Bản Sắc - Carpediem Tang Ngư

Chương 19




Mặt trời dần lên cao vì bị ánh nắng rọi vào nên ta cau mày cố gắng mở mắt ra, ta vô thức dùng tay chặn chúng lại, người trong lòng có vẻ không hài lòng với hành động của ta liền nhích sát vào ta.

Cơ thể trắng nõn, mềm mại này được bao phủ bởi những dấu vết màu đỏ, xanh tím, và đầy vết răng do ta cắn.

Yết hầu ta di chuyển lên xuống, ta đưa tay đắp chăn cho thiếu gia, quấn thật chặt bọc lấy đôi vai gầy của y.

Ta cúi đầu nhìn bóng dáng thiếu gia, đôi mắt đỏ hoe và cái miệng đỏ mọng, càng nhìn càng hưng phấn không nhịn được mà hôn một cái.

Môi thiếu gia rất mềm nên ta vươn lưỡi liếm, y bị hành động của ta đánh thức, từ từ mở mắt ra, ánh mắt rã rời không tiêu cự ngơ ngác nhìn ta.

Ta rời khỏi môi thiếu gia, có chút lo lắng cũng thấy hơi sợ hãi, không biết thiếu gia có đánh mình không.

Y tựa hồ chậm rãi nhớ lại, đột nhiên cúi đầu áp vào ngực, chỉ thấy lỗ tai thiếu gia đỏ bừng.

Thiếu gia đang cởi trần nên trong ngực ta như ôm nhuyễn ngọc, ánh mắt lả lướt này khiến ta có chút khát nước, ta ôm chặt lấy thiếu gia, thấy người ấy không phản kháng, ta mới lắp bắp nói: “Thiếu, thiếu gia, thực xin lỗi, ta, ta ngày hôm qua… Ngươi mệt muốn chết rồi, ngủ thêm một lát đi…”

Thiếu gia đột nhiên nắm chặt áo khoác của ta, bức bối nói: “Ngươi đừng nói nữa!”

Vừa ngẩng đầu lên y đã nhìn thẳng vào mắt ta, đôi mắt kia ươn ướt như sắp khóc, y cắn môi cùng cả gương mặt đều đỏ bừng.

Bộ dáng này thật quyến rũ, ta hôn lên trán thiếu gia, thì thầm: “Được rồi, ta không nói, thiếu gia ngủ thêm một lát, ta đi làm việc.”

Rồi một ngày nọ, ta về nhà không thấy thiếu gia, trời cũng đã tối nên ta có chút lo lắng ra ngoài tìm y. Sau khi tìm kiếm khắp làng, cuối cùng ta cũng nhìn thấy thiếu gia đang ở bên bờ sông gần núi.

Ta tiến lại gần muốn gọi y nhưng dừng lại chưa kịp nói, ánh trăng ướm lên mặt thiếu gia như một lớp màn trắng bạc, nương theo ánh sáng ta thấy đôi mắt y rất hung ác và nham hiểm, trong tay thì cầm con dao găm của ta, trên con dao và tay y rướm đầy máu, bàn tay trắng trẻo của thiếu gia tương phản với máu tươi.

Ta bước lại gần mới nhìn thấy rõ hai thi thể nằm dưới chân thiếu gia là A Tú và Triệu Võ.

Cả người Triệu Võ trần trụi, trên bụng máu me nhầy nhụa, còn A Tú nằm bất động trên mặt đất, chỉ có phần thân trên là thừa lại chiếc yếm.

Ta lấy con dao găm từ tay thiếu gia, kiểm tra tay thiếu gia nhiều lần rồi hỏi: “Có đau không?”

Thiếu gia chăm chú nhìn ta dịu dàng, lặng lẽ như thể ánh mắt vừa rồi là ảo giác của ta, ta kéo thiếu gia ra bờ sông, rửa sạch vết máu trên tay thiếu gia.

Thiếu gia hỏi ta: “Ngươi không tò mò sao?”

Thiếu gia chợt cười, nắm lấy tay áo ta, cao giọng nói: “Ngươi là của ta… không ai có thể lấy đi…” Câu cuối cùng của y nghe được chút run rẩy.

Ta gỡ bàn tay đang nắm chặt ống tay áo của thiếu gia ra, dùng sức xòe ra: “Đừng nắm, ngươi sẽ đau.”

Ta kéo y vào lòng và nói: “Không ai có thể lấy được. Không phải thiếu gia đã biết điều đó rồi sao?”

Ngày hôm sau, trong thôn có tin đồn A Tú bị Triệu Võ làm cho ô uế, Triệu Võ đã chết còn A Tú không lâu sau cũng tự sát bằng cách treo cổ nhưng được cứu, nàng có chút ngu ngốc, liên tục nói không phải ta, không phải ta.

Ta có thông cảm cho nàng không? Thông cảm. Ta biết thiếu gia làm như vậy là sai, nhưng ta không thể ghét thiếu gia, khi chuyện này xảy ra phản ứng đầu tiên của ta là thiếu gia có bị thương không.

Thậm chí trong lòng còn cảm thấy có chút vui mừng, thiếu gia không thích người khác, như vậy thì y chỉ thuộc về một mình ta.