"Chuyện này là sao hả??? " Trịnh Hoàng Đông (ba của Phong Thanh) đập một sắp hình lên bàn, vẻ mặt giận dữ nhìn đứa con gái duy nhất của mình.
Phong Thanh mặt tái xanh. Không biết tại sao hôm nay ba cô lại kêu cô về nhà.
Trịnh Hoàng Đông ông thật hết cách. Ông cho nó sống tự lập rèn luyện bản thân không ngờ lại lòi ra cái chuyện đồng tính luyến ái rành rành như vậy.
"Con.. Con với cô ấy yêu nhau thì có những hành động này cũng có sao? " Phong Thanh cầm những tấm hình chụp cô với Ánh Nguyệt thân mật với nhau cãi lại.
"Con.. Ba không ngờ con lại hồ đồ như vậy... Ba biết con hay ăn chơi. Nam nữ đều được nhưng chưa từng quá mức ba còn mắt nhắm mắt mở nhưng lần này quá đà rồi" cơn giận của ông ấy cũng ngui bớt dù gì cũng là đứa con gái duy nhất trong gia đình ông rất thương Phong Thanh.
"Nhưng lần này con thật lòng. Con muốn đến với cô ấy" Phong Thanh phản bác quyết liệt hơn.
"Đủ rồi.. Ba không muốn nghe chuyện này. Con nên nhớ con còn vị hôn phu"
"Vị hôn phu thì sao kia chứ.. Bình thường các bậc cha mẹ kết thông gia vì lợi ích hai bên thôi sao? Trịnh gia và Vương gia kết thông chẳng phải là chuyện tốt"
"Phong Thanh con đừng ép ba. Ai cũng được nhưng giới tính là nam" ông càng bực tức, ông cho rằng hai đứa con gái làm sao mà có thể đến được với nhau.
"Ba.. Ba mà không cho con đi tự tử cho coi" cô biết ba cô rất thương cô nên còn chiêu này thôi.
"Con... Haizzz.. Thôi thì.. Con qua nước ngoài học đi. Nếu con có thể gầy dựng được sự nghiệp của riêng mình trong 3 năm ba sẽ suy nghĩ" ông biết nếu không nhượng bộ có lẽ Phong Thanh sẽ tự tử thật, thôi thì cách nhau 3 năm có lẽ đủ để con bé gặp được người mới. Với lại chưa chắc nó có thể gầy dựng chính sự nghiệp của mình trong ba năm.
"Được" cô kiên định. Cô sẽ làm được, có lẽ đây là nhượng bộ lớn nhất của ba cô rồi.
Lúc đó chắn chắc bọn cô sẽ không còn rào cảng nào.
_______
Ây da.. Hai chú này sắp phải xa nhau một thời gian.. Nhưng vì tình yêu bất diệt cái gì cũng có thể ha....