Beta bởi @letterscent ٩(◕‿◕。)۶
===
Đã là giáo viên thì sẽ luôn có sẵn tuyệt chiêu, giáo sư Thẩm cũng không phải là ngoại lệ. Hai tuyệt chiêu to bự của cô một là làm bộ không nghe thấy, hai là giả điên nói lảng sang chuyện khác.
Vì thế cô ngẩng lên nhìn Hồ Lại, cười tủm tỉm: "Sao không kêu meo meo nữa?"
Hồ Lại hơi nghẹn, nhưng sau đó nhanh chóng tươi cười, "Nếu giáo sư Thẩm thích, một lát ra ngoài em lại meo meo cho cô nghe".
Thẩm Chứng Ảnh không nhịn được lườm Hồ Lại một cái, không có cặp kính vĩ đại che khuất, sự khinh bỉ trong mắt càng được truyền đi mạnh mẽ lưu loát hơn.
Cô gái trẻ vẫn mỉm cười ngọt ngào.
Cuộc đối thoại này, hướng phát triển này, tất cả đều không đúng.
Do cảm thấy tình hình dần không ổn, Thẩm Chứng Ảnh lập tức ngăn chặn hậu họa từ trong trứng nước. Cô Thẩm giả vờ ngó nghiêng sang quán trọ, mà quả thật thì cô cũng khá hứng thú với độ hoành tráng của nó. Nhưng phàm là động vật có tập tính xã hội, con người luôn hứng thú với đồng loại hơn là trò chơi, huống chi người đứng trước mặt cô Thẩm còn là một mỹ nhân.
Quán trọ thập phương là một quán trọ.
Mới đặt chân đến cửa đã tưởng như mình lạc vào một bộ phim cổ trang nào đó. Tiểu nhị đon đả xun xoe ra tiếp khách, lại thêm một bà chủ điệu bộ phong tình lười biếng đứng sau quầy.
Tiểu nhị khoác áo cộc tay, cung kính: "Quán trọ thập phương hoan nghênh quý khách. Kính mời hai vị nữ hiệp vào trong, nơi này luôn có sẵn nước nóng cùng cơm canh nóng sốt".
Thẩm Chứng Ảnh để ý thấy bảng cài đặt hệ thống ở ngay trước mặt và sẽ không biến mất trong quá trình người chơi di chuyển hoặc trò chuyện. Các tùy chọn có thể thay đổi bao gồm các thao tác điều khiển cơ bản và ảnh đại diện trong game.
Có hai lựa chọn xây dựng hình ảnh nhân vật: một là dùng công nghệ kỹ thuật số tái tạo lại dáng vẻ ngoài đời và hai là sử dụng đồ họa 2D mặc định của hệ thống. Thẩm Chứng Ảnh không do dự giữ lại hình ảnh thực tế của mình.
Về phương thức vận hành, cô Thẩm cũng lựa chọn dùng tay điều khiển giống Hồ Lại. Tuy huơ tay múa chân nhìn khá ngốc nghếch, nhưng đây là thao tác dễ dùng nhất. Nếu chọn chế độ dùng mắt, e rằng về lâu về dài sẽ bị một số tật khúc xạ.
Dự án thực tế ảo Real Fantasy Land này chân thực đến rợn người. Đi thêm vài bước nữa, Thẩm Chứng Ảnh có cảm giác, nếu rập khuôn thế giới thực, đơn giản hóa nó đi thì sẽ không ai muốn trở về thực tại.
Trong lúc Thẩm Chứng Ảnh còn đang vùi đầu đặt ra đủ loại giả thiết thì Hồ Lại đứng một bên lặng lẽ nhìn cô. Bỏ đi cặp kính to vĩ đại, ăn mặc gọn gàng lại chịu trang điểm nên hôm nay trông giáo sư Thẩm hòa nhập cộng đồng hơn rất nhiều. Cảm giác sững sờ khi lần đầu tiên chạy đến học chùa nhìn thấy giáo sư Thẩm vẫn như còn nguyên vẹn. Ý Hồ Lại không phải chê giáo sư Thẩm khó coi; một cặp mắt kính, một bộ quần áo quê mùa đâu thể hô biến một người từ đẹp thành xấu vô lý tới mức như trên phim. Hồ Lại cũng không hay để ý tới vẻ ngoài, nhưng nhìn ai lôi thôi lếch thếch thì cô chịu không được. Bây giờ không tốn bao nhiêu sức đã có thể thưởng thức vài phần chân dung giáo sư Thẩm giấu sau lớp mặt nạ, hiển nhiên trong lòng Hồ Lại trào dâng đắc ý.
"À đúng rồi......" Chờ tới khi Hồ Lại nhớ ra chuyện này, Thẩm Chứng Ảnh đã biến mất như một làn khói.
Trước khi biến mất cô Thẩm còn nhìn Hồ Lại cười một cái như muốn nói: Tôi đi trước, không cần đi theo tôi.
Ranh mãnh thật.
Cô Thẩm đi rồi, Hồ Lại liền quay về hình tượng miêu nữ ban đầu, giơ chân cào cào mặt và bụng. Như thể nãy giờ cô là một con mèo thành tinh trà trộn vào đám đông rình mò, bây giờ người cần rình đi rồi, cũng không cần giữ kẽ làm gì nữa.
Thay đổi diện mạo trong thực tế ảo nhanh gọn nên dạo này Hồ Lại rất đắm chìm hưởng thụ thế giới yêu miêu. Chẳng biết có phải trong lòng thiếu vắng bóng hình ai hay không mà mấy ngày gió bấc về Hồ Lại thường xuyên cảm thấy lạnh lẽo. Khoác lên mình một bộ lông xù xù dày dày, rảnh rỗi lại đưa chân quẹt quẹt mặt cho mớ lông mềm mại lướt qua gò má là tự dưng tâm trạng vui vẻ hẳn lên. Bình thường đồng nghiệp túm tụm rủ nhau hóa thành một đám yêu miêu nghịch tới bến chẳng sao, nhưng đứng trước mặt Thẩm Chứng Ảnh với bộ dạng thế này thì Hồ Lại ngại lắm.
Thẩm Chứng Ảnh nói đi là đi. Dù như thế mới thể hiện rõ giáo sư Thẩm là một người độc lập, quen với việc tự khám phá những thứ mới lạ một cách rất nghề.
Hồ Lại cũng không nấn ná đứng đó mãi, càng không định chạy đến từng thế giới tìm người vì vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Cô vội vàng thoát khỏi hệ thống, về văn phòng vác laptop sang phòng lab, lựa một chỗ bên cạnh Thẩm Chứng Ảnh bắt đầu làm việc.
Khi ai đó bước vào thế giới ảo, sự chú ý của họ hiển nhiên dồn phần lớn vào trò chơi, dẫn đến độ nhạy cảm với những thứ xung quanh cũng bị giảm xuống, nên có người ngồi bên cạnh trông chừng thế này Thẩm Chứng Ảnh sẽ yên tâm hơn một chút. Nếu đã lật bài ngửa là mình muốn câu dẫn người ta, hiếm hoi mới có dịp lợi dụng việc công mưu cầu lợi riêng như bây giờ, đương nhiên Hồ Lại muốn nhân cơ hội gia tăng thiện cảm trong mắt đối phương.
Sau vài lần tiếp xúc, Hồ Lại thấy mình tạo cho Thẩm Chứng Ảnh ấn tượng không quá tệ; nếu nói thích, có thích một chút; nếu nói cảnh giác, cũng có một chút cảnh giác.
Hồ Lại không cho rằng mình tán tỉnh đến mức ấy mà Thẩm Chứng Ảnh không đánh hơi thấy mùi bất thường. Giáo sư Thẩm không thể hiện thái độ gì cụ thể chẳng qua là bởi có một cảm xúc gì đó cô ấy đặc biệt không muốn bộc lộ trắng nó ra.
Thái độ này rất thú vị.
Thường khi cảm giác được ai đó nảy sinh hứng thú với mình, nếu muốn từ chối, nhất định sẽ hy vọng bên kia tỏ tình sớm, vì nếu họ cứ im thin thít thì từ chối kiểu gì đây? Bên kia chỉ cần thả một câu đằng ấy tự mình đa tình rồi, tôi không có thích đằng ấy là bẽ mặt tới già.
Còn trường hợp biết đối phương hứng thú với mình nhưng lại không mong bên kia nói ra thì sao? Là do không tin tưởng? Không nỡ từ chối? Ngại phải khước từ?
Phải chăng điều đó có nghĩa rằng, Thẩm Chứng Ảnh – vị giáo sư đã ly hôn có con lớn đùng này – không có ý định cắt đứt liên lạc, nói cách khác là vẫn muốn tới lui giao thiệp.
Vậy có phải điều đó cũng có nghĩa là Thẩm Chứng Ảnh đã trao cho mình quyền được mập mờ với cô ấy? Rất có khả năng vào một đêm trăng thanh gió mát, không, trời trong nắng ấm, ngày tốt cảnh đẹp, mục tiêu tɦôиɠ ɖâʍ với giáo sư Thẩm sẽ thành công mỹ mãn.
Hồ Lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Chứng Ảnh đang toàn tâm toàn ý vào thế giới ảo. Gạt bỏ đi cái mác giảng viên trông cô ấy thoải mái hơn nhiều, nét quyến rũ mặn mà đặc trưng ở phụ nữ trí thức cũng được bộc lộ rõ hơn sau khi tháo kính. Lúc ở trường chắc chắn là một bà giáo cứng nhắc cổ hủ, đổi một bộ quần áo khác đã hồn nhiên hoạt bát lên hẳn, còn có chút lém lỉnh từ sâu trong máu.
Đều nói con trai giống mẹ, nhưng đáng yêu là một trong những thứ không thể di truyền. Bây giờ Hồ Lại mới hiểu vì sao Giang Ngữ Minh suốt ngày lải nhải muốn tìm đại tỷ tỷ nha, ai lại không thích đại tỷ tỷ chứ. Chủ tịch Dương và bác sĩ Quan cũng có thể xem như đại tỷ tỷ, dù rằng hai người họ dường như không cùng đẳng cấp với người phàm. Diện mạo siêu phàm thoát tục, thịnh khí lăng nhân (Chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn thấy cũng khiếp vía. Câu này có xuất xứ từ "Chiến Quốc sách – Triệu sách". ) giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đi hủy diệt hoặc là cứu thế giới, thiếu đi nét đời thường bình dị của giáo sư Thẩm.
Ngay cả vẻ ngoài của cô ấy cũng vậy, chỉ có năm tháng và sự từng trải mới gọt giũa nên một vẻ đẹp lắng đọng thế này, không cần phụ thuộc vào tóc tai ăn mặc; vì dù có đắp bao nhiêu lớp phấn son, quần là áo lượt cũng không giả vờ ra được thần thái tương tự.
Tiếc quá, Giang Ngữ Minh, vị đại tỷ tỷ này—— đấng sinh thành của cậu, tôi đây xin vui lòng rước về nhà.
Vừa làm việc vừa tưởng tượng về một tương lai tốt đẹp không xa, thi thoảng lại quay sang quan sát giáo sư Thẩm đang đắm chìm vào game, trong bụng Hồ Lại không khỏi hí hửng mừng thầm.
Đặc biệt là khi nghĩ đến một ngày Giang Ngữ Minh bắt gặp mình và mẹ tên ấy quấn quýt bên nhau, làm những chuyện bọn họ chưa làm hết lần này đến lần khác.
Cảm giác ấy...
Hồ Lại cười khì khì thành tiếng.
Vừa lúc ấy Thẩm Chứng Ảnh cũng out khỏi game. Mới bỏ mũ xuống đã bị vẻ mặt gian xảo của Hồ Lại đập vào mắt, chưa kể còn khuyến mãi thêm một tràng cười khả ố khiến cô Thẩm sởn hết tóc gáy.
Có điều nhu cầu cấp thiết của Thẩm Chứng Ảnh đã lấn át hết tất cả những thứ còn lại.
"Hồ Lai Lai......"
"Ra khỏi cửa rẽ trái đi thêm vài bước nữa là WC, bên trong có sẵn giấy đấy ạ".
Không kịp ngạc nhiên vì sao Hồ Lại có thể hiểu được tình huống khó xử của mình, Thẩm Chứng Ảnh đã đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Đã thành lệ, ai lần đầu trải nghiệm thực tế ảo đều ở trong đó một lúc lâu mới trở ra, không phải vì buồn tè thì cũng là điện thoại quên không chỉnh im lặng nên chuông điện thoại reng ỏm tỏi.
Đừng hỏi vì sao Hồ Lại biết rõ như vậy, bởi công việc của Hồ Lại chính là thống kê lại tình hình của người chơi sau lần đầu trải nghiệm dự án thực tế ảo.
Ban đầu cũng thấy buồn cười, nhưng sau khi nghe mấy chục câu trả lời y hệt thì mãi cũng thành quen.
Sau khi Thẩm Chứng Ảnh từ WC trở về, Hồ Lại còn bảo ngại quá, là do em quên nhắc cô.
Lâu rồi không gặp người nào thẳng thắn đến như vậy, nhất thời Thẩm Chứng Ảnh không biết đáp lại làm sao.
Hồ Lại nhỏ giọng trách một câu: "Giáo sư Thẩm thật đáng ghét, quẳng người ta ở đó rồi chạy mất tiêu". Sau đó lại hỏi cô Thẩm đi đến thế giới nào và cảm thấy trò chơi ra sao.
Thẩm Chứng Ảnh hít sâu một hơi, khen ngợi từ tận đáy lòng: "Tuyệt vời, kì diệu".
Không giống như nhiều người chơi khác, Thẩm Chứng Ảnh không ở bất cứ thế giới nào quá lâu. Cô lần lượt dạo qua sa mạc, cao nguyên, biển mây, hang động, thời tiền sử, thế giới động vật, tận thế và khoa học viễn tưởng, vừa định đi sang thế giới võ hiệp thì nhịn đi vệ sinh hết nổi nên mới miễn cưỡng trở về.
"Chủ tịch Dương của các em muốn trốn tránh thực tại sao?" Đúng là một bữa tiệc thịnh soạn chiêu đãi cả năm giác quan. Trải nghiệm thực tế ảo trong game làm Thẩm Chứng Ảnh sởn hết da gà. Nếu tích hợp thực tế nhiều hơn, cô Thẩm tin chắc rất nhiều người sẽ nghiện không dứt ra nổi.
Hồ Lại cẩn thận ghi lại từng cảm nhận một của Thẩm Chứng Ảnh vào hồ sơ rồi mới đáp: "Là thế này, cho dù là bầu trời đầy sao trên cao nguyên sa mạc hay bất cứ khung cảnh nào ngoài đời thực đi chăng nữa thì đều có chú thích cụ thể đây là đâu. Trước hết là để cung cấp thông tin, sau là để người chơi không bị lẫn lộn giữa thật và ảo. Cho nên công ty chỉ dựng thế giới tưởng tượng ở quá khứ và tương lai mà không có hiện tại. Dù vậy, vẫn sẽ làm nhiều người không muốn trở về thế giới thực".
"Quả vậy, công nghệ 3D quá mê hoặc". Thẩm Chứng Ảnh nằm ngửa trên ghế, vẫn đang vô cùng hưng phấn. "Không cần ra khỏi cửa vẫn có thể đi du lịch khắp nơi".
Hồ Lại mỉm cười kiểm tra thời gian, còn chừng mười lăm phút nữa là đến giờ tan tầm. Đang muốn hỏi tối nay Thẩm Chứng Ảnh có bận việc gì không thì điện thoại nhận được tin nhắn.
Người mẹ lèm bèm: Thứ bảy nhớ về sớm đó.
Người mẹ lèm bèm: Con trai thím Bạch mới từ nước ngoài về, thứ bảy này cậu ta sang nhà mình chơi.
Người mẹ lèm bèm: Tiểu Hứa đấy, còn nhớ không? Lúc bé bọn con có chơi với nhau.
Người mẹ lèm bèm: Lần này về nhà nhớ phải ăn diện lung linh lên, đừng có mà lôi thôi lếch thếch.
"Fuck! Không đời nào! Bị điên à!"
Dù thực tế ảo có tuyệt vời đến đâu cũng không thể thắng một câu chửi thề của cô gái trẻ. Lý trí dần dần trở lại, Thẩm Chứng Ảnh nhìn người đối diện cau mày cắn chặt môi dưới, cả khuôn mặt tối sầm.
"Có chuyện gì vậy?"
Vừa hỏi xong, vẻ u ám trên mặt Hồ Lại dường như cũng tan biến theo. Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Chứng Ảnh mỉm cười:
"Bạn của mẹ em và con trai bà ấy sắp tới nhà chơi. Ý mẹ em là muốn em make up lên đồ trở về hầu chuyện ba người họ".
Thẩm Chứng Ảnh trong nháy mắt đã hiểu.
"Xem mắt".
"Em mà cần xem mắt sao? Thời buổi nào rồi, hừ, xem mắt, từ nước ngoài về đã xét nghiệm PRC chưa, đã cách ly chưa?" Nhận ra không nên trút giận lên Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại lập tức nói, "Xin lỗi giáo sư Thẩm, em không nên nói những thứ này với cô. À đúng rồi giáo sư Thẩm, tối này về cùng nhau có được không? Em sắp hết giờ làm rồi".
Thẩm Chứng Ảnh không để cho đề tài ban nãy trôi vụt qua, quan tâm hỏi: "Không thích đi xem mắt sao?"
"Căm ghét đến tận xương tuỷ". Hồ Lại bĩu môi. "Dăm ba cái trò xem mắt, chẳng khác nào dắt đầu heo đi dạo chợ rau".