Bản Sắc - Carpediem Tang Ngư

Chương 34




Ta ở Triệu phủ chờ đợi ngày công bố kết quả.

Triều đình lập lều cháo để cứu trợ thiên tai. Để đạt được chính tích*, nhiều quan viên còn bỏ tiền ra xây dựng lều cháo. Đương nhiên Triệu Thư Quân sẽ không bỏ qua chuyện này, nhà hắn vốn khá giả nên dựng một, hai lều cháo là việc rất dễ.

Trong khi chờ đợi kết quả được công bố thì thiếu gia ra hỗ trợ ở lều cháo. Y cảm thấy việc ăn nhờ ở đậu trong nhà người ta là một gánh nặng nên đã đưa ta đi phụ nấu cháo.

Những người dân tị nạn từ mọi miền đã đến dưới chân thái tử, nơi nào cũng bị mất mùa thất thu, ít nhất dưới chân hoàng thành còn có miếng cơm để ăn.

Trong lều cháo nhỏ có ba bốn người xếp hàng dài, triều đình đã ra chiếu thư chỉ có người già, phụ nữ, trẻ em và trẻ sơ sinh mới được nhận đồ ăn, còn nam nhân trẻ tuổi phải làm một số công việc mới có cơm ăn, ta cũng cảm thấy như vậy rất tốt.

Chính vì vậy mà nhiều nơi đã xảy ra bạo loạn, khi ta và thiếu gia đang bận làm việc thì một người đứng đầu dẫn người đến la hét, nói những câu như “không làm việc, không còn sức để làm việc, muốn ăn cơm.”

Ban đầu mọi người xếp hàng trật tự dần trở nên hỗn loạn, mọi người bắt đầu cướp bánh bao và cháo trong lều, thiếu gia và ta bị đám đông xô đẩy tách nhau ra. Triệu Thư Quân đến vừa kịp lúc nhưng hắn không dẫn theo nhiều binh lính bên mình, khi nhìn thấy một nam nhân va vào Triệu Thư Quân, hắn liền nghiêng người tránh sang một bên, nam nhân kia nhảy lên không trung với một con dao trên tay, sau đó quay người đâm Triệu Thư Vân từ phía sau, ta chưa kịp định hình thì một thân ảnh bị đám người đẩy tới, đao nhỏ đã đâm thẳng xuống.

Sau khi nhìn rõ mặt y, mọi chuyện giống như một tiếng sét từ bầu trời nắng giáng xuống, sắc máu đỏ tươi lan rộng trên chiếc áo choàng trắng của thiếu gia phản chiếu trong mắt ta, cơ thể ta không ngừng run rẩy, lao về phía y như điên.

Y bị đâm một nhát, máu tươi trào ra đặc biệt chói mắt trên chiếc áo choàng trắng của y, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ nhưng y vẫn an ủi ta: “Không sao đâu…”

Ta quỳ xuống đất ôm chặt lấy y, môi không khỏi run lên, toàn thân đối phương lạnh buốt như đang ở trong hầm băng, đôi tay ta run rẩy muốn chặn lại dòng máu đang tuôn ra từ vai bị đâm, nhưng ta sợ làm y đau thêm nên chỉ có thể gọi đi gọi lại tên thiếu gia, bế y lên tay mà chạy, nói năng lộn xộn: “Có đau không… mới lúc nãy… Làm sao có thể như thế này được… Một lúc sẽ hết đau… Ta… ta… ta đi tìm đại phu…”

Triệu Thư Quân vội vàng mở đường thẳng đến Triệu phủ. Ta lo lắng đi đi lại lại ở ngoài cửa, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của người bên trong.

Tại sao người bị đâm không phải là ta? Tại sao ta không đích thân bảo vệ thiếu gia? Tại sao ta lại vô dụng như vậy? Tại sao…

Khoảng một giờ sau, đại phu bước ra, ta vội vàng hỏi thăm tình trạng của thiếu gia, ông ta hướng Triệu Thục Vân hành lễ, nói: “Vết thương không sâu, chỉ là bị thương ở vai không chạm đến tim, ta sẽ kê đơn cho vai trái đồng thời hạn chế cử động nữa, cố gắng nghỉ ngơi.”

Ta thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng bước vào.

Y nằm trên giường, trên miệng không có chút máu, nhíu mày đau đớn, ta bước tới ngồi khụy ở mép giường nắm tay y, y cố mở mắt ra, yếu ớt mở miệng: “Ta ổn.”

Ta cúi đầu, lòng tràn đầy tự trách móc, cảm giác bất lực lại ập đến, trong ta tràn ngập cảm giác hối hận, “Ta thật vô dụng.”

Thiếu gia nhẹ nhàng bắt tay ta, nói: “Là ta xui xẻo, sao có thể trách ngươi vô dụng?”

Triệu Thư Quân cũng bước vào, hắn tỏ ra lo lắng và an ủi vài câu, cuối cùng nói rằng kẻ thực hiện vụ ám sát đã lợi dụng lúc hỗn loạn và bỏ trốn.

Sau này ta biết được ban đầu nam nhân này bị kết án sai nên đang đi tìm Triệu Thư Quân báo thù, nhưng lại vô tình làm bị thương thiếu gia.

Đáng tiếc người nam nhân đó đã bỏ chạy, nhưng không sao, bởi vì ta đã nhớ rõ bộ dáng của kẻ đó.

Trong lúc thiếu gia đang dưỡng sức thì cũng đến ngày danh sách được công bố, vì y không tiện đi lại nên để ta đi xem, ta cố hết sức chen vào đám đông, cẩn thận tìm kiếm tên của thiếu gia, nhìn một lúc lâu ta mới nhìn thấy hai chữ “Trần Túc” trên danh sách, ta hào hứng chạy về phủ để báo tin vui cho thiếu gia.

“Thiếu gia, trúng tuyển rồi, là nhị giáp tiền tam!”

Thiếu gia thở phào một hơi, tay cầm sách buông, nhìn ta mỉm cười nói: “Thật tốt quá.”

Rất nhanh thiếu gia lĩnh quan chức, người đưa thiếp bái phỏng chen chúc đạp hư ngưỡng cửa.

Y rất bận rộn. Có khi cả ngày ta không nhìn thấy y.

Cả ngày nay ta không làm gì ở nhà và ta cảm thấy hơi nhớ nhà. Ta muốn quay lại nhìn xem, nhưng lại không đành lòng rời xa thiếu gia.

Mẹ của Triệu Thư Quân tổ chức sinh thần cho bà ấy, thiếu gia đưa ta đi mua một bộ trang phục, ý muốn đưa ta đi cùng.

Ta nhìn bộ cẩm phục màu đen trước mặt được thêu những hoa văn màu đen sẫm, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp. Sau khi ta mặc xong thì thiếu gia mới mở cửa bước vào.

Y mỉm cười nhìn ta, nói rằng trông thật đẹp mắt.

Quần áo rất đẹp, thiếu gia vẫn đối xử với ta như thường lệ nhưng ta lại không thể vui.

Kể từ khi y đảm nhận chức quan trong triều đình, trực giác mạnh mẽ của ta đã nói rằng bọn ta sẽ sớm xa nhau.

Ta không muốn cứ nhìn theo bóng lưng y mà đuổi theo, ta muốn đứng bên cạnh người, che chắn cho y.

Sau này, ta không ngờ rằng những cuốn sách ta đã học trong ba năm lại thực sự hữu ích.

Thiếu gia đang nói chuyện chính sự với đồng liêu, còn ta đang đi dạo trong vườn của Triệu Thư Quân, vô tình đi đến một nơi rộng rãi, ta nhớ ra đây là nơi Triệu Thư Quân thường rèn luyện sức khỏe.

Ta cười một tiếng, ta đã từng xem Triệu Thư Quân đánh quyền ở đây, điều buồn cười là ta còn lén học một hai chiêu cũng không khó lắm, không biết tại sao hắn lại luyện tập mỗi ngày.

Xung quanh lúc này không có ai, người hầu và người nô bộc đều đang bận rộn trong bếp, ta bước tới, nhẹ nhàng chạm vào cây cung, cẩn thận chạm vào nó dọc theo hoa văn trên thân rồi cẩn thận tháo nó ra. Ta nhìn vào hồng tâm trên tấm bia, nheo mắt một mắt lại, đặt tay lên dây cung.

Đã lâu không chạm vào cây cung, có chút nhớ nhung, trong lòng cũng cảm thấy rất ngứa ngáy.

Ta lấy ra một mũi tên, nhắm vào tấm bia và kéo căng dây, khi ta buông ra, mũi tên rời khỏi dây xuyên vèo qua không khí ngay lập tức, sau đó “phựt” một tiếng, nó rơi thẳng xuống chấm đỏ ở chính giữa của tấm bia.

Ta mỉm cười, nghiêng cây cung trong tay chuẩn bị lấy ra mũi tên thứ hai, sau đó lặp lại động tác trước đó, mũi tên lại trúng mục tiêu.

Ta thấy hơi nghiện, chiếc cung này thật tuyệt đến nỗi làm ta không thể bỏ nó xuống.

Ngay khi ta chuẩn bị rút mũi tên thứ ba ra thì có một âm thanh cách đó không xa vang lên.

Ta tìm kiếm âm thanh thì thấy một nam nhân bước tới vỗ tay, vừa vỗ tay và mỉm cười.

“Tiểu lang quân thật là lợi hại.”

Chú thích: Chính tích (thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại)