Sau khi Lạc Ngu ra ngoài, Tùng Tùng quấn lấy cậu hỏi vài câu về Trì Mục.
Ví dụ như tên là gì, sao quen Lạc Ngu, có phải tự tập không, bla bla bên tai cậu.
Lạc Ngu: "Bước tiếp theo có phải cậu sẽ hỏi pheromone người ta là mùi gì không?"
Tùng Tùng: "Nếu được tôi cũng muốn hỏi..."
Lạc Ngu liếc mắt một cái: "Tránh ra."
Tùng Tùng cười hì hì, không định hỏi pheromone của Trì Mục là mùi gì, dù sao cậu ta cũng không quan tâm cái đó.
Trì Mục đi ra, Tùng Tùng định tự hỏi thăm, thuận tiện làm quen, nhưng Trì Mục nhìn cậu ta một cái, Tùng Tùng chỉ có khả năng nghẹn ra một câu chào hỏi, không hỏi gì đã nhanh như chớp chạy đến trước mặt Lạc Ngu..
Tùng Tùng: "Anh Ngu, người bạn này cậu quen ở đâu thế?"
Tùng Tùng vốn muốn nói trông đáng sợ thật, nhưng không phải kiểu cảm giác đối phương cùng hung cực ác hoặc là bị Alpha khống chế.
Trước đó Tùng Tùng tưởng là người tính tình cũng gần giống tính Lạc Ngu, có thể làm quen làm anh em. Nhưng nhìn cái là cậu ta đã hiểu không phải diễn, căn bản không phải như cậu ta nghĩ.
Lạc Ngu: "Bạn cùng bàn của tôi, Trì Mục."
Tùng Tùng nghĩ một lát mới tỉnh ngộ: "À cậu ấy là Trì Mục à, là người không vừa mắt mà cậu và Nhị Ti nói?"
Tùng Tùng chưa từng gặp Trì Mục, nhưng đã nghe Lạc Ngu và Đinh Duệ Tư nhắc tới.
Lạc Ngu hận không thể che miệng Tùng Tùng: "Cậu nói nhỏ chút."
Cậu quay đầu lại liếc nhìn Trì Mục đứng ở cách đó không xa. Chuyện này trong quá khứ cho người ta nghe không thành vấn đề, cậu ước gì người ta nghe. Hiện tại lại không được, dù cậu và Trì Mục biết rõ ràng, câu nói này cậu cũng không muốn cho hắn nghe thấy, cảm thấy không được tự nhiên.
Tùng Tùng tủi thân: "Người ta cũng rất nhỏ giọng mà, nhưng sao quan hệ của hai cậu lại tốt lên?"
Lạc Ngu: "Đó là chuyện cũ rất phức tạp."
Tùng Tùng tỏ vẻ chăm chú lắng nghe: "Hả? Tôi thích nghe chuyện cũ nhất!"
Lạc Ngu: "Nên tôi cũng lười nói."
Tùng Tùng:...
Nhưng Tùng Tùng nhanh chóng nghĩ đến chuyện khác, nghi vấn: "Hôm nay cậu không vui, rốt cuộc có phải bởi vì Nhị Ti hay không?"
Tùng Tùng vẫn nhớ rõ đối thoại của Lạc Ngu trước khi đấu võ. Ba người họ thế nào cũng là anh em, cậu ta còn coi như nửa sư phụ của Đinh Duệ Tư.
Lạc Ngu: "Không phải bởi vì cậu ấy, chỉ là chút việc nhỏ. Cậu ấy lên mạng suốt đêm nên ở nhà ngủ."
Lạc Ngu tránh nặng tìm nhẹ trả lời câu hỏi. Không phải cậu cố ý giấu diếm, chỉ là chuyện này không có gì hay mà nói.
Hơn nữa là Alpha đều sĩ diện. Đinh Duệ Tư không nói với người khác cậu ta ở nhà bị đánh, có đôi khi nhắc đến cũng như nói giỡn, những người khác cũng không biết cậu ta bị đánh nghiêm trọng thế nào.
Tùng Tùng gật đầu: "Vậy được, không phải vấn đề giữa hai cậu là được. Tôi nghĩ tính tình của Nhị Ti cũng không thể chọc giận cậu được."
Tùng Tùng: "Đúng rồi, lát nữa cậu đi à, nếu cậu không vội thì ở lại cơm chiều với tôi, tối nay mẹ tôi hầm xương."
Lạc Ngu vỗ vỗ lưng cậu ta: "Nhận tấm lòng, tôi ăn cơm chiều rồi mới đến, giờ đi đây."
Nếu Lạc Ngu đến một mình chắc cậu sẽ ở đây thêm một lát, nhưng bây giờ Trì Mục đang chờ, cậu định rời đi võ quán trước.
"Ok, tôi không giữ cậu nữa." Tùng Tùng gật đầu, không nhìn đệ tử bên cạnh muốn xin chỉ giáo k3u rên, "Nhớ rảnh thì đến, bây giờ đang nghỉ hè mà."
Lạc Ngu đáp, vẫy tay với Tùng Tùng, quay đầu nhìn Trì Mục.
Bên ngoài sắc trời đã tối sầm xuống, mặt đường đầy ánh sáng đèn, làm dáng người Trì Mục thêm cao to.
Lạc Ngu bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề, mở miệng: "Đúng rồi, bây giờ cậu về nhà à? Tài xế của cậu có phải chờ lâu không?"
Trì Mục: "Trước khi đi theo cậu, tôi đã bảo chú ấy lái xe về trước."
Hắn cực kỳ tự nhiên đứng cạnh Lạc Ngu, hai người sóng vai đi về trước.
Lạc Ngu: "Thế... thế bây giờ cậu phải về nhà à?"
Đang được nghỉ, không cần đến trường, trong khoảng thời gian ngắn cậu bỗng nhiên có cảm giác trống rỗng, không biết có chuyện gì để làm.
Nếu lúc thưòng, hiện tại cậu đang chơi game. Nhưng Trì Mục ở cạnh, cậu không muốn chơi game lắm.
Trì Mục lắc đầu: "Cậu có ý kiến gì không?"
Lạc Ngu nhún vai: "Không có ý kiến gì, nhưng tôi muốn hỏi cậu bình thường lúc nhàm chán làm gì?"
Trì Mục: "Đọc sách xem phim tập thể hình đánh đàn?"
Trì Mục ít có khi nhàn hạ, hắn sẽ sắp xếp thời gian, sau đó thực hành theo kế hoạch, lúc rảnh rỗi sẽ đọc sách xem phim hoặc là đánh đàn thả lỏng, tập thể hình là một trong những kế hoạch cố định.
Lạc Ngu không có hứng thú với lời Trì Mục nói, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, đôi mắt sáng lên.
"Có đi bơi không?"
Lạc Ngu cũng biết bơi, nhưng thời gian bơi không nhiều.
Bây giờ cậu đang có hứng, hận không thể đến bể bơi ngay.
Trì Mục: "Ừ."
Lạc Ngu nghĩ là làm: "Nhưng chúng ta phải đi mua quần bơi trước, cái của tôi không biết đi đâu rồi, mà không biết bây giờ ở bể bơi có nhiều người không."
Nếu quá nhiều người bơi thì không phải đi bơi lội mà là đi ngâm nước.
Trì Mục: "Có thể đến nhà của tôi."
Lạc Ngu: "Nhà cậu không có bể bơi mà."
Lạc Ngu nói xong bỗng nhiên nghĩ đến, Trì Mục không chỉ có nhà hôm nay dẫn cậu đến. Nhưng cậu lại nghĩ đến thái độ mất hứng của hắn lúc nói đến ba mẹ mình, không muốn làm hắn không vui..
Lạc Ngu ôm lấy bả vai Trì Mục: "Chúng ta đi bể bơi cũng được. Đi thôi, mua đồ đi."
Trì Mục: "Không sao, không phải đến nhà ba mẹ tôi, tôi cũng có một biệt thự có bể bơi."1
Lạc Ngu: "... Tôi suy nghĩ hạn hẹp."
Bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của cậu.
Biệt thự của Trì Mục là quà trưởng thành mười tám tuổi mà ông nội hắn cho. Hắn chưa từng đến ở mà cho thuê để một vài người mở party.
Bởi vì thường xuyên có khách nên biệt thự được quét tước rất sạch sẽ, nước ở bể bơi cũng thường được thay.
Lúc đến nơi, thấy bể bơi dưới ngọn đèn, Lạc Ngu cảm thấy chất lượng sinh hoạt của mình đang tăng lên.
Trì Mục hỏi người phụ trách dọn dẹp biệt thự, tìm được kính và quần bơi ở ngăn tủ trong phòng khách.
Lạc Ngu làm nóng người trước khi xuống bể bơi, Trì Mục đeo kính bơi, nhìn thiếu niên dưới ánh sáng.
Thắt lưng theo động tác của cậu kéo dài ra độ cong xinh đẹp, trắng mà không ốm yếu, bừng bừng sức sống.
Trên người cậu có dấu vết màu đỏ chỗ thâm chỗ nhạt, dưới ánh nắng có chút chói mắt.
Đó là dấu vết mà Trì Mục lưu lại trên người cậu lúc chiều, ở trên người hắn cũng có dấu vết mà cậu lưu lại.
Lạc Ngu không để ý người mình, chỉ nhìn chằm chằm vào Trì Mục dưới nước.
Mặt nước lấp lánh dưới ngọn đèn, Trì Mục trong nước như là nhân ngư, đầy quyến rũ.
Lúc Lạc Ngu xuống nước, nước khá nóng, xuống nửa phút mới thích ứng giãn người.
Quá lâu không bơi, động tác của Lạc Ngu có chút lóng ngóng.
Trì Mục bơi một vòng, tựa vào bờ nhìn Lạc Ngu bơi.
Sau khi phát hiện động tác của Lạc Ngu không thuần thục, Trì Mục lặn xuống nước, sửa đúng tư thế của cậu.
Lúc đùi bị chạm vào, Lạc Ngu theo bản năng muốn giãy ra, sau đó phản ứng lại, điều chỉnh tư thế bơi.
Trì Mục: "Ừ, thử như vậy xem sao."
Lạc Ngu dần tìm được cảm giác sảng khoái học, bơi một cái, phát hiện Trì Mục lại đến gần cậu.
Trì Mục: "Tư thế cánh tay không đúng, tôi giúp cậu, cậu thử lại."
Trì Mục ở dưới nước ôm thắt lưng Lạc Ngu, khống chế cậu không di chuyện, làm cho cậu giơ cánh tay ra.
Lạc Ngu nhíu mày: "Buông ra."
Lạc Ngu thấy hơi vi diệu, cậu không nhớ mình là người dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy đấy.
Ở trong nước Lạc Ngu đang tốn sức bơi không có phương pháp, lúc tay Trì Mục đặt lên lưng cậu, cậu bỗng nhiên có chút mất sức.
Lời cô Kiều nói vang lên trong đầu. Khi kết hợp nhiệt của Omega sắp đến, thân thể sẽ trở nên rất mẫn cảm, nhất là khi được bầu bạn chạm vào, phản ứng càng mãnh liệt hơn..
Từ từ... Tháng này hình như...
Lạc Ngu vẫn chưa ổn định, mỗi lần cậu chỉ nhớ tháng trước là lúc nào, tưởng tháng sau sẽ ổn định, nhưng không ngờ vẫn rối loạn.
Trì Mục: "Làm sao thế?"
Lạc Ngu: "Bỗng nhiên mất sức."
Nước bể bơi trong ban đêm khá lạnh, cậu chợt rùng mình.
Trì Mục: "Hả? Mất sức?"
Bơi lội vốn tốn sức, tuy rằng lúc này vừa mới bắt đầu, nhưng không lâu lúc trước họ mới đối chiến tốn sức một trận.
Lạc Ngu c4n răng: "Cậu buông ra trước."
Tay Trì Mục vẫn đang đặt trên lưng cậu, nghe vậy hắn buông tay ra.
Nhưng không phải rút ra mà là từng chút hướng về phía trước nâng lên, vuốt làn da dưới nước, làm cho Lạc Ngu bất giác run rẩy.
Cậu vịn tay lên vách tường, tháo kính bơi xuống, đặt sang một bên.
Đầu choáng váng từng cơn, làm cho tay chân cậu không có sức.
Hơi thở ấm áp dán vào từ đằng sau, vây Lạc Ngu giữa vách tường và thân thể hắn.
Trì Mục cúi đầu khẽ ngửi mùi thơm pheromone: "Hôm nay à?"
Lạc Ngu phiền muộn: "Tôi không biết, lên trước, tôi không có sức."
Người sau lưng dán càng chặt.
Giọng Trì Mục hơi khàn: "Không sao, tôi đỡ cậu."
Vải quần bơi lúc chạm vào mềm mại, ở trong nước cũng như thế.
Ngón tay dường như sắp cứng đờ, cơ thể Lạc Ngu thoáng cứng ngắc.
Lạc Ngu: "Tôi không muốn ở trong này, đi lên!"
Cảm giác trong nước rất mất khống chế, thân thể vẫn đang nổi lơ lửng không có điểm tựa, rõ ràng gợn nước dập dờn giờ phút này lại như là chất lỏng không thể kháng cự đang ở trong trạng thái giằng co.
Theo thân thể lắc lư, gợn nước tầng tầng đập lên người, lại có người đỡ cậu làm chuyện xấu.
Trì Mục dùng chóp mũi cọ cọ tuyến thể Lạc Ngu, kéo mũ bơi của cậu ra để lên bờ.
Tóc đen rối tung, Lạc Ngu quay đầu, mắt lóe lên vẻ hung ác.
"Trì Mục!"
Quần bơi không nặng, nổi lên mặt nước.
Mặt nước lóe sáng dưới đèn, bị gió đêm thổi dập dờn.
Lạc Ngu bám chặt vách tường, ngón tay thon dài xinh đẹp, dưới ngọn đèn tỏa mùi thơm ngạt ngào.
Tay kia thì để lên trên, bám vào khe hở.