Gừng càng già càng cay.
Chỉ cần Thẩm Chứng Ảnh chủ động, Hồ Lại phát hiện mình không có cách nào chống cự, nếu không phải vì cảm giác ấm ức vẫn còn cắm rễ sâu trong lòng, Hồ Lại e là mình đã cúi đầu giơ tay xin hàng, buông vũ khí từ lâu.
Thời buổi này có mấy ai có thể bày tỏ rõ mọi suy nghĩ, cảm xúc cũng như nỗi sợ của mình, có thể phô bày hết tất thảy con người thật ra cho đối phương thấy?
Có mấy ai vừa nổi cơn ghen vừa hỏi: Nếu tôi thoát khỏi vỏ kén thành công như lời em nói, liệu em có thể trở thành người đầu tiên mà tôi nhìn thấy không.
Giết người, quá là giết người mà.
Mọi người thường nói Hồ Lại giỏi mê hoặc lòng người đó là vì những người ấy không biết Thẩm Chứng Ảnh, so với Thẩm Chứng Ảnh, rõ ràng mình chỉ là tay mơ.
Giáo sư Thẩm mới là người hiểu tường tận cách dùng tình cảm để lay chuyển, dùng lý lẽ để thuyết phục, dùng chân thành để đổi lấy chân thành chứ chẳng hề màu mè ra vẻ.
Về mặt lý trí, phe cánh lực lượng của Hồ Lại đã sớm tan rã từ lâu, chỉ là Hồ Lại không định đầu hàng sớm như thế này.
Khi đối mặt với câu hỏi mà mình không thể trả lời là không của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại hỏi ngược lại rằng: "Chị hy vọng người đầu tiên chị nhìn thấy sẽ là em ư?"
Ngoại trừ việc ôm hy vọng, ôm một hy vọng tột bậc, Thẩm Chứng Ảnh không có câu trả lời thứ ba.
Vì thế, Hồ Lại nói với Thẩm Chứng Ảnh: "Chuyện này phụ thuộc vào chị, không phải em".
Lúc trước, Thẩm Chứng Ảnh đề nghị chia tay cho nhau lối đi riêng, mình đã cố cứu vãn hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng mèo vẫn hoàn mèo.
Đối với mối quan hệ chung của cả hai, lời mình nói hoàn toàn không có giá trị.
Thẩm Chứng Ảnh không vì thế mà mất tinh thần, dùng đôi mắt trong veo hỏi Hồ Lại: "Em sẽ dành một ít thời gian cho chị mà, đúng không?"
Thẩm Chứng Ảnh rất thành thạo nghệ thuật ngôn từ, không bảo mình chờ chị ấy, thay vào đó chỉ đề nghị mình dành ra một ít thời gian.
Hứ!
Hồ Lại than thầm trong bụng, thật ra cô định trả lời là chờ cái mốc xì, chẳng thà tôi đi chờ gà trống đẻ trứng còn hơn.
Nhưng cô biết thừa mình không thể bỏ đi dù chỉ một tíc tắc.
Khác với mọi mối tình Hồ Lại từng trải qua, cô không thể nói chia tay xong là dứt khoát chia tay ngay, rồi sau đó trở thành người lạ cũng được, hay tình cờ gặp lại nhau cũng được, chẳng có vấn đề gì cả.
Nếu không phải Hồ Lại kiên quyết kiềm chế thì cô đã sớm đè nghiến người phụ nữ gian xảo này ra hôn cả trăm lần rồi.
Không được! Phải đủ một nghìn lần.
Thẩm Chứng Ảnh tồn tại trong ánh mắt của Hồ Lại, trong trái tim của Hồ Lại, mỗi một cử động của Thẩm Chứng Ảnh đều ảnh hưởng đến tâm trí cô.
Tình yêu vốn ngắn ngủi, để quên đi một người thì lại quá lâu.
Hôm nọ, khi Hồ Lại đang ngồi ở Nhiên thì có một người đàn ông tóc dài muốn dùng thơ đổi rượu.
Ông ta ôm đàn và và ngâm thơ bằng tiếng Tây Ban Nha: "Tôi nghĩ nàng không còn bên tôi nữa, dường như tôi đã vuột mất người con gái ấy, những đêm đơn côi vì thiếu đi bóng hình nàng càng thêm hiu quạnh, tâm hồn tôi lạc lõng tựa giọt sương chốn thảo nguyên xa, cớ sao tôi không giữ nổi tình yêu của đời mình...!Tình yêu vốn ngắn ngủi, để quên đi một người thì lại quá lâu".
Ngay cả khi không hiểu tiếng Tây Ban Nha, Hồ Lại vẫn có thể cảm nhận được sự cô đơn và nỗi nhớ đến quay quắt.
Cô mời người đàn ông đó một ly, sau đấy Hồ Lại mới biết đó là thơ của Neruda.
Nhắc đến lại thấy buồn cười, từ trước đến giờ Hồ Lại không đọc được thơ hiện đại, cô luôn có cảm giác nó quá sến súa cũng như quá huỵch toẹt.
Giờ thì hay rồi, bắt đầu cộng hưởng với bài thơ.
Không biết do ngôn ngữ xa lạ kia giúp cho Hồ Lại nghe vào tai hơn, hay do tâm trạng của cô hợp với bài thơ nữa.
Khi đó Hồ Lại còn cảm thán, mình và Thẩm Chứng Ảnh biết nhau cùng lắm cũng chỉ mới vài tháng, thế mà sao buông tay lại khó khăn đến vậy, hoàn toàn chẳng giống những lần trước đây.
Đi đâu, ăn gì, lúc uống rượu hay nghe một giai điệu nào đó cất lên, lúc nào mình cũng nghĩ đến chị ấy.
Giận vì lời mình như nước đổ lá khoai thì có giận, nhưng thương thì vẫn thương.
Thế là Hồ Lại còn biết nói gì nữa, chỉ có thể bảo: "Thẩm Chứng Ảnh, em ở đây.
Nhưng chúng ta chưa huề nhau đâu nhé, em vẫn còn ôm một bụng tức đây này".
Thẩm Chứng Ảnh bật cười, sau đó hai mắt cô từ từ rưng rưng.
Tất nhiên là không có gì xảy ra vào đêm đó, hai người họ vẫn chưa làm lành.
Hôm sau khi nhớ lại, Hồ Lại đã muốn toét miệng cười, đang tủm tỉm dở chừng thì bỗng cô phát hiện có gì đó không đúng.
Cơn bực tức bắt đầu ùa về vì Hồ Lại tự thấy mình không có lập trường, không có nguyên tắc, không có khí phách.
Đích thị là một đứa ngốc đủ tiêu chuẩn.
Phải tìm chiến hữu để tổng xỉ vả cùng với mình mới được.
Nếu kể cho Chu Hoài Nghi nghe chuyện này, thể nào cậu ta cũng sẽ bảo giáo sư Thẩm có nỗi khổ riêng của giáo sư Thẩm, việc cô ấy đến tìm cậu rõ ràng đã trải qua một quá trình cân nhắc kỹ lưỡng, lúc nào cậu cũng thường trực trong suy nghĩ của cô ấy.
Ắt hẳn Chu Hoài Nghi sẽ nhắc mình phải biết sống bao dung và cảm thông hơn.
Đương nhiên cậu ta có thể sống một cách bao dung và cảm thông rồi, Hà Thi luôn giữ được sự kiên định từ đầu đến cuối, chưa kể còn có thiên thần An Sinh đáng yêu đảm nhận vai trò cánh tay phải đắc lực.
Còn Thẩm Chứng Ảnh ấy à, từ đầu chí cuối chỉ biết phân vân lưỡng lự.
Tiến tới hôn mình trước, hôn xong lại bỏ chạy, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Mình đây muốn yêu và phát triển quan hệ lâu dài với chị ta, thế mà trong đầu chị ta toàn những thứ màu vàng nhớp nhúa, chỉ nghĩ đến việc lên giường với mình.
Chưa kể đến tên con trai trông như con Husky ngố tàu của chồng trước, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Suy đi tính lại, đồng minh khả quan nhất chỉ có thể là Lôi Đình Vũ, lần trước đại hội nói xấu mới đi được một nửa chặng đường, bây giờ tiếp tục cho xong chặng còn lại cũng không phải là không được.
Tết đã cận kề nhưng ai nấy đều đắn đo, nhất là với tình hình lộn xộn như năm nay, việc về quê ăn Tết xem ra khá rủi ro, đồng nghiệp nào có gia đình ở dưới quê thì mỗi ngày đều xem tin tức để nắm bắt thông tin mới nhất, lúc thì chốt sẽ về, lúc thì lại do dự, như thể đang có một cuộc giao tranh không ngừng giữa con người và số phận.
Hồ Lại thì cứ để mọi thứ đến đâu hay đến đó, chạy đi hỏi thăm Lôi Đình Vũ tối nay có rảnh không, vừa tan làm là Hồ Lại phóng ngay qua cửa hàng của Lôi Đình Vũ.
Nhìn những bó hoa được giao tới nhà dạo này thì có vẻ chất lượng hoa bên cửa hàng của Lôi Đình Vũ khá ổn, khác hẳn so với những cửa tiệm bình dân, hơn nữa còn đầu tư đa dạng về chủng loại, thi thoảng lại mang đến một số bất ngờ cho khách.
Nếu so với các sản phẩm cùng loại trên thị trường thì giá ở đây nằm ở mức tầm trung, nhưng đảm bảo tiền nào của nấy.
Những năm gần đây, không ít những cửa hàng hoa online xuất hiện và nhận giao hoa định kỳ, tiệm nào cũng vỗ ngực xưng tên rằng chỗ của mình ngon bổ rẻ, nhưng trên thực tế, không có bao nhiêu chỗ đảm bảo được chất lượng.
Nói theo cách của Hồ Lại, khoảnh khắc đẹp nhất của những bông hoa này là khi chúng nằm trên những bức ảnh đã được chỉnh sửa từng chút một, còn chất lượng của vật thật lại không đồng đều.
Hồ Lại từng thử qua vài hàng, chỗ thì thoáng nhìn đã thấy hoa vừa dập vừa héo, có chỗ lại bó theo style rất quê, không phải kiểu ban đầu bán ổn rồi tệ dần đều theo thời gian, mà là ngay từ đầu đã tệ.
Hơn nữa sản phẩm cứ na ná nhau, tiệm này bán thược dược tiệm tôi cũng bán thược dược, tiệm kia bán mẫu đơn tiệm tôi cũng bán mẫu đơn.
Biết rằng ai cũng mong muốn bán được nhiều, nhưng cứ như thế thì chán lắm.
Cửa hàng hoa của Lôi Đình Vũ nằm gần khu dân cư, xét về vị trí, nó mang hương vị của một cửa hàng hoa bình dân.
Tuy vậy, bên trong lại rất sáng sủa và sạch sẽ, bày biện ngăn nắp chứ không lộn xộn, luộm thuộm như những tiệm bình dân khác.
Hồ Lại tới nơi lúc vẫn còn trong thời gian làm việc nên tiệm chỉ lác đác vài người khách cộng thêm hai nhân viên.
Cả hai đều là nữ, một người trạc 50 tuổi còn một người khoảng hai mươi mấy, một người đang tiếp khách dở còn một người trực quầy lên đơn.
Lôi Đình Vũ đang học vẽ trên laptop, thấy Hồ Lại đẩy cửa bước vào, hai mắt Lôi Đình Vũ sáng lên, đứng dậy ngay để tiếp khách.
Chào hỏi xã giao vài câu xong, Lôi Đình Vũ dẫn Hồ Lại dạo quanh tiệm một vòng, chỉ cho Hồ Lại những loại hoa mà cô không biết tên, sau đó đi pha một ấm trà hoa rồi hai người cùng tới ngồi chỗ bàn làm việc.
Hồ Lại đang có việc nên không muốn lòng vòng, thấy Lôi Đình Vũ là người thẳng tính, vì thế chỉ nhấp một ngụm trà rồi tóm tắt sơ lược chuyện của mình và Thẩm Chứng Ảnh cho Lôi Đình Vũ nghe.
Ở đại hội ném đá lần trước, cả hai đã biết về hoàn cảnh của nhau, bây giờ cập nhật diễn biến mới nhất xong, Hồ Lại nói: "Quả thật tôi không thể chịu được nữa, nhưng nếu chấm dứt tại đây thì tôi lại không cam lòng.
Vui thì có vui khi tìm lại được thứ đã mất, nhưng về lâu về dài, đến lúc những vấn đề linh tinh rục rịch xuất hiện, thế nào tôi cũng sẽ nhớ về chuyện cũ.
Cảm giác cứ ôm bực dọc trong người mới bức bối làm sao, xét về mặt lý trí, không phải tôi không hiểu cho chị ấy.
Ôi chao, tôi ghét cái tính yếu đuối ba phải của tôi quá đi mất".
Cần nói rõ Hồ Lại không phải loại người chuyện gì cũng kể với người khác.
Nhưng trong chuyện tình cảm, đặc biệt chuyện tình cảm với phái nữ, đây hoàn toàn là lần đầu tiên của cô, cũng là lần đầu tiên Hồ Lại thấy cái khó của việc buông bỏ, dù cho đối phương đầy rẫy khúc mắc và mâu thuẫn.
Hàng đống thứ mơ hồ trộn lẫn vào nhau, khiến Hồ Lại càng thêm bối rối và chùn lòng.
Một người vốn xuề xòa đột nhiên phải trở nên nghiêm túc, để ý từng ly từng tí, thành ra lúc nào cũng có cảm giác gò bó.
"Chuyện tình cảm trước giờ đối với tôi vô cùng đơn giản, còn thích là thích, không thích nữa thì thôi, còn gắn bó được thì đồng hành với nhau, tình cảm cạn rồi thì chia tay ai đi đường nấy.
Nhưng lần này tôi cứ lưu luyến mãi, còn muốn làm bò nhai lại nữa chứ, nhưng nếu quay về bên nhau thì tôi cũng không thoải mái, khó chịu như thể có chiếc dằm ghim sâu trong lòng.
Không hề giống tôi một chút nào...!Mà cô Uông của cô thế nào rồi? Lần trước nghe cô kể, xem ra người kia cũng rung động nhưng vì ngại nên mới cư xử lạnh nhạt khi ở trước mặt bạn bè người vợ trước của cô, thấy bảo cô Uông lạnh nhạt nhưng tôi lại thấy lúc nào người ta cũng toát ra sự chân thành.
Tôi thấy mỗi lần có cơ hội là cô lại cạnh khóe cô ấy, thế mà cô Uông cũng chẳng tỏ vẻ gì.
Cô thì sao, không bực à?"
"Sao lại không? Bực muốn chết".
Gọi Lôi Đình Vũ là "một sợi gân" không sai, cô nàng đích thị là một sợi gân thẳng đuột, hoàn toàn không biết lòng vòng là gì.
Cảm giác mơ hồ và rối rắm thực sự khiến Lôi Đình Vũ đau đầu, không thì cô cũng không giận đến mức vừa nghĩ đến thôi đã muốn mở miệng cạnh khóe Uông Ỷ Viện.
Chẳng qua Lôi Đình Vũ không phóng đại sự bực bội của mình.
"Bực thì bực thật, nhưng tình yêu không phải một cuộc chiến, một hai phải tranh đua giành phần thắng làm gì.
Tình yêu là một công trình có tính hệ thống, đâu chỉ đơn giản theo kiểu cứ thấy thích là sáp vào với nhau.
Mỗi người mỗi vẻ, thế nên cách gầy dựng và phát triển công trình ấy của mỗi người chắc hẳn sẽ khác nhau.
Đương nhiên nó cũng có thể đơn giản với nhiều người, chẳng hạn như tôi và Nhã Ninh".
"Thế sao cô lại có thể quen với những cảm xúc hoang mang sau khi trải qua một mối tình nhẹ nhàng dễ thở hay như vậy được?"
Hồ Lại cực kỳ bối rối.
Từ xưa đến nay cô luôn tôn sùng nguyên tắc: Muốn thứ gì thì phải đấu tranh cho thứ đó, còn nếu đã không được thì phải buông bỏ.
"Mãi rồi cũng thành quen, thật đấy, tập chấp nhận để biết chấp nhận.
Dễ thở là may mắn của tôi và Nhã Ninh, song hoang mang do dự cũng là một chuyện may mắn.
Cô thử nghĩ mà xem, hoang mang có nghĩa rằng cô là một điều hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng, hoàn toàn nằm ngoài ý muốn của người ấy; để xử lý những việc ngoài ý muốn, chúng ta luôn phải mất nhiều thời gian hơn.
Tôi và Nhã Ninh có dễ thở đến đâu thì cũng từng trải qua những lần hục hặc hay cãi nhau to, tuy không đến mức chia tay nhưng vẫn sẽ có xung đột và mâu thuẫn.
Hơn nữa, có những chuyện đối với cô không phải là vấn đề nhưng lại là cả một vấn đề với người đó".
"Lại là?"
"Lại là.
Nếu không thích cô thì việc gì người kia phải nghĩ nhiều như vậy.
Thử đổi cô thành một ai khác xem, cô có thấy người cô yêu bị nhấn chìm trong hàng tấn lo âu và đau khổ không.
Ỷ Viện cũng giống giáo sư Thẩm của cô, từ bé đã phải gồng mình chịu đựng rất nhiều thứ mà lẽ ra họ không phải chịu đựng.
Cuộc đời của chúng ta dễ thở không phải vì chúng ta tài giỏi, không phải vì chúng ta gan dạ, chẳng qua là do chúng ta may mắn mà thôi".
Những người từng trải qua biến cố, từng trải qua sinh tử đều đặc biệt tin tưởng rằng mình phải sống cho giây phút hiện tại và đấu tranh hết mình cho tương lai.
Nếu nói những biến cố và việc tu tập đã dạy cho Lôi Đình Vũ cái gì, thì ắt hẳn đó là việc chấp nhận để bản thân thuận theo cảm xúc của chính mình và chừa không gian để cảm xúc ấy phát triển.
Về bản chất, cô cũng giống như Hồ Lại, tin rằng ngoại trừ việc sống chết ra, chỉ cần dốc hết sức mình, thì không có gì là không thể.
Tình yêu cũng thế, sự rung động đến từ hai phía là một điều vô cùng hiếm hoi, chỉ cần cả hai cùng chung một chí hướng, đồng lòng tiến về phía trước thì sẽ vượt qua hết thảy mọi trở ngại.
"Yếu đuối là bởi vì cô thích người kia, còn người kia trói mình trong hàng tấn âu lo lưỡng lự cũng là vì thế.
Chẳng phải tình yêu là một thứ gì đó rất đẹp sao? Trong tình yêu không có chuyện lời lỗ, nếu lúc nào cũng vùi đầu cân đo đong đếm thì mất giá trị của tình yêu quá.
Hơn nữa, có thể là cùng một vấn đề đấy, song cô chỉ cần bỏ ra ba phần công sức là xong, còn họ lại phải thực hiện bằng toàn bộ nỗ lực của mình.
Muốn quyết định đồng hành cùng nhau thì cứ đồng hành, còn nếu cảm thấy thời điểm chưa chín muồi thì nhẫn nại thêm một chút, rồi sẽ có một ngày mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Tình cảm giữa người và người đâu phải một đường thẳng giản đơn, rất ít người thực sự có thể đặt ra kế hoạch rồi thực hiện được ngay lập tức, thậm chí là không bao giờ hoàn thành ý nguyện.
Nếu cô hỏi ý kiến của tôi, tôi chỉ có thể khuyên cô rằng, lắng nghe trái tim đi, tận hưởng cảm xúc của mình khi trái tim vẫn còn biết rung động, ít nhất cô sẽ không phải tiếc nuối hay hối hận về sau".
Nói chung, Hồ Lại rất ghét nghe ai lên lớp, nhưng thấy Lôi Đình Vũ ôn tồn phân tích một chuyện trọng đại như vậy, tự dưng Hồ Lại không hề muốn bắt bẻ hay cự cãi, ngược lại còn cảm thấy mình nhận được sự động viên, thậm chí mơ hồ nhận ra những điều mà trước giờ cô chưa từng nghĩ tới, chẳng hạn như: Ồ, hóa ra Thẩm Chứng Ảnh thích mình nhiều hơn là mình nghĩ.
Ôm một bụng muộn phiền đi đến, lúc về lại khấp khởi mừng thầm.
Sau khi ngồi yên vị trên xe của mình, Hồ Lại không kìm được cảm xúc dâng trào, rút điện thoại gọi cho Thẩm Chứng Ảnh.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, Hồ Lại đã nghe thấy tiếng nhạc quen thuộc vang lên.
"Thẩm Chứng Ảnh, chị đâu rồi? Chị lại chạy đi uống rượu lậu!"
===
Tác giả có điều muốn nói:
Hồ Lai Lai: Đã hoàn thành bát súp gà cho tâm hồn!
Gần đây tôi bận nhiều việc lặt vặt quá, chắc sẽ phải giãn lịch đăng truyện thành hai ngày một chương, xin lỗi các bạn.
Hôm nay tôi phải xách quần áo, sách vở với Ipad sang nhà bạn đón giao thừa.
Ash~ Chỗ đó còn lạnh hơn ở đây..