Cận Ngữ Ca mê man đã hai ngày, không biết là do rất mệt mỏi hay là cố ý trốn tránh, cô vẫn cứ ngủ không chịu tỉnh lại. Hiểu Kiều ban ngày thì chạy ra ngoài tìm kiếm, buổi tối thì về nhà. Tuy rằng Ngữ Ca đang ngủ, nhưng Hiểu Kiều vẫn thường xuyên ở bên cạnh chăm nom, nhìn dáng vẻ quen thuộc tuy đã tiều tụy nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như xưa, cô không có lý do gì mà không tiếp tục kiên trì, nhưng hi vọng ngày một xa vời hơn.
Lúc 9 giờ tối, Ngữ Ca tỉnh lại, từ từ ngồi dậy, dùng ngón ấn mạnh vào huyệt thái dương. Vừa ăn vài muỗng cơm, Hiểu Kiều vội vàng đi lên trông cô, vừa mới vào cửa thấy cô đã ngồi dậy, nhanh chóng bưng chén cháo đến, từ sau khi xảy ra chuyện Ngữ Ca vẫn chưa ăn trọn vẹn 1 bữa cơm, đôi khi chỉ ăn 1 ít, ăn hơn nửa sẽ ói ra hết.
Hiểu Kiều bưng cháo vào, đóng cửa, ngồi trên mép giường, kiềm chế nỗi nôn nóng, cố gắng không nghĩ về con, trước hết lo đút Ngữ Ca ăn 1 chút.
"Hiểu Kiều."
Ngữ Ca vẫn cúi thấp đầu, nhưng đột nhiên nói với giọng mũi đặc nghẹt.
"hả?" Kiều Hiểu Kiều đang cúi đầu khuấy tô cháo giương mắt nhìn cô, nhẹ nhàng trả lời, miễn cưỡng mỉm cười.
"Đừng tìm nữa."
Giọng nói trầm thấp bình tĩnh, nhưng đối với Kiều Hiểu Kiều không khác gì tiếng sấm nổ ngang tai, cô trợn to mắt, không tin vào những gì mình vừa nghe, nhìn chằm chằm Cận Ngữ Ca, nhẹ giọng hỏi thăm dò,
"Cái gì?"
"Đừng tìm nữa."
Ngữ Ca ngẩng đầu lên, cằm run run, thấm đầy nước mắt, nhưng lời nói đầy kiên quyết. Hiểu Kiều sửng sốt, không thể tưởng tượng Ngữ Ca lại có thể nói những lời này, há miệng thở dốc, vô ý thức hỏi,
"Tại sao?"
"Hiểu Kiều, " Cận Ngữ Ca nháy mắt 1 cái, nước mắt tuôn ào ào.,
"Có phải em đã sai? Có phải… chúng ta vốn không nên.. sinh con???"
Tuy ngập ngừng, nhưng Ngữ Ca vẫn nói ra hết ý trong lòng. Đồng tử Kiều Hiểu Kiều phóng đại, hô hấp dồn dập ngay lập tức, đặt chén cháo sang 1 bên, đứng lên bước ra khỏi giường. Vài lần mở miệng, nhưng cũng không biết nên nói gì, đi vài bước sang bên cạnh, quay người lại, siết chặt lòng bàn tay, cực lực áp chế cảm xúc muốn nổ tung,
"Ngữ Ca, " đôi mắt đỏ hoe, nuốt nước bọt để bản thân bình tĩnh,
"Xãy ra chuyện như vậy, ai cũng đều không muốn! Nhưng mà đã xảy ra, chúng ta phải đối mặt, phải cố gắng tìm cách bù đắp. Khởi Ngao đã mất tích, nhưng tôi biết không ai khó chịu hơn em, nhưng em không thể nói như vậy a..."
Hiểu Kiều tiến lên vài bước ngồi xổm bên giường, ngửa đầu nhìn Cận Ngữ Ca,
"Ai cũng có thể phủ định con, nhưng em thì không được em biết không? Em là mẹ của con, em là người đưa con đến thế giới này, nếu.. nếu ngay cả em cũng hối hận, ngay cả em cũng cảm thấy con không nên sinh ra, vậy thì Khởi Ngao, thật sự không còn lý do gì để tồn tại.. "
Giọng nói Hiểu Kiều run rẩy, cắn chặt hàm răng, kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống. Đứa nhỏ chưa đầy 3 tuổi, đã nhiều ngày không có tin tức gì, cô không phải không sốt ruột, không phải không sợ hãi. Đã mấy ngày liên tục vô cùng lo lắng và sợ hãi, cô cắn chặt răng, không để cho mình gục ngã trước người trước mặt, không để cho mình phát điên đến mức không khống chế được. Nhưng mà, những nỗ lực kiên trì chỉ vì 1 câu nói của Ngữ Ca, tựa như 1 vết cứa vào vết thương khiến máu chảy không ngừng.
Cận Ngữ Ca kinh ngạc, ánh mắt vô thần nhìn người trước mặt,
"Em không hối hận... Em không biết phải cảm kích ông trời bao nhiêu để có thể ban Khởi Ngao cho em. Nhưng mà, "
Cô ngẩng đầu, nhìn Hiểu Kiều, "Tại sao ông trời lại mang con bé đi?"
Hiểu Kiều nhíu mày, "Em đừng nói lung tung, chỉ là... Chỉ là tạm thời..."
"Không phải! Không phải!! Không phải tạm thời!! Khởi Ngao sẽ không bao giờ trở lại nữa!!"
Đột nhiên Cận Ngữ Ca không khống chế được cảm xúc của mình, cô gần như rống lên. Hiểu Kiều nhất thời kinh ngạc, cũng không biết nên làm thế nào cho đúng. Lộ Vi và Hoan Nhan đứng ngoài cửa trông chừng, nghe âm thanh to lớn không biết xảy ra chuyện gì, nhanh chóng mở cửa bước vào, ngồi trên giường, trấn an Cận Ngữ Ca.
"Em nói bậy bạ gì đó? Như thế nào sẽ không trở lại?! Nhiều người như vậy... Tất cả mọi người đều đang cố gắng, đều đang tìm con, nhất định sẽ tìm được... Nhất định sẽ..."
Hiểu Kiều lui dần dần khỏi giường, đứng ở một bên, lầu bầu, ánh mắt tràn ngập lo lắng.
Cận Ngữ Ca nước mắt chảy không ngừng, chiếc di động cô vẫn nắm chặt trong tay, đưa lên cho Hiểu Kiều xem, giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng, vẻ mặt đầy tuyệt vọng,,
"Hiểu Kiều... Khởi Ngao không còn nữa, Khởi Ngao của chúng ta đã không còn nữa!!"
Trên màn hình là ảnh chụp Cận Khởi Ngao. Đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn đen chì, đầu nghiêng sang 1 bên, nằm trên mặt đất không được sạch sẽ. Nhìn thoáng qua, không hề động đậy.
Hiểu Kiều giật phắt điện thoại, nhìn chằm chằm vào tấm hình. Hoan Nhan nghi hoặc đến gần, chỉ liếc mắt một cái, nhanh chóng bịt lấy miệng, nước mắt lập tức dâng lên. Cả người Hiểu Kiều đều bắt đầu run rẩy, thở dốc dồn dập, gần như không cầm nổi điện thoại trong tay. Cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn Cận Ngữ Ca đang run rẩy trong lòng Lộ Vi, 1 câu cũng không nói nên lời.
Hai ngày sau, vụ án bắt cóc ở Cận gia cũng được phá.
Hung thủ là người không ai ngờ đến, đó là bạn của người giúp việc ở Lý gia có giao tình với Cận gia. Cô gái đó gần bằng tuổi Tú Tú, vài lần theo bà chủ đến Cận gia chơi, kết bạn với Tú Tú. Thấy Cận gia đối đãi người giúp việc thật tốt, trong lòng muốn đến Cận gia làm việc. Lén lút tìm Tú Tú, xin cô nói giúp với Cận gia.
Tú Tú cũng biết chuyện này là không thể, tìm đại cái cớ là Cận Ngữ Ca không đồng ý, để qua loa từ chối. Cô hai Cận gia trong ngày thường vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và lạnh lùng, cô cảm thấy nói như vật đối phương sẽ biết khó mà lui. Ai ngờ cô gái giúp việc của Lý gia tuổi tuy còn nhỏ nhưng lòng dạ ác độc, ghi hận trong lòng, quyết tâm trả thù. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Cận Khởi Ngao mới có thể khiến Cận Ngữ Ca đau lòng đến chết, sau quá trình tìm hiểu biết được hành tung của đứa nhỏ và số điện thoại của Cận Ngữ Ca, xin phép nghỉ vài ngày ở Lý gia, do hiểu rõ mọi việc, nên sáng sớm trà trộn vào trường học, tìm thời cơ ẵm Khởi Ngao đi.
Trong trường học, rất nhiều mẹ hoặc bảo mẫu ôm đứa nhỏ, cô bé khôn khéo dùng mũ che khuất mặt Khởi Ngao, cho nên so với những đứa trẻ khác không có gì khác biệt, canh lúc tan học, trà trộn đi ra. Lúc đầu, chỉ muốn hù dọa Cận Ngữ Ca, nhưng Cận gia tập hợp lực lượng tìm kiếm làm cô vô cùng sợ hãi. Khởi Ngao xa mẹ khóc không ngừng, cô bé lại không có chỗ để đi, lại sợ phiền phức, nhẫn tâm bóp chết đứa nhỏ. Sau 1 lúc ngẫm nghĩ, chụp hình lại gửi Cận Ngữ Ca. Sau đó quấn đứa nhỏ trong 1 chiếc hộp, vất vào thùng rác.
Lý gia sống ở khu biệt thự sa hoa, mọi thứ đều tự động hóa. Rác thải cũng có xe chuyên trách xử lý, không phân biệt bao lớn bao nhỏ, hay bất cứ vật gì trong đó, đều thảy hết vào trong xe rác và mang đi xử lý..
Vụ án đã xảy ra nhiều ngày, người cũng đã bắt được, tội phạm cũng đã nhận tội nhưng mà hiện trường đã trống không không còn gì hết.
Lúc Hoắc Bân tường thuật lại vụ án cho Cận gia, là do Kiều Hiểu Kiều 1 mình điều tra ra tất cả, cô đang quỳ trong nhà vệ sinh, ói đến không biết trời trăng..
Người thân của Khởi Ngao, những người muốn dốc toàn lực tìm cô bé cũng không cầm được nước mắt chảy ràn rụa, mà Cận Ngữ Ca như chết lặng, không khóc khóc la lối, đờ đẫn ngồi yên, ánh mắt hoang mang nhìn vào khoảng không, tâm trí như sớm đã đi theo con..
Trước khi ra cửa, Hoắc Bân quay người lại, thở dài nói với Cận Trung,
"Tình huống là như vậy, vụ án xem như kết thúc. Đứa bé, cứ từ từ tìm.."
Hắn thật sự không đành lòng nói ra cái tàn khốc kết luận kia: Khởi Ngao quá nhỏ, thân thể yếu ớt căn bản là không chịu nỗi hành động bóp cổ. Mặc dù lúc ấy không phải là đòn trí mạng, nhưng bị nhét vào 1 chiếc hộp kín, trộn lẫn với rất nhiều loại rác, sẽ bị nghẹt thở thậm chí bị cuốn nát, không ai có thể phát hiện ra, khả năng còn sống sót là cực kỳ nhỏ. Đành phải chọn cách nói mơ hồ, dù ai cũng biết kết quả là gì nhưng chủ yếu để trấn an lòng người mà thôi.
Cảnh sát phái người đi trung tâm xử lý rác, Hiểu Kiều cũng muốn đi, nhưng bị Hoắc Bân ngăn cản. Cho dù tỉ lệ tìm được rất nhỏ, nhưng đến khi tìm được, kết quả như vậy thật sự quá mức tàn nhẫn, không phải ai cũng có thể chịu đựng. Hoắc Bân chỉ sợ đến lúc đó Hiểu Kiều sẽ không khống chế được bản thân, nên lấy lý do công tác không tiện, cản cô lại.
Bao nhiêu sức lực của Hiểu Kiều như trút ra hết, nếu như lúc trước còn có hi vọng để bám víu, bây giờ, cô như mất đi mục tiêu. Cô không dám ở nhà, sợ những ảo giác trước mắt luôn xuất hiện, sẽ nhìn thấy bóng dáng của phiên bản bé nhỏ của cô ở khắp nơi, đôi mắt đen láy, giọng đặc sữa khi cùng cô nói nói chuyện. Hơn 1 lần nhớ lại chuyện mấy tháng trước, Cận Ngữ Ca không ngừng gửi thư và bưu kiện, mỗi 1 sự biến hóa của cô bé đều được cô ghi nhớ vào đáy lòng. Đột nhiên bây giờ không có gì hết, cho dù cứng rắn chịu đựng như Kiều Hiểu Kiều, cũng không thể nào thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật này..
Cô bắt đầu lang thang bên ngoài, trong công viên, trong siêu thị, mơ màng không ý thức, khi không đi nổi sẽ tìm 1 chỗ ngồi nghỉ, ngơ ngác nhìn các bà mẹ dẫn đứa nhỏ sôi nổi vui vẻ đi qua trước mặt cô, đắng cay đến khóc cũng không khóc nổi. Khi chịu đựng không nổi, cô không biết phải làm gì, thế là lại tiếp tục tìm kiếm, coi như đứa bé bị thất lạc..
Cầm tấm hình Khởi Ngao, Hiểu Kiều ở trong sân bay và nhà ga, kiên nhẫn hỏi hết người này đến người khác. Phần lớn đều mờ mịt lắc đầu và đồng cảm, cũng 1 số người không kiên nhẫn thì xua đuổi, nhưng cô cũng không thèm để ý, xoay người hỏi người tiếp theo..
Buổi tối khi về nhà, cô cẩn thận chăm sóc cảm xúc Cận Ngữ Ca, làm bộ như không có việc gì, giống như những người khác trong Cận gia, không đề cập đến đứa nhỏ. Những đồ dùng thường ngày của Khởi Ngao đều đem cất đi, không muốn để Cận Ngữ Ca nhìn thấy, cô vẫn như cái xác không hồn, tuy rằng còn sống, nhưng cũng chỉ sống vô thần mà thôi.