Ban Ngày Bị Hủy Hôn, Buổi Tối Bị Chỉ Huy Vừa Đáng Yêu Vừa Hung Dữ Đòi Ôm

Chương 47: Đánh cô ta!




Tô Vãn lo lắng Cố Tước có công việc khác, nên sau khi uống vài ngụm trà, cô nói: “Ông nội, ông cứ ở lại với các vị trưởng bối, con sẽ đi cùng chỉ huy, anh ấy còn có việc.”

“Phải rồi, hai cháu cứ đi trước đi.”

“Đúng đó, Cố chỉ huy rất bận, không thể làm trễ nải việc quan trọng của anh ấy.” Những người khác cũng đồng tình.

Dưới ánh mắt cung kính của mọi người, Tô Vãn và Cố Tước sánh vai rời khỏi.

Khi rẽ qua một góc, Tô Vãn định mở lời về chuyện Hoàng hậu đến thì nghe thấy Cố Tước nói: “Mạng Tinh Tế bị tê liệt, nhưng anh đã cử người xử lý, sẽ không làm phiền em đâu.”

Tô Vãn sững người: “Là vì việc chúng ta công khai quan hệ à?”

Cố Tước gật đầu.

Hôm nay nhà hàng Tô gia khai trương, vốn đã thu hút sự chú ý nhờ buổi phát sóng trực tiếp của Thần Ẩm Thực. Bây giờ, tin công khai của vị chỉ huy đệ nhất và phu nhân khiến nhiệt độ lại càng vượt trội hơn so với ban đầu.

Lễ khai trương của nhà hàng Tô gia trở nên vô cùng náo nhiệt, chưa từng có trước đây và có lẽ cũng khó lặp lại.

Đến cả người ngoài hệ ngân hà cũng biết đến nhà hàng Tô gia!

Điều này đúng là một niềm vui bất ngờ, và Tô Vãn cũng chắc chắn rằng sau hôm nay, quyền quản lý chi nhánh nhà hàng sẽ hoàn toàn thuộc về cô. Hơn nữa, ông nội cũng sẽ bắt đầu bồi dưỡng cô theo tiêu chuẩn của một người thừa kế.

Thấy Tô Vãn đang suy nghĩ gì đó, Cố Tước hơi cau mày: “Ở đây có phòng nghỉ không?”

“À, có chứ, để tôi dẫn anh đi.”

Tô Vãn nghĩ rằng Cố Tước mệt và muốn nghỉ ngơi một lát, cô nhanh chóng kéo lại chiếc áo khoác hơi bị trễ xuống, dẫn anh đến phòng nghỉ.

Giữa đường họ gặp Tô Mạn… Tô Mạn há hốc miệng vì kinh ngạc, miệng cô lớn đến mức tưởng như có thể nuốt cả quả trứng gà đột biến.

Nhưng cả Tô Vãn và Cố Tước đều không nhìn cô.

Tô Mạn ngừng lại một lúc, rồi nhanh chóng bước theo.

Cô ta biết mình đã làm ông nội Tô nổi giận, nhưng cô ta không muốn thấy Tô Vãn đắc ý như vậy!

Vì thế, Tô Mạn cắn môi, ánh mắt tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Cố Tước nói: “Cố chỉ huy, ngài đến đây vì chị tôi ư? Ngài có biết không, chị ấy có quan hệ mờ ám với Thần Ẩm Thực nổi tiếng kia! Ngài thật lòng với chị ấy, nhưng chị ấy lại đối xử với ngài như vậy, tôi thấy thương ngài thật đó!”

Đôi mắt Tô Vãn lóe lên sự tức giận.

Cô đang bận, không có thời gian đôi co với Tô Mạn, nhưng tại sao cô ta cứ lải nhải mãi như vậy chứ?

Chuyện của Thần Ẩm Thực, cô sẽ giải thích với Cố Tước sau, còn bây giờ, cô chỉ muốn làm một điều:

Đánh cô ta!

Tô Vãn vừa cử động, chiếc áo khoác trên người trượt xuống đất. Cô bước vài bước, trực tiếp đi đến trước mặt Tô Mạn.

Tô Mạn theo phản xạ lùi lại nửa bước.



Nhưng nghĩ rằng việc này có thể khiến Tô Vãn và chỉ huy nảy sinh mâu thuẫn, cô ta bỗng cảm thấy tự tin trở lại. Trước đây, cô ta sẵn sàng đánh đổi một chân, giờ có bị đánh vài cái cũng đáng.

Dù sao, cô ta cũng không chết.

Nhưng Tô Mạn không ngờ rằng, Tô Vãn không chỉ muốn tát cô ta đơn giản như vậy.

Mà là vươn tay, bóp lấy cổ cô ta!

Tô Vãn mỉm cười rạng rỡ: “Tô Mạn, cô nghĩ rằng tôi vẫn là con bé yếu ớt nằm trong buồng dưỡng sinh, nửa sống nửa c.h.ế.t sao? Khiêu khích tôi hết lần này đến lần khác, cô chán sống rồi à?”

Tô Mạn kinh hoàng phát hiện mình không đẩy nổi Tô Vãn! Sao cô ấy có sức mạnh lớn như vậy?

Cảm giác ngạt thở làm Tô Mạn thực sự hoảng sợ!!!

Tô Vãn thật sự muốn g.i.ế.c cô ta!

Tô Mạn bắt đầu giãy giụa, như một con cá trên thớt sợ hãi khi nhìn thấy d.a.o phay.

Còn Tô Vãn giữ nụ cười lạnh nhạt trên môi, gương mặt dịu dàng nhưng đầy tàn nhẫn.

“Tô Mạn, tôi đã nhắc nhở cô rồi, nhưng cô lại coi lời tôi như không. Mẹ cô sắp mãn hạn tù rồi, khi đó cô hãy về mà ở cùng bà ấy đi.”

“Nhà hàng Tô gia, từ nay sẽ không cho cô bước chân vào nữa!”

Tô Vãn thả tay ra, vứt Tô Mạn ngã xuống đất, như thể vứt bỏ một túi rác.

Tô Mạn cuối cùng cũng hít thở được không khí, hổn hển từng hơi, nhìn Tô Vãn đầy sợ hãi, rồi hét lên với Cố Tước vẫn đứng bên cạnh không nói lời nào: “Cố chỉ huy, Tô Vãn thật đáng sợ, ngài còn muốn lấy cô ấy làm vợ không?”

Chỉ cần, chỉ cần khiến Cố chỉ huy ghét bỏ Tô Vãn…

Thì cô ta sẽ không tính là thua!

Cố Tước nhìn Tô Mạn một cách lạnh lùng, khẽ cúi mắt: “Cô là ai?”

“Tôi…” Tô Mạn đứng c.h.ế.t trân.

Cô ta định nói mình là em gái Tô Vãn, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Cố Tước, cô ta không thể thốt ra lời nào.

Tô Mạn không hiểu.

Tô Vãn như vậy mà Cố chỉ huy vẫn bảo vệ cô ấy sao!

Tô Vãn nhìn Cố Tước một cái, cúi xuống nhặt chiếc áo khoác rơi trên đất, cẩn thận phủi đi vết bụi không tồn tại.

Cô khoác tay ôm lấy cánh tay Cố Tước, “Chúng ta đi phòng nghỉ thôi.”

Cố Tước khẽ gật đầu, gương mặt điển trai vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng.



Khi hai người vào phòng nghỉ, Tô Vãn đóng cửa lại, vừa định lên tiếng thì người đàn ông bên cạnh bất ngờ vươn tay, bế ngang cô lên!

Tô Vãn hoảng hốt, vội vòng tay qua cổ anh để giữ thăng bằng.

Giọng nói của cô không còn vẻ bình tĩnh như lúc nãy.

“Anh… anh lại đến kỳ hứng cảm sao?” Cô nhớ chưa đến một tháng mà!

Cố Tước mím môi, không nói, bế cô đến chiếc ghế sô pha trong phòng, rồi đặt cô ngồi xuống.

Anh cúi xuống tháo đôi giày cao gót của cô.

Tô Vãn có đôi bàn tay đẹp, đôi chân của cô cũng đẹp, ngón chân trắng nõn, vì gặp lạnh mà khẽ co lại.

Còn bàn tay lớn của Cố Tước lại có màu đồng, vì sử dụng vũ khí nên có những vết chai sần.

Lòng bàn tay thô ráp chạm vào da thịt mịn màng của cô khiến cô nhớ lại những lúc xoa dịu kỳ lo âu của anh.

Đầu cô nóng bừng lên.

Cố Tước thì lại rất bình tĩnh, anh cau mày nhìn chỗ bị giày cao gót cọ đến đỏ tấy, đã trầy xước.

“Đau không?”

“À, cũng không đau lắm.” Tô Vãn cảm thấy mặt mình cũng nóng lên.

Trong bầu không khí thế này, hỏi đau không cũng thật ám muội.

Cố Tước không nói gì, ra lệnh cho Bạch Hổ, lát sau có người gõ cửa, là trợ lý mang hộp thuốc vào.

Người đó để hộp thuốc xuống rồi lui ra ngoài.

Tô Vãn hiểu ra, cô vội nói: “Không sao đâu, chỉ bị xước một chút thôi, sẽ lành nhanh mà.”

Cô vốn học y.

Mà phụ nữ ai chẳng bị giày cao gót làm xước chân một lần chứ.

Cố Tước không nói gì, rất dứt khoát lấy thuốc mỡ, dùng đầu ngón tay lấy một chút rồi thoa lên mắt cá chân bị xước của cô.

Thuốc mỡ mát lạnh thoa lên vết thương nóng rát.

Thêm vào đó là những vết chai sần trên tay Cố Tước...

Hai người vốn đã có nhiều khoảnh khắc thân mật, mà giờ đây chỉ là bôi thuốc thôi.

Tô Vãn nhìn lên trần nhà đầy bất lực, cố gắng giữ đầu óc không đi xa hơn, cô quyết định tìm chủ đề để xoa dịu sự ngượng ngùng này.

“A Tước, về chuyện của Thần Ẩm Thực, em có thể giải thích, không như Tô Mạn đã nói đâu.”