Bản Sắc - Carpediem Tang Ngư

Chương 29




Ta đi theo bọn họ trở lại một ngôi làng dưới chân một ngọn núi không có tên. Các nữ nhân bị bắt đều bị giam chung một chỗ, đám người này tích trữ tất cả lương thực trộm được vào một túp lều. Sau đó ta nghe thấy có người kêu tập hợp, ta đi theo và đứng ở phía sau.

“Đứng yên, đại ca muốn giáo huấn các ngươi!” Một nam nhân lớn tiếng hét lên, gọi mọi người ở trong trại tập trung trong sân.

Tên nam nhân dẫn đầu có dáng vóc cao ráo, thể trạng cũng ngang ngửa với ta, nước da gã màu đồng và mái tóc đen dày được buộc lộn xộn. Từ khi gì hắn nói cho đến khi cả nhóm giải tán, mà vẫn còn một tên nhỏ con đứng trước mặt gã nói mãi, ta mới hiểu ra đây là một nhóm cướp tự phát.

Bởi vì những năm gần đây hay xảy ra thiên tai, khắp nơi không thu hoạch được bao nhiêu, còn lương thực cứu trợ đã lâu không được đưa đến nên một số người đã phải đi làm cướp để khỏi bị chết đói, còn nam nhân ngẩng cao đầu này tên là Trịnh Nham.

Hình như Trịnh Nham không giết người, nhưng người chủ thứ hai tên là Trịnh Hổ lại là một người không nói đạo nghĩa, bất cứ khi nào nhìn thấy nữ nhân đều cướp về cho bằng được, giết hay không còn tùy thuộc vào tâm trạng của gã.

Những tên đàn em chỉ có hai hoặc ba phòng ngủ, ngoại trừ Trịnh Nham và Trịnh Hổ thì mỗi người được ngủ một phòng, nơi bọn ta sống là một cái giường đất có khoảng mười người ngủ trên đó.

Nửa đêm ta ngồi ở ngoài cửa, ngơ ngác nhìn vầng trăng trên trời tự hỏi thiếu gia dạo này thế nào. Không biết y có bị ngã ngựa hay lại gặp nguy hiểm gì không?

Trịnh Nham đẩy cửa ra khỏi phòng, nhìn thấy ta đang ngồi ở cửa liền đi về phía ta. Ta đứng dậy gọi mọi tiếng đại ca.

Hắn hỏi: “Mới tới à?”

Ta đáp: “Đúng vậy.”

Hắn múc một gáo nước trong giếng lên uống ừng ực mấy hớp vào bụng, tùy tiện lau miệng rồi nói: “Muộn rồi sao ngươi không đi ngủ?”

“Ngủ không được.”

Hắn nghĩ ta nhớ nhà nên an ủi: “Lần đầu tiên ai đến đây cũng như thế cả, nhưng dần dà sẽ không còn nhớ nhà. Ngươi suy nghĩ nhiều cũng vô ích. Trên đời này, người nghèo hay người giàu cũng chết, có cơm ăn là tốt rồi.”

Sau khi Trịnh Nham rời đi, ta bắt đầu nghĩ cách nào mới có thể chạy trốn. Bởi vì trại này được tuần tra rất nghiêm ngặt.

Nếu không thì đốt cháy kho lúa lợi dụng lúc hỗn loạn để trốn thoát. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể đốt, nếu đốt thì họ sẽ không có đồ ăn thì vẫn phải đi cướp đồ của người khác. Vất vả lắm mới có lương thực, dù sao lương thực cũng không có sai.

Đêm hôm sau, hình như có hai nữ nhân bị nhốt lại, nghe nói bọn họ bị Trương Hổ bắt đi, mọi người đều biết gã sẽ làm gì. Dù những nữ nhân này là thiếu nữ hay đã kết hôn với người khác thì cũng không thể ngăn chặn được hành vi xấu xa của những kẻ tàn ác kia. Sau khi Trương Hổ sướng xong thì đến lượt đàn em xơi.

Trên đời này, nữ nhân không có nhân quyền, thân phận hèn mọn còn hơn cả loài kiến. Một người có cá tính mạnh mẽ sau khi xong việc thì tự sát, người còn lại thì rụt rè và sợ chết, cho rằng thà sống còn hơn chết nên lại bị nhốt trong phòng.

Ta không có thời gian thương hại bọn họ, ta muốn chạy trốn càng sớm càng tốt, thiếu gia còn đang đợi ta.

Hôm trước bọn họ không cướp được bao nhiêu lương thực, ngày mai còn phải đi nên buổi tối họp bàn bạc kế hoạch, sáng sớm hôm sau phần lớn bọn họ đều đi theo Trịnh Nham, một nửa còn lại cũng đi theo Trịnh Hổ.

Họ không vào làng cướp, chỉ cướp ở quán trọ gần đó. Bởi vì hầu hết những người sống trong quán trọ đều tương đối giàu có. Hoặc cướp toa xe của những người giàu trên đường.

Ngày xưa họ không dám đi theo con đường chính thống nhưng bây giờ thế đạo quá khó khăn, họ cũng không quan tâm nhiều.

Ta đi theo đội của Trương Hổ thì gặp hai cỗ xe, trông họ rất giàu có, họ có hai toa xe với những chiếc thùng phía sau. Khi một nhóm người nhìn thấy những thứ này giống như sói đói nhìn thấy thịt, mắt họ phát sáng màu xanh lục.

Họ xông lên bao quanh xe ngựa, người hầu, người đánh xe và đám người của bọn ta trộn lẫn với nhau, họ đứng lên chống cự nhưng không thể thắng vũ khí bên phía bọn ta, lúc sau lũ ngựa bắt đầu hoảng sợ, và có một con trong số đó lao ra ngoài, chạy tới một đoạn cách đó không xa thì bánh xe va vào một ổ voi nên xe bị lật, con ngựa cũng theo đà mà ngã theo.

Ta xung phong nhận việc, nói với Trương Hổ: “Nhị ca, ta đi xem.”

Ta chạy đến trước cỗ kiệu, kéo rèm ra thấy bên trong có một nữ nhân đang ôm một đứa bé, kinh hãi nhìn ta. Ta lấy đi những đồ quý giá trên người, trong đó có một tay nải chứa rất nhiều vàng bạc và đồ trang sức, sau đó ta ném lại một xâu tiền còn lại thì lấy đi.

Sau khi trở về nhà, ta đưa hàng cho Trương Hổ và nói: “Bên trong không ai, chỉ có một tay nải không ít tiền thôi.”

Trương Hổ liếc nhìn chiếc xe ngựa ở phía xa, chỉ vào chiếc xe ngựa chở rương trước mặt và nói với mấy tên đàn em: “Được rồi, lôi chiếc xe này đi luôn đến tập hợp ở chỗ đại ca.”

Thật không may, khi ta theo họ trở lại quán trọ để tập hợp với những người còn lại, người của quan phủ đã bao vây xung quanh chật như nêm cối.

Trịnh Nham nhìn xung quanh và thấy khu vực này đã bị bao vây giống như một chiếc thùng sắt, hắn mới miễn cưỡng đặt đao trong tay xuống. Sau đó Trịnh Hổ chửi rủa rồi ném đao xuống đất, những người khác nhìn thấy người đứng đầu đã buông đồ vì vậy bọn họ cũng đặt vũ khí xuống.

Quan sai dẫn đầu là một nam nhân trẻ tuổi, dáng người mảnh khảnh với vẻ ngoài tuấn dật. Hắn ra lệnh cho thuộc hạ áp giải bọn ta, nói rằng sẽ đưa bọn ta về đại lao trước, đột nhiên sau lưng hắn xuất hiện một bóng người mặc y phục màu trắng quen thuộc đang đảo mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó, hình như người nam nhân nọ đang an ủi đối phương.

Trước mặt có quá nhiều người, dựa vào chiều cao của mình nên ta miễn cưỡng có thể nhìn được đôi chút, khi nhìn thấy khuôn mặt của bóng người mặc đồ màu trắng, ta đã hung hãn lao ra khỏi đám đông, thoát khỏi sự cản trở của quan binh và binh lính, bước thật nhanh về phía bóng trắng.

“Thiếu gia!” 

Ta dùng hết sức chạy về phía trước, bóng người màu trắng quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, khi ánh mắt bọn ta chạm nhau, y cũng chạy về phía ta như phát điên, loạng choạng đến trước mặt rồi lao thẳng vào vòng tay ta, đầu vùi vào hõm cổ, cả người run rẩy rơi nước mắt: “Đồ ngốc! Ai bảo ngươi bỏ rơi ta!”

Ta kéo thiếu gia ra một chút, ôm lấy vai y nhẹ giọng nói: “Xin lỗi thiếu gia, ngươi có bị thương không?”

Y nhìn ta lắc đầu nguầy nguậy, thở hồng hộc và toàn thân run rẩy, đôi mắt đối phương đỏ ngầu đen láy, sợ rằng hai ngày nay y đã ngủ không ngon giấc. Đột nhiên, các quan binh từ phía sau tiến lên kéo ta đi, thiếu gia nhìn người nam nhân trẻ tuổi cầu cứu, người đó giơ tay lên thì các quan binh liền buông ta ra.

Nam nhân đi tới cười tủm tỉm, nói: “Nguyên Hoài, đây là thư đồng của ngươi sao? Rất khỏe đấy!”

Cách hắn nhìn thiếu gia khiến ta khó chịu, ta kéo thiếu gia về phía sau và cảnh giác nhìn hắn.

Nam nhân kia cười lớn, nói với thiếu gia: “Thư đồng của ngươi còn rất biết bảo vệ chủ.”

Thiếu gia từ phía sau đi lên nói với ta: “Hạ Kỳ, không được vô lễ, ta mới gặp được Triệu đại nhân.”

Nam nhân này nhướng mày nhìn ta, cả mặt ta đen lại, giọng điệu không tốt nói: “Triệu đại nhân.”

Hắn kêu thiếu gia Nguyên Hoài? Đây là tên tự của thiếu gia?

Suốt đường trở về quán trọ, trên đường đi mới biết được thiếu gia biết nam nhân này tên là Triệu Thư Quân, một người bạn mà y đã quen từ nhỏ khi hai gia đình còn qua lại, sau khi nhà họ Trần xảy ra chuyện nọ, Triệu Thư Quân cứ tưởng y đã chết, hiện tại khi gặp lại y liền nói muốn hộ tống thiếu gia đến kinh thành.

Người nam nhân này bám lấy thiếu gia như cao bôi trên da chó, ta thấy hắn rất phiền.