Đồ Ngoã sa lưới, Ao Bolun lên máy bay trực thăng trốn thoát, mà hoạt động lần này nhằm vào mục tiêu số một Khôn Sa, vẫn còn đang trong quá trình bẫy hắn. Đoàn người Khôn Sa được trang bị tiên tiến, hoả lực rất mạnh, hầu hết phần lớn toàn bộ chiến sĩ đã phải đi chi viện.
Một trận bắn nhau kịch liệt đã xảy ra ở sâu trong rừng, lửa đạn vang ầm trời.
Mà tất cả những điều này, đã không còn quan hệ gì với Nguyễn Niệm Sơ.
Hộ tống cô dời đi, là một tiểu chiến sĩ cao gầy, đội mũ giáp đeo bao tay, mặc áo giáp chống đạn, võ trang đầy đủ, trên mặt tô vẽ vệt sáng nguỵ trang, cơ hồ không thể nào nhìn ra khuôn mặt vốn dĩ của cậu ta.
Chiến sĩ mang Nguyễn Niệm Sơ lên một chiếc xe quân đội màu xanh việt dã.
Cô ngồi trên xe quay đầu nhìn, xuyên qua cửa sổ xe, doanh trại cùng tất cả mọi thứ xung quanh đều dần dần đi xa. Cô nhìn thấy các chiến sĩ lần lượt khống chế những phần tử vũ trang, nhìn thấy những đồng tử Binh túm tụm lại với nhau, cảnh giác mà hoảng sợ nhìn những quân nhân Trung Quốc thình lình xuất hiện, nhìn thấy Thác Lý đang nỗ lực đuổi theo nhóm ô tô, lại bị các chiến sĩ ngăn lại...
Kết thúc rồi.
Nguyễn Niệm Sơ nhìn vào khoảng không một lúc, thu tầm mắt lại, thân thể ngồi ngay ngắn trên ghế phụ.
Bên cạnh, tiểu chiến sĩ vừa lái xe, vừa xem bản đồ, cẩn thận né tránh tất cả những bãi mìn gần đó.
Nguyễn Niệm Sơ hỏi: "Các anh dự định... xử lí những đồng tử Binh như thế nào?"
"À, cái đám mấy tên nhóc đó à." Chiến sĩ thuận miệng đáp, "Hẳn là phải giao cho chính phủ Campuchia."
Cô gật gù, "Bọn chúng hầu hết đều là trẻ mồ côi, rất đáng thương, hơn nữa phần lớn tính tình cũng không xấu. Tuổi còn nhỏ, cải tạo cũng dễ dàng, có thể tốt nhất không làm tổn hại đến chúng."
Tiểu chiến sĩ cười rộ lên, hàm răng trắng cùng với màu da ngăm đen đối lập mãnh liệt, "Cô thật có tình thương. Bất quá cô nương, về sau nếu muốn cống hiến ái tâm, nên chọn lựa địa phương. Cũng đừng đến Campuchia, không yên ổn."
Nguyễn Niệm Sơ cong cong môi, không nói gì.
Đường xá xóc nảy, cô nhìn điện thoại di động, hai mươi ngày qua chưa động cũng chưa nạp pin, sớm đã tự động tắt máy. Cô vốn định gọi điện về cho gia đình thông báo bình an, chỉ có thể từ bỏ.
Đang mân mê, tiểu chiến sĩ lại mở miệng: "Đúng rồi. Quê của cô ở chỗ nào?"
"Vân Thành."
"À, đó là một chỗ tốt, thành thị cấp một. Chị gái của tôi cũng gả đến Vân Thành." Tính cách tiểu chiến sĩ rõ ràng rất hoạt bát, vừa mở đầu, câu nói kế tiếp đã nhảy ra, "Nói đến, chúng ta vậy cũng có chút duyên phận đi?"
Nguyễn Niệm Sơ có chút mệt mỏi, cười một cái, "Tính đi."
"Nhìn tuổi cô, còn chưa tốt nghiệp đại học?"
"Khai giảng đại học năm ba."
Chiến sĩ vui cười hớn hở, "Ánh mặt trời sinh viên, thật tốt. Các cô đều là tố chất nhân tài cao của quốc gia."
Nguyễn Niệm Sơ nghe xong bật cười, ánh mắt rơi vào nơi nào đó ngoài cửa sổ, dường như lầm bầm lầu bầu, "Tôi vốn cho rằng, bộ đội đặc chủng như các anh đều không thích nói chuyện, rất nặng nề ngột ngạt. Xem ra chỉ có một mình anh ta là như vậy."
Tiểu chiến sĩ đổi tầm mắt nhìn cô, hiếu kỳ: "Ai? Lệ ca?"
Nguyễn Niệm Sơ không tiếp lời.
Chiến sĩ cười, sắc mặt tiếp theo trầm xuống, trong giọng nói có vài phần kính trọng vài phần cảm khái, nói: "Lệ ca nếu không có tính tình như vậy, sợ cũng không thể nào ở trong hoàn cảnh đó đợi được bốn năm. Bất quá cũng đã qua. Bốn năm nằm gai nếm mật, không uổng phí."
Nguyễn Niệm Sơ: "Vì để bắt Khôn Sa cùng Đồ Ngoã?"
Chiến sĩ trầm mặc, không lên tiếng.
Cô hơi ngửa đầu ra sau, dựa lưng vào ghế, nửa khắc sau, nhíu mày lại, có một việc làm sao cũng nghĩ không ra, "Doanh trại đều đóng kín, Đồ Ngoã lại đa nghi như vậy, anh ta ở chỗ này bốn năm, bình thường làm sao liên hệ được với các anh?"
Chiến sĩ chăm chú lái xe, vẫn không nói lời nào.
Nguyễn Niệm Sơ minh bạch: "Không thể nói sao?"
Chiến sĩ biểu tình có chút khó xử, do dự vài giây, nói: "Ở chỗ đó chúng tôi có gián điệp. Cũng có cách đặc biệt để truyền thông tin."
Cô sửng sốt. Nghĩ một lúc ngẩng đầu lên, trong đầu nhảy lên một suy đoán: "Lẽ nào là bà A Tân? Bà ấy mỗi ngày đều đem quần áo bẩn của mọi người, ra bờ sông để giặt... Các anh thông qua quần áo kia để liên hệ? Trên y phục có tình báo?" Tha thứ cho cô thực sự xem điện ảnh quá nhiều.
Nghe cô nói xong, tiểu chiến sĩ lúng túng, ho khan vào tiếng nói: "Trước tiên, đây cũng chỉ là dự đoán của cô. Tôi cái gì cũng không nói cho cô."
Đại khái cũng biết gần hết chân tướng, Nguyễn Niệm Sơ cũng không hỏi thêm nữa. Tán gẫu cũng vì thế mà ngừng hẳn.
Sau đó thẳng một đường, tiểu chiến sĩ cùng cô rất ăn ý mà trầm mặc.
Rừng rậm rất sâu, cây cối che rợp trời, Nguyễn Niệm Sơ ngồi trên xe, thậm chí còn nhìn thấy không ít rắn độc, đang thè cái lưỡi dài, đủ màu sắc sặc sỡ. Cô nghĩ tới chính mình từng một thân một mình ở đây mà rùng mình, không nhịn được hoảng sợ.
Ngày ấy, nếu không phải Lệ Đằng kịp thời ngăn cản, dù cô không tiến vào khu địa lôi, thì cũng chết ở rừng cây này.
Xe việt dã đi lòng vòng hồi lâu, mới đến một vùng đất trống rộng rãi. Phía trước khoảng trống, có mấy chiếc máy bay trực thăng đỗ lại, xung quanh còn có mấy chiến sĩ khác đang đứng đợi.
Nguyễn Niệm Sơ xuống xe, tiểu chiến sĩ theo sát phía sau.
Mấy chiến sĩ trong máy bay trực thăng nhìn thấy bọn họ, đều sững sờ, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, "Hà Hổ, cậu làm sao lại dẫn theo người tới..." Tầm mắt chuyển sang Nguyễn Niệm Sơ, càng ngờ vực, "Vị này là?"
Hà Hổ nói: "Cô ấy là một đồng bào được chúng ta cứu. Đừng hỏi nhiều, trước tiên cứ đưa cô ấy rời khỏi đây, trực tiếp đi tới đại sứ quán."
"Mệnh lệnh của ai?"
"Lệ đội phó."
Nghe xong lời này, các chiến sĩ không hẹn mà cùng liếc nhau một cái. Hà Hổ lại nói: "Đừng tôi nhìn anh anh nhìn tôi nữa." Hướng đến mấy người bên trong quét một vòng, "Là cậu đi, Tảng đá. Cậu hộ tống đồng chí này dời đi."
Nguyễn Niệm Sơ theo bản năng liếc mắt. Chiến sĩ gọi là Tảng đá so với Hà Hổ còn trẻ hơn, nhìn qua cùng cô không quá chênh lệch. Cậu ta sặc thanh, không quá tình nguyện, "Làm sao lại là tôi... Đây là nhiệm vụ đầu tiên tôi được giao, tôi còn đang đợi bất cứ lúc nào để đến trợ giúp đây."
Hà Hổ cau mày, "Ít nói nhảm. Bảo cậu đi thì phải đi."
Tảng đá không nói gì, một lát sau mới bất đắc dĩ dạ một tiếng.
Hà Hổ cười vài tiếng, quay đầu nói với Nguyễn Niệm Sơ: "Được rồi cô gái, tôi đã đưa cô đến đây. Yên tâm, Tiểu Thạch Đầu sẽ đem cô bình an dời đi, đưa đến đại sứ quán. Cô rất nhanh có thể về nhà."
Nguyễn Niệm Sơ gật gù. Tảng đá hai ba lần trèo lên chiếc phi cơ, ngoắc ngoắc tay, "Cô lên đây, theo tôi đi."
Cô chạy tới.
"Ầm" một tiếng, cửa khoang đóng lại. Hà Hổ kiểm tra một chút, hướng đến phòng điều khiển của Tảng đá làm động tác tay, ra hiệu có thể cất cánh. Cánh quạt chuyển động, tốc độ càng lúc càng nhanh, mang theo tạp âm cực lớn.
Trong ánh hoàng hôn, máy bay trực thăng chậm rãi bay lên không.
Hà Hổ ở bên ngoài lớn tiếng nói với cô cái gì đó, cô không nghe thấy, chỉ có thể từ khẩu hình môi phán đoán ra mấy từ dặn dò: "Chuyện phát sinh ở nơi đây, làm ơn giữ bí mật."
Cô gật đầu.
Cùng lúc đó, một tiếng nổ mạnh từ đằng xa truyền đến, đinh tai nhức óc.
Nguyễn Niệm Sơ năm ngón tay nắm chặt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt loé lên. Trong tầm mắt, khoảng cách doanh trại đã dần xa mấy km mà tiến vào khoảng mây đen dày đặc, ánh lửa mơ hồ có thể thấy được, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa...
Nguyễn Niệm Sơ nhắm hai mắt lại.
Cô cảm thấy, người kia có câu nói rất đúng. Nơi này tất cả cũng chỉ là một cơn ác mộng, cô vẫn có thanh xuân, vẫn có một cuộc sống tốt đẹp, không thể vì thế mà lưu lại bóng ma trong lòng.
Những chuyện kia, những người kia, đều quên sạch sẽ.
*
Quá trình đuổi bắt Khôn Sa, là một cuộc ác chiến.
Tên này là nhân vật tàn nhẫn có tiếng, giảo hoạt ác độc, một nửa thuộc hạ của hắn ta đều là lính đánh thuê Châu Âu, hoả lực rất mạnh. Khi bị các chiến sĩ hàng không vây bắt, hắn vẫn chưa từ bỏ bó tay chịu trói, mà còn mang theo một đám người dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại.
Trận chiến kéo dài từ lúc hoàng hôn đến tận tối đêm.
Lúc 9 giờ tối, Lệ Đằng rình giết ba vệ sĩ thân cận bên người Khôn Sa, khi hắn ta đang trong tình trạng hỗn loạn, đả thương cánh tay phải cầm súng của hắn.
Mục tiêu số một Khôn Sa sa lưới.
Đến đây, Trung Quốc không quân bộ đội đặc chủng lữ đoàn Liệp Ưng đến bốn năm rưỡi "Tiềm giao" bí mật hành động, rốt cục cũng tuyên bố kết thúc.
Rạng sáng, khu vực vùng ngoại thành Phnôm Pênh gió trời lạnh lẽo, xung quanh cực kì yên tĩnh, chỉ nghe thấy vài tiếng chó sủa vọng đến từ những ngôi làng bên cạnh.
Bên trong một nhà xưởng bỏ hoang.
Ánh sáng trên đỉnh đầu mờ nhạt, Lệ Đằng cởi áo ngồi trên chiếc ghế gỗ, sắc mặt lạnh nhạt hơi trắng bệch, một thân cơ bắp cường tráng rỉ ra tầng mồ hôi lạnh. Trên bàn bày rượu trắng, băng gạc, đèn cồn, cùng một cái mã tấu.
Chỗ bắp cánh tay trái, một viên đạn ghim sâu hoắm, thời gian lâu dài, mơ hồ máu thịt đã nghiêng sang đen thẫm lại.
Bên cạnh mấy chiến sĩ nhíu mày, "Lệ ca, có cần giúp một tay không?"
"Không cần."
Lệ Đằng ngữ khí rất nhạt, lấy miệng cắn mở nắp bình rượu trắng ra, dội vào, rượu mạnh theo cánh tay đang căng chặt chảy xuống. Anh rũ mắt nhìn miệng vết thương, tay cầm mã tấu ở trên lửa hơ qua một chút, "Phập" một tiếng, đao nhọn đâm vào máu thịt, giữ nguyên.
Chỉ vài giây ngắn ngủi.
Anh mặt không chút thay đổi, môi mím chặt, nắm chặt đuôi đao hơi nghiêng đi, thái dương nổi gân xanh.
"Keng" một tiếng, viên đạn rơi trên mặt đất.
Thấy thế, Hà Hổ vội vã đem thuốc đã được chuẩn bị sẵn bôi cho anh, cầm lấy băng gạc, từ cánh tay của anh quấn thành mấy vòng, thuần thục băng bó lại.
Lệ Đằng rũ mắt, lấy ra một điếu thuốc lá trong hộp, châm lửa hút.
Lúc này, tiếng bước chân dần dần đến gần, một người đàn ông cao lớn từ ngoài bước vào. Các chiến sĩ lập tức nghiêm chỉnh cúi chào: "Dương đội!"
Dương Chính Phong gật đầu, nhìn về phía Lệ Đằng, "Vết thương thế nào rồi?"
"Vết thương nhỏ, không chết được." Anh mặc áo lên, "Chỗ anh thế nào?"
"..." Dương Chính Phong sắc mặt vài phần ngưng trọng, bưng ly nước lạnh trên bàn uống sạch, ngồi xuống, đột nhiên nắm chặt quyền đập vào bàn, "Không tìm được pin, cũng không tìm được pin tư liệu kĩ thuật. Tên cáo già xảo quyệt kia căn bản không mang theo mấy thứ kia bên người."
"Đã lục soát chiếc phi cơ của hắn chưa?"
"Đều tìm khắ cả, không có." Dương Chính Phong nhíu mày, "Chỉ có thể mang hắn về nước chậm rãi thẩm vấn."
Lệ Đằng không nói gì, nửa khắc, từ bên hông lấy ra một thanh đao để lên bàn.
Mọi người ngẩn ra, "Đây là..."
"Đao của đội Lão Cao."
"..."
"5 năm trước, Khôn Sa cùng Đồ Ngoã giết Tề bác sĩ cùng Lão Cao và Lão Hạ, sau đó thuận tay đoạt lấy đao của bọn họ." Lệ Đằng nói, "Đao của Lão Cao, đao của Lão Hạ, hẳn là bị Khôn Sa mang trên người."
Lời vừa dứt, toàn bộ nhà xưởng trong nháy mắt một mảnh vắng ngắt.
Các chiến sĩ trầm mặc cúi đầu, trên chiến trường đều là những người anh dũng thẳng tay giết địch, giờ đây tất cả cũng đều đỏ mắt.
Một lúc lâu, Dương Chính Phong dùng sức cắn răng, nắm tay bóp kèn kẹt, "Lão tử sẽ thay bọn họ cầm về." Nói xong đứng dậy liền đi ra ngoài.
Lệ Đằng trầm mặt không nhúc nhích.
Không bao lâu, điếu thuốc thứ ba đã hút xong, anh dụi tàn thuốc đứng lên, vừa định đi ra ngoài, khoé mắt lại thấy trên cửa sổ bày một thứ gì đó. Chờ thấy rõ, anh híp mắt, đồng tử đen trong nháy mắt co rút lại.
Lệ Đằng giọng nói cực thấp, "Cái này ai lấy về?"
"...Hả?" Tảng đá vội vàng chạy tới, vừa thấy, chợt vỗ đầu, "Ai da tôi ơi, thiếu chút nữa đã quên. Lệ ca, hoa này là của cô gái trước khi dời đi đã hái, cô ấy bảo tôi đem về, cho anh."
Một bó hoa lúa màu vàng óng bay nhè nhẹ theo gió đêm.
Lệ Đằng rũ mắt nhìn một lát, đưa đầu ngón tay đầy vết chai chạm bó hoa lúa. Anh nhớ tới Vân Thành, nhớ đến cô gái kia, nhớ gương mặt cô trắng nõn, ánh mắt trong trẻo, cùng với mái tóc dài lướt qua tay anh đầy xúc cảm. Lành lạnh, mềm mại, lại có chút hoạt.
Bên kia Tảng đá còn bồn chồn, "Anh là một đại nam nhân, chả biết cô ấy tặng hoa cho anh làm gì?"
"Đáp lễ."
Lệ Đằng nhạt nhẽo cười một cái. Sau đó không nhìn đến bó hoa kia nữa, xoay người đi ra ngoài.
Coi như là một hồi mộng xuân.
Tạm biệt. Người xa lạ.