Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 95: C95: Cô con gái phởn phơ vs người cha già âu sầu




Hồ Lại ngoài miệng cợt nhả song hành động lại đúng mực, không chòng ghẹo thêm. Giống như Giang Ngữ Minh đã nói, mẹ cậu ta không chống lại được cám dỗ. Hồ Lại lo trong lòng Thẩm Chứng Ảnh vẫn tồn đọng nhiều băn khoăn, ai cũng còn những nỗi sợ riêng thì e không thể có một đêm ân ái như ý. Giả sử xảy ra sự cố trong lần đầu là điều vô cùng đáng tiếc, hơn nữa lỡ đâu lại gặp chuyện từ trên trời rơi xuống, trở tay không kịp. Theo những gì Hồ Lại đọc được trong các tài liệu nghiên cứu khoa học phổ biến, lần đầu của một cặp đôi nên diễn ra ở một nơi riêng tư và an toàn. Vậy nên khi Thẩm Chứng Ảnh bảo kiềm chế, Hồ Lại liền nghe theo. Dù gì cả hai cũng không phải loại người dễ bị dục vọng điều khiển, mà cần phải có đủ chất xúc tác để thăng hoa.

Chỉ trao những nụ hôn thôi cũng được.

Cứ mỗi lần ánh mắt đôi môi miên man tan vào, trái tim lại xốn xang theo, từng dòng điện chạy dưới da như muốn nói sức hấp dẫn và tình yêu dành cho nhau thật mới mẻ, chân thật và nồng nàn biết mấy.

Tay ấp má kề, da dán vào da, từng đó gần như đã thỏa mãn nhu cầu được yêu thương của Thẩm Chứng Ảnh, ngay cả khi không đi đến bước cuối cùng. Hồ Lại ôm cô vào lòng giống như đang ôm một con vật bé bỏng. Thẩm Chứng Ảnh không thấy bức bối vì mắc kẹt giữa những nhu cầu sinh lý chưa được giải quyết mà trái lại còn cảm thấy thỏa mãn khi được vỗ về và an toàn như được bao bọc trong tổ ấm.

Độc thân nhiều năm, là một người trưởng thành có nhu cầu sinh lý giống như mọi người bình thường khác, Thẩm Chứng Ảnh từng có ý định tự mình giải quyết. Song thời gian đầu cô không tài nào thôi miên bản thân. Mỗi khi nhắm mắt và tưởng tượng đang gần gũi với ai, hình ảnh mẹ nghiêm khắc dạy dỗ học sinh đều nhảy ra cắt ngang dòng suy nghĩ.

Thẩm Chứng Ảnh tự giễu mình tu khổ hạnh cho mình xem.

Sau này áp lực cuộc sống đè nặng, dần dà Thẩm Chứng Ảnh không nghĩ tới và để vấn đề đó trôi vào quên lãng, mãi đến khi sức hấp dẫn của Hồ Lại đánh thức cô.

Thẩm Chứng Ảnh luôn mong có một vòng tay chờ đón và chấp nhận mọi khía cạnh của bản thân, không trách móc, không gây áp lực, cũng như trao cho mình sự thoải mái, ủng hộ và cảm giác ấm áp. Khi gần như đã từ bỏ hy vọng, Thẩm Chứng Ảnh không thể ngờ mình lại nhận được tất cả những gì mình từng mong mỏi và còn hơn cả thế từ người con gái này.

"Hồ Lai Lai." Thẩm Chứng Ảnh nhìn Hồ Lại, thở đều.

"Hưm." Hồ Lại hay ngủ sớm, ôm hôn một lúc liền bắt đầu gà gật. Đang ôm Thẩm Chứng Ảnh thiu thiu ngủ thì nghe tên mình, Hồ Lại bèn hôn lên trán người đối diện để trả lời.

"Chị sẽ không để vuột mất em nữa đâu."

Hồ Lại nhướng mày, khẽ mỉm cười. "Vậy giữ em thật chặt, đừng buông tay."

Hai người nằm sát vào nhau đầy ngọt ngào và thỏa mãn. Duy chỉ có người cha thân yêu của Hồ Lại – Hồ Dược – là trằn trọc mãi không ngủ được.


Lúc sáng khi xe chạy được nửa đường, Hồ Dược mới sực nhớ phải báo Tạ Nhã Nhiên đừng giao rượu qua nhưng không kịp, ông chỉ biết rầu rĩ đấm ngực giậm chân. Một lúc sau Hồ Dược cũng chợt nhớ ra, hai cô bạn ngồi nhâm nhi với nhau vài chén không sao, có điều con gái ông đang ở cùng một tên già cộng thêm con trai của gã. Chết toi! Đây không phải đưa dao cho hung thủ sao!

Con gái ông mới tí tuổi đầu đã phải làm mẹ kế, thử hỏi làm sao Hồ Dược ngủ cho được.

Đôi lúc cách nói chuyện của Hồ Lại hơi gai góc, khá giống với Hồ Dược. Cha cô thấy tính con gái như vậy kiểu gì cũng ghét mấy ông già chậm chạp, nếu vậy quen trai trẻ có vẻ hợp hơn nhỉ...

Thôi thôi thôi, nghĩ đi đâu vậy! Lạy hồn!

Giời ạ, rốt cuộc thầy Thẩm là ai! Hồ Dược luôn có cảm giác từng nghe tên này ở đâu. Mau mau nhớ lại xem!

"Ông làm gì vậy?" Vương Phương Viên sắp vào giấc thì bị chồng đánh thức nên cau có ra mặt. "Chưa tan hết caffein trong người hử? Tôi đã bảo ông đô yếu thì uống ít thôi, cứ phải nốc cho lắm vào. Không ngủ thì đi ra chỗ khác. Đừng làm phiền tôi. Đi mau."

"Bà này, nhà ta có quen người nào tên là thầy Thẩm không nhỉ?"

"Bán thực phẩm chức năng à?" Vương Phương Viên thuận miệng hỏi.

"Chắc không phải đâu."

"Hay là bên bảo hiểm?"

"Không. Bảo hiểm họ Chu."

"Thế chắc là đội trưởng bảo vệ khu này?"

"Bà cứ tào lao."


"Phiền chết đi được, làm sao tôi biết." Vương Phương Viên gắt, "Thời buổi này ai chả là thầy là cô, từ bảo vệ tới mấy ả đóng phim người lớn đều gắn thêm mác đấy. Tôi biết đâu được mà lần. Đêm hôm ông không lo ngủ còn nằm đó nhớ thầy bà nào. À, hay là người ông quen trong club, KTV?"

"Lại nói linh tinh đi. Tôi không bao giờ đặt chân tới mấy chỗ đó."

"Ừ, vậy là ông thấy trên phim con heo. Cẩn thận coi chừng bị túm, cả thiên hạ biết ông vượt tường lửa xem phim đen." Vương Phương Viên lắc đầu như thể chồng mình hết thuốc chữa, nghiêng sang bên khác tìm giấc ngủ.

Với phương châm cái gì cũng phải rõ ràng, Hồ Dược một mực phân trần, "Không hề, tôi không như vậy bao giờ, bà đừng nói lung tung."

"Rồi rồi, ông không có." Vương Phương Viên vói tay qua vỗ vỗ chồng. "Ngủ đi, thức khuya thành ông già hói đầu là tôi đi tìm trai tơ đấy, nói cho mà biết."

Biết ngay mà, biết ngay mà.

Hồ Dược tức xì khói nằm xuống.

Mẹ nào con nấy, sức già này địch không lại trai trẻ ngoài kia.

Về phần thằng nhóc sáng nay... Cậu này nom cũng được, không phải kiểu chỉ được cái mã ngoài. Nếu đúng là con trai bạn như lời Hồ Lại nói, Hồ Dược vẫn đứng ngồi không yên.

Hôm sau Hồ Dược vẫn canh cánh mãi trong lòng, ông mở hộp danh thiếp và danh bạ WeChat kiểm tra từng cái một.

Có người họ Thẩm, có người là thầy giáo, ấy vậy lại không có thầy Thẩm nào. Nhưng ông dám chắc mình đã từng nghe ai nhắc về "thầy Thẩm".

Hay là cứ hỏi thẳng Hồ Lại?


Con oắt con này chơi chiêu bóng gió để phím cho gia đình hay nó đang cặp kè với một người mà cha mẹ phản đối nhưng lại giấu tiệt danh tính, khiến ông lo điên lên, suốt đêm trằn trọc, còn suýt buộc miệng nói cho bà xã hay tới mấy lần. Hồ Dược muốn bàn bạc với vợ song lại sợ Vương Phương Viên mất bình tĩnh, gọi con về hỏi tội. Từ hôm đi xem mắt về, con bé này càng ngày càng "húng chó" y hệt mẹ, bây giờ mà hai mẹ con hục hặc thì hỏng bét. Liệu nó có im im rồi làm một cú hết hồn, lén đi đăng kí kết hôn hay tự dưng vác bầu về không hở trời. Hồi trước nói ly dị là ly dị, giờ thì có mà mơ. Bình tĩnh nào, bình tĩnh không nghĩ lung tung nữa, kẻo hối hận không kịp.

Phải giấu bà ấy!

Lâm Phương Cầm thấy Hồ Dược cứ đi tới đi lui trong văn phòng, miệng thì lẩm bẩm nên cho rằng sếp đang gặp vấn đề gì. Thân là trợ lý, xét theo phương diện nào cũng nên hỏi thăm một câu.

Tự dưng có người gãi trúng chỗ ngứa, Hồ Dược không trình bày rõ đầu đuôi mà chỉ hỏi bâng quơ một câu: "Cô có từng nghe thầy giáo nào họ Thẩm không?"

Họ Thẩm, làm nghề thầy giáo sao?

"Không ạ, tôi không biết. Ai vậy? Hay là người nổi tiếng trên mạng? Bây giờ trên mạng nhiều quá, lên mau mà xuống cũng mau. Sếp muốn triển khai bán hàng qua kênh livestream sao?" Lâm Phương Cầm nghĩ ngay đến vấn đề doanh số, bây giờ livestream bán hàng rất phổ biến, công ty của mình cũng có thể thử để theo kịp xu hướng. "Tôi có theo dõi một số blogger, cách họ nói chuyện giống như bạn thân hay chị em lâu năm vậy, khá là thú vị. Ngoài ra sếp cũng có thể cân nhắc mời một số chuyên gia tư vấn tình dục hoặc phổ cập giáo dục giới tính. Hay sếp hỏi Lai Lai xem hiện nay những kênh nào được các cô gái trẻ chú ý rồi chọn vài cái tên nổi bật."

Nghe xong, đầu Hồ Dược lùng bùng, ông xua xua tay: "Việc này để bộ phận marketing cân nhắc. Nghiên cứu là công việc của họ."

Nhắc đến Hồ Lại, Lâm Phương Cầm sực nhớ, "Đồ đạc sếp đưa cho Lai Lai thế nào rồi, con bé có khỏe không? Bị nhốt liền tù tì từng đó ngày, lại còn ở nhà người khác, chắc con bé chán ốm mất thôi."

Hồ Dược cười khà. Ông thấy thư ký của mình khá là tinh ý, ít nhất cũng biết làm đẹp lòng sếp.

"Sếp đúng là cưng con gái không còn lời nào để bàn, cả máy làm sandwich cũng mang qua."

"Con bé kể với cô à?"

"Trên bảng tin ạ. Con bé đăng bài nói rằng cha mình là người cha tốt nhất vũ trụ."

"Úi, tôi đi xem phát." Sáng giờ cứ chúi đầu lo vụ thầy Thẩm, quên khuấy việc vào trang cá nhân con gái ba lần một ngày như thường lệ.

"Con bé cũng xúi quẩy, chậm vài phút đã dính cách ly." Lâm Phương Cầm chợt nhớ thời sự có nhắc tên khu tập thể, rất nhiều hộ trong đó là giảng viên và nhân viên Đại học H. "Tôi có một người bạn học cũ hiện đang dạy tại Đại học H, chắc cô ấy cũng sống ở khu ấy. Để một lát tôi thử hỏi xem bạn tôi có phải cách ly không."


"Ngày xưa học chung với cô à, thân không? Nếu thiếu gì thì nhắn, hôm nào mang đồ cho Lai Lai tiện đường tôi cầm sang luôn cho." Hồ Dược không nghĩ ngợi nhiều, xem như giúp được thì giúp.

"Bọn tôi không gặp bao nhiêu năm rồi ạ. À, Lai Lai cũng biết cô ấy đấy. Tôi tình cờ gặp hai người họ lúc đi công việc gần chỗ làm của Lai Lai, nhìn cả hai khá thân nhau. Lai Lai cũng hỏi thăm về bạn tôi vài lần."

Hồ Dược như bừng tỉnh: "Nam hay nữ?"

"Nữ, à, cô ấy họ Thẩm, hiện đang là giáo sư."

"Giáo sư Thẩm?!"

"Vâng! Lai Lai luôn gọi cô ấy như vậy." Lâm Phương Cầm chỉ biết Hồ Lại và Thẩm Chứng Ảnh có mặt trong cùng một dự án và có quan hệ tốt, ngoài ra mỗi lần thấy cô Hồ Lại lại hỏi thăm những chuyện hồi xửa xưa của Thẩm Chứng Ảnh, khiến Lâm Phương Cầm phải vắt óc để nhớ.

Nghe xong, Hồ Dược gật gù, thảo nào cứ ngờ ngợ là vì Lâm Phương Cầm lẫn Hồ Lại từng nhắc tới. Biết "thầy Thẩm" hoá ra là một phụ nữ trạc bốn mươi, Hồ Dược bỏ gánh lo hơn phân nửa, ung dung nhấp ngụm trà. Tuy vậy, là một người theo chủ nghĩa 'đừng ngại đưa ra giả thuyết táo bạo nhưng phải kiểm chứng cẩn thận', ông làm ra vẻ không mấy quan tâm, hỏi: "Bằng tuổi cô chắc tầm này giáo sư Thẩm phải lập gia đình và có con rồi nhỉ?"

"Vâng." Lâm Phương Cầm ngẫm nghĩ một lúc. "Tôi nhớ cô ấy đã ly dị, có một đứa con trai đang theo học Đại học H. Nhìn mẹ thì có thể mạnh dạn đoán mặt mũi thằng bé cũng sáng sủa đấy ạ."

Bấy giờ Hồ Dược mới thở phào nhẹ nhõm. "Chậc, cũng tại con bé Lai Lai nói cái gì mà sẽ ở chung vui vẻ với giáo viên Thẩm, làm tôi cứ tưởng ông già nào. Lo bò trắng răng, lo bò trắng răng rồi."

"Ông Hồ à, ông quá nặng lòng chuyện con cái. Lai Lai lớn rồi, ông còn muốn kiểm soát con bé quen ai cưới ai sao." Lâm Phương Cầm chân thành khuyên. Cậu nào đụng phải ông cha cưng con như mạng sống giống Hồ Dược kể cũng đau đầu thật, không có chuyện gì ông ấy cũng đào ba tấc đất cho ra chuyện mà lèm bèm.

"Nào có nào có, gái lớn ai chẳng tới lúc phải rời cánh cha mẹ. Do tôi lo hão thôi." Hồ Dược cười khà khà.

Thế là ổn rồi, ổn rồi, không cần ông cuống lên nữa.

Giáo sư Thẩm bằng tuổi Lâm Phương Cầm, so với Hồ Lại chắc sẽ giống như một người dì. Cho dù Hồ Lại có thích con gái, cũng sẽ không thích các dì. Lâm Phương Cầm bình thường giữ dáng chăm da cẩn thận, trông trẻ hơn bạn cùng lứa còn không giấu được dấu vết tuổi tác. Người nọ là giảng viên đại học, nhà chỉ có hai mẹ con, theo suy nghĩ của Hồ Dược âu sẽ bảo thủ và nghiêm nghị. Chưa kể nếu vòng tròn giao thiệp nhỏ, chỉ biết mỗi con thì dám chắc đối xử với các cô gái trẻ rất khắt khe. Hồ Dược từng gặp rất nhiều phụ nữ như vậy, con gái cưng của ông ghét nhất kiểu người này.

"Mà này, giáo sư Thẩm uống cà phê không để lần sau tôi mang máy pha sang? Tôi thấy hình Lai Lai đăng lên toàn là loại hòa tan, gái rượu của tôi không quen uống đâu. Phương Cầm, cô giúp tôi lựa máy đi, thêm cả mấy túi cà phê hạt nữa."

Tới đây Lâm Phương Cầm cũng hạn hán lời.