Hiếm khi Thư Lâm thắng Thư Vũ được một lần, cho nên lúc nói chuyện với ba mẹ, giọng điệu cậu vui thấy rõ.
“Cuối tuần có trận bên Nhất Trung, tiếc là con không đi cổ vũ được, thầy không cho phép.”
Lý Tuệ Vân cười cậu: “Trận đấu kéo dài hai tiếng mà cho các con đi xem mới là dở, còn muốn nghỉ học đi cổ vũ nữa chứ, trường nào có đãi ngộ tốt vậy?”
Thư Hải Dương một bên cũng xen vào: “Chắc có Hải Anh Trung đấy, nghe nói lần này bên đó lập hẳn một đội cổ động viên, tập trung cổ vũ nâng cao khí thế luôn.”
“Học sinh trường người ta đều đã bước nửa chân vào đại học cả rồi, trình độ khác hẳn với đứa nhỏ nhà mình đó.”
“Lúc trước chẳng phải tiểu Cố cũng học Hải Anh Trung sao? Lần này không chừng sẽ gặp lại bạn cũ cũng nên.”
Thư Lâm không hưởng ứng, chỉ yên lặng ăn cơm cho xong.
Trở về phòng ngủ, cậu nhớ lại những lời ba mẹ nói.
Nhắc mới nhớ, dường như Cố Lăng Tuyệt chưa bao giờ kể cho cậu nghe về trường học trước đây của mình.
Hải Anh Trung là trường học tư nhân dưới danh nghĩa Cố thị, có thể học được không phú thì cũng quý, người trong trường mỗi bước đi đều mang theo gió.
Chỉ tiếc bạn cùng bàn của cậu có một người cha không đáng tin, sau lại còn cưới thêm một người mẹ kế cũng không đáng tin nốt, từ một thiếu gia lưu lạc thành người phải lo cơm ăn áo mặc.
Luôn trong tâm thế bất cứ lúc nào cũng có thể bị bắt nạt, có lẽ cuộc sống hắn ở trường học ban đầu cũng không dễ chịu là mấy.
Thư Lâm không nhịn được muốn nhắn tin cho bạn cùng bàn, nhưng vừa mở lên thì không biết nói gì cho phải, lăn qua lộn lại, cuối cùng chỉ gửi được ba tiếng.
【Thư Lâm: Cố Lăng Tuyệt.】
Nhưng đến khi Cố Lăng Tuyệt nhìn vào khung chat, trên màn hình chỉ còn lại thông báo tin đã gỡ.
【Cố Lăng Tuyệt:?】
Màn hình hiển thị ‘Đang soạn tin…’.
【Thư Lâm: Tớ có lập một nhóm mời cả đội bóng rổ đi ăn lẩu cá du thuyền, thứ bảy đi, cậu lên xem xem.】 Lúc này Cố Lăng Tuyệt mới phát hiện các thông báo có tin nhắn mới hầu hết đều đến từ nhóm kia.
Tên của nhóm khá là nghiêm túc, gọi là ‘Đội ăn lẩu lớp ba’.
Thành viên không nhiều lắm, chỉ có vài người bên đội bóng rổ, còn có thêm mấy bạn nữ bên cổ động cũng ở trong đây.
Mọi người đều rất hào hứng, vừa khen ủy viên thể dục đáng yêu, năm sau sẽ tiếp tục để cậu đảm nhiệm chức vụ quan trọng này tiếp, vừa không khách khí thảo luận địa điểm ăn.
Cố Lăng Tuyệt lướt lên xem một chút, không tham gia thảo luận.
Hắn thoát ra, mở khung chat riêng.
【Cố Lăng Tuyệt: Không vui sao?】
Thư Lâm đang ăn kem ba màu, vừa mới ngoạm một miếng có vị sữa, nhìn thấy tin này, thìa ngậm trong miệng cũng quên lấy ra luôn.
Cố Lăng Tuyệt lắp camera trong nhà cậu đấy ư?
【Thư Lâm: Vui mà.】
【Thư Lâm: Cậu có món gì... không muốn ăn không, tớ nhờ ba nói cho chủ quán, có thể chuẩn bị trước.】
Cố Lăng Tuyệt không kén ăn. Khi trước Lâm Chính Tùng còn khỏe mạnh, hắn đã theo ông dự không ít những bữa tiệc xa hoa, là cái loại tiệc không giới hạn trên du thuyền, đó mới đúng là câu cá biển thật sự. Sau khi câu cá tươi lên, đầu bếp chuyên nghiệp mới bắt đầu chế biến thức ăn, vừa ngắm vừa ăn.
【Thư Lâm: Hay tớ giới thiệu cho cậu vài món nhé?】
Bạn nhỏ cùng bàn quá nhiệt tình, làm hắn có ảo giác rằng nếu không gọi gì thì thật là tội lỗi.
Cố Lăng Tuyệt vừa nghĩ đã biết, nếu không đồng ý chắc Thư Lâm sẽ lại cụp tai.
Hắn không từ chối, thuận theo bạn nhỏ, đáp lại một tiếng ‘được’.
Rất nhanh đã có một bảng thực đơn được gửi đến, còn có một đoạn văn kèm theo, đại khái là nói về thức ăn và khẩu vị mình thích.
Rõ ràng có chuẩn bị từ trước rồi.
Mà Cố Lăng Tuyệt cũng thực sự nghiêm túc đọc, sau cùng chọn ra vài món.
Bên kia gửi một icon có dấu chấm than.
【Thư Lâm: Tiểu Cố Tử có mắt nhìn thật đấy, tớ thích nhất là mấy món này nè!】
【Thư Lâm: Tớ biết rồi, cậu chắc chắn là con giun trong bụng của tớ!】
Cố Lăng Tuyệt đáp lại, bên kia lại gửi một đoạn thoại qua.
“Hì hì hì, hôm nay ba tớ gọi điện cho ông nội, kể chuyện đội bóng tớ phụ trách giành chiến thắng. Cậu biết ba tớ nói gì không?”
Đầu kia mô phỏng lại: “Lâm Lâm lần này không làm ông nội người mất mặt, bạn bè giáo viên đều khen nó mà, cha yên tâm đi, Lâm Lâm hiểu chuyện lắm.”
“Ông tớ tức muốn hộc máu luôn, tớ còn nghe tiếng Thư Vũ mắng tớ từ đầu kia, nói gì mà tớ có thi đấu đâu, đội bóng thắng thì liên quan gì tớ chứ?”
Cậu vừa mở miệng là cằn nhằn liên miên một chuỗi, Cố Lăng Tuyệt đành vuốt lông bạn nhỏ.
【Cố Lăng Tuyệt: Sau đó thì sao?】
“Sau đó tớ hét lên, ông thi đấu thua người ta, đồng đội thì giả té ăn vạ, vậy không phải trách nhiệm đều của ông hết sao? Thế là tên kia thẹn quá, treo máy tớ luôn.”
Cố Lăng Tuyệt cầm điện thoại cười một tiếng, dù không chứng kiến cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng khi hai người cãi nhau qua điện thoại như thế nào.
【Cố Lăng Tuyệt: Ừm.】
Tâm trạng Thư Lâm tốt lên, thế là lải nhải đủ thứ trên trời dưới đất, quấn quít Cố Lăng Tuyệt không rời chiếc di động, mãi cho đến khi đối phương nhắc một câu đến giờ đi ngủ rồi.
Thư Lâm không buồn ngủ chút nào, nhưng cậu không dám không nghe lời của bạn cùng bàn, người kia cứ như có khả năng kiểm soát được cậu vậy.
Cậu ngoài miệng thì đáp ứng, trên thực tế là chỉ nói suông. Bạn nhỏ lười biếng nằm trên giường, đầu nghĩ đến bộ hoạt hình hai tập đã lưu mà chưa ngó.
Cậu mở C trạm rồi cuộn mình ngồi thu lu trong chăn. Giữa màn ảnh, nữ quỷ không có mặt xuất hiện sau lưng nhân vật chính đang từ từ giơ hai tay lên, bỗng nhiên có một khung báo cuộc gọi từ WeChat bật ra.
Linh hồn nhỏ bé của Thư Lâm bị hù cho bay mất, cậu chọt nút trả lời, không nói nổi một câu dễ nghe: “Cố Lăng Tuyệt, cậu dở chứng hả?”
Trên mặt cậu vẫn còn tái nhợt do kinh hãi, sự sợ sệt trong ánh mắt vẫn chưa rút đi, biểu cảm yếu ớt lại đáng thương.
Cố Lăng Tuyệt từ camera có thể nhìn rõ quần áo người kia đang mặc, vốn là định trách cứ, đến lúc thấy sắc mặt bạn nhỏ thì vẻ mặt thay đổi ngay lập tức: “Sao mặt trắng bệch vậy, khó chịu chỗ nào sao?”
Rõ ràng là hắn vừa tắm xong, tóc trên trán tích nước, ướt sũng dính vào, tạo cảm giác gợi cảm lười nhác.
Lúc này lông mày hắn nhíu chặt, ánh mắt quan tâm như muốn cuốn người vào bên trong, làm cho trái tim Thư Lâm không có tiền đồ mà nhảy loạn xạ cả.
Cậu dần bình tâm lại, nghĩ thầm, bạn cùng bàn của cậu chẳng làm gương gì hết, còn chưa lớn mà đã biết cách dụ người rồi.
“Không có khó chịu!” Thư Lâm không thể không xấu hổ nói là do mình bị dọa được, cậu bất mãn: “Giờ này mà cậu gọi cái gì.”
“Xem thử cậu đã ngủ hay chưa.” Biết cậu không có việc gì, sắc mặt Cố Lăng Tuyệt đã tốt lên nhiều lắm, “Quả nhiên là chưa ngủ.”
Đôi mắt Thư Lâm trốn tránh: “Tớ còn chưa tắm nữa.”
Cố Lăng Tuyệt tàn nhẫn nói: “Ừm, khâu chuẩn bị lâu thật, một tiếng rồi.”
Thư Lâm hứ một tiếng, “Tớ để vậy đi ngủ thì có sao chứ.”
“Chả sao cả.” Cố Lăng Tuyệt nhìn vào: “Hôm nay cậu chỉ phơi nắng trong một lúc, lại vận động thêm một lúc, đổ mồ hôi, đổ nước ngọt, trong lúc cậu ngủ, những thứ trên quần áo bám vào chăn cậu...”
Thư Lâm: “...”
Cậu chợt cảm thấy ngứa ngáy khắp người.
Không đợi bên kia nói xong đã thả di động, xỏ dép chạy vào nhà tắm.
Khi đi càng nghĩ càng giận, còn quay lại hô vào di động một câu: “Không cho cúp máy đâu đấy!”
Không ngắt kết nối, Cố Lăng Tuyệt sẽ không thể chơi điện thoại.
Ấu trĩ, một hành động nhỏ mang tính trả thù.
Cố Lăng Tuyệt cười cười, đặt điện thoại lên giá đỡ, đợi đầu kia có tiếng nước mơ hồ truyền đến mới cúi đầu xử lý văn kiện.
...
Thư Lâm cọ tới cọ lui một giờ sau mới đi ra, lúc chạy đến bên giường thì thấy điện thoại đã tắt máy.
Cắm đầu sạc vào, chờ một lúc rồi mới khởi động, sau khi kết nối internet thì bên trên xuất hiện hai thông báo tin nhắn.
【Cố Lăng Tuyệt:?】
【Cố Lăng Tuyệt: Sao cúp rồi?】
【【Cuộc gọi video】 Đối phương đã hủy bỏ.】
【Cố Lăng Tuyệt: Ngủ ngon.】
Thời điểm là mười phút trước.
Thư Lâm nhìn chằm chằm giao diện, không cảm thấy tức giận chút nào.
Tiết trời thứ bảy không tốt lắm, có lẽ có thể sẽ có mưa.
Khi ra khỏi nhà, Thư Lâm mang theo một chiếc ô.
Các bạn trong nhóm lẩu gần như là đã lên đường.
Mọi người cũng chẳng phải kẻ được nuông chiều từ bé mà sinh kiêu, hễ nghe thấy có món gì ngon thì sẽ chạy nhanh hơn ai hết.
Sau khi lên xe, Thư Lâm lại ngó qua di động.
【Thư Lâm: Cậu không cần tớ tới đón thật sao?】
【Cố Lăng Tuyệt: Không cần, tôi sẽ đến ngay.】
Thư Lâm nhớ từ lúc quen biết Cố Lăng Tuyệt tới nay, hình như hắn chưa từng để cậu đón đưa lấy một lần.
Cậu bĩu môi, thầm nghĩ cái người này không biết tốt xấu gì cả.
Cậu là người đến cuối cùng. Bởi vì lúc trước đã đặt sẵn, mấy người vừa đến là phục vụ đã dẫn họ vào một phòng riêng.
Khi vào trong, chỉ còn vị trí bên cạnh Cố Lăng Tuyệt là trống, Thư Lâm không cảm thấy có cái gì không đúng, thế là cầm đồ đi qua ngồi vào.
“Cậu mang cái gì vậy?”
“Nước sốt do dì nhà tớ làm đấy, ăn ngon cực.” Nước sốt được đựng trong một chiếc hộp nhỏ, Thư Lâm phân phát cho mỗi người một hộp.
Hôm nay cậu mặc áo bông trắng ngắn tay, kết hợp với quần bò màu xanh dương nhạt, da trắng như muốn phát sáng.
Lúc trở lại ghế bên cạnh Cố Lăng Tuyệt, cậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua. Bạn cùng bàn ngồi thẳng, giống như cây tùng, khác hẳn với đám con trai lộn xộn ồn ào ở bên kia.
Thư Lâm như thấy chính mình càng trở nên nhỏ bé.
Cậu lặng lẽ nhích ghế sang bên cạnh một chút.
Bên trái cậu là Kỉ Manh Manh, cô đang nhìn cậu nở một nụ cười dễ thương.
Trước khi Thư Lâm kịp phản hồi thì đã bị Cố Lăng Tuyệt gọi: “Thư Lâm, lại đây.”
Vẻ mặt bạn cùng bàn rất bình tĩnh, nhưng không hiểu sao, Thư Lâm cảm giác bên dưới như có một cơn sóng lớn.
Thấy tối qua không bắt cậu làm bài, nên cậu đành nhích ghế qua, cằn nhằn nói: “Cậu cũng nhiều chuyện thật đấy.”
Sau đó trán bị búng một cái: “Không nhìn người ta bị cậu chen lấn kia.”
Kỉ Manh Manh lắc đầu: “Không chật đâu.”
Cố Lăng Tuyệt nói: “Cậu ấy thích gây lộn xộn trong lúc ăn, ăn xong cũng không dọn bát đũa, cậu sẽ hết chỗ để mà đặt đồ đấy.”
Thư Lâm khiếp sợ nhìn hắn, “Đừng nói bậy, tớ làm gì như thế!”
Cố Lăng Tuyệt nhìn cậu, không tiếng động chất vấn.
Thư Lâm chột dạ quay đầu đi.
Thật ra cậu ăn cơm rất nghiêm chỉnh, chỉ có hai lần kia ăn lẩu cùng Cố Lăng Tuyệt mới không thèm để ý, vì không thích ăn nồi của mình, muốn bạn cùng bàn nhượng bộ cho nên mới làm loạn một chút.
Kỉ Manh Manh khẽ mím môi không nói tiếp, cô cúi đầu, vẻ mặt dường như hơi trầm xuống.
Triệu Tiểu Nguyệt thầm thở dài vài hơi, sau đó mỉm cười, ngoắc ngoắc Kỉ Manh Manh: “Manh Manh đến đây ngồi với tớ, đừng chơi với tụi con trai thúi đó.”
Một bàn con trai bị oanh tạc ngay lập tức ầm ĩ cả lên, yêu cầu Triệu Tiểu Nguyệt cho một lời giải thích.
Thư Lâm nghe xong, lại nhớ về buổi tối hôm đó, Cố Lăng Tuyệt chán ghét cậu không tắm rửa.
Cậu đưa cánh tay trắng nõn lên để ngang trước mũi Cố Lăng Tuyệt.
Người kia nghi hoặc nhìn bạn nhỏ: “Hửm?”
Thư Lâm nói nhỏ: “Tớ không thúi mà, cậu ngửi thử xem.”
Thật ra Cố Lăng Tuyệt không ngửi thấy gì cả, phảng phất có mùi chanh, lại tựa như không có.
Hắn ghé sát vào, hơi thở nóng rực phả lên làn da trắng, Thư Lâm muốn rụt tay nhưng lại bị bạn cùng bàn nắm chặt.
Cố Lăng Tuyệt nâng lên xem xét hai lần, quan sát một lúc sau rồi mới thả tay xuống.
Hắn không muốn ngửi.
Hắn muốn cắn.
Tiếc là bạn cùng bàn không tự giác gì cả, lại còn mỗi ngày lắc lư trước mặt hắn như vậy.
Khi lẩu cá bưng lên là có thể ăn ngay được rồi. Cá này được kéo từ sông Lăng, mỗi năm chính quyền sẽ hợp tác với các thương nhân để thả cá con xuống, không lo chuyện mất cân bằng hệ sinh thái xảy ra.
Ngoài lẩu thì còn có sashimi, trứng cá muối, cả một bàn tiệc hải sản.
(*) Sashimi
(*) Trứng cá muối
Các món Thư Lâm đề cử cho Cố Lăng Tuyệt cũng được mang lên, Cố Lăng Tuyệt không vội ăn, mà thay vào đó là gắp qua chén Thư Lâm như khi trước, chờ cá chín thì tráng qua một lớp nước cốt để loại bớt dầu đỏ rồi đặt trên đĩa riêng.
Mấy người khác thấy thế thì bật cười: “Cố Lăng Tuyệt, cậu đang chăm sóc con trai à.”
Thư Lâm xì một tiếng khinh miệt: “Sao cậu không nói tớ là bố cậu luôn?”
Người nọ cũng không khách khí: “Vậy tôi nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh, mỗi ngày thức dậy trên chiếc giường rộng năm trăm mét vuông, quá sảng khoái.”
“Nhà tớ có giường nào năm trăm mét vuông chứ.”
Cố Lăng Tuyệt ngồi nghe họ đùa giỡn, tuy không tham gia nhưng khóe miệng vẫn luôn cong lên, chưa từng hạ xuống.
Du thuyền rời bến, chầm chậm hướng ra giữa sông.
Khi đi đến vị trí đẹp nhất để ngắm cảnh, một đám người đều chạy đến boong tàu selfie.
Thư Lâm nói: “Cố Lăng Tuyệt, còn không mau ra chơi với tớ này.”
Đây là phần thưởng cho việc thành tích của cậu có tiến bộ, đáng ra nên thực hiện từ trước rồi nhưng giữa chừng thì bị trận đấu bóng rổ chen ngang, thế là bị hoãn tới tận lúc này đây.
“Chọn ngày không bằng đúng ngày, vậy hôm nay luôn đi!”
Cố Lăng Tuyệt hỏi: “Muốn đi đâu?”
Du thuyền chạy chậm rãi trên sông Lăng được non nửa vòng, đến thời gian cuối bữa ăn cũng là đến lúc sắp cập bến.
Cả đám bắt đầu thảo luận về điểm đến tiếp theo.
Điện thoại của Cố Lăng Tuyệt vang lên, hắn nhìn số hiển thị trên màn hình, chân mày bất giác nhíu lại.
“Tôi nghe điện thoại.”
Thư Lâm bưng đồ uống, cái miệng nhỏ hút hút, suy nghĩ có hơi mông lung, mọi người hỏi cái gì cũng chỉ đáp “Ừm”, “Được”, “Cũng được” trả lời, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc ra ngoài kia.
Cửa sổ ở đây trong suốt, từ bên trong có thể nhìn thấy bạn cùng bàn đứng trên boong tàu, dáng thẳng thon dài, thắt lưng bên dưới lớp áo sơ mi trông khỏe khoắn hữu lực, nếu sờ lên chắc sẽ thích lắm.
Không biết sau này cô gái nào có diễm phúc ấy nữa.
Cuộc điện thoại này kéo dài thật lâu.
“…Vậy đến thủy cung đi, thấy sao, Thư Lâm?”
“Ừ.” Thư Lâm đứng lên: “Để tớ đi nói Cố Lăng Tuyệt.”
Khi Thư Lâm đi ra thì Cố Lăng Tuyệt cũng vừa cúp điện thoại.
“Mấy người Triệu Tiểu Nguyệt muốn đi thủy cung, đám người Chu Tuyết Dương cũng đi nữa, cậu với tớ ngồi chung xe…”
“Các cậu đi đi, tôi không đi.” Cố Lăng Tuyệt nói.
Thư Lâm há miệng, có chút ngạc nhiên mà nhìn hắn: “Không phải đã nói sẽ cùng đi chơi sao…”
“Ông ngoại tôi bệnh rồi.” Trong mắt Cố Lăng Tuyệt như có lớp sương mù, sâu thẳm mà nặng nề, giống như một con sư tử nguy hiểm đã chờ đợi bấy lâu, rốt cuộc cũng đợi đến lúc con mồi sa lưới.
Dù đã hết sức kiềm chế che đậy, nhưng Thư Lâm vẫn nhìn thấy rồi.
Cậu cảm thấy có chút xa lạ, nhưng đồng thời cũng như hiểu ra đây mới là Cố Lăng Tuyệt thực sự.
“Giờ tôi phải đến bệnh viện.” Cố Lăng Tuyệt nhẹ nhàng xoa đầu bạn nhỏ: “Xin lỗi, thất hứa rồi.”