Bản Sắc - Carpediem Tang Ngư

Chương 17




Hôm nay ta thật may mắn khi bắt được một con chồn, con chồn này không có màu lông khác trên người nên là một mặt hàng tốt. Thứ này tuy nhỏ nhưng không dễ bắt được.

Ta trở về nhà sớm, vừa bước vào sân đã nhìn thấy thiếu gia và A Tú đang làm việc, hai người vừa nói vừa cười.

Thiếu gia thấy ta trở về chỉ liếc nhìn ta một cái, cũng không nói chuyện với ta, trong lòng ta liền cảm thấy hụt hẫng nhưng chưa bao giờ thiếu gia giúp ta làm việc nhà, mà ta cũng không nguyện ý để y giúp ta. Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của thiếu gia dành cho A Tú, sự ghen ghét trong lòng xông lên khiến ta muốn phát điên.

Ta đứng trong sân, lạnh lùng hỏi A Tú: “Không phải ta đã bảo ngươi đừng đến rồi sao?”

A Tú nghe vậy muốn mở miệng nhưng thiếu gia đã ngăn nàng lại:  “Hạ Kỳ, ngươi cũng phải biết chút lễ nghi.”

Rõ ràng thiếu gia vì nàng mà răn dạy ta, ta buồn bực, siết chặt tay lại đến mức mu bàn tay nổi gân xanh, xoay người trở về phòng, qua cửa sổ nhìn thấy sườn mặt thiếu gia. Thiếu gia còn đưa cho A Tú một chiếc khăn tay, nàng có vẻ xấu hổ nhìn thiếu gia của ta, thật muốn bóp chết người phụ nữ đó, kẻ nào thèm muốn thiếu gia thì đều đáng chết.

Thiếu gia liếc nhìn ta qua khóe mắt, trong mắt đọng ý cười sau đó rời mắt đi.

Ta nhìn bọn họ rồi nhìn thiếu gia, như muốn nhìn rõ tường tận y.

Y thích A Tú, hoặc là, y muốn ta ghen tuông?

Dù nhìn như thế nào, ta vẫn không thể hiểu được thiếu gia.

Mỗi ngày A Tú sẽ có mặt ở đây, ta đều dễ dàng bắt gặp nàng đang nói chuyện với thiếu gia, còn thiếu gia nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng. Ngoài ra, vẻ ngoài của thiếu gia đương nhiên hấp dẫn các cô nương hơn ta.

Buổi tối, ta đè thiếu gia lên giường, hỏi y có phải thích A Tú không.

Thiếu gia suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta thích nàng, thì làm sao?”

Ta nói: “Ta đây liền chơi ngươi đến khi không còn thích nàng.”

Y không nói, ta càng tức giận hơn, ta dùng tay nhéo cằm thiếu gia, bắt y phải ngẩng đầu nhìn ta.

Y cau mày tựa như bị ta nhéo đau, vùng vẫy muốn ta buông y ra, mắt ta đỏ bừng vì quá phấn khích trước cảnh tượng này, ta dùng sức nâng cằm y lên.

Ta xoa lên miệng y, liếm nhẹ rồi thì thầm: “Thiếu gia, ngươi phải ngoan.”

Y dùng sức đẩy ta ra, vẻ mặt không chút biểu cảm, không nhìn ra y đang vui hay tức giận: “Ngươi làm ta đau.”

Ta bị thiếu gia kích thích đến mức máu như sôi lên, ta dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của y mà gặm nhấm, chuyển từ mặt y đến cánh môi, dùng răng nanh bén nhọn của mình cắn vào môi y. Không ngừng mút lấy môi y, dùng lưỡi mình hống hách chiếm lấy miệng, dùng tay ôm chặt đầu thiếu gia, y nuốt nước bọt không kịp nên nó liền chảy xuống từ môi và răng của cả hai.

Thiếu gia khó chịu đến mức chỉ có thể phát ra âm thanh từ cổ họng, đôi tay đang vùng vẫy từ từ dừng lại, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy quần áo vì chết chìm trong nụ hôn của ta. Đầu lưỡi miễn cưỡng rút ra khỏi miệng thiếu gia, nước bọt như nhựa kéo ra một sợi tơ trong suốt.

Hai má thiếu gia đỏ bừng, đôi mắt mê mẩn cùng cánh môi đỏ mọng vì bị hôn, trông rất quyến rũ, ta không nhịn được mà ôm y lại, ấn y xuống giường hôn người trong lòng ngấu nghiến, lưu luyến hôn từ mí mắt đến miệng, y gắt gao ôm chặt lấy ta, vô thức đưa tay ra sau lưng ta sờ soạng.

Ta không nhịn được mà cởi quần áo của thiếu gia, kéo quần y xuống vì dương v*t vốn đã cương cứng của y liền nảy ra ngoài, ta cúi xuống đưa môi sát vào quy đầu của thiếu gia và lè lưỡi liếm nó. 

Tinh dịch sền sệt chảy ra từ lỗ niệu đạo, ta men theo quy đầu nhạy cảm nhất của đối phương liếm đến hai túi trứng, người bên dưới khẽ run lên.

Ta mở miệng ngậm lấy dương v*t của thiếu gia, mút vào rồi nhả ra, bàn tay của thiếu gia dính vào bàn tay ta đang ôm eo y, thiếu gia liền thở dốc thỏa mãn.

——————–