Ban Mã Tuyến

Chương 60: Lại gần




Tin tức về tập đoàn Cận thị càng lúc càng hấp dẫn người đọc, tuy rằng 1 số ít là chuyện nội bộ gia tộc, không liên quan đến hoạt động kinh doanh, nhưng cũng thu hút sự quan tâm của công chúng không ít. Rất nhiều dạng tin tức thượng vàng hạ cám như trăm hoa đua nở, nhưng với người luôn luôn coi trọng danh dự như Cận Ân Thái, thì không thể nghi ngờ đó là sự kích thích rất lớn. 

Vì thế, lão gia tử bắt đầu vận dụng quan hệ của hắn. Đầu tiên là những người phụ trách truyền thông nổi tiếng được mời đi ôn lại chuyện cũ, sau đó, những tin tức liên quan đến Cận thị không còn xuất hiện nữa. Tiếp theo, 1 số tờ báo và tạp chí cùng truyền thông internet tham gia quá mức cũng rất nhanh bị cấm và xử phạt với rất nhiều lý do, mọi hoạt động dường như hoàn toàn kết thúc. Thời gian làm phai nhạt mọi thứ, chuyện tình của Cận Ngữ Ca và những lời đồn về Cận gia Khương gia bắt đầu từ từ không còn thu hút tầm mắt độc giả. 

Lúc này, thiên tai địch hoạ xuất hiện bất ngờ, cảm xúc phẫn nộ của mọi người tập trung vào quốc nạn, không ai còn quan tâm đến tin tức lá cải. Như một cơ duyên hảo hợp, tổ chức từ thiện những năm qua cũng thường tiếp xúc với các tập đoàn để vận động quyên góp, tập đoàn Cận thị cũng như trước đây quyên góp 1 số tiền khiến người ta đơ lưỡi. Vì thế, cuộc sống cá nhân bị chỉ trích không còn quan trọng, mặc kệ là Cận Ân Thái làm chủ hay Cận Ngữ Ca đứng đầu tập đoàn Cận thị, một lần nữa lại được dán nhãn vàng, doanh nghiệp từ thiện ái quốc. 

Việc kinh doanh tiếp theo của Cận thị vẫn hoạt động tốt, giai đoạn trước đó vì 1 ít tin đồn mà dao động, tuy nhiên, sự dao động đó không ảnh hưởng đến nền tảng. Trong kinh doanh lấy lợi ích làm trọng, không ai sẽ vì vấn đề cá nhân của người khác mà không kiếm tiền, huống chi thế giới bây giờ vận hành với nhịp độ nhanh. Cận Ngữ Ca một lần nữa quay trở về Cận thị nắm giữ mọi việc, dường nhue những gì xảy ra trước đó đều tan thành mây gió trong trận nổ kia, cô lại được vạn người hâm mộ dưới ánh hào quang lấp lánh - chủ nhân Cận thị. 

Nhưng mà, lần này trái tim Cận Ngữ Ca lại không đặt ở nơi này. 

Trong phòng làm việc, tổng giám đốc Cận thị, Cận Ngữ Ca khoanh tay, nhìn ra cửa sổ. 

Sau lưng cô, bộ phận an ninh được phái đi theo dõi Kiều Hiểu Kiều, vừa mới báo cáo tin tức với cô. 

Cục Công an thành phố xử phạt Kiều Hiểu Kiều, tại hiện trường vụ nổ có thái độ, hành vi chấp pháp bạo lực. Sau khi xử phạt, không biết là tạm thời cách chức hay là nghỉ dài hạn, Kiều Hiểu Kiều cũng không có xuất hiện ở cục Công an. Người của bộ phận an ninh đã thủ ở trước cửa nhà cô ấy vài ngày, phát hiện, cô ấy chỉ ra khỏi nhà mua đồ ăn, đi đến nhà sách, hoặc trở về nhà, không có hành động gì bất thường. 

Bây giờ, trong lòng Ngữ Ca hỗn tạp đau lòng, buồn bực và bất an, cô cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó. Kiều Hiểu Kiều không phải là người thích ở 1 chỗ, cô ấy không thích ở nhà, nhất định có chuyện gì đó làm cho cô ấy không muốn gặp ai. 

Thở dài, Ngữ Ca quay đầu lại, 

"Anh đi về trước đi, tiếp tục theo dõi vài ngày, xem có tình huống gì đặc biệt lập tức nói tôi biết, khi nào ngưng tôi sẽ báo cho các người." 

Người nọ tuân lệnh, mở cửa đi ra ngoài. 

Cận Ngữ Ca tiếp tục xuất thần trước cửa sổ. 

Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, quá nhiều chuyện, trước đó cô không có thời gian nghĩ tới, thì bây giờ không ngừng trỗi dậy. Nhân vật chính tất nhiên là Kiều Hiểu Kiều, nụ cười trong sáng của cô, cúi đầu im lặng không vui, mặt đỏ au khi tức giận, từng cảnh từng cảnh tái hiện trong đầu Cận Ngữ Ca. Khi nhận thức yêu thương thì bên miệng nhoẻn cười, trong 2 năm giằng co muốn nói lại thôi, cho đến lần đó tìm được đường sống trong chỗ chết, gương mặt tái nhợt dưới đèn neon, còn có lời chia tay nói ra khỏi miệng, ánh mắt đau thương. Rất nhiều chuyện đã trôi qua, dồn nén hồi tưởng, chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này. 

Ngữ Ca quay đầu lại, nhìn máy tính trên bàn làm việc, đi đến, ngồi xuống. Di chuyển con chuột, từ từ mở từng thư mục. 

Một chuỗi chữ cái làm tiêu đề của 1 video, Cận Ngữ Ca biết đây là cái gì, ngón tay vô thức trỏ xuống, rất nhanh, 1 cửa sổ xem video không lớn bắt đầu xuất hiện. 

Ngọn đèn mờ tối, hình ảnh có chút mơ hồ, xuất hiện hai người khỏa thân, lộn xộn, ngón tay thanh mảnh luồng những lọng tóc quăn màu nâu, từ từ thả lỏng rồi đột nhiên nắm thật chặc, làn da trắng trẻo phản chiếu nhàn nhạt dưới ánh đèn ngủ. Hình ảnh được quay từ đỉnh đầu xuống, cả thân thể như ẩn như hiện, cùng vai phải của Kiều Hiểu Kiều phập phồng theo quy luật. Hôn cằm của cô, lúc đẩy cô ngửa đầu, có thể nhìn thấy, đôi mắt cô nhắm lại, Hiểu Kiều vẫn đang nhìn vào khuôn mặt cô, trong đôi mắt đó, tràn đầy yêu ý triền miên, và thâm tình sâu sắc. 

Vài tiếng gõ cửa làm Cận Ngữ Ca lập tức hoàn hồn, bối rối đóng màn hình, trấn tĩnh, rồi mới kêu người ở ngoài đi vào. 

Tiểu Quan đã bắt đầu nghỉ, thư ký của Cận Ngữ Ca được thay bằng cô gái trẻ tuổi, làm việc rất theo quy tắc. Cầm 1 đống tài liệu trên tay, tìm Cận Ngữ Ca ký tên. Ngữ Ca cúi đầu xem tài liệu, hỏi cô, 

"Chút nữa lịch trình như thế nào?" 

"Chiều nay không có, buổi tối có tiệc." 

"Ừ." Cận Ngữ Ca gật đầu, "Tôi phải đi ra ngoài 1 lúc." 

"Cô muốn sắp xếp xe không?" 

"Không cần, tự tôi đi là được, cô cứ bận việc của mình đi." 

Tùy Hân đã sớm xuất viện về nhà, Cận Ngữ Ca thu xếp ngưòi giúp việc chăm sóc cô suốt ngày suốt đêm. Bây giờ, đã bình phục, có thể chống nạng ra đường. 

Khi Ngữ Ca đến, hiển nhiên làm cho Tùy Hân rất phấn khởi, dặn dò người giúp việc pha trà, cùng Ngữ Ca ngồi trên ghế sofa nói chuyện. Đây là lần thức hai Cận Ngữ Ca đến nơi này, cô vẫn cảm thấy có cảm giác vô cùng không quen thuộc, không biết là do tầng lầu quá thấp hay là cái gì, nói chung làm cho cô có chút áp lực. 

Cận Ngữ Ca nhìn chân của Tùy Hân, 

"Thoạt nhìn tốt hơn nhiều." 

"um, bác sĩ cũng nói tiến triển rất tốt, xương cốt đều bắt đầu hồi phục." 

Ngữ Ca nghe xong rất lạnh nhạt cười cười, xem như an ủi. Sau đó nói thẳng mục đích, 

"Hôm nay, tôi đến đây là muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra lúc phát nổ ở nhà tôi hôm đó." 

Vẻ tươi cười trên mặt Tùy Hân cương lên một chút, thần sắc rất nhanh trở nên buồn bã, 

"Tại sao tới hỏi tôi? Không phải, cô nên..." 

"Cảm xúc Hiểu Kiều rất tệ, tôi không muốn ép buộc cô ấy, cho nên, muốn hỏi cô cụ thể chuyện hôm đó." 

Tùy Hân ngẩn người, lời Cận Ngữ Ca 1 chút thân thiện cũng không có, có chăng nữa cũng là nghiêng 1 một phía, hiển nhiên Kiều Hiểu Kiều là sở hữu của cô. 

Tùy Hân cúi đầu cười cười, "Ngữ Ca, tôi ở nhà đến phát lười, cô với tôi ra ngoài một chút được không?" 

Cận Ngữ Ca thấy cô đổi đề tài cũng không hờn giận, "Chân của cô như vậy, sao có thể...?" 

"Tôi có nạng a!" Tùy Hân ngưỡng mặt lên cười, ánh mặt trời dừng trên vầng trán trơn bóng của cô, làm nổi lên những sợi lông tơ nhỏ. 

Thấy Ngữ Ca nhíu mày, cô nhanh chóng bổ sung, "Tôi có hứng thú với những chiếc bánh chocolate ở tiệm ăn đối diện công ty cô, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện được không?" 

Ngữ Ca im lặng. Cô không phải không biết Tùy Hân muốn làm gì, từ sau khi quen cô, người phóng viên này đã phát hiện ra con đường tắt để đạt được danh lợi. Nhưng, Cận Ngữ Ca nhìn ánh mắt của cô càng muốn biết thêm thông tin từ chính miệng cô. 

"Được." 

Mặt không chút thay đổi đồng ý, trên trán Cận Ngữ Ca ẩn hiện dòng gân xanh. 

Cận Ngữ Ca dừng xe trước cửa quán cafe, vòng qua xe, Tùy Hân mở cửa xe, giơ nạng ra, khó khăn chống nạn bước ra ngoài. Ngữ Ca đưa tay giúp cô, giữ vững cơ thể cô đề phòng ngã xuống. Tùy Hân dựa thế nắm cánh tay Ngữ Ca, một chân nhảy nhảy, lảo đảo dựa cô để đứng vững. 

Cận Ngữ Ca vỗ vỗ tay cô đang đặt ở cánh tay của mình, ý bảo cô buông ra, "Tôi đi đậu xe." 

"Được." Tùy Hân chống nạn đứng vững, cười tủm tỉm đáp ứng. 

Ngữ Ca mỉm cười, xoay người ngẩng đầu, ở con đường đối diện, một người đang đứng ở cột đen giao thông, rất xa đang nhìn cô. 

Mặc áo thể thao liền nón, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo mắt kính mát màu đen, cơ bản là nhìn không ra hình dạng. Ngữ Ca lại liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là Kiều Hiểu Kiều. 

Cách một ngã tư, nhìn không rõ biểu cảm của cô, nhưng lại làm cho Cận Ngữ Ca cảm thấy cô đơn đau đớn mãnh liệt hơn, Kiều Hiểu Kiều cả người đều lộ vẻ xa cách, điều này làm cho Cận Ngữ Ca dừng động tác, cảm thấy tim như bị cắt một nhát. 

Hai người đứng rất xa, cách rất nhiều người và dòng xe. Tiếng còi xe ding ding quấy rối tâm trí con người, cơ hồ nghĩ không ra tiếp theo nên làm gì. Cận Ngữ Ca thấy, Kiều Hiểu Kiều từ từ cúi đầu. 

Trước đây, khi 2 người cãi nhau, lúc Kiều Hiểu Kiều không thể không khuất phục, sẽ mang theo vẻ mặt ủ dột cúi đầu. Cận Ngữ Ca rất không thích hành động này của cô, nhưng so với với lúc Kiều Hiểu Kiều ồn ào ầm ĩ càng khiến cô chịu không nổi. 

Một chiếc xe buýt quảng cáo màu đỏ từ từ băng qua ngã tư đường, chắn mất tầm nhìn của họ. Ngữ Ca bắt đầu vội vàng, vô cùng lo lắng nhìn. Đợi cho xe đi qua, dưới cột đèn giao thông, trống không. 

Bước nhanh hai bước, dừng lại, ánh mắt Cận Ngữ Ca tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy bóng người, dường như trong nháy mắt, Kiều Hiểu Kiều biết mất trước mắt cô. 

Tùy Hân không nhận ra Hiểu Kiều, thấy Ngữ Ca sững sờ, ngạc nhiên hỏi cô, 

"Ngữ Ca, làm sao vậy?" 

Cận Ngữ Ca cố gắng phục hồi cảm xúc, quay đầu lại miễn cưỡng cười cười, "Không có việc gì." 

Nói xong ngồi vào xe chạy kiếm chỗ đậu, rồi đỡ Tùy Hân đi vào quán cà phê.