Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 17: Ý tưởng tồi tệ một cách phi lý




Beta bởi @letterscent (´。• ᵕ •。')

===

Không ngờ giới trẻ ngày nay ghét xem mắt như vậy, Thẩm Chứng Ảnh để ý thấy không ít sinh viên nữ nghĩ tới chuyện tìm một nửa phù hợp để cưới trước khi tốt nghiệp. Ngay cả bản thân Thẩm Chứng Ảnh cũng vi phạm hiệp ước tiếp tục học lên cao cam kết với cha mẹ, vừa ra trường đã kết hôn sinh con.

"Định quay về thời cổ đại sao? Xem mắt? Có phải mấy năm nữa cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, cho bà mai đến nhà nói chuyện luôn đúng không. Hừ!" Hồ Lại không nuốt trôi được cơn giận, gần như là dùng mũi nói chuyện. "Em bao nhiêu tuổi? 25! Trời ạ, từng này tuổi mà phải nhảy xuống lấp hố phân hôn nhân sao. Không biết đây có phải mẹ ruột của em không nữa, mẹ kế còn không tới nỗi ác độc như vậy!"


"Có lẽ mẹ chỉ muốn giới thiệu em với nhà bên kia thôi".

"Vâng, đầu tiên giới thiệu làm quen, nếu bên kia vừa mắt mẹ sẽ giục em kết hôn sinh con nhanh nhanh, sinh một đứa rồi lại thêm một đứa, cứ thế lộ trình xuống suối vàng không trật khỏi một nhịp".

Thẩm Chứng Ảnh cạn lời, cảm thấy con bé này cứ nói quá, nhưng mà mỗi nhà mỗi cảnh, cô Thẩm cũng không thể phản bác. Thoạt nhìn đúng là Hồ Lại có vẻ lớn lên trong nhung lụa, còn thực tế thế nào người ngoài như mình không rõ được.

"Em thực sự không hiểu tại sao bố mẹ em luôn cho rằng ai cũng phải kết hôn. Đây không phải là bệnh sao?"

Thẩm Chứng Ảnh cười nhẹ, công tâm bênh vực các bậc làm cha mẹ vài câu: "Có lẽ là vì bố mẹ muốn cho con cái một cuộc sống ổn định".

"Cho dù điều đó trái với nguyện vọng của con họ sao?" Hồ Lại lạnh lùng châm chọc, gạt laptop sang một bên. "Thời buổi này ly hôn khó khăn, em thấy không cần gì phải chui vào chỗ chết để giữ gìn ổn định".


Thật ra nhìn dáng vẻ ngang ngược coi trời bằng vung của Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh đã sớm đoán được cô không phải loại con cái ngoan ngoãn răm rắp nghe lời, mẹ bảo gì làm nấy.

Nhận ra vẻ nghi hoặc của Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại cũng không giấu giếm, "Em có thể không đi, nhưng thái độ của mẹ sau đó rất khó chịu. Thế nào bà cũng cằn nhằn hồi đấy nuôi em khó khăn thế nào, nếu anh trai em còn sống chắc chắn sẽ hiếu thảo vâng lời, nói gì nghe đó chứ không phải suốt ngày chọc tức bà như em. Bao nhiêu năm qua vẫn chỉ có một kịch bản, em thuộc làu rồi".

"Em có một người anh đã mất sao?"

"À, nhắc đến cái này càng buồn cười hơn, nếu có thể tính nhau thai là người thì đúng là em có một ông anh".

Vẻ mặt Thẩm Chứng Ảnh thoáng trở nên kỳ lạ. Cô Thẩm không biết nên cười hay nên làm biểu cảm nào cho phù hợp.


"Không được, em nhất định phải giải quyết một lần cho xong". Nỗi bực dọc kéo đến nhanh mà tan cũng nhanh, xả vài câu là đã hả giận rồi. Hồ Lại đứng dậy chỉnh lại quần áo, "Giáo sư Thẩm, cô muốn cười thì cứ cười đi, không phải khách sáo".

Khóe miệng Thẩm Chứng Ảnh hơi giương lên nhưng cô không cười, bởi vì ngay sau đó cô cười hết nổi.

Hai mắt Hồ Lại sáng lên, ngồi xổm xuống vịn lấy đùi cô Thẩm: "Em có cách rồi giáo sư Thẩm. Chỉ cần dẫn ai về ra mắt, nói với mẹ rằng em có lựa chọn của chính mình thì không phải là được rồi sao. Hay là cô giả vờ làm bạn gái của em đi!"

Thứ đầu tiên Thẩm Chứng Ảnh cảm nhận được chính là sức nóng tỏa ra từ bàn tay đặt trên đùi mình, đã lâu thật lâu cô Thẩm không gần gũi với ai đến như vậy.

"Chà chà, nếu mẹ nghĩ rằng em thích phụ nữ thì sẽ không bắt em đi xem mắt nữa. Cô thấy vậy có được không, giáo sư Thẩm?"
Được không?

Thẩm Chứng Ảnh muốn nói: Ý tưởng vớ vẩn đến nực cười như vậy mà cũng nghĩ ra được.

Đồng tính hay không chịu kết hôn đối với đại đa số cha mẹ mà nói, mức độ nghiêm trọng của việc trước càng khủng khiếp hơn. Chẳng lẽ thời thế tiến hóa lên tới thế giới Đại Đồng đến mức Thẩm Chứng Ảnh theo không kịp?

Dời bàn tay đang để trên đùi mình đi chỗ khác, Thẩm Chứng Ảnh nói: "Chẳng ra gì. Nếu mẹ yêu cầu em kết hôn, em không thể nào từ chối, cho dù là nam hay nữ thì em vẫn phải kết hôn thôi".

"Nhưng chính sách quốc gia không cho phép đăng ký kết hôn đồng tính, với cả điều kiện hiện nay cũng không thể bay sang nước ngoài".

"......"

"Hơn nữa, nếu mẹ biết em thích phụ nữ, không chừng bà sẽ quậy một trận ra trò, dẫu vậy vẫn tốt hơn bắt em đi xem mắt. Cái trò xem mắt làm em cảm thấy mình giống như một món hàng bị đưa ra trao đổi mọi lúc mọi nơi. Mà cho dù phải kết hôn, em cũng chỉ lấy người em yêu. Những người đi xem mắt hầu hết coi đây là tiền đề của hôn nhân, tất cả mọi buổi gặp gỡ lấy hôn nhân làm tiền đề đều đầy rẫy thủ đoạn lừa đảo".
Thẩm Chứng Ảnh luôn cảm thấy logic có chỗ nào không đúng, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc ngập tràn nhiệt huyết của cô gái trẻ trước mặt, nghĩ mãi cũng không đoán ra sai chỗ nào.

"Giáo sư Thẩm hy sinh đóng giả bạn gái của em nhé". Lần này Hồ Lại cầm lấy tay cô Thẩm lắc qua lắc lại.

"Tôi bao nhiêu tuổi rồi? Vừa nhìn đã biết là giả. Em có thể nhờ đồng nghiệp hoặc bạn bè của mình".

"Cái này không liên quan đến tuổi tác. Trừ khi hai người sinh cùng giây cùng phút cùng giờ cùng ngày cùng tháng cùng năm, nếu không sẽ luôn có một người lớn hơn một người nhỏ hơn. Em nghĩ kỹ rồi, đồng nghiệp hay bạn bè cũng chưa chắc bằng giáo sư Thẩm". Hồ Lại càng nói càng hăng, một lòng một dạ muốn lôi kéo Thẩm Chứng Ảnh làm đồng phạm. "Chỉ cần chúng ta thân mật quấn quýt trước mặt cha mẹ của em là được mà".
"......"

Bấy giờ Thẩm Chứng Ảnh mới mở miệng, "Nếu vậy em có thể tìm cho mình một cô bạn gái rồi hãy đưa về ra mắt bố mẹ, bằng không cô ấy sẽ không vui".

"Em chưa từng quen phụ nữ, giáo sư Thẩm, cô có thể trở thành bạn gái đầu tiên của em". Nghĩ đến đó thôi Hồ Lại đã cực kỳ vui vẻ, mấy phút trước còn hùng hổ chua ngoa, bây giờ cứ tủm tỉm cười, huyên tha huyên thuyên mấy chuyện đâu đâu.

Thẩm Chứng Ảnh vừa bực mình vừa buồn cười, mình có ý tốt muốn an ủi, con bé này lại quay sang bày trò trêu chọc mình.

Đối phó với học sinh ngỗ ngược, Thẩm Chứng Ảnh vẫn có một số biện pháp.

"Nếu em thật sự cần, cô có thể cho em mượn Minh Minh. Tuổi hai đứa cũng ngang ngửa nhau. Thằng bé nhỏ hơn em ba tuổi, mặt mũi không tồi, rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của phụ nữ trung niên".
Có hơi bị tốt bụng quá không?

Hồ Lại nhìn Thẩm Chứng Ảnh từ trên xuống dưới vài lượt, mấy lần đấu đá trước đây, giáo sư Thẩm thường xuyên bối rối và bất lực trước miệng mồm của mình, nhưng điều đó không có nghĩa giáo sư Thẩm là người ăn chay.

"Giáo sư Thẩm, con trai cô đã có bạn gái. Cô quên rồi sao, đêm đó trong khuôn viên yên tĩnh của Đại học H, một đôi cẩu nam... à nhầm, một đôi nam thanh nữ tú ăn tươi nuốt sống nhau đến quên trời đất. Nếu nhờ con trai cô giúp sức, e rằng bạn gái cậu ta sẽ không vui đâu".

Thẩm Chứng Ảnh nghẹn lời, giơ điện thoại lên xem giờ, "Muộn như vậy rồi sao?".

Hồ Lại vẫn chưa nói xong. "Không phải em có thành kiến, nhưng lỡ đâu Minh Minh nhà cô dính thói tự cao tự đại giống nhiều người đàn ông khác, nghe xong lại ảo tưởng là em yêu thầm cậu ta nên mới cố ý bày trò để tiện đường cưa cẩm thì phải làm sao bây giờ".
Mồm mép cỡ này thì hoàn toàn không cần ai an ủi, Thẩm Chứng Ảnh tự trách mình quá tốt bụng, tự dưng lại đi nhiều lời với con bé này làm gì.

"Cô phải về đây".

"Vậy cô đợi em thu dọn đồ đạc một lát, chúng ta quay lại pantry ăn cơm rồi cùng về".

Hồ Lại đã lên kế hoạch kỹ lưỡng, ăn tối xong mình và cô Thẩm có thể cùng đi dạo rồi bắt tàu điện ngầm về nhà. Giáo sư Thẩm không nấu cơm, suốt ngày ăn ở canteen nên chắc không từ chối lời đề nghị nho nhỏ này của mình đâu nhỉ?

Nhưng dù có lên kế hoạch hay đến đâu, cũng không thể đánh bại sự sắp xếp của cấp trên. Dương Hồi gọi đến vài lần, còn để lại lời nhắn dặn dò Thẩm Chứng Ảnh xong việc nhớ quay về văn phòng của mình.

Hồ Lại cũng nghĩ nếu không phải đi gặp đối tác, chắc chắn sếp sẽ mời khách quý đi ăn tối cho phải phép. Vừa đưa Thẩm Chứng Ảnh tới cửa văn phòng đã nghe tiếng cười khe khẽ của chủ tịch Dương và bác sĩ Quan, cảm giác kỳ lạ ban sáng lại nổi lên lần nữa. Thẩm Chứng Ảnh cũng cảm thấy như vậy. Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái là đoán được ngay trong đầu đối phương đang nghĩ gì, sau đó vội vàng quay đi làm ra vẻ không biết.
"Mắt hủ nhìn đâu cũng ra gay", Hồ Lại không phải là hủ nữ, nhưng vì đang nuôi ý đồ mờ ám với Thẩm Chứng Ảnh nên khó tránh khỏi việc nghĩ đông nghĩ tây. Một người như Dương Hồi lại có thể gạt đi nguyên tắc của bản thân, để cho người khác mặc sức đùa giỡn với mình, nếu không phải người nhà thì chỉ có thể là bạn rất thân. Sau vài lần quan sát sếp Dương nói chuyện với bác sĩ Quan, ánh mắt đó giọng điệu đó, Hồ Lại chắc chắn giữa hai người họ có gian tình. Chỉ cần kiên trì theo chân sếp, nhất định không sợ lệch khỏi đường lối đúng đắn. ("Mắt hủ nhìn đâu cũng ra gay": một slang nổi vào năm 2016 khi Trịnh Nguyên Sướng dùng để phủ nhận tin đồn đồng tính)

Nhắc đến chủ đề đồng tính vài lần, phản ứng của Thẩm Chứng Ảnh đều rất đáng chú ý. Hồ Lại tin nếu một ai khác nghe thấy những lời mình nói trước đó, biểu cảm của họ sẽ vô cùng đặc sắc. Nhưng mà giáo sư Thẩm lại bình tĩnh như không, khác xa đám đông thiếu hiểu biết cho rằng đồng tính là bệnh, cũng không cho rằng phải giữ khoảng cách, càng không tỏ vẻ e ngại mình sẽ thích cô ấy. Nói cách khác, chí ít giáo sư Thẩm không phản cảm tình yêu đồng giới.
Đừng tưởng cứ là giảng viên tâm lý học thì sẽ nhìn nhận chính xác hơn về nhóm tính dục thiểu số. Hiện nay đồng tính vẫn bị coi là bệnh trong hầu hết giáo trình trên cả nước. Rất nhiều giảng viên tâm lý học, xã hội học khi đề cập tới chủ đề này đều nhăn nhó miễn cưỡng như thể đây là chuyện gì lạ lùng lắm.

Như vậy có thể thấy, ngoại trừ việc giáo sư Thẩm đứng lớp hơi bị thôi miên ru ngủ ra thì cô ấy vẫn là một giảng viên tốt.

Đi dọc cầu thang lên pantry, màn hình điện thoại của Hồ Lại lại sáng lên.

Người mẹ lèm bèm: Khi nào có thời gian thì gọi về cho mẹ, thấy tin nhắn nhớ phải trả lời đó.

Hồ Lại cau mày, nhắn lại một câu: Con thấy rồi, lúc nào rảnh lại nói tiếp.

Mỗi khi nghe đồng nghiệp phàn nàn người nhà ép mình đi xem mắt, Hồ Lại thường hay cười thầm trong bụng. Chỉ là đi xem mắt thôi mà, ăn một bữa cơm uống một tách cà phê sau đó nói qua lại linh tinh dăm ba câu, việc gì phải làm quá lên như vậy.
Chuyện bé xé ra to.

Chỉ khi rơi vào tình huống tương tự mới hiểu rõ cảm giác tra tấn ấy. Đó là chưa bàn đến bố mẹ, bình thường luôn tôn trọng tự do cá nhân của mình, rất hiếm gọi đi xã giao gặp mặt kiểu vậy, chẳng hiểu sao lần này lại dai như keo dính ruồi, ghê tởm đến nỗi muốn nôn cũng không nôn được.

Bị mẹ đẻ làm cho mất hứng ăn uống, Hồ Lại không muốn về nhà, dứt khoát ôm laptop sang phòng thí nghiệm. Mới vừa đẩy cửa bước vào đã thấy rất nhiều nhân viên ngồi sẵn bên trong, nam có nữ có.

Một vài đồng nghiệp biết mặt Hồ Lại, nhân lúc mới đến chưa vào hệ thống liền chào hỏi xã giao đôi chút.

Hóa ra có rất nhiều người không muốn về sau giờ tan sở mà chỉ muốn đắm chìm vào thế giới ảo. Hồ Lại tin chỉ cần Real Fantasy Land lên sàn thành công là bảo đảm doanh thu rất khả quan, những nhân viên tham gia dự án như cô đều có thể nhận thưởng vài tháng lương.
Vừa nói với người mẹ thân yêu Vương Phương Viên rằng thứ bảy này mình không muốn về nhà nhà tiếp chuyện với bạn của bà, càng không muốn đi xem mắt thì đúng y như Hồ Lại dự đoán, Vương Phương Viên trả lời: "Con bé này, bảo về thăm bạn của mẹ mà cũng khó khăn. Quên thím Bạch rồi sao, lúc bé con bảo bà rất nuông chiều con, còn nằng nặc đòi làm con của thím ấy. Ngày mai con trai chở bà ấy qua để hai gia đình dùng một bữa cơm thân mật. Con đến góp vui là được, còn lại mẹ không ép".

Hồ Lại không trả lời, Vương Phương Viên liên tục nhắn tin thuyết phục, không chỉ nhắn một mình, còn phát động ông chồng Hồ Dược nhắn chung để gia tăng hiệu quả.

Sau một hồi cò kè mặc cả, cuối cùng Hồ Lại đành đồng ý hẹn ăn trưa ngoài nhà hàng. Thứ bảy cô còn phải ngủ nướng, dậy sớm không nổi.
Đến buổi hẹn, mới vừa nhìn thấy thím Bạch, Hồ Lại đã cảm thấy lúc bé chắc chắn đầu mình bị kẹt vào cửa, nếu không sao lại có thể nghĩ rằng thím Bạch hiền hơn mẹ, còn muốn làm con gái của bà ấy cơ chứ.

Thím Bạch đúng là kiểu bà thím điển hình trong truyền thuyết.