Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 24: Dần thành thói quen




Beta bởi @EscentricT (*ᴗ͈ˬᴗ͈)ꕤ*.゚

===

Không tính trà chiều và bữa khuya, đa phần một ngày chúng ta ăn cơm ba cữ. Sau khi dùng bữa trưa Thẩm Chứng Ảnh mua hộ, Hồ Lại hợp tình hợp lý mời cô Thẩm đi ăn tối đáp lễ.

"Chiều nay tan làm sớm, chúng ta đi ăn lẩu được không giáo sư Thẩm? Chịu khó đi ngay thì không cần xếp hàng. Cô thấy lẩu Trùng Khánh cay thế nào?" Đang ăn trưa dở chừng, Hồ Lại đã bắt đầu tính toán cho bữa tối.

Lời đề nghị tràn đầy cám dỗ. Hai mắt Thẩm Chứng Ảnh sáng lên nhưng chưa trả lời ngay.

"Sao thế ạ, tối nay cô có hẹn à?"

Tối thứ sáu thường là thời điểm mọi người hẹn hò tụ tập, hàng người đứng chờ trước các nhà hàng quán ăn cũng xuất hiện sớm hơn bình thường nhiều. Lý thuyết là vậy, nhưng Hồ Lại không thích đi đâu vào thứ sáu. Làm việc cả tuần vất vả còn phải chen chúc với một rừng người, thế có khác nào lao động khổ sai.


Được rồi, đây cũng là một trong những bằng chứng bạn trai cũ dùng để chứng minh rằng tình cảm cô dành cho đối phương chưa đủ lớn, cũng không quan tâm cậu ta là bao.

Hồ Lại lại cảm thấy điều này thể hiện rất rõ phẩm chất tốt đẹp của mình, rằng cô không phải loại người luôn kè kè người yêu như hình với bóng.

Chỗ này xin phép được giải thích cặn kẽ một chút. Hệ thống làm việc ban đầu được quy định là bảy ngày rồi xuống sáu, và bây giờ là năm ngày một tuần. Có đầy đủ lý luận khoa học vững chắc chống lưng cho tính đúng đắn của quá trình thay đổi này. Nếu chỉ làm việc mà không nghỉ ngơi thì người lao động chân tay dễ bị chết yểu, người lao động trí óc dễ bị suy kiệt tinh thần. Mà hẹn hò còn đòi hỏi nơron não phải hoạt động rất tích cực, chưa kể còn tiêu hao sức lực với cường độ không kém gì lúc làm việc thông thường. Khi đã kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần thì quả thật không cần phải miễn cưỡng gặp mặt làm gì đúng không?


Đồng nghiệp Chu Hoài Nghi nghe cô giảng giải xong, hai người đơ mặt nhìn nhau, nhìn nhau không nói nên lời.

Tiết trời chuyển lạnh mà được ăn một nồi lẩu cay nóng nghi ngút khói thì còn gì bằng. Thẩm Chứng Ảnh bị lời mời kia cám dỗ, mắt thường cũng nhìn ra cô ấy lưỡng lự đến mức nào.

Loay hoay đâu đó tầm một phút, Thẩm Chứng Ảnh mới miễn cưỡng từ chối, "Tối nay không được. Cô không có hẹn ai, nhưng không thể ngày nào cũng hốc lia hốc lịa. Buổi trưa và tối hôm qua đã ăn quá nhiều rồi, hôm nay lại nạp đồ ăn tiếp thì quả thật hết sức có lỗi với bản thân. Em còn trẻ không sao, chứ quá trình trao đổi chất ở người lớn tuổi diễn ra chậm, một khi tăng cân sẽ rất khó xuống".

"Trẻ thì trẻ, nhưng ăn cho lắm vào thì cũng có chuyện đấy ạ". Hồ Lại sửa lời cô Thẩm, "Điều phiền phức nhất khi béo lên là quần áo bị chật, mua đồ mới rất tốn tiền".


"Cho nên em đừng dụ dỗ cô nữa......" Nhận thấy khóe miệng Hồ Lại hơi nhếch lên, Thẩm Chứng Ảnh biết ngay con bé này lại sắp sửa phun ra mấy câu trêu ghẹo hết sức cợt nhả, vì thế cô vội vàng chữa cháy, "Đừng dụ dỗ cô ăn này uống kia nữa, cô sẽ béo lên mất. Hơn nữa chẳng phải em từng bảo tôi đây ăn mặc quê mùa che trời lấp đất sao? Không sợ ảnh hưởng khẩu vị của em à?"

"Có gì đâu có gì đâu ạ, giờ cô mặc cái gì cũng vậy, em quen quá rồi. Nếu thế, em sẽ không dụ dỗ cô đi ăn nữa, chuyển qua dụ dỗ cô chuyện khác".

"..."

"Chúng ta đi tập thể dục đi".

Thẩm Chứng Ảnh nghĩ cũng không cần nghĩ, thẳng thừng lắc đầu từ chối, "Không thể tập thể dục".

"Sao lại không thể? Nhẽ ra giảng viên như cô phải đóng vai trò đầu tàu, làm gương cho người khác mới đúng chứ. Bóng bánh, nhảy nhót, tập gym, chạy bộ, võ vẽ gì đấy... giáo sư Thẩm cứ chọn, cái nào cũng được".
Giáo sư Thẩm lắc đầu quay đi, không thèm nhìn Hồ Lại nữa. "Tôi đây xin kiếu".

Hồ Lại cười tít mắt, "Cô cần phải đáng yêu đến thế này ư? Đời người dài hay ngắn, ăn thua ở chỗ có siêng năng rèn luyện thể dục thể thao hay không. Nếu cô không thích ra ngoài tập tành thì hay là mua máy chạy tại nhà đi giáo sư Thẩm? Cùng tập luyện để cơ thể thon gọn săn chắc hơn nào".

Trước thì giống nhân viên bán hàng của sàn thương mại điện tử, bây giờ lại giống đang chạy doanh số cho cửa hàng bán dụng cụ tập gym. Cô Thẩm không thể không thừa nhận, Hồ Lại tạo cho người khác cảm giác đây là một cô gái vui vẻ tràn đầy sức sống. Cho dù hôm qua vừa mới tâm sự chuyện buồn của bản thân, hôm nay đã lại lạc quan rạng rỡ như ánh mặt trời. Thật khó để mà không vui khi nói chuyện với con bé này này.
"Hồ Lai Lai, hết ăn uống rồi lại tập này tập nọ, có phải em định bám theo cô không?" Ăn chung một bữa rồi lại thêm một bữa, hết lần này đến lần khác tình cờ chạm mặt nhau khi đi mua cơm rồi lại vồn vã rủ rê ngồi chung. Đúng là ai cũng có nhu cầu lấp bao tử, nhưng đúng lúc tới mức ấy thì hẳn là điều không thể. Con bé này luôn tận dụng mọi cơ hội, không phải Thẩm Chứng Ảnh không cảm nhận được.

"Chính xác ạ". Đương nhiên Hồ Lại sẽ không phủ nhận, "Ban đầu em không để ý lắm, nghe cô hỏi mới thấy đúng là như thế thật. Giáo sư Thẩm, em muốn bám theo cô".

"Có câu nói như thế nào nhỉ, vì sao em lại muốn bám theo cô, cô sửa còn kịp không?"

"Có thể là vì kỹ năng thôi miên đặc biệt của cô đã khắc sâu ấn tượng vào tâm trí em". Hồ Lại cười toe toét, "Giáo sư Thẩm, liệu cô có thể sửa sao?"
Thẩm Chứng Ảnh nhấc khay cơm lên, vờ làm động tác như muốn đánh Hồ Lại, trừng mắt: "Ăn xong thì đi đi".

"Dạ vâng dạ vâng".

Bước ra khỏi canteen, ánh mặt trời ấm áp dịu dàng rọi lên người. Đây là khoảng thời gian dễ chịu nhất của mùa thu ở Thượng Hải. Hồ Lại để áo khoác trên tay, đi song song với Thẩm Chứng Ảnh, "Giáo sư Thẩm, chúng ta cũng thân thiết hơn rồi, em có một yêu cầu này hơi quá đáng một chút".

Ban nãy còn nhạo báng mình thôi miên sinh viên, bây giờ còn không biết xấu hổ mở miệng xin xỏ. Thẩm Chứng Ảnh lẩm bẩm: "Yêu cầu gì?"

"Gửi cho em nhạc chuông báo thức gà gáy điếc tai kia được không?"

"... Em tự download về đi, trên mạng có cả đống".

"Quá lạnh lùng rồi. Cô có biết hành động này của cô hệt như người ta hỏi cô một câu, cô lại bảo họ đi mà tra Baidu đi không? Thật quá hững hờ mà. Tình yêu của cô đâu rồi giáo sư Thẩm, vậy mà còn nói có thể dựa vào cô".
"Ai nói cơ?"

"Cô đó".

"Đi đi đi đi, mau vào học nhanh lên cho tôi nhờ".

Chả hiểu sao Hồ Lại bám theo nhằng nhẵng như vậy lại không làm cô Thẩm khó chịu, cho nên cuối cùng Hồ Lại vẫn lôi kéo giáo sư Thẩm đi ăn tối thành công.

Hồ Lại nói nghe rất êm tai, ai cũng phải ăn tối, nếu bỏ bữa bụng dạ sẽ biểu tình, miễn đừng ăn quá nhiều là được. Thứ nhất, ăn cơm tiệm tiện hơn nấu ở nhà nhiều, không cần bày ra chế biến dọn dẹp phiền phức; thứ hai, thưởng thức cơm canh nóng sốt ngay tại chỗ dĩ nhiên ngon hơn so với ăn đồ nguội lạnh giao tới nhà, hơn nữa còn không xộc xệch đổ tháo khi đi đường xa; thứ ba, Hồ Lại đã xem kỹ review, có một quán cơm gia đình gần sát khu nhà của Thẩm Chứng Ảnh được đánh giá khá tốt; thứ tư, khẩu phần ở đó một người ăn không hết được, phải hai người mới vừa vặn, tránh được tình trạng lãng phí; thứ năm, ăn xong tản bộ về nhà còn có thể hỗ trợ tiêu hóa hạn chế béo phì, sáu nữa——
Phải, chỉ vì muốn ăn tối cùng nhau mà con bé này liệt kê một hai ba bốn năm —— sáu lý do!

Lý do thứ sáu chính là: mùa thu ở Thượng Hải quá ngắn, nhân lúc gió Tây Bắc chưa ùa về, phải tranh thủ tận hưởng trăng thanh gió mát, nếu không vài ngày nữa trở lạnh ngay không biết chừng.

Nói có sách mách có chứng, hoàn toàn không thể vặn lại.

Trước khi Hồ Lại bẻ ngón tay tìm thêm lý do thứ bảy, sức công phá của Hồ Lại khiến Thẩm Chứng Ảnh chống đỡ hết nổi, vội vàng đồng ý ngay. Cô nghĩ thầm, nếu con trai mình cũng như thế này, e là mình phải đưa nó vào chùa tụng kinh niệm Phật từ lúc còn bé tí.

Vậy là bỗng dưng, nửa cuối tuần của Thẩm Chứng Ảnh đã được xếp lịch kín mít.

Thứ năm hàng tuần Thẩm Chứng Ảnh đều đến Côn Luân để chơi thử Real Fantasy Land, nếu Dương Hồi không giữ thì cô sẽ ăn trưa và ăn tối cùng Hồ Lại, sau đó con bé chở cô về. Thứ sáu Hồ Lại tham gia training thì đã có Thẩm Chứng Ảnh mua cơm trưa giúp, đến tối Hồ Lại mời lại là huề. Vào những tối thứ bảy mà Thẩm Chứng Ảnh có lớp, Hồ Lại đều đợi đến khi giáo sư Thẩm dạy xong, hai người đi dạo cùng nhau ở khu vực gần trường một lát rồi mới về nhà.
Ban đầu Thẩm Chứng Ảnh cũng thấy sai sai, nhưng lại không biết sai chỗ nào. Cứ lặp lại như thế được hai tuần, mọi thứ bắt đầu thành lệ. Trưa thứ sáu, khi được Tôn Thư Tuyết rủ đi ăn, cô Thẩm còn phải nhắn tin cho Hồ Lại: Hôm nay cô có hẹn với Tôn Thư Tuyết nên không mua cơm giúp em được. Bữa trưa em định giải quyết thế nào?

Hồ Lại: Thế để em đi ăn với Chu Hoài Nghi. Vậy tối nay chúng ta đi ăn chung với nhau sau có được không ạ?

Sau khi trả lời lại rằng: "Cứ như mọi hôm đi", bỗng nhiên Thẩm Chứng Ảnh để ý chuỗi tin nhắn qua lại cực kỳ tự nhiên của cả hai mà ngẩn hết cả người.

Một tuần gặp con bé gần trọn ba ngày, so ra còn nhiều hơn thời gian mình ở cùng với con trai. Hồ Lại xuất phát điểm từ một sinh viên vô kỷ luật luôn muốn làm trò chọc tức giảng viên, một đứa nhóc xấu xa rắp tâm trà trộn vào lớp lại hóa thành một phần cuộc sống của mình.
Hồ Lại biết Tôn Thư Tuyết là bạn thân của Thẩm Chứng Ảnh. Do Tôn Thư Tuyết luôn cảm thấy giáo sư Thẩm là người mong manh dễ vỡ, nhu nhược đáng thương nên rất che chở cho bạn của mình. Cô còn biết ông xã của giảng viên Tôn cực kỳ quấn vợ, gia đình cô Tôn sống theo mô hình DINK, tình cảm giữa hai vợ chồng tới bây giờ vẫn rất tốt. (DINK: viết tắt của cụm từ "Dual income no kids" – gia đình có thu nhập kép nhưng không có con)

Ngược lại Thẩm Chứng Ảnh cũng biết Chu Hoài Nghi là đồng nghiệp kiêm bạn thân của Hồ Lại. Bạn gái của Chu Hoài Nghi hiện là giám đốc nhân sự của công ty truyền thông Y, con gái riêng của cô ấy rất mến Chu Hoài Nghi. Cựu CEO Trác công ty Y lại là bạn thân của Dương Hồi. Theo cảm nhận của Chu Hoài Nghi, ông ấy là một người sếp hiếm thấy, đồng thời cũng là một người sống hết mực đàng hoàng. Đáng tiếc, người tốt lại thường đoản mệnh, ông đã qua đời sau một vụ tai nạn cách đây ba năm. Hiện tại, trưởng nhóm Uông – người được công ty Y phân công phụ trách chạy truyền thông cho trò chơi mới sắp ra mắt của Côn Luân – là bạn thân của CEO Trác và cả Dương Hồi. Không chỉ vậy, có dấu hiệu cho thấy vợ trước của CEO Trác và sếp Uông đang cặp kè với nhau. Và cả hai đều là phụ nữ.
Thẩm Chứng Ảnh tự thấy kiến thức của mình không cạn, nhưng mối quan hệ nữ nữ rắc rối đầy rẫy gút mắc này vẫn làm cô líu cả lưỡi. Rõ ràng đều đang sống dưới một mảnh trời, vươn tay là có thể chạm tới, nhưng dường như thế giới của họ lại có một lằn ranh vô hình chia cắt.

Trong thế giới của Hồ Lại, đồng tính và dị tính chẳng khác chi nhau, cũng có yêu đương, cũng có nɠɵạı ŧìиɦ, cũng có chia tay. Tất cả đều là những chuyện hai năm rõ mười, giống như việc sáng nay ăn McDonald vậy.

Còn trong thế giới của Thẩm Chứng Ảnh, chủ đề đồng tính là một chủ đề nhạy cảm tránh nhắc được chừng nào hay chừng ấy.

Mặc dù đồng tính luyến ái đã được chứng minh không phải là bệnh từ lâu, nhưng hội đồng biên soạn sách vẫn đưa thông tin cũ mèm, sai lệch vào giáo trình.
Mỗi lần dạy đến phần này, cô Thẩm luôn phải giải thích cặn kẽ cho sinh viên rằng: Ngay từ những năm 1992, Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) đã tuyên bố đồng tính luyến ái là một hiện tượng tự nhiên thuộc về thiểu số và không còn liệt kê nó vào danh sách các chứng rối loạn tâm thần nữa. "Tiêu chuẩn phân loại và chẩn đoán rối loạn tâm thần của Trung Quốc, (tái bản thứ ba)" do Hiệp hội Tâm thần Trung Quốc phát hành năm 2001 cũng loại trừ đồng tính luyến ái khỏi phân loại bệnh lý tâm thần. "Sổ tay Thống kê và Chẩn đoán về Rối loạn Tâm thần (tái lần thứ năm)" mới nhất cũng phân tách khuynh hướng tính dục ra khỏi những bệnh lý tâm thần.

Nhưng theo những gì Thẩm Chứng Ảnh biết, có không ít giảng viên, thậm chí là cả những chuyên gia có uy tín trong ngành, vẫn giữ khư khư quan điểm rằng đồng tính là một cái tội.
Vài năm trước, trong trường xuất hiện CLB cầu vồng, tuy nhiên thời gian trở lại đây, cầu vồng dần mất đi màu sắc tươi sáng.

Chính ngay tại đại học H, một số giảng viên khi bắt gặp các cặp đôi đồng tính trong khuôn viên trường vẫn tỏ ra khinh thường, những lời mỉa mai mang hàm ý ghê tởm xuất phát từ tận đáy lòng khiến cho ai có lỡ nghe thấy cũng khó mà quên được.

Đại học top đầu còn như thế, huống hồ gì những trường cấp II & III. Cách xử lý những vấn đề liên quan tới đồng tính của giáo viên công tác ở những đơn vị này bảo thủ và lạc hậu hơn nhiều, chẳng hạn như cha mẹ của cô, mỗi khi nghe hai người họ nhắc đến đề tài đồng tính với giọng điệu đau khổ, nào là làm mất thể diện phụ huynh, nào là bất bình thường, chỉ giỏi đua đòi học hư, nhất định phải đưa đi gặp bác sĩ tâm lý...... Thẩm Chứng Ảnh đều im lặng không lên tiếng, âm thầm thông cảm cho học sinh của cha mẹ một phen.
Đối mặt với thế hệ luôn giương cao ngọn cờ của chủ nghĩa hiếu thảo, phó giáo sư cũng không dám mơ đến việc tự mình đứng ra truyền đạt lý luận và tư tưởng mới cho phụ huynh. Với các bậc cha mẹ Trung Quốc, cho dù con cái có đạt học hàm giáo sư tiến sĩ gì đi chăng nữa thì vẫn luôn là một đứa trẻ không hiểu gì trước mặt cha mẹ.

"Dạo này em bận việc gì thế, hẹn bao nhiêu lần em đều bảo có việc". Giọng nói vô tư của Tôn Thư Tuyết cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Chứng Ảnh.

Đưa thực đơn cho Tôn Thư Tuyết rồi rót cho bạn mình một tách trà xong, Thẩm Chứng Ảnh mới đáp: "Có người bạn nhờ em thử nghiệm dự án trò chơi mới nên tuần nào em cũng tới công ty của cô ấy".

"Thật ư?" Tôn Thư Tuyết nhận lấy tờ thực đơn, nét mặt đầy vẻ hóng chuyện nhìn Thẩm Chứng Ảnh, "Trông em kỳ lạ lắm. Nói thật đi, cô bé dạo gần đây luôn bám dính lấy em là ai?"