Bán Ngâm

Chương 52: Vợ tôi




NGÂM NGA

Chương 52: VỢ TÔI

****

Nghe tiếng, Nguyễn Niệm Sơ quay đầu, vừa vặn trông thấy một cô gái từ trong ánh chiều tà đi tới. Cô ấy rất cao và mảnh dẻ, mái tóc đen buộc thành đuôi ngựa, mặc một chiếc áo khoác bóng chày đang rất phổ biến. Nom tươi trẻ, gọn gàng, phong cách và xinh đẹp.

Theo khoảng cách đến gần, ánh mắt Nguyễn Niệm Sơ dịch chuyển, nhìn xuống dưới chiếc áo khoác bóng chày của người nọ. Quần đen bó sát, cực kỳ co giãn, bọc lấy đôi chân thon dài thẳng tắp. Bên trên vài phân là cặp mông cong, tròn trịa.

Dù cùng là phái nữ, Nguyễn Niệm Sơ cũng không khỏi nhướng mày thầm cho cô nàng này chín điểm về vóc dáng.

Người đẹp chính hiệu.

"Anh Đằng!" Người đẹp đứng vững, cười hớn hở, cất lời chào hỏi Lệ Đằng, giọng điệu và thái độ như thể quen thân: "Khéo thật, gặp nhau chỗ này! Cũng phải hai năm rồi hai chúng mình chưa gặp nhau anh nhỉ!"

Tầm mắt Lệ Đằng lạnh nhạt đưa về phía đối phương, gật đầu đáp: "Khéo quá!" Vừa nói vừa ôm lấy eo Nguyễn Niệm Sơ, kéo cả người cô vào trước ngực mình.

Nguyễn Niệm Sơ ngước mắt ngó anh rồi lại ngó người đẹp kia. Đôi mắt lấp lánh lóe lên ánh nhìn "hóng chuyện".

Nhìn Nguyễn Niệm Sơ trong vòng tay của Lệ Đằng, ánh mắt người đẹp thoáng hơi biến đổi, nhưng trên mặt vẫn tươi cười: "Anh Đằng, đây là...."

"Nguyễn Niệm Sơ, vợ tôi!" Lệ Đằng không còn gì khác muốn nói. Sau đó, anh giới thiệu người đẹp này cho Nguyễn Niệm Sơ với giọng hời hợt: "Đây là Quý Tiểu Huyên, chiến hữu trước đây của anh."

Tất nhiên không phải lần đầu tiên Nguyễn Niệm Sơ nghe thấy cái tên Quý Tiểu Huyên này.

Nguyễn Niệm Sơ chớp mi, mấy giây ngắn ngủi liền bừng tỉnh, bèn cong khóe môi, nở nụ cười với người đẹp vẻ mặt đang cứng ngắc. Cởi mở, ung dung, cô nói: "Xin chào Quý Tiểu Huyên, tôi là bạn gái của anh Lệ Đằng, tên Nguyễn Niệm Sơ."

So với sự thản nhiên của Nguyễn Niệm Sơ, trái lại Quý Tiểu Huyên hơi bối rối. Cô ấy giãn môi, tuy cười đấy nhưng trong mắt lại toát lên đôi phần không được tự nhiên. Cô ấy đáp: "Chào chị Nguyễn."

Chào hỏi xong thì hai cô gái chẳng còn gì để nói.

Nguyễn Niệm Sơ hờ hững thu lại tầm mắt, nép vào ngực Lệ Đằng, mặt đượm nét cười, ngoan ngoãn. Dáng vẻ như cô thỏ con hiền lành vô hại.

"Xem kìa, các anh đều đã có đôi có cặp, mỗi mình em còn lẻ loi." Quý Tiểu Huyên lại nhìn sang Lệ Đằng, cong khóe môi, nửa cảm khái nửa đùa vui: "Anh Lệ, hai chúng ta là thanh mai trúc mã, còn là chiến hữu cũ, phiền anh để ý giúp em xem trong đám bạn bè của anh có ai hợp với em không, dắt dùm em một mối với!"

Lời này của Quý Tiểu Huyên rất bình thường, thực ra mấu chốt chính là bốn chữ: Thanh mai trúc mã. Dẫu cô ấy vô ý hay cố tình thì lượng tin tức để lộ ra cũng rất lớn.

Nghe xong, Nguyễn Niệm Sơ khẽ "Í" một tiếng: "Hóa ra hai người quen biết nhau từ nhỏ ạ."

"Chị không biết sao?" Quý Tiểu Huyên ra vẻ kinh ngạc, quay sang giả vờ giận dỗi với Lệ Đằng: "Anh Lệ, thế này là anh không đúng rồi. Quan hệ của mấy anh em mình tốt như thế mà anh cũng không giới thiệu tụi em với chị dâu sao?"

"Đã là bạn bè thực sự thì không giới thiệu với tôi cũng chẳng hề gì." Giọng điệu Nguyễn Niệm Sơ rất thoải mái. Cô giơ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua má Lệ Đằng, chăm chú nhìn anh, khẽ nhếch mày: "Về sau ngày rộng tháng dài, em có nhiều thời gian để từ từ tiếp xúc, từ từ hiểu rõ mà. Người khác còn xơi mới đuổi kịp em. Phải không anh?"

Vẻ mặt cô như thường, giọng điệu cũng tỉnh bơ. Nhưng lúc cô nhướng mày cười, nét kiêu kỳ và xinh đẹp bỗng dưng khác hẳn ngày thường, khiến Lệ Đằng lóa mắt.

Lệ Đằng cong khóe môi: "Phải."

Mà Quý Tiểu Huyên ở đối diện thì mặt đã đen mất nửa.

Nguyễn Niệm Sơ liếc thấy, tâm trạng rất vui, nhếch mày với Lệ Đằng, trên mặt viết đầy hai chữ: Khoe đấy!

Lệ Đằng buồn cười, ôm Nguyễn Niệm Sơ. Biết cô sợ ngứa, ngón tay anh như có như không nhéo lưng eo cô. Cô gái trước ngực khẽ kêu, đỏ bừng mặt, vặn vẹo người muốn bỏ chạy, nhưng chưa được nửa bước đã bị anh nắm cổ tay kéo lại.

Lần này, Quý Tiểu Huyên đen thui cả khuôn mặt.

Quý Tiểu Huyên xuất thân là nữ chiến sĩ. Trước khi chuyển nghề, thời gian cô ấy ở trong quân ngũ không ít. Cả ngày ở giữa đám nam giới, sự thùy mị trong xương cốt phái nữ đã nhạt, thay vào đó là sự hiếu thắng, cứng cỏi. Cái kiểu yểu điệu, ỏn ẻn của phụ nữ miền Nam này, xưa nay Quý Tiểu Huyên không học nổi, mà cũng chẳng thèm học.

Vốn tưởng nhân vật dạng "thầy của hổ và sói" như Lệ Đằng, chảy trong mình dòng máu dữ tợn, ngang tàng tùy tiện, ham muốn chinh phục mạnh mẽ, thì người phụ nữ được anh "chấm" cũng không phải diện tầm thường.

Song, Quý Tiểu Huyên không ngờ tới, người đàn ông mà cô ấy đã thích rất nhiều năm, chọn tới chọn lui lại chọn trúng một con cừu.

Bảo cô ấy làm sao cam lòng đây.

Trong giây lát, vô số ý nghĩ lướt qua đầu Quý Tiểu Huyên. Cô ấy vểnh môi, sau đó cười rộ lên lần nữa, hỏi: "Phải rồi, hai người định đi đâu đây?"

Lệ Đằng thờ ơ đáp: "Đi ăn cơm với bọn Đại Thông."

"Đúng lúc em cũng chưa ăn tối. Em cũng thân với bọn Đại Thông, chi bằng cùng đi đi?" Quý Tiểu Huyên vừa nói vừa tiến lên hai bước, cúp mắt nhìn Nguyễn Niệm Sơ thấp hơn cô ấy nửa cái đầu: "Toàn chỗ bạn bè. Hẳn là chị Nguyễn không ngại chứ?"

Lệ Đằng cau mày, mất kiên nhẫn: "Cô rảnh rỗi không có việc gì làm hả?"

"...." Quý Tiểu Huyên nào đâu đoán được người mở miệng từ chối cô ấy sẽ là Lệ Đằng, còn bằng cách thẳng thừng như thế, ấy vậy nên nhất thời sửng sốt.

Nhưng ai dè, Nguyễn Niệm Sơ mở miệng ngay sau: "Tất nhiên là không ngại rồi!" Độ cong khóe môi cô rất nhạt, hai tay ôm lấy cánh tay Lệ Đằng, giọng điệu nhỏ nhẹ như làm nũng: "Là bạn bè cả, sao cô ấy không thể ăn cơm với tụi mình ạ? Anh làm gì dữ với người ta vậy?"

Lệ Đằng rũ mi nhìn Nguyễn Niệm Sơ, híp mắt lại.

Nguyễn Niệm Sơ ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo.

Ánh mắt giao nhau chỉ nửa giây.

Đoạn, Lệ Đằng rời ánh nhìn về phía hoàng hôn xa xăm, nét mặt lãnh đạm, không lên tiếng, không tham gia, tập trung phối hợp với màn biểu diễn ngẫu hứng của cô gái này.

Nguyễn Niệm Sơ liếc Quý Tiểu Huyên: "Chị Quý, chúng ta đi thôi!"

Quý Tiểu Huyên cười: "Được."

Bạn bè cùng dùng bữa, ngoài Quý Tiểu Huyên còn có bốn người nữa là Đại Thông, Trứng Vịt Lộn, A Khải và Bốn Mắt. Bốn người trạc tuổi Lệ Đằng, hầu như đã kết hôn và sinh con, làm các ngành nghề khác nhau nhưng đều rất phóng khoáng, uống từng ngụm từng ngụm rượu trắng Nhị Oa Đầu mà không hề nhăn mày.

Lúc Lệ Đằng giới thiệu, anh không tên thật của họ, Nguyễn Niệm Sơ đành gọi theo biệt danh.

Khi mới gặp Nguyễn Niệm Sơ, thấy cô còn trẻ, xinh xắn dịu dàng, còn đến từ thành phố lớn, bốn gã đàn ông không khỏi có phần câu nệ. Sau khi gọi chị dâu rồi thì không dám nói chuyện với cô, nhưng lại rất thoải mái với Quý Tiểu Huyên, uống rượu cười nói, giao lưu không trở ngại, hoàn toàn coi Quý Tiểu Huyên là người mình.

Hệt ngăn ra một lằn ranh vô hình.

Nguyễn Niệm Sơ thấp đầu, thản nhiên ăn cơm, nét cười không giảm.

Nụ cười trên mặt Quý Tiểu Huyên dần lan rộng.

Chẳng bao lâu sau, Nguyễn Niệm Sơ bảo nhân viên phục vụ mang tới một chiếc ly thủy tinh, mở nắp chai rượu trắng, rót hơn nửa. Để ý thấy hành động của Nguyễn Niệm Sơ, Quý Tiểu Huyên thoáng sửng sốt, rồi nhìn Lệ Đằng với ánh mắt nghi hoặc.

Lệ Đằng ném hai hạt đậu tương vào miệng, sắc mặt tỉnh bơ, không có phản ứng gì.

Quý Tiểu Huyên thực sự hơi choáng, cô ấy thấp giọng: "Trông cô ấy mỏng manh yếu đuối thế kia, không uống được rượu này đâu nhỉ. Anh Lệ à, anh cũng không quản à?"

Chẳng buồn liếc Quý Tiểu Huyên, Lệ Đằng lạnh nhạt đáp: "Chuyện trong nhà đều do cô ấy quyết." Hàm ý là chỉ có Nguyễn Niệm Sơ quản phần anh.

Nghe xong, sắc mặt vừa mới tươi tỉnh lên của Quý Tiểu Huyên lại sầm xuống ít nhiều. Cô ấy ăn cơm của mình, không nói chuyện nữa.

Nguyễn Niệm Sơ rót xong rượu, nâng ly đứng dậy.

Bọn Đại Thông thấy thế thì ngẩn ra, đang nói chuyện thì ngậm miệng, đang uống rượu cũng ngừng lại, ngơ ngác nhìn cô gái này.

Nguyễn Niệm Sơ nói cười tự nhiên: "Bạn bè người đàn ông của em chính là bạn của em. Hôm nay mọi người lần đầu gặp mặt, theo quy củ phương Bắc, em kính mọi người trước ạ!" Dứt lời, cô ngửa cổ uống một hớp rượu.

Rượu Nhị Oa Đầu rất mạnh, cảm giác nóng rát từ môi thiêu đốt đến phổi. Nuốt xong, Nguyễn Niệm Sơ thầm thở phù.

Mấy người đàn ông sực tỉnh, vỗ bàn cười lớn: "Chị dâu thú vị thật! Sảng khoái đấy!"

Nguyễn Niệm Sơ mấp máy môi toan nói gì đó thì cảm nhận được cái nhéo tay của Lệ Đằng dưới gầm bàn.

Cô quay sang. Anh đang nhìn cô, đôi con ngươi đen thẫm sâu không thấy đáy. Cô không hiểu được ánh mắt ấy. Sau đó, nghe thấy anh khẽ bảo: "Nguyễn Niệm Sơ, đủ rồi!"

Cô nhoẻn cười, lộ hàm răng trắng bóc với bốn người đàn ông đang ngồi: "Toàn người mình cả, em cũng lười phải ra vẻ ta đây giỏi giang." Cô nâng ly, "Tửu lượng em kém, em uống hết ly này ắt sẽ làm trò hề. Bản thân xấu mặt không quan trọng, nhưng quét mất hứng thú của các anh thì tội em to lắm!"

Thấy cô không hề ỏn ẻn, tức thì mấy người cũng không giữ ý nữa, liền hỏi cô: "Em dâu, em tính xử lý chỗ rượu còn lại trong ly thế nào?"

Nguyễn Niệm Sơ lém lỉnh cong khóe môi: "Các anh cho ý kiến đi ạ!"

"Cái này còn phải nói sao?" Đại Thông vỗ mạnh một phát vào đùi: "Bảo Đằng Tử uống hộ em đi. Rượu của vợ mình, cậu ta không uống thì ai uống! Đúng không?"

Mọi người vỗ tay phụ họa: "Chí lí!"

Nguyễn Niệm Sơ đang đứng, còn Lệ Đằng đang ngồi. Cô hơi cúi đầu, nhìn anh với góc độ từ trên cao xuống, xoay xoay cổ tay, giọng điệu kiêu ngạo: "Thủ trưởng Lệ, có thể uống cạn dùm em không?"

Lệ Đằng cười, không nói gì. Anh đứng lên, cầm lấy ly rượu, uống một hơi hết sạch.

Người cả bàn vỡ òa, gõ đũa vào bát, cười ha hả, hò hét ầm ĩ.

Nguyễn Niệm Sơ cong khóe mày, ngón tay thon nhéo cái cằm góc cạnh rõ ràng của Lệ Đằng, khẽ lắc lắc: "Ngoan!" Cùng lúc nói, cô lia mắt qua Quý Tiểu Huyên, nhướng mày.

Ánh nhìn khinh thường. Quả nhiên, người phụ nữ kia không trụ nổi nữa, nụ cười trên mặt biến mất ngay lập tức.

Đổi thành Nguyễn Niệm Sơ cười càng thêm rạng rỡ.

Cô bạn thân Kiều Vũ Phi đã từng dạy Nguyễn Niệm Sơ, để đối phó với "con hàng xinh đẹp" muốn quyến rũ người đàn ông nhà mình, có ba yếu tố là: Một nhanh, hai chuẩn, ba độc. Thủ đoạn cao siêu nhất là khiến đối phương biết khó mà rút lui, bóp chết ý nghĩ xấu xa từ trong nôi.

Đời người như vở kịch, không dựa vào diễn xuất, ai không giả vờ làm nữ hoàng công kích chứ?

Bữa tối này, ngoại trừ mấy anh em ôn chuyện chém gió thì là sự thể hiện "tình củm" của Lệ Đằng và Nguyễn Niệm Sơ. Vẻ ngoài của cả hai đều khiến con người ta kinh ngạc, ngưỡng mộ từ cái nhìn đầu tiên. Nom mặt đã cực kỳ xứng đôi, mà những cử chỉ cưng chiều và được cưng chiều giữa họ càng hài hòa hơn.

Quý Tiểu Huyên không thể kiên trì đến khi kết thúc bữa tối.

Cô ấy lấy đại một lý do, rồi xách túi rời khỏi quán. Bước chân rất nhanh.

Nhìn bóng dáng quân địch chạy trốn, Nguyễn Niệm Sơ âm thầm tặng cho mình "một tim". Xem ra, cô đã "bóp chết" hẳn suy nghĩ xấu của Quý Tiểu Huyên rồi.

Ít đi một người, không khí trên bàn cơm vẫn rất rôm rả.

Đại Thông uống đã nhiều, mặt đỏ phừng phừng, đầu lưỡi cũng líu lại, nói năng cũng lơ tơ mơ: "Em... em dâu. Anh cho em biết nhé, em đừng thấy Đằng tử bây giờ làm thủ trưởng lớn, oai phong," Anh ta ợ một cái, giơ ngón cái lên,"Hồi nhỏ nó nghịch lắm luôn. Thầy cô để bọn anh tự học, nó trèo tường ra ngoài, lội sông bắt cá, lúc bị tóm ngay cả quần cũng chả mặc, cởi truồng..."

Còn chưa nói hết, Lệ Đằng đã đá vào mông Đại Thông một phát.

"Ái dồi ôi!" Đại Thông kêu to, nhảy lên xoa mông: "Ông làm cái quái gì đấy?"

"Uống say rồi thì ngậm miệng!" Lệ Đằng nói với giọng điệu không lành: "Con mẹ nó, bớt lảm nhảm ở đây đi!"

Nguyễn Niệm Sơ liền bật cười. Một lát, cô đứng dậy đi vệ sinh.

Nhìn theo bóng lưng Nguyễn Niệm Sơ, Trứng Vịt Lộn sán tới gần Lệ Đằng, hỏi nhỏ: "Anh Lệ ơi, anh tìm được em gái xinh thế này ở đâu thế?"

Lệ Đằng đáp: "Xem mắt!"

Nghe xong, Trứng Vịt Lộn nhéo trán, lắc đầu cảm khái: "Sớm biết vậy thì ông đây cũng thi vào đại học không quân cho rồi. Muốn công danh có công danh, muốn vợ có vợ! Oách bao nhiêu!"

"Thôi đi!" Bốn Mắt vỗ bộp lên đầu Trứng Vịt Lộn, "Cái não lợn này của mày chưa thi nổi vào cấp ba còn đòi đại học không quân. Tối đi ngủ nhớ kê cao gối tí, có khi mơ quay về năm 18 tuổi đấy!"

Mấy người cười ha ha. Sau khi lớn lên, cuộc sống bộn bề, quá nhiều chuyện không được như ý, cũng chỉ có những buổi bạn bè cũ tụ tập mới tìm lại được chút vô tư, vui vẻ vụn vặt thế này.

Lệ Đằng cũng cười. Anh cúp mắt, dụi đầu mẩu thuốc vào gạt tàn. Đốm lửa lóe lên, nhoáng cái liền tắt lịm.

Ngoài cửa sổ, đèn đường chiếu sáng nửa bên sắc đêm, thị trấn nhỏ yên tĩnh như tránh xa mọi ồn ào náo nhiệt. Lệ Đằng nhìn đăm đăm vào màn đêm, không biết đang nghĩ gì, đôi con ngươi dần sâu hun hút.

Vài phút sau, Nguyễn Niệm Sơ từ phòng vệ sinh trở lại.

Cánh đàn ông đã uống quá ba tuần rượu, ăn cũng đã ấm bụng. Nguyễn Niệm Sơ ngồi xuống chưa lâu thì Lệ Đằng ghé sát, khẽ hỏi cô: "Ăn thêm chút gì nữa không em?"

Ngửi thấy hơi rượu nồng nặc trong miệng anh, Nguyễn Niệm Sơ hơi ngửa ra sau, lắc đầu.

Lệ Đằng nhếch mày, cố tình sán lại gần hơn: "Ăn ít vậy à?"

"...." Nguyễn Niệm Sơ nhíu mày quan sát mặt Lệ Đằng. Đôi mắt đen và sáng, nhưng ánh sáng có phần không bình thường. Cô không khỏi thấp giọng: "Anh uống nhiều rồi đúng không?"

"Đâu." Anh cười nhẹ, đẩy chiếc ghế về phía sau, đứng dậy thanh toán.

Ăn uống xong, mấy người cùng đi tới ven đường bắt xe. Số lượng taxi ở huyện Bạch Tả vốn ít, lại thêm ngày nghỉ lễ nên càng khan hiếm. Chẳng dễ gì mới vẫy được một xe trống, bọn Đại Thông liền bảo Lệ Đằng và Nguyễn Niệm Sơ đi trước.

Taxi chuyển bánh.

Gió đêm lạnh buốt, chênh lệch rõ rệt với nhiệt độ trong quán ăn. A Khải lạnh rụt cả cổ, sực nghĩ đến chuyện gì, bèn chau mày: "Anh Lệ với chị dâu nên đôi thế này thì chị Huyên chúng ta làm sao giờ?"

"Làm sao được. Sớm để cô ấy hết hy vọng đi thôi. Tự mình không chịu nghe khuyên bảo." Bốn Mắt vỗ vỗ cánh tay A Khải, đứng cho vững, cười hì hì: "Không thấy à, anh Lệ nhìn cô gái kia không buồn chớp mắt, đặt cả linh hồn lên người cô ấy rồi."

Trứng Vịt Lộn cũng gật gù: "Chị Huyên với anh Lệ vốn không phải cùng một loại người."

Đại Thông xùy một tiếng: "Chúng ta với Đằng Tử thì cùng chắc?"

Càng về khuya, đêm càng lạnh. Lần này không ai đáp lời.

***

Về đến nhà đã gần chín rưỡi.

Bình thường mẹ Lệ đi nghỉ sớm, nên đã say giấc. Cả căn nhà không bật đèn, tối om om. Nguyễn Niệm Sơ vào phòng ngủ thay đồ ngủ, quay người lại đã thấy Lệ Đằng nằm thẳng cẳng trên giường, tay trái vắt qua trán, nhắm mắt, giày cũng chưa thay.

Cô nhăn mày, hai tay ôm lấy cánh tay anh mà kéo dậy, nói với giọng ghét bỏ: "Cả người toàn mùi rượu. Anh hôi quá, mau đi tắm đi!"

Lệ Đằng không nhúc nhích cũng chẳng hé môi.

Anh rất nặng, Nguyễn Niệm Sơ hoàn toàn không xê dịch nổi anh.

Trán toát mồ hôi, cô thở hổn hển, sán tới lườm anh: "Anh say thật hả?"

Người nọ vẫn không có phản ứng.

"...." Xem ra say thật rồi. Nguyễn Niệm Sơ trợn mắt, đứng thẳng lên, định ra phòng khách rót nước ấm cho anh. Nhưng vừa cất bước thì Lệ Đằng tóm cổ tay cô, lôi một phát. Chớp mắt, Nguyễn Niệm Sơ không kiểm soát được, ngã nhào vào lòng anh.

Lệ Đằng ôm cô từ phía sau, kề sát, cọ chóp mũi vào cần cổ ấm áp của cô. Lông mi rũ xuống che khuất đôi mắt say rượu, anh nín cười: "Nguyễn Niệm Sơ, lá gan em không nhỏ nhỉ, dám chê anh đây hôi."

Nguyễn Niệm Sơ quay người đối diện với Lệ Đằng, ôm mặt anh, nhìn kỹ: "Tối nay anh uống bao nhiêu rượu?"

"Không nhiều lắm."

"Vậy là bao nhiêu?"

"Chưa đầy một cân*."

(*Trung Quốc tính thể tích rượu bằng cân)

"...." Nguyễn Niệm Sơ cạn lời, đẩy anh: "Bỏ ra, em đi đun cho anh ít nước nóng!"

Lệ Đằng vẫn nhìn cô chăm chăm, lần đầu tiên giở tính trẻ con, anh ôm chặt lấy cô, không buông.

Nguyễn Niệm Sơ không biết làm thế nào, đành dịu giọng dỗ dành: "Anh bỏ em ra cái đã, để em đi rót nước cho anh, được không?"

"Không được!" Giọng Lệ Đằng mang theo âm mũi khàn khàn, dính chặt lấy Nguyễn Niệm Sơ, cọ cọ cằm lên mặt cô, chân râu đâm vào khiến cô phát ngứa. "Em ở lại đây cơ, không cho đi đâu hết!"

Cứng mềm không ăn, Nguyễn Niệm Sơ bó tay. Nhìn anh một chốc rồi nổi lên ý đùa vui, cô chợt bảo: "Vậy, chúng mình tán gẫu được không nào?""

Lệ Đằng: "Được."

Cô dán gần hơn, cố tình trêu anh: "Em là ai nhỉ?"

"Vợ anh!"

Nghe thế, mặt Nguyễn Niệm Sơ ửng hồng, vờ tức giận: "Nói linh tinh, ai là vợ anh."

Anh nhéo má cô: "Em."

"Thế Quý Tiểu Huyên là ai?"

"Không quen."

"...." Khóe môi Nguyễn Niệm Sơ giật giật, khẽ mắng: "Lại nói vớ vẩn. Hai người lớn lên cùng nhau, sao có thể không quen biết?"

Lệ Đằng chẳng có gì muốn nói về cái tên này. Anh khép mi, cánh tay siết chặt lấy cô hơn, giọng điệu lãnh đạm rành rành: "Đổi chủ đề."

"Này, anh say thật hay giả đấy? Lại trêu em hả?" Nguyễn Niệm Sơ chừng như muốn nổi điên. Cô giãy ra, hòng thoát khỏi vòng tay anh. Nhưng anh ôm gắt gao, cô căn bản không cựa quậy được mấy.

Cú giãy này, trái lại còn bị anh lật mình đè xuống giường.

Nguyễn Niệm Sơ đỏ mặt đẩy Lệ Đằng. Nhưng anh cúi xuống, đôi môi kề bên tai cô mơ hồ nói gì đó.

Cô chưa nghe rõ: "Anh nói gì?"

"Tương lai cho dù xảy ra chuyện gì, em phải sống tốt nhé!"