Ban Ngày Và Đêm Tối: Manhattan Love Story

Chương 83: Cùng chung quyền giám hộ




Edit: Apakcha

Beta: Qoop!! + Nu

Chương 83: Cùng chung quyền giám hộ

Sáng sớm ngày hôm sau tôi ở trung tâm thương mại của khách sạn copy thêm một bản bộ tài liệu kia ra giấy A4, con dấu S&S màu 100G dành riêng cho giấy in laser bị thay đổi so với ban đầu. Chưa tới 8h, tôi gọi điện thoại cho Lyle. Nghe tiếng động xem ra anh vẫn còn ở trên giường, mới sớm đã có người đánh thức anh không được vui lắm, nghe được là tôi, lại có chút bất ngờ. Tôi nói có việc muốn thảo luận cùng anh.

“Có cần gọi luật sư không? Hay anh phải gọi thêm một bảo vệ nữa?” Anh vẫn còn tức giận vì chuyện kia của Nick.

“9 giờ, có thể ở văn phòng của anh chứ? Em sẽ đi một mình. Muốn gọi luật sư hay bảo vệ, tùy anh.”

Anh ngừng nửa nhịp, nói: “Được.”

Một giờ sau, chúng tôi gặp nhau ở trong văn phòng của anh. Gian phòng ở lầu ba mươi bảy, tầm nhìn rất tốt, được sử dụng rất ít. Bởi vì tính chất công việc cùng phương thức nghiệp vụ đặc biệt, anh rất ít khi ở trong văn phòng, gọi điện thoại cũng chỉ có thể tìm được thư kí Ms. Mayer mà thôi. Nơi này cũng giống như nhà anh, trên bàn sạch sẽ, trên cửa không có bảng tên, giống như không có gì có thể chứng minh anh đã từng ở đây. <!-- m --><!-- m -->

Tôi đi vào, anh ngồi sau bàn không hề động, dưới mắt bên phải mơ hồ còn có một chút xanh tím. Anh không cười không nói, ý bảo tôi ngồi ở trên ghế sô pha, tự mình đứng dậy đóng cửa văn phòng, khép lại bức mành bách diệp.

“Em muốn nói gì? Không thể đợi đến phiên tòa sao?” Anh đi tới hỏi tôi, không hề ngồi xuống.

Tôi không trả lời, từ trong cặp lấy tập tài liệu đưa cho anh, giống buổi tối một ngày trước Rona cũng làm như vậy, không vội giải thích. Anh cầm lật xem một lần, ném ở trên bàn làm việc. Sau đó hỏi tôi: “Em muốn cái gì?”

“Anh biết em muốn cái gì.” Tôi trả lời, “Trả lời em trước khi gặp nhau ở phiên tòa, còn có một giờ, anh có thể tận dụng đi trao đổi với luật sư của anh.”

Anh nhìn tôi không nói. Tôi còn không còn lòng dạ gì, mở miệng trước, rất bình tĩnh giảng đạo lý, lại có chút sốt ruột: “Anh có biết Caresse cần em, em cũng cần con bé. Anh không có nhiều thời gian cùng con bé, để bảo mẫu chăm sóc con bé, vừa mới quen thuộc một người lại thay đổi một người khác, anh thật sự muốn như vậy? Em biết anh yêu con bé, nhưng hiện giờ con bé đã hơn ba tháng, anh chưa từng cho con bé uống sữa, chưa một lần thay tã lót…… Một năm trước, anh muốn em sinh con bé ra, em ngay từ đầu không muốn, nhưng mà sau này, bây giờ…… Em không biết phải nói như thế nào, ít nhất khi đó, em không nghĩ tới có một ngày chúng ta sẽ bàn về vấn đề này……” <!-- m --><!-- m -->

Anh đi đi lại lại vài lần, ngắt lời tôi nói: “Cùng chung quyền giám hộ, đây là điểm mấu chốt.”

Tôi nghĩ nghĩ, gật đầu, “Như vậy đối với Caresse là tốt nhất.”

Chưa đến một phút đồng hồ, tôi từ văn phòng đi ra. Anh đưa tôi tới thang máy, hỏi tôi có muốn anh cùng đi tới tòa án hay không. Tôi trả lời cám ơn không cần. Anh không kiên trì nữa. Thang máy đến, tôi bước vào nói tạm biệt với anh.

“Chúng ta tại sao lại thành ra như vậy?” Anh nói, như thể chưa từng đề cập tới vấn đề này.

“Em không biết.” Tôi trả lời.

Sau cùng anh nói: “Ít nhất còn có một chút gì đó tốt đẹp.” Cửa thang máy khép lại trước khi anh xoay người rời khỏi. <!-- m --><!-- m -->

Một giờ sau trên phiên tòa, bên Lyle huỷ bỏ tố tụng, lý do chính đáng là tôi đã thông qua giám định tinh thần. Luật sư hai bên hẹn thời gian trao đổi phương pháp thực hiện chung quyền giám hộ, bảy ngày Caresse đổi nhà một lần, chia đều thời gian làm việc, ngày nghỉ, sinh nhật, ngày kỷ niệm cùng với ngày hội, cực kỳ công bằng. Thời hạn cụ thể phải dựa vào một mô hình toán học tính toán phức tạp, tôi luôn luôn in hiệu suất theo tháng ra kẹp ở trong sổ tay.

Tôi không nghĩ sự việc được giải quyết đơn giản như vậy, cũng không biết rốt cuộc là tiền bạc hay lời nói của tôi có tác dụng có tính quyết định. Mặc kệ như thế nào, tôi cùng anh, hai bên cũng đặt cược không ít, chẳng qua, cuối cùng còn có thể lưu lại chút mặt mũi, làm “Bạn bè” cùng nhau nuôi dưỡng đứa nhỏ.