Bàn Luận Về Biện Pháp Tốt nhất Trừng Trị Người Yêu Cũ Trăng Hoa

Chương 11: Năm phút oan nghiệt




Beta bởi letterscent ٩( 'ω' )و

===

Chẳng lẽ phải chờ đến khi con người di cư lên sao Hỏa, lúc đó mới có thể dễ dàng chạm đến trái tim của nhau sao?

Đi kèm là một quả meme chó shiba mặt ỉu xìu.

Bài này đăng lên vòng bạn bè chưa đầy năm phút đã bị đương sự Hồ Lại nhanh chóng xóa đi.

Chu Hoài Nghi mới vừa định bình luận: Tưởng gì, quá đơn giản. Bước một, mổ banh lồng ngực; bước hai, cho tay vào sờ, còn chưa cần tới bước thứ ba.

Hệ thống thông báo bài viết này không tồn tại.

Hồ Lại tự dưng lại như thế này, có gì đó không đúng.

Chu Hoài Nghi gửi tin nhắn qua: Cớ gì chiến dịch trả thù lại biến thành chiến dịch cưa cẩm rồi?

Hồ Lại tắm xong, mặc quần short áo thun nằm úp sấp trên giường. Lần này gặp Thẩm Chứng Ảnh về cứ thấy bức bối khó chịu trong người, làm thế nào cũng không hết.


Giống như mình đang tự biên tự diễn một vở kịch không ai xem vậy.

Bất chợt nhớ tới câu đã từng nói với Chu Hoài Nghi, Hồ Lại cảm giác giống như có một bàn tay từ đâu nhảy bổ tới vả tới tấp vào mặt mình. Bốp bốp bốp, tiếng nào tiếng nấy giòn tan.

Nhưng còn chống chế được gì nữa đây, thằng con thì cắm cho cái sừng to tướng, bà mẹ thì ngó lơ xem mình như không khí. Hai mẹ con nhà ấy chơi trên đầu trên cổ Hồ Lại này.

Hồ Lại không tự luyến đến nỗi cho rằng bản thân hấp dẫn đến mức người gặp người thích, nhưng mà tại sao Thẩm Chứng Ảnh...

Quá đáng ghét!

Dọc đường đi lấy xe, Hồ Lại đã âm thầm hạ quyết tâm, nếu hôm nay Thẩm Chứng Ảnh gọi mình lại, kế hoạch câu dẫn này vẫn tiếp tục, còn không nói gì thì thôi bye bye.

Dưa chín ép chả biết có ngọt hay không, Hồ Lại cũng không thích dưa hấu.


Cuối cùng Thẩm Chứng Ảnh nói cái gì không nói, lại bảo mình đừng dùng Baidu.

Bệnh tâm thần!

Không có gì hay ho hơn để nói à?!

Hồ Lại tức tới mức muốn chửi thề nhưng không dám chửi, mà bảo nhẫn nhục cố nuốt xuống thì cô không cam lòng. Thế là Hồ Lại đành phải túm lấy con gấu bông trên giường đập bôm bốp vào bụng của nó để trút giận.

"Ting"

Hiếm khi nào cuối tuần mà Chu Hoài Nghi lại nhắn tin qua.

Đồng nghiệp dù thân thiết đến đâu thì vẫn là đồng nghiệp, có những ranh giới không nên vượt qua, trong giờ làm hihi haha thế nào cũng được, hết giờ ai về nhà nấy xin đừng vướng bận gì nhau.

Chu Hoài Nghi có người yêu có con gái, cuối tuần là dịp gia đình nhỏ quây quần nên rất ít khi tham gia những hoạt động bên lề của công ty, thi thoảng mới trồi lên góp vui hai ba câu trong group chat. Hôm nay nổi hứng nhắn tin thăm hỏi thế này chắc là vì nhìn thấy bài đăng đoản mệnh của Hồ Lại.


Hồ Lại cào cào đầu, trả lời: Cái này là lyrics hả? Bài nào đây?

Chu Hoài Nghi: Ừ ừ, cứ cho là lyrics đi.

Khó khăn lắm mới có người đụng vào họng súng, lôi vấn đề Hồ Lại đang bứt rứt ra nói, không cho phép giả điên rút lui nhanh như vậy. Không cho.

Hồ Lại: Hôm nay mình bắt gặp Giang Ngữ Minh với người yêu mới chén nhau sồn sột ngoài đường, hai cô cậu ngấu ngấu nghiến nghiến còn hơn cả chó săn mồi nữa. Tên khốn ấy còn luồn tay vào trong váy bạn gái. Giáo sư Thẩm thấy vậy suýt tí nữa thì nhảy xổ ra tẩn cho Giang Ngữ Minh một trận, may mà mình lôi cô ấy lại kịp. Theo cậu mình có nên nhân cơ hội này tranh thủ kiếm chác không?

Chu Hoài Nghi: Lì xì cho cậu năm xu đã là rộng rãi lắm rồi. Thế lúc chứng kiến cảnh đấy cậu có cảm giác gì?

Hồ Lại đặt tay lên ngực tự hỏi, nghĩ mãi một hồi cũng chỉ thấy giống mấy đứa trẩu tre học đòi làm người lớn hay lượn nghênh ngang trên phố, vậy là đã nói giảm nói tránh lắm rồi đấy, còn thô hơn thì giống mấy con chó hoang mèo hoang vào mùa động dục đè nhau ra cɦịƈɦ lung tung.
Hồ Lại: Cảm thấy ngưỡng mộ bản năng mạnh mẽ mà tạo hóa ban tặng cho loài người, hết rồi.

Chu Hoài Nghi: Nói cách khác, cậu chỉ xem Giang Ngữ Minh như người qua đường?

Hồ Lại: Một kẻ qua đường khó ưa.

Chu Hoài Nghi: Vậy cậu muốn chạm vào trái tim của ai?

Hồ Lại: Đương nhiên là mẹ của Giang Ngữ Minh rồi!

Chu Hoài Nghi gửi qua một cái sticker vẻ mặt tràn ngập khinh bỉ: Cậu muốn theo đuổi mẹ của người yêu cũ?

Hồ Lại: Mình điên rồi.

Chu Hoài Nghi: Hôm nay còn đòi chạm đến trái tim, không gọi là theo đuổi thì còn gọi là gì?

Hồ Lại tức muốn hộc máu, nhất quyết không chịu thừa nhận mình đang theo đuổi Thẩm Chứng Ảnh.

Hồ Lại: Mình đang lừa mẹ Giang Ngữ Minh lên giường hiểu không, lừa lên giường!

Chu Hoài Nghi: Cậu xem cậu đi, tưởng trả thù mà dễ ăn à? Không lì lợm bám theo, không ôm cây đợi thỏ thì câu dẫn kiểu gì đây? Hay muốn ngồi một chỗ há miệng chờ sung đợi người ta thích cậu trước? Tỉnh lại đi người ta thẳng tắp, thẳng như cái trụ chống trời! Sao, hay là mua sẵn giường rồi nên tiếc của không dám dừng lại?
Hồ Lại bật dậy. Ý gì đây, ngay từ đầu Chu Hoài Nghi đã ngăn không cho mình trả đũa mẹ con nhà Giang Ngữ Minh, bây giờ lại nói vậy? Chẳng lẽ là đang động viên mình vượt chướng ngại vật tăng tốc về đích ư?

Hồ Lại: Cậu đang cổ vũ mình đó hả?

Chu Hoài Nghi: *khinh bỉ spam sticker liếc xéo đầy nhóc đến mức muốn tràn màn hình* Cậu mắng Giang Ngữ Minh là người qua đường khó ưa, vậy mà giờ cậu còn định tɦôиɠ ɖâʍ với mẹ người qua đường? Mệnh khuyết ngũ hành nào để phải cực khổ đi nhặt từng chút tình thương của mẹ về bổ sung thế?

Chỉ đơn giản là mẹ của người qua đường thôi sao? Làm gì có mẹ ai bì được với Thẩm Chứng Ảnh? Cả người phòng ngự kín mít từ trên xuống dưới, đặc sệt mùi bí ẩn.

Giang Ngữ Minh mới là cái đứa thiếu tình thương của mẹ ấy.
Lựa ra mười mấy cái sticker vô cùng giang hồ đáp trả, Hồ Lại tắt điện thoại, từ chối nói chuyện tiếp với Chu Hoài Nghi. Một tia lý trí cuối cùng trong cô không ngừng gào thét: Bỏ cuộc đi! Bỏ cuộc đi!

Mình đâu có lý do gì để tiếp tục chiến dịch cưa cẩm ngẫu hứng này, đặc biệt là khi đối phương vô cùng thờ ơ lại còn thiếu hợp tác đến vậy.

Hồ Lại nhìn vào gương, thấy một khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ đang phản chiếu trên đó.

Chẳng lẽ gương mặt này không có cách nào vượt qua rào cản giới tính, khiến cho người cùng giới thích thú hay sao?

Chỉ cần cố một chút, một chút thôi.

Quyết định vậy đi, cứ gắng thêm vài ngày nữa đã.

Con gái cung Bạch Dương không bao giờ phó mặc kết quả cho số phận, việc ai đó khuyên họ rằng cứ kệ đi, tới đâu hay tới đó là việc cô ấy không thể nào chấp nhận được.
Lần tới Hồ Lại sẽ nói thẳng với Thẩm Chứng Ảnh, giáo sư Thẩm, em có hứng thú với cô, cô xem làm thế nào coi được thì làm đi.

Thẩm Chứng Ảnh sẽ phản ứng như thế nào?

Nếu giáo sư Thẩm mắng mình là đồ bệnh hoạn biếи ŧɦái, mình sẽ nhanh miệng chỉ trích ngược lại cô ấy rằng giảng viên tâm lý học gì mà ngay cả một chút kiến thức thường thức cũng không có, thích người đồng giới là chuyện vô cùng bình thường, sau đó lập tức bỏ đi.

Còn nếu giáo sư Thẩm bảo em thích tôi ở điểm nào để tôi sửa, mình sẽ nói em thích khuôn mặt của cô. Cô có định đi phẫu thuật thẩm mỹ không, để em giới thiệu địa chỉ uy tín luôn cho nóng.

Nếu giáo sư Thẩm bỏ chạy, mình sẽ đuổi theo, nói lại một lần nữa thật tròn vành rõ chữ.

Nếu giáo sư Thẩm vờ như không nghe thấy, thế thì ngày nào mình cũng đến lặp lại một lần rồi một lần, cho đến khi nào cô ấy nghe mới thôi.
Nghĩ đến cảnh Thẩm Chứng Ảnh lúng túng không biết phải xử lý như thế nào, Hồ Lại nhếch mép cười một nụ cười gian manh đắc thắng.

Làm lơ mình đúng không, dễ gì mình cho Thẩm Chứng Ảnh có cái quyền ấy.

Miễn sao Thẩm Chứng Ảnh điên lên là được, như thế mới thỏa mãn.

Chu Hoài Nghi nói không sai, mình đang trả thù, không phải đi cưa cẩm.

Thích một người, sẽ xem hạnh phúc của người ấy là quan trọng nhất. Ngược lại, trả thù chỉ cần tập trung làm cho bản thân hả hê là đủ. Đời thưở nhà ai đi trả thù mà toàn nghĩ cho đối phương, cái này không phải bệnh thì là gì?

Thứ ba Thẩm Chứng Ảnh không có tiết, nên Tôn Thư Tuyết gọi qua hẹn cô đi uống trà chiều. Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê cách trường khoảng bốn chặng xe buýt.

Mấy năm trở lại đây, tiệm cà phê lớn nhỏ mọc lên như nấm trên khắp các con phố Thượng Hải, không phải vì người dân nơi đây bỗng dưng hình thành thói quen uống cà phê, mà bởi vì những người nổi tiếng trên mạng khởi xướng trào lưu, mọi người dần theo đó rủ rê nhau ra tiệm gọi một tách cà phê hoặc trà, thêm một phần bánh ngọt ngồi nhâm nhi trò chuyện.
Đến bữa cơm đắn đo lên xuống cả buổi không dám ăn vì sợ béo, nhưng đồ ngọt thì khó ai mà cưỡng lại được.

Có lẽ vì thế mới có câu: "There's always room for dessert".

Đang giờ làm việc ngày trong tuần mà khách trong tiệm không ít, đa số là các cô gái trẻ đi theo nhóm hai ba người. Nhìn sơ thì bàn nào cũng giống bàn nào, ai nấy đều cầm điện thoại tranh thủ chụp choẹt, tiếng nháy máy vang lên không ngừng.

Chụp xong lại vùi đầu bận bịu chỉnh ảnh, coi bánh nước trên bàn như vật trang trí không thèm động tới.

Tôn Thư Tuyết đập đập tay Thẩm Chứng Ảnh, "Em nhìn xem mấy cô gái bên kia đang làm gì vậy? Sao trông họ cứ na ná nhau thế nhỉ, từ tóc tai cho đến quần áo. Ban nãy lướt qua chị còn tưởng mình bấm nhầm lệnh copy paste".

Đôi mắt Thẩm Chứng Ảnh không rời thực đơn, cười cười: "Đang chỉnh sáng lồng filter cho mịn để lát nữa đăng lên Tiểu Hồng Thư (một app khá giống instagram ở Trung Quốc, tên trên App store và CH Play của nó là Xiao hong shu) tăng tương tác chứ còn gì nữa, chị biết rồi còn hỏi".
"Ồ, Thẩm Chứng Ảnh, không ngờ một người nhìn như di tích lịch sử đang khai quật dở như em lại bắt trend kinh thật nha".

"Bắt trend gì đâu, chẳng qua trong luận văn nhắc đầy nên biết thôi. Sinh viên của chị chủ yếu bên mảng Can thiệp khủng hoảng và Điều trị sang chấn nên không đề cập đến mấy thứ thịnh hành trên internet cũng phải".

Hướng nghiên cứu mũi nhọn của Tôn Thư Tuyết là hai mảng Thẩm Chứng Ảnh vừa kể ở trên, ngoài ra Tôn Thư Tuyết còn là thành viên cốt cán trong nhóm giảng viên hạt giống ở Đại học H, một đại học danh tiếng khắp cả nước. Vì thế mỗi khi ở đâu xuất hiện ca bệnh nào nghiêm trọng, cô đều được cử tới để phối hợp với các bác sĩ tâm lý xây dựng phác đồ điều trị. Trong cuộc sống hàng ngày, Tôn Thư Tuyết là một người có tính cách vô tư xuề xòa, nhưng được cái cô Tôn cực kỳ quan tâm lo lắng cho Thẩm Chứng Ảnh.
Hai người gọi hai tách flat white và cappuccino, cheesecake cùng tiramisu, Tôn Thư Tuyết còn gọi thêm một phần macaron.

Trong từ điển của Thẩm Chứng Ảnh, macaron là món bánh ngọt đến khé cổ, không hiểu sao một người thiên về khẩu vị mặn như Tôn Thư Tuyết lại thích.

Theo cách nói của Tôn Thư Tuyết, đây là bằng chứng cho thấy trái tim thiếu nữ của cô bất diệt.

"Thật là, sao lần nào ra ngoài quần áo của em cũng lùng thùng như bao tải thế. Chỗ này xa trường, không chạm mặt sinh viên thì sợ cái quái gì". Thẩm Chứng Ảnh không hiểu nổi trái tim thiếu nữ của Tôn Thư Tuyết, thì Tôn Thư Tuyết cũng đoán không ra lý do tại sao bạn mình quanh năm suốt tháng quấn kín mít như ma sơ trong nhà dòng. Dẫu biết đã từng bị rắn cắn, nhưng một lần tởn tới già nghiêm trọng đến mức này thì... Gọi cái đống trên người Thẩm Chứng Ảnh là bao tải là vẫn còn nể mặt bạn với tránh khẩu nghiệp, chứ thật ra Tôn Thư Tuyết thấy nó không khác gì búi giẻ lau nhà.
"Nhanh gọn, thoải mái". Trăm lần như một, lúc nào Thẩm Chứng Ảnh cũng đáp lại như vậy.

"May mà lần này em nhớ để kính ở nhà, nếu không chị còn tưởng em đi đóng phim".

"Conan?"

"Final Destination".

Thẩm Chứng Ảnh lắc đầu, nhấp một ngụm cà phê, sau đó khẽ liếm phần bọt sữa dính trên môi.

"Này, Chứng Ảnh. Nếu em chịu trang điểm, à không, chỉ cần đổi sang quần áo đàng hoàng hơn thôi thì người theo đuổi em đã đứng kín hết ba vòng sân trường".

"Phụ nữ ly hôn bây giờ hút hàng cỡ đó sao?" Thẩm Chứng Ảnh buồn cười. "Con trai cũng chuẩn bị lên cao học rồi, em còn muốn có đuôi bám theo làm gì, phiền toái. Trước kia xảy ra chuyện gì không phải chị không biết".

"Nói mới nhớ". Để ý vẻ mặt kỳ lạ của Thẩm Chứng Ảnh khi nhắc tới con, Tôn Thư Tuyết hỏi, "Thằng bé Ngữ Minh bị gì à?"
Tôn Thư Tuyết nghe xong vụ án tối thứ bảy tuần trước thì cười đến bổ nghiêng bổ ngửa. "Hahaha, ôi trời ơi. Thế rồi sao nữa, em đã nói chuyện với thằng nhóc chưa?"

"Vẫn chưa, chuyện xấu hổ như vậy đâu dễ lôi ra nói. Nhà người khác những chuyện này còn có bố đứng ra đảm đương, nếu em nói việc này cho Giang Bác, đảm bảo ông ta chả phun ra được câu nào tử tế. Chị tin không, dám cá ông ta sẽ gạt đi, úi xời tưởng gì, đàn ông đàn ang có mất miếng thịt nào đâu mà sợ, chẳng lẽ bà sợ con mình dính bầu? Đấy, những lời tào lao kiểu vậy khéo từ miệng ông ta nói ra lắm". Ngày hôm đó mất kiểm soát còn hùng hổ định làm ầm lên, nhưng mấy ngày trôi qua Thẩm Chứng Ảnh vẫn chưa biết nên xử lý thế nào.

"Ngày nay rất nhiều phụ nữ phải vừa làm mẹ vừa làm cha, vất vả cho em rồi". Tôn Thư Tuyết cười nói, "Cho nên chị mới quyết định không sinh con. Không cần lo con gái ra đời bị người ta chèn ép, cũng không cần lo lắng cưới chạy bầu cho con trai, không dâu không rể, không sợ rước phải loại mất dạy phản phúc vào nhà, thế mà nhàn".
"Bây giờ có hối hận cũng đã muộn, không thể quay ngược thời gian nhét ngược thằng nhóc Giang Ngữ Minh trở vào bụng".

"Nhưng mà được một cái là Giang Ngữ Minh không giống cha, thằng bé giống em nhiều hơn. Tuổi trẻ mà, có thế nào thì vẫn còn bốc đồng lắm. Quang cảnh trong trường lại thơ mộng không kém gì khu nghỉ dưỡng, buổi tối thể nào chả bắt gặp vài ba đôi ngồi tâm sự mỏng. À, em kể hôm đó có một cô bé ngăn em lại, là ai vậy chị có biết không? Rất lâu rồi em có gặp riêng sinh viên sau giờ dạy nữa đâu nhỉ".

"Trường có mỗi một lối dẫn từ khuôn viên ra cổng chính, tan lớp ra về thì tình cờ đụng phải con bé thôi, gặp riêng gặp chung cái gì. Với cả nó cũng không phải sinh viên, mà là nhân viên văn phòng tới học chùa. Tới lần nào ngủ lần đấy, dù có hết giờ mà em không gọi là không tự giác tỉnh đâu nhé, phải dí tiếng gà gáy max âm lượng sát vào tai mới đưa cô nàng từ cõi mơ về thực tại". Nói đến đây Thẩm Chứng Ảnh cũng cảm thấy buồn cười, mấy người bị mất ngủ kinh niên chắc ghen tỵ đỏ mắt với con bé này mất.
Tôn Thư Tuyết cười nghiêng ngả, "Đúng là sống đến từng tuổi này vẫn còn cả đống chuyện hiếm lạ cho chúng ta mở mang tầm mắt, nhân viên văn phòng chạy tới thôi miên chực, haha. Mà chẳng phải em ghét nhất có người ngủ trong giờ giảng sao? Ngủ một lần còn cho cô nàng vào lớp tiếp không mời ra à?"

"Coi như nể mặt bà chúa ngủ dẫn em đi ăn một quán lẩu rất ngon đi".

Tôn Thư Tuyết không tin nổi vào tai mình, "Em đi ăn lẩu cùng sinh viên?!"

"Dân văn phòng học chùa, không phải sinh viên. Chẳng biết tới làm gì, nhưng chắc chắn không phải tới nghe giảng, có lẽ chỉ đang tìm chỗ yên tĩnh mát mẻ đánh một giấc thôi". Thẩm Chứng Ảnh xắn một miếng nhỏ tiramisu đưa vào miệng, vị ngọt nhẹ của bánh lady finger cùng hương rượu Rum thơm nồng và bột cacao đắng nhẹ tan trên đầu lưỡi.

Gật gù khen chỗ này làm bánh không tệ xong, Thẩm Chứng Ảnh lẩm bẩm, "Em ấy chắc sẽ không đến nữa đâu".
Tối hôm đó lúc trở về, Thẩm Chứng Ảnh có thể cảm giác được Hồ Lai Lai hơi lạ, chẳng hiểu vì sao tâm trạng con bé lại đột nhiên sa sút, có lẽ là liên quan đến mình.

"Ừ, em ấy sẽ không đến nữa".