Snape cuối cùng chờ được cơ hội này, anh kỳ thật rất muốn dùng Ackerly làm thí nghiệm, dù sao hồn phiến trong cơ thể hắn cùng Harry có chỗ tương tự, là vật thí nghiệm tốt cho anh nghiên cứu. “Cụ muốn bảo vệ vương miện?”
“Cố gắng thử xem, đây là vinh quang thuộc về Cậu Ackerly.” Dumbledore nhìn thấy Voldemort mỉm cười, lại tăng thêm thời gian, “Ba mươi phút, nếu không được trực tiếp dùng Lửa quỷ.”
“Lão già chết tiết, ngươi tính hủy Phòng yêu cầu sao?” Sau khi Voldemort cùng Stewart dung hợp giống như bị giảm tuổi, “Nếu các ngươi buông tha ta, ta có thể giúp các ngươi đối phó chủ hồn!” Dần dần thích ứng bạch ma pháp tấn công cho rằng chính mình có thể thoát được, Voldemort nói chuyện dụ dỗ, độc dược của Snape và Lửa quỷ thứ nào hắn đều không muốn thử.
“Ngươi nghĩ rằng chúng ta là con nít sao? Thằng ngu mới tin ngươi!” Harry lớn tiếng la, “Tiếp tục! Severus, không cần bị lời hắn nói ảnh hưởng!”
Dumbledore do dự một giây, tầm mắt đảo qua nghe được Harry mạnh mẽ ra lệnh người đàn ông chấp hành, lựa chọn tiếp tục tiến hành tấn công, mất đi ảnh hưởng của bạch ma pháp, Tom trở nên bắt đầu tấn công ác liệt hơn.
Vì không để Dumbledore sinh nghi, Snape cũng không có trực tiếp lấy ra Độc dược có thể tiêu hủy Hồn Khí, mà là nhỏ trước vài loại khác, nhưng hiển nhiên hiệu quả không tốt lắm, hơn nữa vương miện Ravenclaw dưới tác dụng của Độc dược đã bắt đầu phai màu. Harry ở bên tai thúc giục, Dumbledore ở tiền phương bảo vệ, Snape không ngừng tại tự hỏi có thể lợi dụng Voldemort số 2 ngu ngốc này tìm hiểu một vài tin tức quan trọng về Hồn Khí hay không. Nhưng thực hiển nhiên, nguy hiểm lớn hơn ích lợi.
“Harry, đưa tay cho ta.” Ba mươi phút rất nhanh trôi qua, Snape cũng quyết định xong, anh không đợi trả lời liền vươn tay nắm tay Harry, tay hai người cùng cầm bình Độc dược, “Ta nghĩ em nhất định hy vọng tự tay giết chết nó.”
Thiếu niên quay đầu nhìn mắt hiệu trưởng cổ vũ nhìn cậu, lại nhìn ánh mắt Voldemort kinh sợ trừng lớn, cong môi, tiếng “Không” bị xé rách, nghiêng bình Độc dược.
Thân thể Stewart không có giống thực thể hội trưởng học sinh năm đó ngưng tụ hiện ra giống như bị nứt ra mà biến mất, mà từ Độc dược tăng nhanh mà không ngừng thét lên, giống như đang bị Crucio tra tấn. Lúc cả một bình Độc dược đều dùng hết, thân thể thiếu niên nặng nề ngã xuống, bắn lên rất nhiều tro bụi.
“Giáo sư, hắn đã chết rồi?” Tay Harry vẫn đang được Snape nắm, suy nghĩ của anh vẫn đang dừng lại cảnh vừa rồi.
“Đúng vậy.” Dumbledore muốn cầu nguyện một kỳ tích, nhưng kiểm tra qua kết luận không có thay đổi, “Đã chết.”
Snape dùng Wingardium Leviosa làm vương miện bay theo bọn họ, dẫn Harry đến gần Ackerly, dùng đũa phép chọt vài chỗ, “Không cần đau long vì hắn, em biết rõ người kia từ đầu đến cuối chính là một người.”
“Severus.” Dumbledore tiến lên, “Thầy đem Harry về đi, đã qua thời gian bữa trưa.”
“Hiệu trưởng, cụ có cái gì muốn nói sao?” Snape căng thẳng lên, chờ đợi một đáp án.
“Không có.” Dumbledore cuối cùng lại vẫn quyết định giả ngu, cụ nhìn Snape và Harry vẫn còn nắm tay, ý vị thâm trường dặn dò lên, “Chăm sóc tốt cho Harry.”
Snape không thể nói rõ là mất mác hay là yên tâm,“Không cần cụ dặn dò”, anh nhìn Dumbledore lui ra phía sau, đến tận cửa mới đột nhiên đẩy cửa mà ra, để cục diện rối rắm còn lại để cho hiệu trưởng toàn năng.
Harry dọc theo đường đi bị Snape lôi như con thoi, trong con đường của giáo sư không có ai, cậu cố không cảm thán nguyên nhân lúc này lão dơi già có thể yên ắng, bởi vì cậu rõ ràng cảm nhận được trên người đàn ông tức giận. Lúc này ăn chút điểm tâm hẳn là làm dịu được tâm tình rồi.
{tê tê, chủ nhân cuối cùng là đã trở lại.} Rắn nhỏ trên bức họa nói.
“Chủ nhân, xin lỗi tôi vừa rồi bởi vì tức giận nóng nảy nói Xà ngữ.” Medusa ưu nhã khom người.
“Nói đi, đã xảy ra cái gì.” Snape không để Harry cố ý lánh đi.
“Có người muốn xông vào văn phòng, tôi không mở cửa, cô ta lại tấn công tôi!”
“Cô ta? Chẳng lẽ là Cho Chang?” Harry có chút kinh ngạc, đồng thời bắt đầu hoài nghi lúc ấy có phải chính người đó khống chế thân thể ngã xuống đất hay không, lại lập tức bản thân phủ quyết, “Hẳn là không phải người kia, nếu hắn nói Xà ngữ vậy Medusa ngăn không được.”
Snape thế này mới ý thức được Xà khẩu tại Slytherin rất nguy hiểm, “Dumbledore sau khi đi bệnh thất sẽ giải quyết.”
Harry gật đầu, sau đó bụng đã kêu lên.
{ này Harry, nhóc đã đói bụng sao? Chỗ ta có con chuột ăn ngon lắm.} một con rắn nhỏ rất thích kéo Harry lại đây.
“Nó đang nói cái gì?” Snape sắc mặt không tốt lắm, anh hung hăng trừng cái tên dám cùng Harry nói chuyện riêng.
“Nó nói em đói bụng có thể ăn đồ ăn của nó.” Harry có chút xấu hổ, bị bức họa rắn tặng chuột……
“Ta sẽ phụ trách cho em ăn no.” Snape nắm cả bả vai thiếu niên, đưa cậu vào văn phòng chính mình, trước khi vào cửa cho con rắn nhỏ đang ngậm con chuột một ánh mắt giết người.
“Pipi!” Harry vừa vào phòng liền bổ nhào vào sô pha, liền bắt đầu kêu rên, “Bữa trưa còn thừa không.”
“Chủ nhân.” Pipi lên tiếng trả lời, kích động nhìn hai vị chủ nhân của nó, “Pipi bất cứ lúc nào đều phục vụ ngài.”
“Mười lăm phút sau đem bữa trưa để trên bàn.” Snape căn dặn, sau đó tiến lên kéo Harry đứng lên, “Đi rửa tay.”
“Em nghĩ đến thầy sẽ trực tiếp cho em một Tergo.” Harry giả vờ đáng thương nói, vừa rồi thời điểm tiêu diệt Hồn Khí không cảm thấy, lúc này đến nơi thoải mái, cậu lại cảm giác đầu có chút đau.
Snape chú ý tới Harry che vết sẹo chính mình, “Thế nào? Lại bắt đầu đau?”
“À, em cảm giác là tác dụng tâm lý.” Harry lắc đầu, “Nơi này giống như đang đập thình thịch.”
Tâm Snape lập tức đề lên, khẽ cắn môi, lấy ra một loại Độc dược khác, “dược giảm đau, còn uống sao?” Trên thực tế bình dược này lại vẫn là dược ổn định linh hồn, nhưng vật liệu bên trong có một chút là có chứa đặc tính hắc ma pháp, tuy rằng ít ỏi nhưng cũng có thể cho Hồn phiến nhận được năng lượng, nhưng đồng thời cũng sẽ trấn an nó. Không phải làm từ vật liệu bạch ma pháp nguyên chất này, Hồn phiến hoàn toàn không thể hấp thu.
Nếu Harry uống xong, như vậy linh hồn chính mình vẫn là chiếm thượng phong, chỉ là Hồn phiến càng nhiều khả năng gây biến cố.
“Không cần đi……” Harry nhìn Độc dược bốc khói đen trước mắt, “Lập tức liền ăn trưa, hơn nữa em cảm giác không quá đau.”
Snape thuận tiện ngừng đứng lên, Harry thay anh làm quyết định này, “Mau ăn, muốn ăn cái gì.”
Thiếu niên lập tức bị dời đi suy nghĩ, đi theo Snape cùng nhau đi vào phòng rửa mặt, hai người cùng nhau rửa tay, “Em hiện tại có thể ăn cả đầu một con trâu.”
“Pipi, làm một ít bánh quy hình con trâu.” Snape hờ hững nói, lôi thiếu niên đầy mặt kinh ngạc nhìn anh đi trở về bên cạnh bàn.
“Em vừa rồi chỉ là chỉ đùa một chút?” Harry ngạc nhiên tự hỏi.
“Ta biết, nhưng cái này chính là nói rõ em theo bản năng phản ứng.” Snape thừa dịp Harry không chú ý, lấy khăn mặt của mình giúp thiếu niên lau tay, cả kẽ ngón tay cũng không bỏ quên.
“Giáo sư, em nghĩ chúng ta muốn đi ăn cơm?” Harry không tự giác nghiêm chỉnh lên.
“Hử?” Snape nâng lông mi.
“Cho nên…… thầy có thể buông tay em ra chứ? Em nghĩ chúng nó rất sạch sẽ!” Harry cười giống như Barnabas, rốt cục khi bàn tay mình được tự do nhanh chóng chạy tới bên cạnh bàn ăn, “Thịt gà cuộn! Gần đây đang muốn ăn! Pipi thật hiểu em.”
Snape lắc đầu, đem chính mình kia phân thịt gà quyển cũng na đến Harry trước người, “Thích liền đều ăn.”
Harry không khách khí nhận lấy, sau đó đem phần Fuery beefsteak chín năm phần kia của mình đặt lên đĩa đối phương.
Snape thích xem bộ dáng Harry vui thích ăn cơm, thì tươi cười làm anh cảm giác hôm nay tay nghề Pipi lại tăng lên. Hơn nữa…… cái đĩa của anh và cái đĩa của Harry có thể ghép lại thành một hình trái tim không rõ ràng, nhưng hiển nhiên thiếu niên chỉ lo ăn căn bản không phát hiện sự tinh tế nhỏ bé này bên trong.
“Severus, hôm nay buổi chiều thầy cần nghiên cứu độc dược sao?” Khi đang nhồi một nửa bụng, Harry cuối cùng tìm được sức lực nói chuyện.
“Thì sao?” Snape suy nghĩ liền hiểu được, “Em muốn đi bệnh thất xác nhận tình trạng Cho Chang, hay là đi tìm Dumbledore nói chuyện?”
“Hiệu trưởng không biết em đem chuyện Hồn Khí nói cho thầy.” Harry cắn môi, có chút giãy dụa. “Hơn nữa cụ giống như cũng không muốn cho thầy biết chuyện này.”
“Ta nghĩ trong đó khẳng định có lý do.” Snape nhìn Harry, “Có lẽ em có thể đi hỏi hiệu trưởng kính yêu, sau đó nói cho ta biết lý do?”
“Dumbledore làm một việc đều có lý do.” Harry nhún vai, “Tựa như năm ấy, cụ không chịu nói cho em biết em và người kia có liên hệ, còn trốn tránh em, lúc ấy ta cảm giác bị tổn thương. Nhưng sự thật sau đó chứng minh không nói cho em biết là đúng, tất cả điều em biết đều sẽ dễ dàng bị người kia biết.”
“Dumbledore đã già rồi.” Bàn tay Snape bao phủ vò đầu thiếu niên, anh biết người này nhất định lại nghĩ tới cái Black chết cũng không chịu yên kia, “Quyết định của lão không nhất định đều là đúng, nhưng ít ra không phải xấu.”
“Cho nên thầy kỳ thật biết lý do của cụ, đúng không.” Harry giảo hoạt cười, như là tiểu hồ ly ong mật.
“Ta nhiều năm như vậy vẫn xin đảm nhiệm giáo sư môn phòng chống Nghệ thuật hắc ám, nhưng vẫn thất bại.” Snape lựa chọn một đề tài khác, “Dumbledore cho ta lý do là sợ ta bị Nghệ thuật hắc ám ảnh hưởng linh hồn, sợ ta sa vào sức hấp dẫn của Nghệ thuật hắc ám.”
“Môn này bị nguyền rủa!” Harry đột nhiên nghĩ tới điểm ấy, cậu năm nay biết Snape trở thành giáo sư môn phòng chống Nghệ thuật hắc ám kia phút chốc liền sinh ra lo lắng lại lần nữa tiết lộ ra. “Nhưng thầy sẽ chiến thắng nó, đúng không!”
Snape gật đầu một cái, anh biết hy vọng của Harry, chính mình nhất định sẽ thoát khỏi nguyền lời này mà sống sót. Chỉ cần sang năm không tiếp tục dạy môn này thì tốt rồi, nếu Slughorn còn muốn tiếp tục dạy Độc dược, tin rằng Poppy sẽ hy vọng có được một trợ thủ có thể cung cấp Độc dược chất lượng tốt.