xinh đẹp” tựa hồ không thích hợp dùng trên người một cậu trai, nhưng trong mắt Phó đại công tử, Lí Tuấn trước mặt, quả đúng là một “Mỹ nhân”. Nhưng lại siêu cấp “ngốc nghếch” trên phương diện này.

Có lẽ trong mắt Phó đại công tử nổi tiếng, được người ta dõi theo là một việc thực tự nhiên, là chuyện bình thường. Nhưng với một người kém giao tiếp, lại hướng nội như Lí Tuấn, bị người ta liên tục nhìn chằm chằm, sẽ làm cậu cảm thấy áp lực cùng lo âu.”

“Cám ơn cậu.” Lí Tuấn lấy tay nâng gọng kính dầy, theo thói quen lại cúi đầu nhìn mũi chân mình, một lúc sau mới hơi ngẩng đầu đáp: “Bất quá tớ thật sự không quen…”

“Vậy được rồi.” Phó Kiệt từ trên cao nhìn xuống cái tên có cách ăn mặc gây cười cho người khác, nhún vai tỏ vẻ không sao cả.

******

“Cậu thất thần cái gì? Lão tử chờ cậu đến sắp chết đói!” Lí Tuấn cầm chìa khóa còn chưa kịp mở cửa nhà ra, cửa liền “Phanh” một tiếng được người bên trong mạnh mẽ mở ra, thân cao chân dài, thiếu niên thân hình kiện mỹ đang ngậm điếu thuốc, cau mày ngang ngược chắn trước mặt cậu. Mái tóc đỏ lòa xòa rơi trên trán.

Lí Tuấn hoảng sợ, hắn còn chưa đi sao? Cậu đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn thiếu niên trước mặt cao lớn hơn mình bao nhiêu.

Cái miệng anh đào hồng nhạt nhỏ nhắn khẽ nhếch.

“Cho lão tử vào!” Bàn tay to của Lôi Đình không phân biệt nặng nhẹ đẩy tên bốn mắt ngu ngốc này ra, xách cậu như xách một con gà trống đi vào phòng khách, bất chấp người trên tay giãy dụa, một tay vứt cậu lên sàn phòng khách, còn ác liệt dùng chân đá một cái, “Này, bốn mắt, đi nấu cơm cho tôi! Lão tử cả ngày nay đã không ăn cơm! Mẹ nó… Hai cái lão già kia!”

Giờ phút này lão Đại Lôi Đình đang khó chịu, đơn giản là sáng nay cậu đi một chuyến đến chỗ mấy vị “lão gia” gian xảo kia, không nghĩ tới hai lão già kia lại coi mình như củ cải trắng trên thị trường mà soi mói nửa ngày —— nếu không phải vì nhà mình vừa được lão nhân kia thu xếp giùm, hắn đã sớm vỗ vỗ mông chạy lấy người, làm sao còn như ngốc tử đứng đó cho hai kẻ kia bàn luận! Lôi Đình hắn cũng không phải một con chó thích nịnh nọt. Đừng nói là làm vẻ mặt a dua nịnh hót, làm cho hắn buồn nôn! Cho nên khi một đống sơn hào hải vị bày ra trước mắt, đừng nói là ăn, hắn quả thực hận không thể hất đổ bàn ăn vào mặt hai lão già đang thì thầm bàn tán kia! Mụ nội nó!

Thật vất vả chờ lão già xảo quyệt kia vào phòng hắn mới thoát thân được, cái bụng bị bỏ đói cả ngày, Lôi Đình một bụng thuốc súng lái chiếc Ferrari trở lại biệt thự. Không hay ho chính là, vừa mới vào cửa, đã nhìn thấy cảnh trước mắt như bị gió lốc thổi qua, nhìn qua phòng khách nơi hắn từng bị thương rút cuộc một chút vui vẻ cuối cùng cũng bị bóp nát. Cho nên Lôi Đình cầm quần áo tùy tiện tắm rửa xong, mang theo cơn thịnh nộ rời khỏi căn nhà thối nát này, tâm tình lão Đại hắn quả thực đã ác liệt tới cực điểm.

Rõ ràng hắn có thể tới khách sạn năm sao, nhưng bỗng nhiên suy nghĩ duy nhất trong đầu, lại là hình ảnh con gà quê vừa xấu vừa ngốc nện xuống đầu hắn.

Thực con mẹ nó gặp quỷ!

“Đi! Đi nấu ăn cho tôi!” nhìn cái “Túi” bị hắn quăng trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, cái bụng Lôi lão Đại đang kêu réo liền cảm thấy trước mắt là một mảnh lửa đỏ.

“Anh… không cần về nhà sao?” Tiểu tử này có phải bị nước vô đầu rồi không? Hôm qua mới hỏi vấn đề ngu ngốc này hôm nay lại hỏi nữa! Cậu có ý tứ gì?

Muốn đuổi hắn đi sao!?

Lôi Đình đói đến choáng váng đem bàn tay bóp lại vang lên tiếng “Rắc rắc”, con ngươi sắc bén như mắt báo cũng hơi mị lên: “”Cậu có ý tứ gì!? Muốn đuổi tôi đi sao!?” Thân hình cao lớn của hắn chắn trước mặt tiểu thổ kê, tiếng nói trầm thấp nguy hiểm ghé vào tai cậu vang lên.

Lí Tuấn cảm thấy hai má nóng lên, hô hấp nóng rực của người nọ gần trong gang tấc. Cậu hoảng sợ lui lại mấy bước, không nghĩ tới lại va phải một cái ghế sau lưng. “Cạch” một tiếng, Lí Tuấn kêu lên một tiếng sợ hãi nho nhỏ, quơ quơ hai tay vẫn không khống chế được quán tính mà ngã về phía sau.

“Uy!” Lôi Đình mắt thấy con tiểu thổ kê sắp ngã chổng vó, không chút suy nghĩ chân dài đã sải bước, từ trên cao nhìn xuống tên bốn mắt ở trước ngực chỉ cao đến bả vai mình, không ngờ lại phát hiện đằng sau cái kính ngu ngốc kia lại là một cặp lông mi cong dày như cánh bướm, vân da trắng mịn sáng bóng.

Tiểu tử này… Bộ dạng không xấu a… Lôi Đình dường như bị mê hoặc đưa tay tháo cái kính đen vừa xấu vừa ngốc trên mặt người trong lòng, hắn bỗng dưng kinh ngạc, thuốc lá trên miệng bất tri bất giác rơi xuống.

Trong phòng khách nho nhỏ, một cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt đang gắt gao dán trên người hắn, đôi mắt  màu hổ phách như có sương mù mở to, đôi môi vì kinh ngạc mà hé mở, mặc cho thuốc lá đánh rơi trên mặt đất…

Im lặng… Lại im lặng… 12345678…

“Kính mắt của tôi…” Trước ngực, cái miệng hồng nhạt nhỏ nhắn ngập ngừng, đầu lưỡi đỏ tươi như ẩn như hiện. Lôi Đình lần đầu tiên mới phát hiện, thì ra thanh âm của cậu lại thanh thúy động lòng người đến thế, lời nói nhỏ nhẹ tựa như gió thoảng.

Mà thanh âm kia mềm mại khe khẽ, xứng với khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào, vô luận thế nào đều câu dẫn người ta phạm tội, làm cho khố hạ Lôi Đình đã lâu chưa tìm nữ nhân phát tiết liền đứng thẳng lên. Huống chi, người trong lồng ngực —— lại là kiểu mẫu lão Đại hắn ưa thích nhất.

“Mắt kính… Làm ơn, trả lại kính cho tôi, tôi không nhìn thấy gì…” Tiểu bạch thỏ hồn nhiên không biết nguy hiểm tới gần, vẫn ở trong lòng đại dã lang giãy dụa vặn vẹo.

“Mẹ nó, là cậu bức lão tử…” Nguyên bản cậu vặn vẹo người liền kích thích thiếu niên khí huyết phương cương, hơn nữa cái bụng đang càu nhàu kêu réo, làm cho cảm giác đói khát lập tức chuyển hóa thành dục hỏa ngập trời.

“Ô ô… Ân a…” Cái miệng nhỏ nhắn hồng nhạt bỗng dưng bị cái gì đó chặn lại, vì không có mắt kính nên đôi con ngươi màu hổ phách chỉ có thể mở to nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt.

Mềm… Nhiệt nhiệt… Đầu lưỡi… Lí Tuấn kinh ngạc phát giác, chỉ lo liều mạng tránh đi. Đáng tiếc cậu không ngờ, càng vặn vẹo lung tung thì càng làm cho thiếu niên phát nhiệt, chỉ biết dục vọng muốn người trước mắt đã không thể vãn hồi —— Huống chi cái người cao lớn kiện mỹ trước mắt này, là một thiếu niên tính cách ác liệt lãnh khốc, nguyên bản xuất thân chính là một gã lưu manh hắc đạo.

“Mẹ nó! Đừng nhúc nhích!” Lôi Đình siết chặt cái người nhỏ xinh mềm mại trong lòng, cái lưỡi như rắn chuyển động, mút lấy hương vị ngọt ngào trong miệng Lí Tuấn, người trong lòng lại một lần nữa động đậy làm dục hỏa của hắn càng tăng vọt.

“Không… Không cần…” Lí Tuấn ngay cả tay con gái cũng chưa từng nắm qua, đảo mắt đã bị kĩ thuật cao siêu của thiếu niên hôn đến đầu óc choáng váng.

Bỗng chốc bị bá đạo thân mật tiếp xúc kịch liệt, đầu cậu hỗn loạn một đoàn. Đã không có kính mắt, ánh mắt mê mang, trong đầu lại hồ đồ khiến cậu chỉ có thể để thiếu niên tùy ý giở trò, từng chiếc quần áo rơi xuống, sau đó bị thiếu niên áp đảo trên sàn nhà.

“Ừ ân…” Có cảm giác gì? Vì sao hắn lại hấp đầu v* a? Tò mò, nhưng cũng thật thoải mái, đôi mắt to màu hổ phách của Lí Tuấn mê muội nhìn thiếu niên đang phủ trên người mình tàn sát bừa bãi. Cậu cảm thấy kẻ trước ngực không ngừng liếm hôn đầu v* của mình, cái loại cảm giác này vừa ham thích vừa kì quái…

Chính là, lại thật thoải mái… Lối suy nghĩ hỗn độn làm Lí Tuấn khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn thở dốc, nhịn không được vươn tay ôm lấy cổ thiếu niên, phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào vỡ vụn.

“Tựa vào tôi!” Lôi Đình không ngờ con tiểu thổ kê có cách ăn mặc chọc cười người khác, thế nhưng lại cất giấu một thân thể so với nữ nhân còn tuyết trắng non mềm mảnh khảnh hơn, kia khuôn mặt mềm mại đáng yêu, kia lông mi cong dày, tình dục bốc cao, hai mắt ba quang liễm diễm, cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi hơi hào hển… Thế nhưng lại lộ ra mị thái mà không nữ nhân nào hắn ngủ cùng trước đây có được.

“Coi như lão tử nhặt được bảo bối …” Lôi Đình thì thào nhếch miệng cười, nâng tay lên dùng tốc độ mau lẹ cởi quần áo trên người mình. Thân hình nam tính không che đậy mà kiện mỹ tỏa ánh hào quang, phủ lên thân thể tuyết trắng mảnh khảnh ở dưới, bày ra một cảnh đẹp kinh tâm động phách.