Editor: Minori.
Kể từ khi Cẩu Lương bật mí tư thế ăn cá biển chính xác, ông lão không còn đề cập đến việc muốn chiếm trọn lu cá nữa, chỉ là một ngày 3 bữa cơm cứ đúng giờ là lại giả bộ xuất hiện trước mặt Cẩu Lương, nhắc nhở cậu nên "Hiếu thuận".
Lâu thuyền từ từ đi về phía Nam, thời gian trôi nhanh theo dòng nước biển rút đi.
Ngày 22 tháng 8.
Kinh thành, hoàng cung.
Trong ngự thư phòng đã thắp đèn, hoàng đế nhìn tấu chương của tướng quân trấn quốc —— Hôm nay là đầu thất của Trương Thiêm, Trương tướng quân khóc lóc thảm thiết trên tấu chương cầu xin Hoàng đế chủ trì công bằng cho Trương gia, thực sự có chút đen đủi.
Ông cau mày, thái giám bên cạnh cũng không dám quấy rầy, đợi hoàng đế buông tấu chương xuống mới nhắc nhở ông đã đến giờ dùng bữa tối rồi.
Hoàng đế không bảo ông truyền đồ ăn lên mà hỏi: "Lưu Bất Ngữ còn ở ngoài điện chứ?"
Thái giám tổng quản vội nói: "Hồi bẩm bệ hạ, Giám chính đại nhân vẫn quỳ ở ngoài điện......!Ngài ấy đã quỳ một ngày một đêm, lão nô đưa thức ăn qua cũng không động đến, nước cũng chưa chạm một giọt, bệ hạ xem......!Có nên sai người đưa Giám chính đại nhân ra khỏi cung hay không?"
Tuổi tác của Lưu giám chính còn lớn hơn Võ Đế một chút, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là sẽ có án mạng mất.
Sắc mặt hoàng đế lập tức tối sầm lại.
Khi Chung Việt nói Yến Địa có động đất ông đã rất khó chịu.
Địa long xoay mình là một điềm rất xấu, nó thường có nghĩa là bậc quân chủ ngu dốt vô đạo.
Nếu tình hình thảm hoạ nghiêm trọng hơn, thiên tử phải xưng tội tế trời, công báo* được truyền qua bản thực tội để trấn an lòng dân.
*Công báo: là hình thái báo chí sơ khai nhất trong lịch sử nhân loại, có chức năng truyền đạt quốc sự cho quan dân đều biết.
Hoàng đế tự nhận mình chuyên cần trị quốc, lo cho dân chúng, còn không gánh nổi hai từ "Hôn quân", sao có thể chịu đựng được điềm báo chẳng lành như vậy?
Nhưng rốt cuộc ông không dám coi thường lời tiên đoán đến từ Chung gia ở núi Thiên Cơ, ngay lập tức Thái Tử và Giám phó Khâm Thiên Giám mang theo quân phù chạy tới Yến Địa, nhanh chóng điều động binh tướng sơ tán bá tánh huyện Hình Đường.
Nhưng ai ngờ thánh chỉ mới vừa ban xuống, Giám chính của Khâm Thiên Giám báo lên rằng động đất ở Yến Địa không hề nhẹ như Chung Việt đã dự đoán, thậm chí nói thẳng: "Thần được hiện tượng thiên văn báo động trước, tình hình thảm hoạ ở Yến Địa lần này chỉ sợ sẽ kéo dài trong phạm vi ngàn dặm, từ Hình Đường trở đi, năm quận ở Yến Địa đều chịu ảnh hưởng.
Hơn nữa uy lực của trận động đất còn sót lại rất mạnh, liên tiếp mấy ngày sau đó vẫn còn chấn động."
Trong suốt sử sách, không nói Đại Lương chưa từng có tình trạng thảm hoạ động đất nghiêm trọng như thế này trong hơn 400 kể từ khi lập quốc, mà ngay cả hàng trăm năm trước cũng chưa từng thấy.
Lời này của Khâm Thiên Giám vào tai Võ Đế, không khác gì nói ông không bằng với cẩu hoàng đế ngu ngốc tàn bạo cuối cùng của triều đại trước, làm sao có thể nghe vào tai?
Không lôi Lưu giám chính ra ngoài chém đầu tại chỗ đã là khoan dung rồi.
Không ngờ tới Lưu giám chính quyết giữ theo ý mình, sau khi liên tục khuyên can nhưng không có kết quả, liền quỳ ở ngoài Ngự Thư Phòng, làm bộ hoàng đế không tán thành ông sẽ không bỏ cuộc.
Từ tận đáy lòng, hoàng đế đã không muốn thấy ông huống chi là tin lời ông nói.
Việc ông không thích Lưu giám chính là vấn đề còn còn sót lại trong lịch sử, chỉ riêng việc ông ta noi theo Chung quốc sư cũng đủ khiến ông khó chịu rồi.
Mà sau khi thân thế của thái tử trước kia bị vạch trần, Hoàng đế ít nhiều cũng nhận thấy ẩn tình trong chuyện của Chung gia năm đó, trong lòng hiểu rõ bản thân bị tiểu nhân lừa dối đẩy Chung gia hết mực trung thành vào con đường chết.
Kể từ đó, hoàng đế càng không muốn nhìn thấy đệ tử đắc ý của vị cựu quốc sư này —— Mỗi khi thấy ông ta, đều nhắc nhở hoàng đế về sự thật làm cha kẻ khác và sai lầm trong vụ án của Chung gia, quả thật đây không phải chuyện dễ chịu gì.
Vả lại, không phải ông khinh thường Lưu giám chính, mà là việc tung tin động trời của ông ta hoàn toàn không có sức thuyết phục.
Nguồn gốc huyết thống của quốc sư Đại Lương ai ai cũng biết, vị quốc sư đầu tiên là người xuất thân từ Chung gia ở núi Thiên Cơ, nhưng gia học truyền lại sao có thể so sánh với cháu đích tôn dòng chính ở núi Thiên Cơ chứ? Huống chi, Lưu Bất Ngữ chỉ là một đệ tử khác họ!
Chung Việt còn không đoán ra được chuyện đó, Lưu giám chính lại múa rìu qua mắt thợ lời nói chính xác, đây rõ ràng bụng dạ khó lường mà không vui tìm ông!
Hoàng đế thậm chí còn nghi ngờ Lưu giám chính cũng biết ẩn tình đằng sau chuyện diệt môn của Chung gia năm đó, cố tình làm ra chuyện này, sau này thấy ông ta thực sự lấy tính mạng thề chết, mới xua tan nghi ngờ.
Nhưng cho dù như vậy, hoàng đế cũng không có ý định tiếp thu lời khuyên.
Ông ta uống một ngụm trà, đang dặn dò thái giám bên cạnh sai người kéo Lưu giám chính chướng mắt ra khỏi cung, bỗng có người vội vàng vào điện bẩm báo nói: "Khởi bẩm bệ hạ, 800 dặm truyền tin khẩn cấp —— Thái tử điện hạ bị ám sát trong khu vực Tín Đô và bị thương nặng, đang chờ lệnh đi đường vòng hồi kinh!"
"Cái gì?!"
Hoàng đế sợ hãi, "Tình trạng vết thương của thái tử thế nào rồi?"
Người đến trả lời: "Ngự lâm quân liều chết hộ giá, thái tử điện hạ chưa bị thương ở bộ phận quan trọng, nhưng xương đùi bị tổn thương, cần phải tĩnh dưỡng."
Hoàng đế lúc này mới thở dài nhẹ nhõm.
Tuy rằng ông không thích đứa con thứ hai này nhưng rốt cuộc vẫn là con ruột của mình, huống hồ sự ưu ái của ông với An Vương cũng có hạn, ông cũng không có ý định chắp tay nhường lại giang sơn này.
Chỉ là muốn khảo nghiệm tâm tính của hai đứa con trai nhưng không cam tâm nhận mình tuổi già phải giao quyền lại mà thôi, chứ hoàn toàn không muốn một trong số bọn họ phải bỏ mạng.
Hoàng đế dặn dò để cho người đi nghênh đón thái tử điện hạ hồi kinh, nửa đêm viết một bức thư dự tính cử An Vương chạy đến Yến Địa chủ trì việc cứu trợ thiên tai.
Cùng lúc đó, trong thành Tín Đô.
Lý Ngạn giả bộ bị thương nặng, trong lòng vẫn còn do dự: "Trọng Huy, chuyến đi này thật sự nguy hiểm ư?"
Khi đoàn của bọn họ đang đi qua Tín Đô, Chung Việt đột nhiên tiên đoán được chuyến đi lần này của Lý Ngạn là điềm báo đại hung, không muốn hắn đi mạo hiểm, lúc này mới tự biên tự diễn ra một cảnh gặp ám sát.
Bị nhốt ở Đông cung chỉ mấy ngày, sự kiên nhẫn của Lý Ngạn đã hao mòn, lúc này giọng điệu đầy vẻ khó chịu —— Nếu hắn vẫn là vương gia như năm xưa bị thái tử cưỡng chế, hắn sẽ không nóng nảy như bây giờ, sau khi trèo cao lại ngã xuống mới thực sự là tra tấn người.
Trong lòng hắn cũng không tình nguyện từ bỏ cơ hội lấy lại thanh danh này, chưa kể việc cứu trợ thiên tai là chiến tích công danh đôi bên cùng có lợi, chắp tay nhường cho An Vương, hắn không cam lòng.
Chung Việt cũng không chắc chắn về quẻ bói này.
Mấy ngày trước nhìn trộm thiên cơ động đất khiến thân thể hắn bị tổn thương rất lớn, tuy rằng bên ngoài không nhìn thấy nhưng trước mắt hắn cũng không thể làm thêm thuật bói toán nữa.
Chỉ là càng tới gần Yến Địa, trong lòng Chung Việt càng lo lắng.
Trực giác của người Chung gia là điềm báo ảnh hưởng đến sự sống còn, hắn bấm tay tính toán, phát hiện ngọn nguồn của sự lo lắng này đến từ chính Lý Ngạn —— Nếu đi sâu xuống, chỉ sợ Lý Ngạn có nỗi lo về tính mạng.
Kết luận này khiến Chung Việt dứt khoát dừng kế hoạch đến Yến Địa cứu trợ thiên tai cùng Lý Ngạn.
Chung Việt không tiết lộ tình trạng thực sự của cơ thể mình với Lý Ngạn, lúc này trên mặt vẫn mang vẻ kiêu ngạo, trong lòng đã có dự tính nói: "Ta có khi nào tính sai chưa? Ngạn lang, không có gì quan trọng bằng tính mạng, chưa kể Yến Địa nhất định sẽ hỗn loạn sau trận động đất.
Đến lúc đó ngài muốn động tay động chân một chút với An Vương, không phải còn dễ dàng hơn sao?"
Lý Ngạn lúc này mới bớt lo lắng.
Không thể không nói, Chung Việt vẫn có một số năng lực thực sự.
Nếu chuyến này Lý Ngạn đến Yến Địa, quả thật có hoạ sát thân, hơn nữa không phải do thiên tai mà là hoạ do con người gây ra.
Cẩu Lương vốn định nhân cơ hội này để lấy một chút quyền lợi từ Lý Ngạn, phủi sạch hồn lực phụ của nguyên chủ, thậm chí đã lên kế hoạch để Khuyển Ảnh thiến hắn......!Đáng tiếc bây giờ đành phải từ bỏ.
Nhưng không quan trọng, An Vương sắp phụng mệnh rời khỏi kinh, sau ván cờ này cậu tự có cách khiến Lý Ngạn và Chung Việt hối hận với quyết định của mình.
Thời gian càng ngày càng đến gần với ngày thảm họa mà Cẩu Lương đã dự đoán.
Bởi vì khoảng cách đến thành Quan Độ tiếp theo có lộ trình 4-5 ngày, để dễ dàng tiếp nhận thông tin, lâu thuyền đã dừng lại ở bến đò Đông Lai 2 ngày không hề di chuyển tiếp.
Đêm ngày 23.
Đêm nay ánh trăng ảm đạm, dải ngân hà tranh nhau phát sáng.
Bí ẩn tiềm tàng trong biển sao đang xoay chuyển, Cẩu Lương ngửa đầu nhìn sao trời, nếu không có nội dung dự báo của các chòm sao khiến lòng người sợ hãi, chỉ sợ cậu cũng sẽ mê đắm vào cảnh đẹp như vậy.
Chung Thuyên tiến lên đắp chăn da hổ lên đùi cậu, kiểm tra tay của cậu, thấy hai tay phát lạnh, vội nhỏ giọng khuyên nhủ: "Chủ nhân, mau vào phòng nghỉ ngơi thôi."
Cẩu Lương lắc đầu, bỗng nhiên nói: "Ta chờ người, hắn sắp tới rồi."
Chung Thuyên khó hiểu, nhưng ngay sau đó tiếng kèn lệnh được dùng để cảnh báo và cầu cứu phá tan màn đêm vĩnh hằng đã giải đáp những thắc mắc của hắn.
Một chiếc thuyền quan tiếp cận bến phà với tốc độ rất nhanh, có tiếng đánh nhau và vũ khí va chạm vào nhau, ngay sau đó người gác đêm phụ trách quan sát trên lâu thuyền tới dò hỏi: "Chủ nhân, đằng trước có thuyền quan gặp nạn, nhưng không hiểu vì sao lính bảo vệ ở đây không có bất kỳ hành động nào.
Không biết chúng ta có muốn can thiệp không?"
"Không vội."
Cẩu Lương mỉm cười, "Còn 15 phút nữa, Chung Thuyên ngươi đích thân dẫn người qua đó nghĩ cách cứu viện, cần phải thay ta giữ được mạng của một người."
Cậu kề tai nói nhỏ với Chung Thuyên hai câu, người sau hiểu ý gật đầu: "Thuộc hạ tuân lệnh, nhất định không phụ sự giao phó của chủ nhân."
Chiếc thuyền quan đang chạy trốn càng ngày càng chậm, tiếng kèn lệnh cũng dừng lại —— Người thổi kèn và hầu hết những người trên thuyền đều đã chết hoặc bị thương mà rơi xuống biển.
Trên thuyền chỉ còn lại khoảng hơn chục người vẫn đang liều chết chiến đấu chống lại bọn cướp biển, những người được bảo vệ sau bức tường thịt người nhìn bức tường người càng ngày càng thưa, sắc mặt trắng bệch.
"Ca, huynh đừng đi!"
Sự ngăn cản của Uông Ly khiến Vương Hải Nhất do dự trong chốc lát, nhưng rất nhanh ánh sáng của thanh đao chiếu vào hai mắt hắn khiến hắn không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải giơ đao lên tự vệ.
Lý Tích nhặt hai thanh đao trên mặt đất rồi đưa một một cái cho Uông Ly để cô phòng thân, còn mình thì cầm ngang thanh đao nhìn tên cướp đang áp sát một cách cảnh giác và nặng nề.
Thanh đao nặng khiến hai tay Uông Ly run rẩy, cả người cũng run lên.
Càng ngày càng nhiều người chết, máu tươi nóng bỏng bắn tung tóe lên mặt khiến cô chết lặng, Uông Ly đã không thể phân biệt được âm thanh vang bên tai là tiếng rít của gió biển hay là tiếng kêu thảm thiết hộ vệ bị giết chết.
Lý Tích ở bên cạnh cũng gia nhập chiến đấu, hắn tay trói gà còn không chặt khua đao chém lung tung, chẳng mấy chốc không địch lại còn bị thương.
Đêm nay chúng ta sẽ chết ở chỗ này sao......
Khi Uông Ly đang tuyệt vọng, đoàn người từ trên trời giáng xuống ——
Trong mắt cô chỉ nhìn thấy một nam nhân cao lớn anh tuấn đáp xuống trước mặt cách đó không xa, trường kiếm đi đến đâu tất cả đạo tặc đều ngã xuống.
Đợi cô ôm lấy huynh trưởng cả người đẫm máu vào lòng, lúc này mới phát hiện, không biết từ bao giờ đám cướp biển đều đã rút lui.
*
"Vương Hải Nhất của phủ Vĩnh Ninh, đa tạ ơn cứu mạng của tiên sinh!"
Sau khi băng bó xong vết thương, đám người Vương Hải Nhất tiến đến nói cảm ơn với Cẩu Lương.
"Thám Hoa lang không cần đa lễ, chỉ là trùng hợp mà thôi.
Nếu đã gặp nhau ở đây, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?"
Cẩu Lương nâng tay, mời bọn họ ngồi vào chỗ.
Vương Hải Nhất có chút ngoài ý muốn: "Tiên sinh nhận ra tại hạ sao?"
Cẩu Lương chỉ cười không nói.
Vương Hải Nhất chính là Thám Hoa của khoa thi hiện nay, vốn được đưa vào Hàn Lâm Viện giống như Trạng Nguyên lang.
Nhưng sau này thông qua sự trung gian của người nhà giúp hắn giành được một chức quan ở ngoại ô Dương Châu, một công việc tạm thời nhưng là một công việc tốt, sau 3-4 năm lại quay về kinh, chỉ cần không phạm sai lầm con đường làm quan của Vương Hải Nhất sẽ tiến thêm một bước.
Ai ngờ vừa xuất phát đã gặp bất lợi, lại bị cướp biển tập kích ở đây suýt nữa bỏ mạng.
Trên toàn bộ thuyền quan, bây giờ ngoại trừ huynh muội Vương Hải Nhất và ba người chủ tớ Lý Tích, còn lại không một ai sống sót, có thể thấy được sự hung hăng ngang ngược của đám cướp.
Hắn cũng rất hoài nghi vì sao sau khi thổi kèn lệnh lên, lính bảo vệ ở Quan Độ lại không có ai tới cứu viện, đến bây giờ cũng không có phản ứng gì.
Nhưng may có Cẩu Lương trượng nghĩa cứu giúp, nếu không đêm nay xác của bọn họ đều sẽ chìm dưới đáy biển này.
Sau khi Vương Hải Nhất giải thích ngắn gọn chuyện đã xảy ra với mình, còn nói thêm: "Đây là xá muội.
Ly Nhi mau tới cảm ơn ân công! Nhận ơn cứu mạng phải trả ơn gấp bội, muội phải ghi nhớ trong lòng."
Uông Ly là muội muội ruột thịt của hắn, tính tình ương bướng xưa nay nghịch ngợm, lần này nữ giả nam trang bí mật theo hắn xuống Giang Nam.
Khi Vương Hải Nhất phát hiện thì thuyền quan đã ra khơi, đành phải để cô toại nguyện.
Cô là thiên kim duy nhất trong nhà, nếu lần này bị tổn hại, Vương Hải Nhất không còn mặt mũi nào đối mặt với cha mẹ, vì vậy lòng biết ơn đối với Cẩu Lương thực sự xuất phát từ đáy lòng.
Uông Ly vội vàng tiến lên, sau khi hành lễ lại ngẩng đầu liếc nhìn Chung Thuyên đứng phía sau Cẩu Lương, hai má ửng đỏ cúi đầu, lúc này mới yểu điệu thướt tha nói: "Đa tạ ân công."
Ý cười trong mắt Cẩu Lương dừng lại.
Về phần Lý Tích, Vương Hải Nhất giới thiệu thế này: "Vị này chính là bạn cũ của ta, họ Ngọc tên Tu, vẫn chưa có tự, là nhân sĩ kinh thành.
Lần này cũng xuống phía Nam tìm người thân, vì bị câm nên không thể tự mình nói lời cảm ơn với tiên sinh, mong tiên sinh lượng thứ."
Cẩu Lương liếc mắt nhìn Lý Tích, người sau cung cung kính kính đứng dậy chắp tay thi lễ, lạy 3 lạy.
Cẩu Lương thản nhiên nhận lễ của hắn.
Sau khi để bọn họ tự nhiên, Chung Thuyên mới nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhân, tiếp theo ngài có kế hoạch gì không?"
Vương Hải Nhất chưa va chạm nhiều nên mới có thể cảm thấy chủ tớ Lý Tích giữ được tính mạng là may mắn chứ không phải thực lực.
Hơn nữa, lính bảo vệ ở Quan Độ làm ngơ trước sự cầu cứu của bọn họ, chính xác là vì "Người câm" bên cạnh hắn.
Hắn là người mà Cẩu Lương đang đợi ở đây —— Tiểu hầu gia Lý Tích, cháu trai ruột thịt của Thái tử đời trước bị Võ Đế soán ngôi.
Cha ruột của hắn chính là thế tử gia năm đó bị Cao gia mê hoặc suýt chút nữa bóp chết thái tử giả mạo.
Vốn dĩ Võ Đế vì tỏ ra thấu tình đạt lý, ông đã chăm sóc và ban thưởng cho hắn rất nhiều, nhưng cũng triệt để không nể mặt nhau sau khi âm mưu giết người không thành khi tai hoạ ập đến toàn Chung gia.
Tuy rằng sau khi hắn trưởng thành Võ Đế vẫn phong cho hắn làm Lâm quận vương, nhưng cũng chỉ để lại cho hắn một thân phận.
Lâm vương phủ đừng nói đặt chân vào triều chính, thậm chí nghèo đến mức ăn không đủ mặc, trong hoàng tộc không hề có cảm giác tồn tại.
Lâm Vương bởi vậy mà chết, buông tay nhân gian từ sớm, chỉ để lại một tiểu thế tử, sau này bị hoàng đế giáng chức theo quy chế của tổ tiên phong là hầu gia.
Người này, chính là Lý Tích.
Đừng nhìn hắn chỉ mới 13 tuổi nhưng sớm đã thông minh hơn người và có tham vọng bừng bừng.
Lần này xuống phía Nam chính là để thu phục thế lực mà tổ phụ cũng chính là thái tử chỉ cách ngai vàng một bước của hắn để lại.
Võ Đế luôn muốn nhỏ cỏ tận gốc, cho dù Lý Tích trở thành "Người câm" sau một lần bệnh khi còn rất nhỏ, ông cũng không từ bỏ ý định này, nhưng khổ nỗi Lý Tích luôn tuân thủ bổn phận nên không có cơ hội.
Lần này đúng như ý nguyện của ông —— Lý Tích hành động bí mật nhưng vẫn không thoát khỏi mắt thần của ông, nên mới có nạn trộm cướp đêm nay.
Cẩu Lương sờ môi, cười nói: "Để xem nào.
Nếu hắn hợp ý ta, trả lại ngôi vị hoàng đế về cho chủ cũ cũng là một điều tuyệt vời, không phải sao."
Mà Lý Tích thông minh hơn so với Cẩu Lương tưởng tượng rất nhiều, sáng sớm hôm sau đã đến gặp mặt cậu.
Lý Tích cúi chào thật sâu, mở miệng nói: "Đa tạ ân cứu mạng của tiên sinh đêm qua, xin nhận của Tích một lạy."
Cẩu Lương buông tay trong tay, cười khẽ nói: "Ta nhớ mang máng, đêm qua Thám Hoa lang nói ngươi là người câm, làm sao qua một đêm không thuốc đã khỏi rồi?"
Lý Tích giọng cười khổ, nói: "Chung tiên sinh, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám."
Cẩu Lương lúc này thực sự có chút kinh ngạc, "Ngươi nhận ra ta sao?"
Lý Tích nói: "Đêm qua trong lòng Tích có chút nghi ngờ, hôm nay thấy thương hiệu của Lâm gia ở Dương Châu trên lâu thuyền, cho nên mới dám gặp tiên sinh."
"Ồ, ngươi nói xem vì sao lại như vậy?" Cẩu Lương nhìn hắn với vẻ thích thú.
"Chẳng lẽ tiên sinh không phát hiện ra diện mạo của ta và ngài có chút giống nhau sao? Tổ mẫu của ta chính là cháu gái ngoại của Quốc sư đại nhân, trên người chảy dòng máu của Chung gia.
Sau khi ta sinh ra, tổ mẫu đã từng nói ta trông có chút giống với tiên sinh khi còn bé.
Mà Hầu phủ cũng vì được Lâm phủ ở Dương Châu âm thầm giúp đỡ, lúc này mới có thể để Tích bình an lớn lên, không bị vàng bạc quấy nhiễu."
Lý Tích nói: "Không dối gạt tiên sinh, lần này Tích đến Dương Châu, ngoại trừ muốn bảo vệ cơ nghiệp của tổ phụ, ta còn muốn nhờ Lâm gia giúp đỡ."
"Trên đời này không ai là không biết, Chung gia ở kinh thành đã tuyệt hậu từ mười mấy năm trước, làm sao ngươi có thể kết luận ta chính là Chung Cố?" Cẩu Lương cười như không cười nhìn hắn, "Nói vậy, khi ta ở Minh vương phủ, ngươi, hoặc là nói tổ mẫu của ngươi đã đoán được ta là ai, có phải thế không?"
Lý Tích vội nói: "Xin tiên sinh đừng trách, khi tiên sinh gặp nạn, Hầu phủ có lòng giúp đỡ nhưng năng lực lại yếu kém, tổ mẫu lại đang bệnh......!May mà tiên sinh người tốt được trời giúp đỡ."
Cẩu Lương nói: "Mấy người có lòng như vậy đã là hiếm thấy rồi.
Nhưng mà, hôm nay ngươi đến tìm ta, chắc không phải tới kể lể tình xưa nghĩa cũ để kết thân với ta chứ?"
Lý Tích xấu hổ, "Tiên sinh thứ tội.
Hành tung lần này của Tích đã bị bại lộ, sợ là còn có hoạ sát thân, đặc biệt tới thỉnh cầu tiên sinh bảo hộ."
"Chỉ thế mà thôi?"
Cẩu Lương hỏi.
Lý Tích dừng một chút, không thể xác định trong lời nói của cậu có ẩn ý sâu xa nào khác không, do dự một lúc, vẫn cung kính nói: "Bảo vệ tính mạng của ta đã khiến tiên sinh khó xử rồi, Tích vô cùng cảm kích, không dám có yêu cầu khác."
Cẩu Lương cười cười, "Vì thể diện của tổ mẫu ngươi ta sẽ giúp ngươi, coi như năm đó Chung gia áy náy khi không làm được gì trước sự cầu xin giúp đỡ của bà.
Từ nay về sau, Chung gia và bà ấy không ai nợ ai, ngươi hiểu không?"
Sắc mặt Lý Tích thay đổi, nhưng vẫn đáp lại.
Khi gần trưa, tình hình thay đổi bất ngờ.
Sóng gió trên biển hôm nay dữ dội hơn bình thường, lâu thuyền rung lắc vô cùng, một trận long trời nở đất ở huyện Hình Đường nơi Yến Địa xa xôi, gây ra một thảm hoạ bất ngờ!
Hoàng cung.
Võ Đế đang phê duyệt tấu chương thì đột nhiên rung lên dữ dội, bút đỏ vẽ một đường trên tấu chương, màu sắc đỏ tươi nhìn thấy mà phát hoảng, ông đột ngột đứng dậy.
Thái giám bên cạnh sợ hãi, vội vàng đỡ lấy ông: "B-Bệ hạ......"
Võ Đế giữ lấy hắn: "Bây giờ là giờ nào rồi?"
"Đúng giờ Mùi ạ." Sắc mặt thái giám trắng bệch nói: "Tính từ lúc Khâm Thiên Giám dự đoán địa long xoay người đã qua 2 khắc rồi thưa bệ hạ."
Thời gian Chung Việt dự đoán là đúng giờ Mùi, nhưng trận động đất xảy ra ở Yến Địa xa xôi, mà ở kinh thành còn có thể cảm nhận được dư chấn, làm sao có thể vừa mới xảy ra được chứ? Mà thực tế hoàn toàn trùng khớp với "Tung tin động trời" của Khâm Thiên Giám!
Trán Võ Đế toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trầm giọng nói: "Mau, đi sai người đưa Lưu Bất Ngữ vào cung cho trẫm! Khoan đã, truyền lệnh cho các triều thần từ nhị phẩm trở lên mau chóng vào cung, không được có sai sót!"
Đông Cung.
Sắc mặt Lý Ngạn và Chung Việt đại biến.
"C-có chuyện gì vậy?!"
Lý Ngạn hét lên.
Sắc mặt của Chung Việt trắng bệch, hắn không thể ngờ quẻ bói mà mình dốc hết tâm huyết tính toán lại không thể so với dự đoán của Khâm Thiên Giám.
Lập tức gỡ bàn số buộc trên eo xuống rồi cưỡng ép bói toán, nhưng ngay sau đó môi hắn tràn ra máu tươi.
"Chung Việt ngươi —— Trọng Huy?!"
Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng Chung Việt, bắn lên mặt Lý Ngạn, người sau vội vàng đỡ Chung Việt đã ngất đi, biểu cảm còn lại trên mặt lúc này là sự tức giận và hoảng sợ..