Bản Sắc - Carpediem Tang Ngư

Chương 7




Khi ta mười bảy tuổi, ta đã cao hơn những đứa con trai trong làng.

Một vài cô nương trong làng sẽ lén đưa cho ta một thứ gì đó, chẳng hạn như một chiếc khăn tay hay một túi tiền.

Ta là người thô lỗ, càng không thích những thứ này, có mấy thứ ta thực sự không thể vứt được nên đành phải để  mấy cô nương đó đặt ở trong sân.

Ta và Bình An đều đã đến tuổi thành thân, gia cảnh ta vốn thiếu trước hụt sau, nói là nhà nhưng chỉ có bốn vách tường, cho dù có một cô nương yêu ta cũng không ai dám gả con gái họ cho ta. Nhưng ta không quan tâm người khác nói gì ở sau lưng ta. Điều khiến ta khổ sở là phía nhà họ Trần đã sớm chuẩn bị hỉ sự cho thiếu gia. Thiếu gia sắp kết hôn.

Ta biết rằng một ngày nào đó, dù sớm hay muộn, thiếu gia cũng sẽ có người trong lòng, và người đó không phải là ta.

Dù biết rất rõ nhưng lòng không thể ngoảnh lại, tình yêu của ta dành cho thiếu gia không còn bảo buông là buông được nữa.

Mắt thấy ngày thiếu gia thành hôn đang đến gần, ta chỉ có thể lén lút trộm nhìn y từ bên ngoài bức tường Trần phủ.

Đêm khuya yên tĩnh, ta ra ngoài nhờ hắn mang cho ta hai vò rượu, ta nói sẽ mang thịt. Lần đầu uống rượu, không biết uống được bao nhiêu nên chỉ uống đại vào bụng. Rượu này uống không ngon, vào trong miệng lại đắng cay, sau đó chảy qua cổ họng, đổ xuống dạ dày, cái cảm giác nóng rát khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Bình An nhìn dáng vẻ ta như vậy, lòng liền sinh nghi, hỏi: “Hạ Kỳ, hôm nay ngươi làm sao vậy?”

Ta lại hớp một miếng rượu, mắt thấy bình rượu sắp cạn đáy, cười khổ một tiếng: “Không có gì.”

Bình An là huynh đệ của ta, nhưng có những chuyện chỉ có thể chôn sâu trong lòng không thể nói ra.

Rượu tuy không ngon nhưng uống quá nhiều có thể khiến lòng người chếnh choáng say. Uống xong vò rượu này, bước chân ta liền đi xiêu vẹo, đầu óc thì choáng váng. Ta tạm biệt Bình An và rảo bộ theo con đường về nhà.

Uống hết rồi, ta mơ màng đi đến Trần phủ, loạng choạng leo lên cành cây, còn bị ngã một lần lúc đi trên đường. Thiếu gia đang ngồi cạnh bàn học, tấm lưng y thẳng tắp nhưng hình như y lại gầy rồi, bờ vai y đơn bạt khiến ta không nỡ dùng một tay đỡ.

Ta nhìn khuôn mặt thiếu gia rồi nhìn thẳng vào mắt y, ánh mắt kia lúc nào cũng lạnh lùng mỗi khi nhìn ta, lúc này y đang rũ mắt xuống nhìn cuốn sách trong tay, ta bắt đầu ghen tị với cuốn sách của thiếu gia. Nếu có thể, ta muốn trở thành cuốn sách đó, ta muốn trở thành mái tóc của thiếu gia, mồ hôi của thiếu gia, máu thịt của thiếu gia.

Chiếc mũi của thiếu gia cao và thẳng, đột nhiên y cong môi mỉm cười, dáng vẻ liền rung động lòng người, miệng thiếu gia vừa nhìn qua liền biết thật ngọt ngào và mềm mại. Nhưng sau này y sẽ hôn người khác bằng đôi môi mà ta chưa từng nếm qua, nghĩ đến điều này khiến ta liền ghen đến phát điên.

Y tắt đèn, đóng cửa sổ lại, ta không nhìn thấy y, sau này làm sao gặp được thiếu gia?

Ta muốn y thành của riêng mình.

Rượu vào bụng nhưng lại ngự trị trong đầu, ta mặc kệ tất cả tìm cách trèo tường đi vào, ta biết sẽ phải trả giá cho hành động của mình đêm nay.

Ta lặng lẽ đi đến phòng ngủ của thiếu gia, tuy uống rượu khiến bước chân ta đi không vững, nhưng cũng may là trời đã khuya, người hầu trong viện đều đã đi ngủ nên không ai để ý đến ta.

Với một tiếng “kẽo kẹt”, ta nhẹ nhàng đẩy cửa phòng thiếu gia rồi nhanh chóng bước vào.

Thiếu gia kinh sợ ngồi dậy, thấp giọng dò hỏi: “Ai?”

Trong màn đêm dày đặc, ta mơ hồ nhìn thấy bóng dáng y ngồi dậy, ta bước nhanh đến bên cạnh y, đúng lúc đối phương định hét lên thì ta đã kịp bịt miệng y lại.

Không biết biểu tình lúc này của thiếu gia như thế nào, ta chỉ cảm nhận được cơ thể y đang khẽ run lên.

Ta thì thầm trong bóng tối: “Thiếu gia, là ta.”

Y bắt đầu nắm lấy tay ta, muốn nói gì đó nhưng ta không dám buông y ra, đương nhiên cũng không muốn buông ra, ta càng sợ thiếu gia sẽ gọi người đến sau khi nói được câu đầu tiên.

Rượu làm ta say nhưng lại góp lửa cho ngọn nguồn của sự táo bạo trong người, ta bịt chặt miệng y và dựa người lại gần, nói vào tai y: “Thiếu gia, ta buông ngươi ra, nhưng ngươi không được phép gọi ai đến.”

Thiếu gia nắm lấy tay ta mà run rẩy gật đầu, ta mỉm cười hạ giọng: “Thật xin lỗi thiếu gia, nhưng ta không tin ngươi.”

Ta cũng không biết đêm nay mình bị làm sao, có lẽ là do say rượu, cũng có thể là ta cho rằng thiếu gia sẽ không bao giờ thuộc về một mình ta.

Lòng dạ ta bắt đầu trở nên đen tối, ta chỉ muốn yêu thiếu gia và biến y thành tài sản của riêng mình.

Thiếu gia đang quỳ trên giường, miệng bị tay ta bịt chặt, cả người ta áp lên lưng y và ôm lấy người từ phía sau, tay kia chạm vào cơ thể thiếu gia qua lớp quần áo của y. Cơ thể của thiếu gia mềm mại và thơm hơn ta tưởng tượng, khiến dương vậ.t ta như muốn đâm thủng quần.

Ta ôm chặt thiếu gia, bộ phận sinh dục ở bụng dưới áp vào lưng y, không nhịn được đem nó cọ xát vào cơ thể thiếu gia, sờ vào núm v.ú của y, cọ xát chỗ phình ra đáng thương qua quần áo.

Thiếu gia có vẻ bị ta dọa sợ, y nắm chặt tay ta không cho ta cử động, nhưng đối với ta, sức lực của thiếu gia quá yếu, cái miệng đáng thương bị bịt dường như đang chảy nước bọt, bởi vì ta cảm thấy lòng bàn tay của mình bị ướt rồi.

Ta gần như dùng sức thô bạo xoa xoa núm v.ú của thiếu gia, trong miệng thiếu gia không phát ra âm thanh nào, còn mũi và cổ họng thì phì phò rên rỉ.

Ta nhanh chóng cảm thấy không hài lòng với núm v.ú của y và bắt đầu trượt về phía quần ló.t của thiếu gia.

Cầm lấy dương vậ.t mà ta thiết tha mơ thấy trong mộng từ trong bộ quần áo rộng thùng thình, thực ra người anh em của thiếu gia đang ở trạng thái hơi cương, điều này khiến ta như được khích lệ, ta thì thầm vào tai thiếu gia: “Thiếu gia, ngươi có thấy thoải mái khi bị chơi núm v.ú không?”

Ta cầm dương vậ.t hơi cương của thiếu gia mà bắt đầu trượt lên xuống, thiếu gia dùng cả hai tay nắm lấy cổ tay ta, lắc đầu nguầy nguậy từ chối. Hành vi của người trong lòng càng khiến ta phát điên. Dương vậ.t của ta cứng đến mức không thể cứng hơn nữa, nó xoa liên tục xoa lên cơ thể của thiếu gia.

Cằm ta tựa vào đỉnh đầu thiếu gia, không nhịn được nữa bèn cúi đầu hôn lên cổ thiếu gia, bàn tay đang nghịch dương vậ.t y cũng bắt đầu di chuyển nhanh hơn, ta bắt đầu đặt những nụ hôn dày đặc lên lưng đối phương, lè lưỡi liếm xuống da thịt y.

Hai mắt đỏ bừng tơ máu, phía dưới của thiếu gia bắt đầu cương cứng trước cách chơi đùa của ta, y phát ra một tiếng rên đứt quãng từ cánh mũi, “grừ grừ” khe khẽ như một con mèo con, cám dỗ ta.

Ta dùng ngón cái bịt lỗ chuông đang rỉ dịch của thiếu gia, ấn nhẹ một lúc để kích thích nó đứng thẳng.

“Ưm… A…” Thiếu gia đang phát ra tiếng rên rỉ bởi vì ta.

Ta nhanh chóng thao túng bộ phận sinh dục của thiếu gia, ngậm lấy vành tai của thiếu gia vào miệng khiến cơ thể y run lên bần bật, dương vậ.t của thiếu gia bắt đầu cương cứng, ta cảm thấy đối phương sắp xuất tinh nên cố tình dừng động tác lại, đưa y lên đỉnh rồi thẳng tay đẩy người ấy rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Người trong lòng không chịu nổi mà vặn vẹo thân thể, cố gắng lấy khoái cảm từ tay ta, hành động này có thể khiến thích đến ta phát điên, ta buông miệng thiếu gia ra, tay ta đã dính đầy nước bọt từ miệng y.

Ta nhanh chóng cởi quần ló.t của thiếu gia ra, trói tay y lại, ta vẫn ở phía sau y, lồng ngực áp vào làn da mịn màng của y, ta nhéo núm v.ú của đối phương và xoa liên tục, cảm giác chạm vào nó thực sự rất tuyệt vời.

Ta nghĩ giọng nói của mình chắc chắn đã nhuốm đầy mùi dục vọng, ta thèm khát cơ thể của thiếu gia như một con sói đói rã suốt nhiều tháng liền.

Ta ngơ ngác nói với y: “Thiếu gia, nếu ngươi gọi người tới, ta sẽ để người khác đến xem thiếu gia bị ta chơi như thế nào.”

Y ngồi trước mặt ta thở hồng hộc ra từng luồng hơi nóng, mắt không thể thấy rõ trong màn đêm nên các giác quan khác đều nhạy cảm, ta cảm giác được thiếu gia đang thở gấp, thậm chí nhịp tim cũng đập rất mạnh mẽ.

“A… Hạ Kỳ……” Thiếu gia nhẹ giọng gọi ta, khiến ta ngây ngẩn cả người.

Đây là lần đầu tiên thiếu gia gọi tên ta

—–

Tác giả nói: Mình đã viết phần mở đầu và sẽ viết tiếp ở chương tiếp theo.