Bạn Qua Thư Thần Kỳ (Thần Kỳ Bút Hữu)

Chương 6: Sev mỉm cười




“Sao…… Như thế nào khả năng, khụ khụ!” Harry nhanh chóng dùng Scourgify làm sạch vạt áo, lại ho khan vài tiếng sau vội vàng  nói với Hermione, “Mình…… Tạm thời không nghĩ suy xét vấn đề này.”

Hermione nhún vai, xem hôm nay biểu hiện của Harry trên lớp Độc dược, cô còn tưởng rằng Harry biết đối phương là ai lập tức hành động.

“Mình vừa rồi nhận được thư của  Dumbledore.” Harry sáng suốt nói sang chuyện khác, đem tấm da dê đưa cho Hermione đã muốn ăn xong rồi, sau đó cố giữ lạo bữa trưa cho mình rồi đứng lên.

“Thứ bảy Snape không phải cấm túc cậu sao?” Ron thầm nói, “A ha, như vậy cậu không cần đi, mặt lão dơi già nhất định sẽ vặn vẹo.”

“Giáo sư Snape buổi tối cấm túc sáu giờ liền kết thúc, hơn nữa là thời gian ăn tối, sẽ không hơn chương trình học tám giờ.” Hermione nghiêm túc nói, “Bất luận như thế nào, hôm nay thái độ của cậu với thầy ấy thực không đúng.”

Harry dùng tay không dính mỡ gãi mặt, “Thứ bảy mình sẽ đi giải thích. Malfoy có lẽ sẽ đem chuyện sách có ghi chép nói cho giáo sư Slughorn, buổi chiều mình muốn nhanh chóng chép lại bút ký.”

Hermione muốn nói cái gì nhưng là nhịn xuống, cô biết Harry là người hạ quyết định liền sẽ không thay đổi, nếu sách này là sáu năm, làm như vậy người ghi chép nhất định cũng là Hogwarts học sinh năm sáu. Nghĩ đến đây Hermione thoáng an tâm, nhưng lại vẫn đem sách vở đến trước mặt, trước mặt Harry kiểm nghiệm lại một lần.

“Xem ra là thật không có gì.” Hermione có chút tiếc nuối đem sách trả lại cho Harry, sau đó đi đến lớp buổi trưa.

“Mình buổi chiều muốn đi tham gia chọn lựa Quidditch, muốn hay không bay một vòng giải sầu?” Ron mời nói.

“Cậu đi đi, mình muốn đọc sách.” Harry lung lay sách Độc dược trong tay.

“Cậu sắp trở thành một Hermione cái khác đấy người anh em.” Ron mặt đau khổ.

“Lấy chổi của mình bay đi.” Harry rõ ràng biết nên dùng cái gì để dời đi lực chú ý của bạn tốt, quả nhiên giây tiếp theo tâm tình Ron liền biến tốt.

Thời điểm trong lòng Harry tình toán đổi trắng thay đen kế sách, Malfoy cũng gõ vang cửa phòng Chủ nhiệm Slytherin.

“Vào đi.” Snape đối với Malfoy nhỏ đến cảm thấy giật mình, anh còn tưởng rằng cậu nhóc này năm nay đều sẽ trốn tránh anh.

“Chủ nhiệm, con hy vọng ngài giúp con làm Phúc lạc dược.” Draco mở miệng yêu cầu, “Vì…… nhiệm vụ của người kia.”

Snape nghĩ lại một chút, liền đoán được hôm nay Slughorn nhất định là chơi thủ đoạn của lão, năm đó anh bởi vì không có chiếu theo yêu cầu điều chế trong sách, tuy rằng thành quả so trong sách viết khá tốt, nhưng là lại vẫn mất đi phần thưởng kia. Bất quá năm đó đoạt giải là Lily, cho nên Snape cũng không có cái ý gì ghen tị, ngược lại vui mừng bạn tốt có thể cùng chính mình giống nhau có được thiên phú Độc dược.

“Ta không hiểu tại trong lớp cao cấp, có ai có thể so sánh bào chế Độc dược tốt hơn trò.” Snape nhíu mày, duy nhất có thể cùng Draco so sánh chính là Granger, nhưng là cô gái không có chút sức sáng tạo khẳng định sẽ chiếu theo yêu cầu bào chế, cho nên……“Là ai có thể so sánh với trò từ nhỏ nhận được dạy dỗ của ta, làm được tốt hơn?”

Malfoy nhỏ im lặng thật lâu sau, hộc ra một người căn bản là ngoài suy nghĩ của Snape — “Harry Potter.”

Snape trong lòng giật mình, nhưng là lại vẫn ung dung thản nhiên, quả nhiên Malfoy nhỏ lực nhẫn nại còn kém gây chuyện liền nói ra chỗ Harry có một quyển sách Độc dược cũ, trong đó trình tự so tài liệu giảng dạy viết tốt hơn. Tâm tình âm thầm kiên nhẫn đè áp sôi trào, Snape đồng ý đối phương bào chế Phúc lạc dược, “Chỉ là hiện tại tài liệu trong tay ta không được đầy đủ, cho dù tài liệu đầy đủ hết, cũng cần liên tục mấy tháng không bào chế sai mới có khả năng thành công.”

“Nói cách khác so với không biết Độc dược khi nào thành công, không bằng con mua luôn thành phẩm đã được bày bán.” Draco đột nhiên có quyết đoán mới. “Như vậy quấy rầy.”

Snape vì Malfoy nhỏ đối với anh không ở tôn kính thở dài, đến nay may mắn duy nhất chính là Lucius vào tù không có hoàn toàn phá hủy cậu nhóc bị làm hư này.

Tại trong phòng âm u, tay Snape siết chặt sau đó buông ra, hồi tưởng lại anh cố ý đặt sách giáo khoa Độc dược cũ ở trong phòng học, đang không ngừng quyết định có phải đến kiểm tra hay không.

“Harry…… Là trò sao?”

Đấu tranh hơn phân nửa buổi tối Snape đi ra văn phòng, hôm nay là thời gian anh tuần tra, nếu đi đúng, anh sẽ tùy cơ lựa chọn đường đi, đi khắp toàn bộ tòa thành Hogwarts, nhưng đêm nay đường anh đi luôn là trùng hợp ở một nơi, lần thứ ba đi ngang qua phòng học Độc dược, tính cách Slytherin kiên định thâm trầm thở dài, bất đắc dĩ đối chính mình thỏa hiệp.

Đẩy ra cửa phòng học Độc dược, không cần bật đèn Snape cũng có thể biết mục đích của anh ở đây, vài bước đi qua, anh thân đưa tay hướng cái tủ dự trữ kia, bên trong sách giáo khoa cũ còn có mấy quyển, nhưng quyển có được dấu hiệu của anh vốn đã không thấy.

Từ khi đoán ra ‘Harry’ là học sinh tương lai sau này của Hogwarts, thời thiếu niên Snape đã thi triển một bùa chú với sách giáo khoa Độc dược của mình, thần chú anh tìm thấy từ một quyển ma pháp truyền trong gia tộc, vì đảm bảo quyển sách quan trọng sẽ không rơi vào trong tay người khác, chỉ có người đặc biệt có thể được lấy được quyển sách này, người khác cho dù là lấy được, sách cũng sẽ tự động trở lại vị trí ma pháp chỉ định. Thần chú này đơn giản hoá trang sách, để trở thành quyển nhật kí cần thêm vào thần chú tuyệt mật.

Mới đầu Snape đem sách giấu ở thư viện, khi anh trở lại Hogwarts nhậm chứ giáo sư, mới đem sách đặt ở phòng học Độc dược. Có lẽ anh lúc trước lựa chọn đem sách đặt ở vị trí rất quen thuộc của bản thân, là vì cảm giác Harry không có khả năng xuất hiện.

Harry là cái tên bình thường không thể bình thường hơn, thế nên Snape vẫn cho rằng nó chỉ là một bút danh, lại chưa từng nghĩ đến cái thằng nhóc kia lại thật sự ngốc nghếch dùng tên thật.

Bất quá vì để chắc chắn suy nghĩ trong lòng, Snape quyết định ba ngày sau lại đến kiểm tra một lần, nếu sách không có trở về, vậy chứng minh — Harry, xuất hiện.

Ngay lúc tâm tình Snape rất tốt tiếp tục tuần tra ban đêm còn lại, đồng thời Harry đang ở tháp Gryffindor, rốt cục hưởng ứng vận mệnh triệu hồi.

Thời điểm Harry đem Phúc lạc dược mà mình nhận được cất vào trong va li, thấy được Hermione đưa cho cậu vở ghi chép lúc trước, còn nhớ rõ lúc ấy Hermione nói: Nếu cậu thật sự có cái gì không muốn nói, không bằng viết cho một người bạn trong tưởng tượng, hắn sẽ trung thành bảo vệ bí mật của cậu, đừng để gánh nặng làm cậu suy sụp.

Lúc ấy Harry cảm thấy chính mình không có gì không thể nói cho hai người bạn, cho nên quyển vở có thi triển thần chú giữ bí mật này không cần dùng.

Mà hiện tại……

Harry mở ra quyển vở trống rỗng, từ phía trên xé ra trang giấy đầu tiên, cậu không thể đem bí mật của mình thật sự ghi vào vở, cho nên quyết định phát tiết một chút sau liền hủy tờ giấy này.

Lấy ra sách Độc dược đã trở thành bùa hộ mệnh của cậu làm cái đệm, Harry đem tờ giấy đặt ở trên mặt, cầm lấy bút lông chim bắt đầu đầu viết lần đầu tiên, đối phương là người bạn trong tưởng tượng của cậu.

[Hi, anh khỏe không? Thực xin lỗi tối như vậy còn quấy rầy.]

Viết xong những lời này, Harry cắn bút long ngỗng nửa ngày cũng không nghĩ ra tiếp tục viết cái gì, dứt khoát liền đem tờ giấy kẹp lại trong sách gối đầu ngủ.

Mà quá khứ cách xa nhau hơn hai mươi năm trước, thiếu niên Snape đang tại đêm khuya vùi đầu đọc sách, đối với nội dung trong sách đột nhiên xuất hiện ở trang giấy mà kinh ngạc nhảy dựng lên.

Tờ giấy này tràn ngập hơi thở pháp thuật đậm đặc, mà chữ viết hiển nhiên còn rất non nớt, Snape nhỏ đối với tờ giấy này dùng rất cả pháp thuật kiểm tra đo lường mà anh biết đến, cuối cùng xác định trên mặt không có hơi thở Hắc ám, ngược lại còn có cảm giác bạch pháp thuât.

Hơn nữa cái cách viết kia, vểch lên cái phần quen thuộc làm nhói ánh mắt anh.

Mang theo một loại xúc động nói không nên lời, Snape nhỏ liền nảy sinh chỉ trích lên trang giấy, phẫn nộ viết lên một đoạn nói.

[Biết đã khuya mà còn tới quấy rầy!]

Viết xong sau đó Snape nhỏ có điểm hối hận, nếu chỉ là Slytherin nào đó đùa dai, anh thế này sẽ bị Gryffindor đáp lại làm cho tình trạng anh càng không xong. Hơn nữa trong lòng anh có kỳ vọng nhỏ bé, hy vọng phong thư này và Lily có liên quan.

Mang theo tâm tình bất an không yên, thiếu niên Snape rốt cuộc không thể tiếp tục đọc sách nữa, đành phải thu thập qua loa rồi lên giường ngủ.

Sau đó ngày hôm sau chờ đợi hai người, đều là kinh sợ.

Đêm nay là kỷ niệm đáng giá, giáo sư Snape tuần tra ban đêm trở về ngủ mơ, nhìn thấy chữ viết Harry giống như chó cào, khóe miệng lặng lẽ cong lên.

Ngày hôm sau Harry rời giường muộn vội vã đuổi theo phần lớn cũng dậy trễ giống mình ở chung quanh, vẫn chưa có chú ý tới lời nói xuất hiện trên giấy.

Thiếu niên Snape thấp đầu yên lặng nhìn tấm da dê một ngày, ánh mắt khó hiểu lăn qua trên sách giáo khoa kẹp dưới nách, biểu hiện Lily không có chút biến hóa, anh quả thật làm hỏng tình bạn của hai người, anh khinh thường James Potter, không chấp nhận tâm ý của chính mình đối với Lily thất bại, nhưng là anh không thể không thừa nhận, anh không cho được tình yêu rực rỡ mà Lily muốn. Hơn nữa cuối cùng anh lại cũng không có giữ lại tình bạn bền vững, gắn bó…… Potter và Black hai tên ngu xuẩn kia đắc ý tươi cười cũng không thấy Lily đếm xỉa, nhưng mà người làm sai, chính là bản thân anh.

Lily lựa chọn con đường mà cô muốn đi, mà anh…… Cũng đã sớm lựa chọn cho chính mình.

Một buổi sáng bận rộn trôi qua sau đó, Harry theo thói quen ôm sách Độc dược bảo bối của mình đi tới một góc thư viện. Khi chuẩn bị ngồi xuống, Harry liền phát hiện được dị thường.

Không khí bốn phía im lặng có chút kỳ lạ, cậu chú ý tới người đang lẩm nhẩm trang sách gần đó, nhưng là không có chút âm thanh truyền đến, nói rõ có người tại nơi này dùng thần chú tĩnh âm giới hạn. Tuy rằng cũng không cảm giác tại nới quản lý sách có thể có chuyện nguy hiểm gì phát sinh, nhưng là đầu tiên Harry vẫn lùi lại. Lấy đũa phép ra bắt đầu cảnh giới.

Ba ba tiếng vỗ tay truyền đến, Draco Malfoy xuát hiện ổn định ưu nhã bước ra từ một giá sách phía sau, sắc mặt hắn che lấp nhìn Harry, “Vì kẻ được chọn đầu sẹo có tình cảnh giới mà vỗ tay.”

“Malfoy.” Harry lại vẫn duy trì cảnh giác, bất quá tại phát hiện phía sau đối thủ một mất một còn không có hai tên vệ sĩ to lớn đi theo vẫn là nhẹ nhàng thở ra.