Ngày 26 tháng 6 năm 2006, theo như bác sĩ tính tôi mang thai được 38 tuần lẻ 5 ngày, tính từ lần kinh nguyệt cuối cùng. Mà tự tôi cũng biết, Caresse của tôi ở trong bụng sẽ không quá 267 ngày đêm, bởi vì, chính vào buổi tối 267 ngày trước, Lyle Ultan đến gõ cửa phòng số 4009 khách sạn Viceroyal, New Delhi, hai lần thay đổi, sắp tới sẽ là cuộc sống của ba người, mãi mãi và vĩnh viễn. <!-- m --><!-- m -->
267 ngày sau, buổi chiều hôm đó, tôi cuối cùng sau một lần kiểm tra trở về, từ lầu một của căn hộ đi bộ lên tầng cao nhất rồi lại đi xuống, lặp lại vô số lần, thẳng đến khi không còn hơi sức nữa. Tôi vào nhà, đứng trước cửa sổ thủy tinh ở phòng bếp, sắc trời đã ngả hoàng hôn, ánh mặt trời dần lặn xuống, sau khi một hơi uống xong cốc nước, tôi vỡ ối. Tôi thực bình tĩnh đánh điện thoại xuống cho người gác cổng gọi xe, bảo Damala cầm theo giấy chứng nhận, quần áo cùng vài đồ dùng cá nhân, cuối cùng, gọi điện thoại cho Lyle, nói với anh tôi bị vỡ ối, không cho anh thời gian trả lời liền cúp điện thoại xuống, đi xuống lầu tới bệnh viện.
Tôi thừa nhận tôi cố ý như vậy, tôi không muốn cho anh trải qua thời khắc đứa trẻ ra đời, hay còn vì cái gì khác, tôi cũng không có cách nào nói ra được, chính mình cũng không xác định được. Nhưng ở một nơi nào đó sâu trong lòng, cho đến tận thời điểm đó, tôi vẫn không tin rằng, anh thật sự đợi đến ngày 6 tháng 7 mới trở về. Cả buổi chiều tôi đều chưa ăn cái gì, nằm trong bệnh viện chờ sinh, ăn như hổ đói hai cái sandwich gà mà Damala mua ở nhà ăn bệnh viện, trên người chỉ có một cái váy rộng thùng thình màu xanh nhạt, cứ cách nửa giờ lại có một bác sĩ đến liếc mắt xem xét. <!-- m --><!-- m -->
Gần 7 tiếng sau, Lyle đến. Giải thích gì đó với mọi người rằng từ một thành phố ở bờ Tây Hải bay qua 2400 dặm Anh để về tới đây sợ rằng đã tốn ít thời gian nhất có thể rồi. Nhưng, phương diện này có nhiều chỗ nói không hợp lí cho lắm. 7 tiếng, cổ tử cung của tôi chỉ dãn ra vừa đủ hai ngón tay, cứ 10-15 phút lại đau bụng một lần. Anh đi tới ôm lấy tôi, nhìn tôi, không nói lời nào, tìm kiếm ánh mắt của tôi. Mà tôi mệt muốn đòi mạng, không muốn nhìn anh, nhưng lại để cho anh ôm, mặc dù trên thực tế tôi chỉ muốn hạ cẳng chân thượng cẳng tay với anh, nhổ nước miếng giống như những người đàn bà chanh chua, khiến cho anh phải lăn ra xa thật xa.
Chẫm rãi, những tia sáng xuyên qua kẽ lá, bên ngoài trời đã sáng, tôi vẫn chưa nói với Lyle một câu, chỉ khi bị đau bụng, lại liều mạng bắt lấy tay anh. Thầy thuốc như cũ cứ nửa giờ lại đến xem một lần, tiêm cho tôi một mũi trợ sản Oxytocin. Sáng sớm 6 giờ, tử cung đã giãn ra vừa 10 đầu ngón tay, tôi được đưa vào phòng sinh. Lyle cũng làm khử trùng, thay quần áo. Nhưng đến một giây cuối cùng, tôi đề suất với bác sĩ không muốn cho anh vào. Anh bị chặn ở bên ngoài, chúng tôi nhìn thoáng qua nhau, mặt gần như không chút thay đổi. Có lẽ chỉ mình tôi biết, tôi làm như vậy không phải vì giận anh, mà bởi vì loại đau đớn này giống như không có kết thúc, anh căn bản không hiểu, cũng không có cách nào để hiểu. Tôi cực kì sợ hãi, hoàn toàn không nghĩ ra được phải làm thế nào đưa một đứa trẻ lớn như vậy từ trong bụng ra ngoài. Tôi đau muốn chết, nếu là trước kia, tôi sẽ hy vọng anh ở bên cạnh tôi, mà tại thời khắc đó, tôi chỉ muốn tự mình đối mặt.