Ban Ngày Và Đêm Tối: Manhattan Love Story

Chương 85: Địa bàn




Edit: Apakcha

Beta: Qoop!! + Nu

Chương 85: Địa bàn

Đó là ngân hàng Thụy Sĩ, Boss Bộ phận Tuân thủ là người Thụy Sĩ, một người đàn ông trung niên, học ở EM Lyon, vừa được cử đến Hoa Kỳ không lâu, nói tiếng Anh vẫn còn nặng tiếng địa phương. Lúc phỏng vấn, tôi liền thẳng thắn nói mình chưa hề có kinh nghiệm làm việc trong phương diện này, có lẽ bởi vì tôi nói được một ít tiếng Pháp, nên đã để lại ấn tượng cho ông ta.

“Cô học tiếng Pháp ở đâu vậy?” Ông ta hỏi tôi.

“Tôi từng hẹn hò với một người đàn ông.” Tôi trả lời.

“Năng lực học tập khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc.” Ông ta cười nói, nửa trêu ghẹo nửa khích lệ. Ông ta không biết đó là khoảng thời gian hẹn hò dài đằng đẵng, cùng một người đàn ông là như thế nào.

Sau khi hợp đồng làm việc được ký xong, tôi lại bắt đầu tìm hai thứ cần thiết khác– phòng ở cùng bảo mẫu. <!-- m --><!-- m -->

Tôi nói chuyện người môi giới đất đai, quan trọng là đi bộ đi làm. Hơn một năm sống cuộc sống hào phóng, tôi thật sự không ý thức được mình lại có thêm chút tật xấu, không thể chịu đựng được tàu điện ngầm, từ dưới đất chui ra bên ngoài cảm giác trên người có mùi ẩm mốc, thỉnh thoảng có mùi cơm sáng của người khác. Mà khoảng thời gian tan ca lại rất khó gọi được xe taxi. Người môi giới dẫn tôi đi xem đất từ Wall Street – bến cảng – công viên Bartley không dưới mười lần, cho đến khi nhìn trúng khu nhà nhỏ 98m2 trên phố Greenwich. Một phòng ngủ một phòng tắm, phòng bếp để nửa mở, phòng khách lớn mà thoải mái, tầm nhìn không tệ, cách công ty rất gần, có thể hoàn toàn đi bộ đi làm. Biết tôi có một đứa con gái, anh ta nói thêm cho tôi biết từ đây vừa hay có thể đi tàu tới khu trường học không tệ.

Tìm bảo mẫu không dễ dàng như thuê phòng. Tôi tìm gần một tháng, gặp sáu người do công ty môi giới giới thiệu, thử nghiệm ba trong số họ, cuối cùng chọn một người phụ nữ gốc Hoa tên là Chu Phùng Thúy Vân, tên tiếng Anh là Claudia, không ở lại, đến vào buổi sáng sớm, buổi tối trở về, chăm sóc đứa nhỏ cộng thêm một chút việc nhà. Trước khi tìm được Claudia, nếu tôi đi làm, Sandy sẽ đến chỗ tôi giúp đỡ chăm sóc Caresse, sau khi tan ca trở về. Tôi đưa thêm cho cô ấy “Tiền phụ cấp công việc”, tuy rằng Caresse ở chỗ của tôi, cô ấy căn bản là không có việc để làm. Cô ấy nói cho tôi biết, Nicole nghe nói tôi mời một người Hoa kiều trông nom đứa nhỏ rất không vui, tuy nhiên cũng không có cách nào khác, những bảo mẫu cao cấp giống như cô ấy luôn luôn làm việc ở trên thành phố, tuy rằng khu này cũng có kẻ có tiền, nhưng đại đa số đều là độc thân hoặc là vợ chồng không có con. Tôi cười cười, tôi cũng không cho bảo mẫu phòng ngủ riêng, nhưng mặt khác lại mời cô ấy làm giúp việc nhà. <!-- m --><!-- m -->

Ngày đầu tiên đi làm là thứ Hai, ngày 28 tháng 11, hai ngày trước tôi đã chuẩn bị xong quần áo phải mặc để đi làm, sau hơn một năm một lần nữa rời núi, trong lòng không thể lo lắng bất an hồi hộp được. Tôi đi từ rất sớm, từ phố Greenwich đi thẳng đến đường Wall, người trên đường hầu như đều đang bước vội vàng. Trong thoáng chốc, tôi giống như lại nhớ tới trước đây, không mơ mộng ngủ mê quá bảy giờ, tinh thần mười phần đều ở chỗ làm. Nhưng, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, đơn giản là tình cờ ở một chỗ nào đó gặp người kia.

Một tháng trôi qua, tôi gần như không nhìn thấy Lyle. Anh không quên gửi chi phiếu nuôi nấng, nếu có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ tời luật sư của anh. Một hai lần đầu, anh tới đón Caresse, ở dưới lầu gọi điện thoại cho tôi, cho Sandy đi lên ôm đứa nhỏ xuống. Tôi ở cửa sổ nhìn thấy anh, anh gật đầu với tôi, động tác nhỏ đến khó có thể phát hiện. Tôi không tỏ vẻ, quay vào trong phòng. Những lần sau, cũng chỉ có Sandy qua đây. <!-- m --><!-- m -->

Có lẽ giống như nam nữ bình thường sau khi chia tay, lảng tránh nhau, cũng sợ tình cờ gặp nhau trong một góc phố. Mà sau khi tôi chuyển nhà, nếu không có Caresse, chúng tôi có thể thật sự sẽ đường ai nấy đi, từ Battery Park đến bến cảng thuộc về tôi, hơn ba mươi hai phố mới tới chỗ anh.