Ba người cùng rinh ba thùng đồ to nặng mà cha Hồ Lại gửi để vào chỗ thích hợp, sắp xếp chúng gọn gàng.
Đúng ra Thẩm Chứng Ảnh thấy Du Tử Toàn là khách thì không cần nhúng tay, muốn cho cô bé nghỉ ngơi. Nhưng nghĩ lại, có lẽ tối qua Du Tử Toàn bị gia đình mắng vì dính cách ly bên nhà người khác, hôm nay cũng không thấy nhắc gì đến việc cha mẹ gửi quần áo sang mà lại lên mạng đặt.
Cha Hồ Lại khua chiêng gióng trống, gửi cơ man là thứ sang, trái ngược hẳn nhà Du Tử Toàn, cho dù trong dạ không muốn so sánh cũng sẽ so sánh, bây giờ nếu bảo con bé ngồi chơi làm khách, nó sẽ càng khó xử. Ngược lại, để Du Tử Toàn làm một số việc vặt trong khả năng sẽ khiến con bé thoải mái hơn.
Nói đi cũng phải nói lại, tính cách phô trương của Hồ Lại có lẽ hơn phân nửa là do cha, hoàn toàn không chừa đường sống cho ai, chắc chắn từ nhỏ đã bị nhiều người ngấm ngầm để bụng.
Xử lý xong đống đồ ăn, nhưng lò nướng cũng là một vấn đề, Giang Ngữ Minh bảo Du Tử Toàn nghỉ tay ra phòng khách xem ti vi, để mình và mẹ nghiên cứu xem nên để ở đâu cho vừa thuận tay vừa không choán chỗ.
Loay hoay một hồi bở hơi tai, Du Tử Toàn cũng cảm thấy thoải mái hơn, thấy ba người chen chúc trong bếp đúng là hơi chật nên ngoan ngoãn nghe lời người yêu.
Giang Ngữ Minh thấy Du Tử Toàn yên vị trên sofa bèn quay sang thầm thì với mẹ: "Mẹ, con nhỏ đó đích thị là con gái rượu, mẹ gặm cỏ non thế này hơi nguy hiểm."
"Thôi ngay chưa, chỉ một cái lò mà đã mua đứt anh rồi à, bắt đầu thấy mẹ anh già chứ gì?"
"Mẹ không biết đâu, cha Hồ Lại vừa thấy con đã trợn xanh mắt, chỉ ước có thể hỏi thăm thân mật tổ tiên mười tám đời nhà mình. Hồ Lại cố tình giới thiệu với ông rằng con là con trai của bạn cô ta, biểu cảm của bác trai lúc đó, ha ha ha, đặc sắc vô cùng, ba ngày chưa quên được."
"Tranh thủ cười đi, sau này anh gặp phụ huynh Du Tử Toàn cũng thế thôi. Nhà có mỗi cô con gái, khó mà không cân nhắc trước sau." Thẩm Chứng Ảnh đau đầu, không muốn nói chuyện tiếp, giả vờ loay hoay đặt lò nướng, mặc kệ ông con đứng đó cười mẹ nhăn nhở.
Gặp cha mẹ Du Tử Toàn, Giang Ngữ Minh bất giác nhíu mày, như thể quan hệ của cả hai còn chưa đến mức gặp gỡ gia đình đối phương. Tất cả những lần Du Tử Toàn gặp Thẩm Chứng Ảnh đều là tình cờ, lần này cũng vậy, nếu không do cách ly, Giang Ngữ Minh cũng chưa có ý định để người yêu chính thức ra mắt mẹ. Tình cờ chạm mặt phụ huynh lúc đến nhà chơi và đến nhà để gặp phụ huynh là hai khái niệm hoàn toàn khác.
Giang Ngữ Minh gãi gãi đầu, nói: "Mấy chuyện xa xôi này từ từ nói. Mẹ muốn làm mẹ chồng sớm vậy sao?"
Nhắc đến từ "mẹ chồng" sẽ nhớ đến từ "bà nội" của Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh không muốn thứ nào lởn vởn trong đầu mình hết. "Cái này là do anh quyết định. Đừng có ăn hiếp con gái nhà người ta.". Đọc t𝗿𝓾𝘆ệ𝗇 ha𝘆, t𝗿𝓾𝘆 cập 𝗇ga𝘆 # T𝗿𝑼m t𝗿𝓾𝘆ệ𝗇.V𝖭 #
"Mẹ yên tâm, chỉ có con gái ăn hiếp con thôi."
Thẩm Chứng Ảnh lắc đầu, nuốt không trôi bộ dạng đắc ý của anh chàng.
"Hồ Lại có vẻ rất nghiêm túc và quan tâm đến mẹ."
"Đúng vậy, mẹ đã nói với con rằng em ấy rất tốt, những rắc rối trước đây đều do mẹ mà ra." Mặc dù bàn về bạn gái với con trai thật kỳ quặc, Thẩm Chứng Ảnh vẫn chịu được cảm giác ngại ngùng và xấu hổ để khẳng định.
"Vậy quan hệ của cả hai bây giờ là gì? Hình như hôm qua mẹ bảo cả hai vẫn chưa làm lành?"
"Sao anh cứ thích lo chuyện bao đồng thế nhỉ?"
"Hợp lý mà mẹ, đâu phải việc cỏn con, vấn đề quan trọng như vậy không lo cho mẹ thì lo cho ai."
"Anh dở hơi thật đấy." Thẩm Chứng Ảnh trừng Giang Ngữ Minh, cũng không biết tật tọc mạch này di truyền từ ai.
Giang Ngữ Minh chọt chọt cánh tay Thẩm Chứng Ảnh, "Mẹ ~~"
Thẩm Chứng Ảnh tặc lưỡi: "Phiền chết đi được."
"Thế mẹ mau trả lời đi, rồi con không làm phiền nữa. Em thưa cô, em có một thắc mắc, giáo sư Thẩm giải thích và hướng dẫn cho em đi ạ."
Xem ra không trả lời không được, Thẩm Chứng Ảnh đành phải nói: "Thì là, bạn gái."
Giang Ngữ Minh bật cười.
"Cười cái gì mà cười." Biết ngay thằng nhóc này không có ý tốt, mẹ không muốn kể còn nằng nặc hỏi, hỏi xong thì cười, có gì hay ho mà cười.
"Ấy ấy, mẹ đừng nóng. Cùng một câu nhưng mẹ nói nghe cứ buồn cười kiểu gì, còn Hồ Lại lại rất hùng hồn, người này người nọ khác biệt quá lớn."
Hai mẹ con rầm rì trong bếp, Du Tử Toàn tò mò liếc trộm, thầm nhủ quan hệ giữa Giang Ngữ Minh và mẹ tốt thật, tuyệt đối không được chen ngang.
Hồ Lại thì khác, vừa mở cửa phòng Thẩm Chứng Ảnh bước ra sau khi gửi tin nhắn chấn động cho cha, nghe Giang Ngữ Minh cười sằng sặc như ếch bị bệnh ngoài da liền thò đầu vào bếp, "Giáo sư Thẩm, vali để đâu rồi?"
"Chị để tạm ngoài ban công. Lúc nào em về thì cầm theo."
"Chậc, em vừa tới chị đã muốn em về. Hai hôm nữa cha em gửi thêm đồ sang rồi nhờ ông cầm về luôn vậy."
"Cái gì, cha em còn muốn gửi nữa sao, làm sao ăn hết."
"Đến lúc đó lại tính, biết đâu ngán muốn đổi món thì sao."
"Ồ? Hóa em dễ ngán thế à?"
"Đâu đâu, đồ ăn thì dễ ngán, chứ người thì không."
Trước mặt Giang Ngữ Minh, đôi bạn gái trình diễn một màn ve vãn không nể nang ai.
Lúc này Giang Ngữ Minh mới phát hiện, không chỉ đôi mắt Hồ Lại sáng lên khi thấy mẹ, mà cả người mẹ khi thấy Hồ Lại cũng thả lỏng, trong mắt hấp háy niềm vui, thậm chí ánh mắt cũng rất dịu dàng. Đây là một khía cạnh mà trước đây Giang Ngữ Minh chưa từng biết đến.
Mẫu bạn gái như vậy dễ khiến người khác cảm thấy tủi thân, mặc dù người yêu ngay bên cạnh, Giang Ngữ Minh vẫn thấy chua loét.
Nếu bảo tình cảm bao gồm nhiều cấp bậc thì quả thật cậu ta và Du Tử Toàn chưa tới mức độ này. Ở cạnh sẽ vui vẻ, tách ra sẽ nhớ nhau, nhưng không phải niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng. Việc này không liên quan đến giới tính, mà liên quan đến tình cảm giữa đôi bên, không biết mẹ và Hồ Lại đã trải qua những gì để thấu hiểu nhau như vậy.
Thấu hiểu đến độ Giang Ngữ Minh tự ý thức được bản thân là bóng đèn.
"Mẹ, mẹ thấy con nên đăng ký làm tình nguyện viên không?"
Nên không, đương nhiên là không nên.
Mẹ ruột còn chưa tỏ thái độ gì, "mẹ kế" đã có lời đôi lời muốn nói, Giang Ngữ Minh biết không thể bắt Hồ Lại im, vì đằng nào mẹ cũng để Hồ Lại phát biểu ý kiến, vì thế cậu ta nhẹ nhàng hỏi: "Cô định phản đối?"
"Phải." Hồ Lại thẳng thắn đáp.
Chưa cần Hồ Lại phản đối, Du Tử Toàn cũng chung ý kiến, không hiểu sao Giang Ngữ Minh lại không hỏi người yêu.
Chẳng qua đã hỏi thì Hồ Lại sẽ trả lời, "Góp sức cho cộng đồng thì tốt, nhưng phải lo gia đình mình chu toàn trước đã, cậu thấy đúng không. Nói gì thì nói, vì cậu nên Du Tử Toàn mới bị vướng cách ly, cậu đi rồi cô ấy chỉ còn một mình, hiển nhiên sẽ khó xử, tuy chúng tôi có gặp vài lần nhưng không gọi là thân, dĩ nhiên cô ấy mong có cậu trong nhà. Cậu ra ngoài giúp xã hội thì cậu vui đấy, nhưng bạn gái cậu ở nhà lúc nào cũng như ngồi trên đống lửa. Hơn nữa cậu đừng quên, cậu đã hứa trước mặt cha tôi rằng sẽ lo việc nấu nướng."
"Tôi hứa khi nào... Fuck!" Bấy giờ Giang Ngữ Minh mới sực nhớ, mình không những đồng ý, còn vỗ ngực khoe khoang nấu ăn ngon, cơm nước chỉ là chuyện nhỏ.
Con nhỏ này sớm đã gài bẫy mình!
"Ở đời quan trọng nhất là chữ tín. Cậu vui vì giúp được người khác, còn ba người bọn tôi, ai lo việc bếp núc đây? Mẹ hay bạn gái cậu? Thế thì ngày nào cũng chỉ có thể ăn mì gói thôi. Với cả cậu phải thử lò nướng trước khi lấy, không dùng làm sao biết hợp hay không, thích hay không. Tôi nói đúng chứ, Giang Ngữ Minh?"
Mặc dù Thẩm Chứng Ảnh thấy để con trai đứng bếp là ý kiến hay, thằng bé vốn có tài nấu nướng, nhưng với tư cách là một người mẹ thì để Giang Ngữ Minh phải cáng đáng tận hai tuần liền thì e không hay lắm, vì thế cô Thẩm rụt rè nói: "Hay để mẹ thử xem?"
"Thôi bỏ đi ạ, tuyệt đối đừng."
Nãy giờ Thẩm Chứng Ảnh chưa tỏ thái độ gì, vừa góp một câu đã chặt đứt mọi lưỡng lự của Giang Ngữ Minh. Dù chiêu trò của Hồ Lại khiến cậu ta không vui, nhưng không có nghĩa cậu ta phủ nhận hết mọi điều Hồ Lại nói, trộm liếc sang Du Tử Toàn, quả thật trông người yêu cậu khá gượng gạo.
Hồ Lại chỉ biết Thẩm Chứng Ảnh không rành việc bếp núc, nhưng không biết tay nghề Thẩm Chứng Ảnh ở cấp độ nào: "Không lẽ tệ lắm ư?"
"Cô biết nhóm 'Căn bếp cháy' trên Douban không? Phải cỡ thành viên vàng trong nhóm."
Hồ Lại bật cười, Du Tử Toàn cũng cười theo.
Thẩm Chứng Ảnh phản đối: "Này này này, ý gì đây. Minh Minh, sao cứ thích phá hủy hình tượng của mẹ anh thế nhỉ?"
"Còn hơn để mẹ phá hủy dạ dày cả nhà ạ."
Thấy Giang Ngữ Minh không phản đối, Hồ Lại vỗ tay nói: "Được, quyết định vậy đi, vui cả làng. Đầu bếp Minh, tối nay nhà ta ăn gì?"
Đầu bếp Minh tức xì khói: "Ăn ăn ăn, tôi bỏ độc cô bây giờ."
"Đừng quên tôi với mẹ lẫn bạn gái cậu đều ăn chung một nồi."
"Hồ Lại, sao trên đời lại có đứa con gái như cô, có thể sống tới giờ mà chưa bị ai đánh!"
"Chậc chậc, đầu tiên, đây là nhà nước pháp quyền, hành hung là phạm pháp. Tôi lại là người tương đối hẹp hòi, ai đánh tôi một lần, sau này thấy kẻ đó ở đâu tôi lại trả lễ một lần. Kế tiếp, não rất quý giá, thỉnh thoảng cậu cũng nên sử dụng đi. Tôi có mặt trên đời đương nhiên là do cha mẹ sinh tôi ra. Dù tôi biết mình thuộc hàng độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng, là tuyệt tác của Chúa."
Nghe xong bài diễn thuyết của Hồ Lại, đầu bếp Minh phải ăn không ngon ít nhất ba ngày.
Điều khiến Giang Ngữ Minh càng cáu hơn, đó chính là nét mặt tủm tỉm của mẹ, tỏ vẻ rất đồng tình với Hồ Lại.
Còn người yêu mình thì sao!
Người yêu mình còn cười rất vui, giống như thấy những gì Hồ Lại nói hoàn toàn chính xác.
"Hừ!" Giang Ngữ Minh kéo tay Du Tử Toàn, "Em vào bếp với anh, xem thử tối nay ăn gì." Đỡ phải đứng lâu với Hồ Lại rồi bị gương mặt và thói ngụy biện của cô ta thao túng.
Giang Ngữ Minh thầu cơm canh ngày ba bữa, tối đến Hồ Lại xung phong rửa chén nhưng Thẩm Chứng Ảnh không để cô làm.
Trên danh nghĩa, Hồ Lại và Du Tử Toàn đều là khách, mới được hai ngày Hồ Lại đã vừa góp của vừa góp công, Du Tử Toàn khó mà không suy nghĩ nhiều. Không phải sợ Du Tử Toàn nghi ngờ quan hệ của cả hai, mà là sợ con bé khó xử. Tính Du Tử Toàn vốn nhạy cảm, một khi hoảng loạn e sẽ không ổn.
Rửa chén xong, vừa mới đóng cửa lại, Hồ Lại liền bảo Thẩm Chứng Ảnh ngồi xuống giường, "Để em thoa kem dưỡng da tay cho chị."
"Ấy, chị từ làm được rồi..."
"Để em." Hồ Lại tự bôi cho mình thì qua loa, nhưng làm cho Thẩm Chứng Ảnh lại rất tỉ mỉ.
Đầu tiên xát tay cho ấm, đổ ra lòng bàn tay xoa đều, sau đó chậm rãi miết.
Nhìn tay Hồ Lại ôm gọn tay mình, tỉ mỉ từng động tác, thỉnh thoảng hai lòng bàn tay lại áp vào nhau, Thẩm Chứng Ảnh cảm thấy hơi nhột, "Thoa kem không cần rườm rà như vậy."
"Đôi tay rất quan trọng, phải chăm sóc thật kỹ."
"Hồ Lai Lai, em lại huyên thuyên gì đó?"
Hồ Lại ngẩng đầu ra vẻ khó hiểu, "Có gì không đúng sao? Chẳng phải người ta hay bảo bàn tay và cổ là hai bộ phận quan trọng của phụ nữ à. Này, chị nghĩ đi đâu thế?"
Lại giả nai!
Thẩm Chứng Ảnh cảm giác tay mình muốn tan vào tay Hồ Lại, "Chị không tin em không nghĩ linh tinh."
"Dĩ nhiên nghe chị nói thế thì em sẽ nghĩ rồi."
Hồ Lại kéo Thẩm Chứng Ảnh lại gần mình, "Giả sử hai ngày tới em muốn hôn chị thì làm thế nào?"
"Kiềm chế."
"Tận mười bốn ngày mà."
Cũng không phải chưa từng hôn mình, còn ra vẻ đạo mạo, Thẩm Chứng Ảnh giữ nguyên quan điểm: "Kiềm chế."
"Lỡ không chịu nổi thì sao? Hai hôm nữa là rằm tháng giêng, thú tính sẽ bộc phát."
Nghe những lời không biết xấu hổ này xem.
Thẩm Chứng Ảnh lườm, vừa đảo đôi mắt xinh đẹp vừa điểm lên mũi Hồ Lại: "Chiến thắng thú tính cũng tốt, em cố mà nhịn đi."
Hồ Lại cười cười: "Không hổ là giảng viên, miệng mồm quả là lợi hại, không biết các đồng nghiệp khác có giỏi thế này không."
"Em nói vớ vẩn gì thế." Liếc về phía cửa để đảm bảo mình đã khóa chặt, Thẩm Chứng Ảnh nghiêng người về phía trước, hôn phớt lên đôi môi thoa son dưỡng của Hồ Lại.
"Không phải chị nói kiềm chế sao?"
"Phải, chị dặn em kiềm chế."
Khóe miệng Hồ Lại hơi cong lên, hệt như một con cáo ranh mãnh, Thẩm Chứng Ảnh còn chưa kịp đề phòng thì đã bị Hồ Lại vật ra giường.
"Này!"
"Buông ra, buông ra. Ha ha ha ha."
"Thôi thôi, Hồ Lai Lai, đừng nghịch nữa đừng nghịch, mau buông chị ra."
Tiếng cười và những câu xin tha không ngừng vọng ra, Giang Ngữ Minh ngồi trong phòng khách nghe thấy, tưởng hai người đang âu yếm nhau.
Hơi quá rồi đấy.
Cho dù không màng đến việc sẽ ảnh hưởng hai người trẻ tràn đầy sức sống ngoài này thì cũng nên cẩn thận một chút để giữ hình tượng giảng viên chuẩn mực. Thằng con này thì không sao, nhưng Du Tử Toàn sẽ nửa ngờ nửa vực.
Chắc chắc là do Hồ Lại, lộng hành, quá sức lộng hành.
"Phắc!"
Du Tử Toàn nhìn Giang Ngữ Minh, chẳng hiểu vì sao người yêu lại nổi điên. Theo quan điểm của cô, với gia thế giàu có và được nâng niu như trứng mỏng của Hồ Lại, giáo sư Thẩm lại không hề tự ti, trái lại cả hai còn rất thân nhau, có thể xem như bạn vong niên. "Sao anh cứ xoắn lên thế? Con gái đùa giỡn với nhau không phải quá bình thường ư?"
"Con gái???"
"Đúng vậy, con gái. Giáo sư Thẩm trước khi trở thành mẹ cũng là con gái mà, con gái giỡn với nhau thì lạ lắm sao? Giang Ngữ Minh, anh thật sự không có phức cảm Oedipus đấy chứ?. Nhắc mới nhớ, mẹ anh với Hồ Lại cũng giống như mẹ con còn gì."
"Mẹ con? Mẹ anh và Hồ Lại ư? Ha ha ha ha ha..."
===
Tác giả có lời muốn nói:
Du Tử Toàn: Tôi phải làm gì khi mới ngày cách ly thứ hai bạn trai đã động rồ lên?
Ái chà, có vẻ đây không phải thứ mà độc giả muốn, nhưng đây chỉ mới là khởi đầu trong chuỗi mười bốn ngày, cùng chờ và xem nhé.