Nếu Trì Mục không bưng đồ, Lạc Ngu đã muốn cho hắn một cái ôm thật to.
Đúng là chết tiệt chọc ghẹo người ta mà.
Đây thật sự ngoài dự đoán của Lạc Ngu, cậu không ngờ Trì Mục biết dùng cách này để làm được chuyện này, cái não hạt dưa rốt cuộc là nghĩ thế nào ra ý này, quá đáng lắm, lại còn có chút ý vị lãng mạn.
Trì Mục thấy Lạc Ngu thay đổi biểu cảm, biết hiện tại cậu vui vẻ, sung sướng cong môi.
Trì Mục dùng ánh mắt ý bảo mình muốn vào phòng: "Tớ bưng vào cho cậu trước?"
Lạc Ngu mới phản ứng lại, nghiêng người nhường đường: "Ừ ừ được, à... tớ... đi rửa mặt trước."
Lạc Ngu nói năng lộn xộn, thấy biểu cảm của cô Kiều đối diện lại càng xấu hổ, vọt vào phòng vệ sinh.
Kiều Uyển Dung cười ra tiếng: "Lần đầu tiên cô thấy tiểu Ngu xấu hổ, đáng yêu ghê."
Kiều Uyển Dung rất cao hứng, dù sao vướng bận duy nhất của bà là Lạc Ngu, lo lắng chuyện cậu thành gia lập nghiệp, bây giờ biết cậu gặp một người tốt có thể sống cùng cả đời, người kia xuất sắc lại biết quan tâm người ta, Kiều Uyển Dung rất hài lòng..
Trì Mục nhìn cửa phòng vệ sinh, gật đầu phụ họa: "Đúng là rất đáng yêu."
Rõ ràng trông là người rất kiêu ngạo, lúc ngây thơ sẽ có khiến người ta cảm thấy đáng yêu, muốn vu0t ve đùa giỡn, sau đó nhìn cậu thở phì phì xù lông.
Trì Mục càng cười tươi hơn, ung dung chờ Lạc Ngu đi ra.
Kiều Uyển Dung xem điện thoại mở miệng: "Cô không ở đây nữa, chị em hẹn cô ra ngoài chơi mạt chược, cô đi trước đây. Lát nữa cháu nói một tiếng cho tiểu Ngu, cơm trưa các cháu tự giải quyết nhé."
Trì Mục: "Vâng, tạm biệt cô."
Lạc Ngu đứng trong cửa, tiếng nước ào ào làm cho cậu không nghe rõ lắm bên ngoài bà mẹ già nói gì với Trì Mục. Lúc cậu tắt vòi nước đi, tiếng bên ngoài lại dừng.
Lạc Ngu cũng chỉ tò mò thôi, nhanh chóng nghĩ đến chuyện của mình.
Rửa mặt xong, cậu phải xử lý tampon đằng sau.
Cảm giác này không tốt lắm, tuy vải dệt rất mềm sẽ không làm cho chất lỏng tràn ra ngoài, có đôi khi còn quên sự tồn tại của nó, chỉ là có đôi khi, nhất là lúc nhét vào và rút ra, cảm giác dị vật này rất rõ ràng.
Cho nên hai ngày nay Lạc Ngu không ra ngoài, Tùng Tùng hẹn cậu đến võ quán hoặc là đi chơi bóng, cậu đều từ chối.
Lạc Ngu kéo một cái là ra.
Chỗ bị ma xát sẽ có chút phản ứng kỳ quái, Lạc Ngu cau mày nhanh chóng ném vào thùng rác, xả nước tắm rửa.
Lúc lấy quần áo, cậu mới phát hiện mình vào quá vội vàng, quên lấy quần áo, quên không lấy cả tampon.
Kiều Uyển Dung bảo cậu để trong phòng vệ sinh thì tiện hơn, nhưng cậu nghĩ đến Dư Hiểu Song vẫn ở nhà mình, nếu cô thấy lại còn phải giải thích, đành để lại ở trong phòng của mình.
Lạc Ngu hé cửa ra, ló đầu, sợ lúc này Dư Hiểu Song vào mở cửa thấy.
Lạc Ngu: "Trì Mục, giúp cái, lấy quần áo trên ghế hộ tớ."
Trì Mục lên tiếng trả lời, lấy quần áo trên ghế đưa cho cậu.
Lạc Ngu không thể không biết xấu hổ bảo Trì Mục lấy hộ tampon, mặc quần áo xong chịu đựng chỗ ướt át, vào ngăn kéo lấy đồ, lại quay vào phòng tắm.
Trì Mục thấy ngăn kéo bị khép lại cùng với bóng dáng Lạc Ngu khá vội vàng, không đoán ra bên trong là cái gì, tò mò nhìn ngăn kéo, nhưng không mở ra.
Lạc Ngu mua kiểu ống nút, chỉ cần nhét vào rồi đẩy vào trong là xong.
Nhưng hôm nay có thể là bởi vì Trì Mục ở bên ngoài, Lạc Ngu càng sốt ruột lại càng không làm được, không thể thả lỏng cơ thể, phiền muộn nhỏ giọng mắng tục một câu.
Trì Mục nghe thấy tiếng động, đến gần khẽ gõ cửa lên tiếng hỏi: "Làm sao thế?"
Lạc Ngu: "Không sao, á."
Không khí trong buồng vệ sinh ẩm ướt, làm cho Lạc Ngu đang vội vàng càng thêm phiền muộn, vừa mới tắm mà cũng như không. Cậu dùng sức quá mạnh, nhỏ giọng kêu đau.
Trì Mục an ủi: "Nếu tự làm không tiện, tớ có thể giúp đỡ."
Bên trong im lặng một cái chớp mắt, rồi sau đó là tiếng Lạc Ngu đáp lại.
Lạc Ngu kéo quần, mở cửa ra, ánh mắt khó nén vẻ xấu hổ: "Thân thể này quá phiền toái."
Làm Omega phiền hơn nhiều so với tưởng tượng của Lạc Ngu, vốn tưởng lúc trước đã quá lắm rồi, không ngờ không có kỳ quái nhất, chỉ có kỳ quái hơn.
Trì Mục thấy cậu vào cửa phòng, đóng cửa: "Luôn có cách giải quyết."
Lạc Ngu than thở: "Nói thì nói thế, nhưng mà... thôi... Khóa trái cửa, Dư Hiểu Song vẫn ở phòng bên."
Cách thì nhiều, nhưng trải qua khó khăn làm cho người ta không thích.
Lúc Trì Mục khóa cửa Lạc Ngu đi kéo rèm, trong phòng tối đi, nhưng không đến mức không nhìn thấy.
Lạc Ngu mở nắm tay đang nắm chặt ra cho Trì Mục xem, cho hắn thấy rõ thứ kia.
Lạc Ngu: "Tóm lại là nhét vào, sau đó đẩy vào trong, nhớ để cái dây này ở bên ngoài là được."
Lạc Ngu đã cam chịu không xấu hổ ở trước mặt Trì Mục, không phải chưa từng làm chuyện thân thiết hơn.
Lạc Ngu: "Tốc chiến tốc thắng."
Quần ngủ rộng thùng thình, Lạc Ngu quỳ trên giường. Đây là tư thế tiện nhét vào nhất, nhưng cậu vẫn cau mày, cảm giác không được tự nhiên.
Chất lỏng từ bên trong chảy ra, qua một đoạn rồi ra bên ngoài.
Trì Mục dùng sức siết thứ trong tay, đầu ngón tay gần như trở nên trắng bệch, nỗ lực khống chế mình.
Dường như Lạc Ngu luôn xem nhẹ sức hấp dẫn của mình với hắn, hoặc là luôn đánh giá cao năng lực kìm chế của hắn.
Trong xương Alpha chứa bản năng của thú, bởi vậy tư thế họ thích nhất cũng thường dùng nhất là tư thế mà hiện tại Lạc Ngu cho hắn xem.
Như vậy có thể đi vào sâu nhất, có thể c4n tuyến thể rót pheromone vào, là tư thế thụ thai tuyệt hảo.
Lạc Ngu đợi một hồi lâu vẫn không phát hiện đằng sau có động tĩnh, quay đầu lại thúc giục Trì Mục vẫn đang đứng: "Trì Mục cậu nhanh lên đi, lần mần làm gì, lát nữa lại chảy ra, nếu cậu thấy lạ thì tự tớ làm.".
Ngón tay hơi lạnh chạm vào lưng Lạc Ngu, trong mùa hè cực nóng oi bức, cảm giác tồn tại rất mãnh liệt.
Vòng eo khẽ cong, giọt nước chưa kịp lau khô trên người Lạc Ngu theo độ cong trượt xuống, bốc hơi lên trong không khí.
Cho dù tim Trì Mục đập như nổi trống, trên mặt vẫn là vẻ rất bình tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Trì Mục nhìn rõ ràng nơi này như thế, lại còn trong tình huống Lạc Ngu cũng tỉnh táo.
Trì Mục không thở nổi, khuỷu tay cũng trở nên ửng đỏ.
Ngón tay hơi ướt át, trừ cảm giác ái dục dâng lên giờ phút này, Trì Mục đau lòng khó tả nổi.
Lạc Ngu chịu khổ sở.
Hắn biết như vậy, nên mới càng không thể biểu hiện ra ngoài.
Chỉ coi chuyện này là chuyện bình thường, Lạc Ngu mới không so đo với thân thể của mình nữa, đây là chuyện không thể lựa chọn, nhưng là chuyện có thể giải quyết.
Lạc Ngu siết chặt ga giường, dưới tình huống không có pheromone quấy nhiễu ý nghĩ, cậu rất khó thả lỏng thân thể.
Mùi bạc hà quen thuộc quấn quanh thân thể, theo xoang mũi tiến vào vào máu, pheromone trong thân thể Lạc Ngu nổi lên, từng luồng từng luồng phun ra ngoài.
Pheromone không tiếng động trao đổi không khác gì trấn an tinh thần, Lạc Ngu không ngừng nói cho mình biết người phía sau là Trì Mục, chống người nhắm hai mắt lại.
Đầu ngón tay hơi lạnh trên chỗ nóng bỏng càng thêm rõ ràng, bởi vì bị bệnh nên ướt át mà không khô khốc.
Trì Mục xác định đã được, nhét ống vào, đẩy mạnh vào trong.
Dây kéo theo động tác của cậu lắc lư, cuối cùng im lặng rũ xuống.
Lạc Ngu há miệng thở, cố gắng kéo quần, lau mồ hôi trên trán.
Lạc Ngu: "Cảm ơn."
Trì Mục: "Vinh dự được cống hiến sức lực."
Lạc Ngu dùng chân nhẹ nhàng đạp hắn một cái: "Tớ phát hiện càng thân với cậu, cậu càng không đứng đắn."
Giọng Trì Mục hơi khàn: "Chỉ đối với cậu như vậy thôi."
Lạc Ngu: "Ít mẹ nó nói lời ngon tiếng ngọt với tớ. Tớ uống thuốc, cậu đi rửa tay đi."
Bản chất của Lạc Ngu Alpha thẳng sắt thép, thật sự là không chịu được kiểu nói này, cứ cảm thấy có cảm giác khó diễn đạt nổi.
Trì Mục lên tiếng trả lời, mở cửa vào phòng vệ sinh.
Lạc Ngu nhìn viên thuốc tròn giống trân châu trong nước ngọt, nuốt vào trong bụng.
Cậu tò mò c4n một viên, nhíu mày, uống một hớp nước ngọt mới đỡ hơn chút.
Lúc Dư Hiểu Song ngáp vào phòng vệ sinh, nhìn thấy người bên trong, còn tưởng là mình hoa mắt, xoa mắt mới phát hiện mình không nhìn lầm.
Dư Hiểu Song: "Trì Mục, sao anh lại đến đây?"
Trì Mục: "Đến thăm Lạc Ngu."
Dư Hiểu Song: "Ồ ồ ồ, độ này anh em bị ốm, tuy rằng trông vẫn vui vẻ, mà em không biết ảnh bị bệnh gì, dù sao thì thím em cũng bắt ảnh uống thuốc Đông y."
Dư Hiểu Song nhớ đến mùi ngửi mấy ngày nay, muốn bóp mũi.
Cô cố ý lôi kéo làm quen với Trì Mục, lúc hắn ra phòng vệ sinh, lại mở miệng bắt chuyện với hắn: "Gọi anh là anh Trì Mục em thấy cứ sao sao, em gọi anh em cũng không thế. Sau này em gọi anh là anh Trì được không?".
Trì Mục gật đầu: "Đương nhiên."
Hắn nhìn cô gái trước mắt đảo mắt, rõ ràng là muốn làm chuyện gì đó, chờ cô nói tiếp.
Dư Hiểu Song hóng hớt kề sát vào tai nói thầm: "Em kể cho anh chuyện này, nghe nói gần đây anh em thích ai ấy, nhưng sống chết cũng không chịu nói cho em biết là ai, anh có biết là ai không?"1
Hai ngày trước cô hỏi Đinh Duệ Tư, phát hiện cậu ta cũng không biết. Vốn cô cũng không muốn hỏi nữa, nhưng hôm nay gặp được Trì Mục, cô lại hỏi thăm, không vì gì khác, chỉ muốn thỏa mãn trái tim hóng hớt của mình, biết được nói người kia là nam hay là nữ đều được.
Trì Mục cong khóe môi, nói lảng sang chuyện khác: "Em nghĩ anh em sẽ thích người thế nào?"
Dư Hiểu Song to gan lên tiếng: "Em nghĩ ấy à, chắc anh em sẽ thích kiểu Omega hiền lành như tiểu bạch thỏ, cười lên mềm mại đáng yêu, hợp với anh em, đúng là tuyệt phối!"
Ý cười trên môi Trì Mục phai nhạt đi: "Sau này em sẽ biết."
Đến lúc đó em sẽ hiểu được, ai với Lạc Ngu là tuyệt phối.