Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 90: C90: Đã bảo không buông




Beta bởi YourThw (˃̶ᗜ˂̶)ノ"

===

Thẩm Chứng Ảnh vốn tưởng Hồ Lại sẽ tiếp tục ôm mình, cô cũng muốn vòng tay mềm mại ủ ấm mình thêm chốc lát. Song cô nàng bật dậy, quay lưng thay quần áo. Từ góc độ của mình, Thẩm Chứng Ảnh có thể thấy đường cong rõ nét của đôi gò bồng đảo, trong thoáng chốc, Thẩm Chứng Ảnh không biết nên tiếp tục nhìn hay lịch sự quay mặt đi.

"Cho em mượn cái áo."

"Hả, ừ." Giọng như còn lơ lửng ngoài không gian.

Sau khi thay một chiếc áo thun dài tay, Hồ Lại quay lại thì thấy Thẩm Chứng Ảnh nhìn mình trân trân. Cô bật cười, lao sang hôn Thẩm Chứng Ảnh, thấp giọng nói: "Em cũng chẳng muốn dậy đâu, muốn nằm ôm chị mãi cơ, nhưng em phải giúp chị trông chừng Giang Ngữ Minh rảnh rỗi sinh nông nổi làm bậy, chị mà lên chức bà nội cũng kéo em chịu khổ theo."

Tại sao từng từ một thì dễ hiểu mà ghép vào lại nghe không hiểu gì?

Thẩm Chứng Ảnh hỏi: "Em khổ gì cơ?"

"Chị nghĩ xem, quan hệ giữa em và con trai chị là gì?"

"Người yêu cũ?" Thẩm Chứng Ảnh không quá chắc chắn.

"Sai, 0 điểm, nghiêm khắc phê bình! Chỉ được trả lời một lần. Qua câu khác, em là gì của chị?"

"Bạn gái?"

"Chính xác. Nếu em là bạn gái của chị, Giang Ngữ Minh lại là con trai chị. Vậy chẳng phải em cũng phân nửa là mẹ kế cậu ta rồi à?"

Nghe cũng hợp lý, Thẩm Chứng Ảnh không thể phản bác.

Hồ Lại nửa đùa nửa thật nói: "Tuổi như em thành mẹ kế đã đủ thử thách rồi, bỗng đâu Giang Ngữ Minh có con, chị thành bà nội, em bị lôi lên chức theo, thế chưa đủ giết em sao."

Thẩm Chứng Ảnh cố nhịn cười nhưng bất thành, đành che miệng cười khúc khích.

"Chuyện này còn không phải em phát hiện cơ. Chị nhớ An Sinh, con gái của Chu Hoài Nghi làm cùng công ty với em không? Con bé hỏi một câu thấu hồng trần hệt như trong truyện bộ quần mới của hoàng đế. Bọn họ còn nói em có nét của mẹ kế. Chị nói thử xem giống chỗ nào?"


"Nội giọng điệu của em, e hèm, là quá đủ."

"Không có không có. Làm gì có mẹ kế nào đáng yêu ân cần thế này. Em phải ngược đãi, ngược đãi Giang Ngữ Minh dã man mới thỏa lòng."

"Này, mẹ nó đang ở đây đấy."

"Em mặc kệ, em sẽ bắt cậu ta hầu hạ để không còn năng lượng làm những chuyện linh tinh khác."

Thẩm Chứng Ảnh cười cười, gác tay lên gối chống đầu, "Nghe được đấy, em không muốn làm bà nội trẻ thì ra canh chừng nó đi."

Vài sợi tóc rơi xuống một bên mặt, Thẩm Chứng Ảnh lấy ngón tay vén hờ ra sau tai. Chắc do ngủ không đủ giấc nên trông cô hơi uể oải, song vẻ uể oải biếng nhác kia lại vô tình tăng thêm nét hấp dẫn.

"Không, em muốn hôn mẹ cậu ta trước."

Hồ Lại nhào lên giường ôm hôn tới tấp, nhưng bị Thẩm Chứng Ảnh cuống quít đẩy ra, "Thôi ngay thôi ngay, hai đứa nhỏ ở bên ngoài kìa. Chị chưa đánh răng em đừng nghịch."

Sợ tai vách mạch dừng nên cả hai đều giữ giọng khe khẽ, chính vì thế càng tăng thêm phần thân mật.

Hồ Lại bỗng có cảm giác cô và Thẩm Chứng Ảnh giống một cặp vợ chồng lâu năm, nhưng vì con cái bên ngoài nên không thể tình tứ như ý muốn. Hôn má Thẩm Chứng Ảnh xong, Hồ Lại mới miễn cưỡng ra khỏi phòng.

Giang Ngữ Minh và Du Tử Toàn đang ăn sáng uống cà phê, thỉnh thoảng lướt điện thoại, trao đổi vài câu. Thấy Hồ Lại ra, cả hai đều dừng lại ngẩng đầu nhìn.

Hồ Lại vẫy tay một cái thay lời chào. Cô khịt khịt mũi, ngửi được mùi cà phê trong không khí: "Cà phê hòa tan?"

Giang Ngữ Minh vừa thấy điệu bộ đỏng đảnh này đã khó chịu, quan trọng nhất là cô ta còn mặc đồ của mẹ, cái đồ vô kỉ luật, tóm lại nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng thấy chướng mắt: "Không thích?"

Hồ Lại gật đầu: "Không thích."

"Không thích cũng hết cách, nhà tôi chỉ uống loại này. Ở ké nhà người khác còn đòi hỏi vậy."

"Cậu hỏi thì tôi đáp, chẳng lẽ tôi đi nói dối cậu. Minh Minh, làm người phải chân thật."


Hai tiếng "Minh Minh" đích thị là học theo cách nói của Thẩm Chứng Ảnh, càng nghe càng thấy ứa gan.

Hồ Lại bước vào nhà tắm, Giang Ngữ Minh cầm ly cà phê nhìn cửa WC chằm chằm.

Du Tử Toàn ho vài cái tỏ vẻ không hài lòng. Người ta đi vệ sinh cá nhân, anh con trai dán mắt vào làm gì, biến thái à.

Giang Ngữ Minh mải trầm tư nên không bắt được tín hiệu.

Du Tử Toàn châm chọc: "Người đẹp mới ngủ dậy vẫn đẹp đúng không?" Không biết Giang Ngữ Minh thấy thế nào, chứ ngay cả mình cũng thấy đẹp. Giả sử mình ngủ không đủ giấc thì thể nào sáng ra mắt mũi cũng sưng, không giống như Hồ Lại, chỉ có quần áo khác đi chứ nhan sắc vẫn chẳng khác gì đêm trước. Chính xác là nét đẹp trời sinh, có ghen tỵ cũng thế.

"Đẹp gì? Anh đang nhìn bộ đồ của mẹ."

"Anh bị tâm thần à, lừa ai đấy? Nhìn em ngốc lắm sao?"

"Anh mà lừa em thì anh là đồ con heo."

"Anh chính là đồ con heo."

Giang Ngữ Minh bắt chước heo kêu ụt ịt, hích mũi dụi dụi bạn gái, bấy giờ Du Tử Toàn mới bật cười.

Cảm thấy thoải mái hơn, Du Tử Toàn hỏi, "Anh đàn ông con trai, tại sao suốt ngày cãi nhau với Hồ Lại vậy?"

"Đàn ông thì sao. Em phát biểu vậy là định kiến. Hơn nữa anh có cãi nhau với cô ta đâu."

"Đúng rồi, cái đó không phải là cãi nhau, người ta gọi là tán tỉnh."

"Càng không phải."

"Vậy anh thử giải thích cho em nghe xem."


"Đơn giản là anh thấy con nhỏ đó chướng mắt."

"Đồ điên."

Quá trình lấy mẫu kéo dài từ 10h tối qua đến 10h sáng hôm nay. Mặt mũi nhân viên y tế, bảo vệ, điều hành tổ dân phố và quản lý khu tập thể đều xanh như tàu lá chuối. Xe buýt rước y bác sĩ cũng vừa tới nơi, những người còn lại không phải dân ở đây chui cả vào văn phòng, thấy nệm trải chỗ nào nằm vật ra chỗ đó, ai cũng sập nguồn nên không còn hơi sức rửa ráy thay đồ.

Mới 12 giờ hơn, Hồ Lại nhận được kiện hàng đầu tiên. Chu Hoài Nghi không đặt dịch vụ giao hàng mà tự mình mang đến. Hai người ngó nhau qua lớp hàng rào, sau khi chắc rằng Hồ Lại vẫn bình an, Chu Hoài Nghi mới thở phào nhẹ nhõm.

Ít khi nào ngày đầu thuận buồm xuôi gió hoàn toàn. Bảo vệ nghiêm túc chấp hành quy định, không cho cả hai tiếp xúc, chỉ cho Chu Hoài Nghi để đồ vào thùng đựng tại trạm giao nhận.

Nói chung ai cũng biết giữ khoảng cách sẽ tốt cho Chu Hoài Nghi, chẳng phải "không sợ trắc trở, chỉ sợ bất trắc" sao. Nhưng nếu để đồ đạc ở trạm nhận hàng, dựa theo tốc độ làm việc hiện tại, không biết buổi tối đã chạm được laptop và giấy tờ chưa, hơn nữa Hồ Lại đang ngay đây, chỉ cần quản lý nhận giúp rồi chuyền qua là được, không cần khử trùng nên đâu nhất thiết phải chờ.

Hồ Lại đành phải nói với bảo vệ rằng anh ta có thể để vào thùng chung với những đồ đạc khác của mọi người nhưng không thể để lâu, trong túi là đồ điện tử có giá trị, hơn nữa còn chứa bí mật kinh doanh, nếu thông tin bị lộ hoặc tài sản công ty bị hư thì không ai gánh nổi hậu quả.

Dĩ nhiên bảo vệ không quá hoảng, nhưng gương mặt lạnh lùng và nghiêm nghị của Hồ Lại phần nào tăng thêm độ tin cậy cho lời nói của cô. Anh ta chỉ là bảo vệ, do thiếu người nên mới bị đẩy ra đây làm chân giữ đồ, lỡ có sự cố gì chắc chắn không ai chịu trách nhiệm thay, nhưng bây giờ làm theo yêu cầu của hai cô gái thì lại mất mặt.

Giữa lúc đôi bên không ai nhượng bộ ai, một chiếc Iveco đỗ xịch bên ngoài khu tập thể. Cửa vừa mở, một người đàn ông trung niên ăn mặc thời trang bước ra. Mắt Hồ Lại sáng lên, vẫy tay về phía đó: "Cha!"

Người vừa đến đúng là Hồ Dược – người lúi húi gói đồ đạc suốt đêm sau khi nhận điện thoại xin cứu viện của con gái, cũng là người vừa sáng đã bảo tài xế chở đi mua đồ thêm rồi chở sang.

Sau khi xuống xe, ông Hồ Dược nhìn con gái từ đầu đến chân ba lần, gương mặt con gái khuất sau khẩu trang nên ông không rõ, nhưng tinh thần con bé rất phấn chấn. Bấy giờ ông mới yên tâm.

"Lai Lai, tối qua ngủ được tí nào không? Chăn đủ ấm không con? Có thiếu quần áo với đồ ăn không đó? Trời đất ơi cha lo chết mất."

Giọng điệu xuýt xoa khiến hai nhân viên bảo vệ lẫn Chu Hoài Nghi đều nghệt ra.

"Ông anh, ông anh vui lòng dời xe đi nhanh, đừng đậu lâu trước cổng. Khu tập thể của chúng tôi có ca nhiễm nên đang phải phong tỏa, không cho tụ tập bên ngoài." Bảo vệ chỉ biển báo, giọng hơi cộc lốc.

Hồ Dược mỉm cười không nói gì, lấy trong túi hai gói thuốc Trung Quốc quăng sang chỗ bảo vệ, "Bọn tôi chuyển đồ xong sẽ lái xe đi ngay, nhanh thôi."

Bảo vệ lại trỏ sang trạm giao nhận, "Gửi đồ gì để hết sang bên kia, lát nữa nhân viên mang vào, ông anh hạn chế tiếp xúc trực tiếp." Coi như nể mặt hai bao thuốc, anh ta nghĩ bụng một lát những người này về hết sẽ cầm đồ đạc vào cho cô gái kia.

Hồ Dược cười khà khà: "Làm phiền chú ba quá, đồ tôi mang tới đây không phải cho một mình con gái tôi mà còn để biếu tập thể nhân viên chống dịch. Dạo này buổi tối trời hay trở rét, tôi mang ít miếng dán giữ nhiệt với đồ ăn vặt sang, thôi thì, cũng coi như là tấm lòng người dân chúng tôi. Các anh đã hy sinh vì Thượng Hải, mọi người vất vả rồi."

Hồ Lại nghe xong âm thầm khinh bỉ.


Song người bảo vệ có vẻ rất cảm kích, khuôn mặt hằm hằm khi nãy dịu đi rất nhiều. Ngày đầu tiên phong tỏa đã có người gửi tặng đồ, đúng là mưa rào ngay tháng hạn.

"Cảm ơn đại ca, để tôi liên hệ cấp trên ngay. Mấy anh dỡ đồ trước đi, dỡ cả đồ của cô bé này nữa để nhân viên mang vào. Chứ e xe anh vào thì hơi căng."

"Không sao không sao, tôi vào làm gì đâu, các anh cứ tải đồ vào là được." Hồ Dược ra hiệu cho tài xế bắt đầu chuyển đồ xuống.

Nhiệt độ tối qua không xuống âm nhưng trời vẫn rét căm, nhân viên thay phiên nghỉ ngơi trong căn phòng Tổ dân phố bố trí tạm, không đủ mền gối nên ngủ chập chà chập chờn. Chưa kể lạnh quá nên phải bật dậy mấy lần trong đêm, ra ngoài chạy bộ cho ấm người rồi mới quay vào chợp mắt thêm được một chút.

Hay tin có người đến tặng đồ, bí thư dẫn cấp dưới ra tận cổng cảm ơn. Đến khi nhìn thấy mấy thùng miếng dán giữ nhiệt, snickers và cam tươi thì họ càng mừng hơn. Tuy được nhà hàng gần đó chuẩn bị khẩu phần ăn đủ ba bữa một ngày, nhưng nếu khối lượng công việc quá tải e sẽ không có thời gian ăn. Snickers giàu năng lượng xét ra là món ăn vặt hợp lý, thậm chí Hồ Dược còn chu đáo chuẩn bị cam.

Nhìn cô nàng xinh đẹp lặng lẽ đứng chờ người mang đồ đến cho mình, bí thư nghĩ thầm: Đúng là một ông bố tốt.

Do nhiều việc nên bí thư lịch sự nói vài câu cảm ơn rồi cho cấp dưới ở lại xử lý đồ đạc.

Quà cáp xong xuôi, bảo vệ không đuổi người đi, để hai cha con đứng ở cổng nói chuyện. Chu Hoài Nghi thì ngoan ngoãn ngồi trên Iveco chờ, một lát tài xế sẽ đưa cô quay lại công ty.

"Cha, sao cha đưa nhiều quá vậy." Hồ Lại đau đầu nhìn hai vali size 28, một thùng carton lớn và một thùng cam đặt trên xe đẩy hàng. Tưởng chỉ có một thùng còn dễ sắp xếp, nào dè cha mang đùm đề sang đây, chưa kể còn phần đồ biếu tặng. Nhưng vậy cũng tốt, sau này bảo vệ cũng nể mặt mình.

"Ở mười bốn ngày liền mà, quần áo mẹ soạn, còn lại là đồ ăn thức uống. Tại con bảo chỗ này không có thang máy, bằng không mẹ gửi tủ đông sang cho con rồi."

Nhận được tin nhắn, Thẩm Chứng Ảnh bảo Giang Ngữ Minh xuống giúp Hồ Lại. Giang Ngữ Minh không dám lề mề, nhanh chân chạy ra cổng. Tới nơi thì cũng vừa lúc nghe Hồ Dược đòi mang tủ đông sang, cậu ta suýt chút thì ngã khuỵu.

Cái này, cái này hơi quá rồi.

Tuy ông Hồ Dược khá lớn tuổi nhưng mắt vẫn còn tinh, không cận không lão, nhìn thấy một anh chàng nom bô trai chạy đến, ông còn thầm khen một câu, con gái mình có tìm bạn trai cũng phải tìm một thằng nhóc như vậy.

Tuy nhiên, lúc Giang Ngữ Minh chạy tới cạnh Hồ Lại, vui vẻ gọi bác, trong lòng Hồ Dược lập tức rít lên: Thằng ranh này là ai, mày là gì của con gái bác!

====

Tác giả có lời muốn nói:

Sự kiểm soát của mẹ vs Nỗi ám ảnh của con gái

Hai ngày qua một số khu vực ở Thượng Hải đã phát hiện một số ca không có triệu chứng.

Mọi người nên đề phòng và dự trữ thực phẩm, cho mình và cho mấy bé lắm lông nhà mình nữa nhé.