Bàn Long

Chương 673: 60 năm ở chiến trường vị diện




"Gã gia hoả này ngụy trang địch nhân làm cái gì chứ, khiến người ta phải mừng hụt một hồi", Bối Bối trong tay cầm một thuỷ quả màu đỏ, hung hăng cắn một miếng, dáng vẻ hưởng thụ, "Lão Đại, đám thống lĩnh này đều thực giảo hoạt, cảnh giác, tìm được mục tiêu thích hợp thực là khó khăn a".
"Đừng vội vàng, cứ yên ổn mà tu luyện chờ đợi thôi". Lâm Lôi khoanh chân ngồi xuống, an tĩnh tu luyện.
Loại cuộc sống này còn có thể kéo dài hơn tám trăm năm nữa, Lâm Lôi cũng muốn trong tám trăm năm này có thể đạt được tiến bộ lớn.
Trên mặt đất hoang vu trống trải, ba đạo thân ảnh khác nhau đang cùng nhìn về một phía xa, trên mặt ba người đều có vẻ kinh hãi. Khi Bối Bối thi triển thiên phú thần thông, ảo ảnh Phệ thần thử cao đến chừng trăm thước, ba người này tại ngoài trăm dặm đều dễ dàng nhìn thấy được. Họ mặc dù biết rõ ở phía xa mấy trăm dặm đó có người, nhưng không có đủ can đảm đi tới.
"Hô, Không ngờ Bối Lỗ Đặc đó thực sự là đã tới chiến trường vị diện". Gã tráng hán thấp lùn nhướng mày, nói vẻ khó tin.
Lúc đầu Bối Bối thi triển thiên phú thần thông giết chết Lang Tư Lạc đã bị thống lĩnh khác nhìn thấy, vì vậy tin tức Bối Lỗ Đặc tới vị diện chiến trường liền bắt đầu truyền đi. Mặc dù nói Bối Bối tại bên kia Tinh Hà từng thi triển thiên phú thần thông đối phó với gã tử bào nhân, cũng bị người khác thấy qua, nhưng tin tức đó cũng chỉ truyền đi trong các thống lĩnh phía bên kia. Tịnh không có truyền tới phía bên này của địch quân.
"Ảo ảnh vừa rồi chính xác là thiên phú thần thông của Bối Lỗ Đặc, lúc trước ta còn tưởng tin tức này là giả, không ngờ lại là sự thực! Bối Lỗ Đặc này tới chiến trường vị diện này để làm gì? Kiếm quân công sao? Hắn căn bản là đâu có cần?" Gã nam tử một sừng có hàng mi màu trắng thở dài một tiếng.
Người thứ ba là một phụ nữ tóc đen, mặc quần áo cũng màu đen.
"Sợ cái gì chứ? chúng ta không cần đi chọc vào Bối Lỗ Đặc này, nhưng chúng ta ba người liên thủ cũng không cần phải sợ hắn". Người phụ nữ khinh thường nói.
"An Nhã! Đừng quá tự tin. Trong truyền thuyết Bối Lỗ Đặc này có thể so ngang với Đại viên mãn thượng vị thần, cực khó đối phó". Gã nam nhân mi trắng trịnh trọng nói, "Hắn căn bản không sợ chủ thần khí công kích, cũng không sợ linh hồn công kích, hắn là không hề có sơ hở. Mà vật chất công kích, linh hồn công kích của hắn đều mạnh đáng sợ. Cho dù chúng ta ba người liên thủ, cũng không chống lại được một chiêu của hắn".
Người phụ nữ áo đen liếc gã lông mi trắng một cái.
"Ta biết ngươi không tin". Gã trịnh trọng nói.
Thời gian Bối Lỗ Đặc thành danh quá ngắn, mặc dù Bối Lỗ Đặc đạt tới thượng vị thần đã từ rất lâu. Bối Lỗ Đặc do ở Ngọc Lan đại lục quá tịch mịch, liền từ vạn năm trước bắt đầu quật khởi. Quá trình quật khởi này cũng là quá trình đản sinh ra một nhân vật vô địch.
"Không có một chút nhược điểm, các phương diện đều rất mạnh". Gã thấp lùn nói thêm vào.
Thiên phú thần thông Phệ thần, có thể nói là linh hồn công kích cực mạnh.
Vật chất công kích của Bối Lỗ Đặc còn có chủ thần khí. Lúc trước tộc trưởng của bát đại gia tộc đều có chủ thần khí bảo vệ, nhưng đều bị Bối Lỗ Đặc dùng một côn đánh cho trọng thương. Vật chất công kích như vậy có thể tưởng tượng được.
Người như thế, làm cách nào mà chống lại?
"Chúng ta đi thôi, tại lần chiến tranh vị diện này chúng ta cần cẩn thận hơn". Nam nhân lông mi trắng lạnh nhạt nói, "Cùng lắm thì lần chiến tranh vị diện này thiếu một chút quân công, chờ lần tới lại tham gia. Bối Lỗ Đặc này chắc sẽ không nhàm chán đến mức tham gia chiến tranh lần nữa. Hơn nữa lần chiến tranh vị diện kế tiếp cũng sẽ tới rất nhanh thôi".
"Ừm". Hai người kia cũng gật đầu đồng ý.
Ba người lúc này liền rời đi.
Bối Lỗ Đặc, Đại viên mãn thượng vị thần bọn họ đều là nhân vật đứng ở trên đỉnh, chỉ có chủ thần mới có thể dễ dàng đối phó bọn họ. Nhưng mà những thượng vị thần khác cùng họ có sự chênh lệch rất lớn.
Hơn nữa tiểu đội do ba cường giả hình thành này cũng không cần vội vàng.
Bởi vì ...
Mặc dù một vạn ức năm giữa các vị diện mới tiến hành một cuộc chiến tranh với nhau.
Nhưng các cuộc chiến tranh giữa các vị diện lại không bắt đầu cùng một lúc.
Ví như, có thất đại thần vị diện, tứ đại chí cao vị diện, trong đó chỉ sinh mệnh chí cao vị diện không tham dự chiến tranh vị diện. Còn lại mười vị diện, cứ hai vị diện đối nhau, tiến hành năm cuộc chiến tranh liên tiếp. Sau khi cuộc chiến tranh giữa Hắc ám thần vị diện cùng Quang minh thần vị diện này kết thúc không được bao lâu, sẽ có các vị diện khác tiến hành đại chiến với nhau như trận chiến giữa các chí cao vị diện.
Liên tục năm cuộc đại chiến.
Bình thường chiến tranh ngắn là khoảng một vạn năm, cho dù dài nhất cũng kéo dài trăm vạn năm là kết thúc. Sau khi năm trận chiến tranh kết thúc, đợi một vạn ức năm sau sẽ lại bắt đầu.
Một vạn ức năm, thời gian quả thực rất dài. Nếu một người có tiềm lực tu luyện, thì một vạn ức năm cũng đủ để tiềm lực hoàn toàn bộc phát ra.
Một người sau một vạn ức năm, bình thường ít nhất cũng đạt thượng vị thần. Cho dù cho hắn thêm gấp mười, gấp trăm lần thời gian đi nữa thì sợ rằng cũng không thể đề thăng thêm thực lực. Dĩ nhiên đó là cực hạn của hắn. Mà mỗi lần vị diện chiến tranh, mục đích chính là cho một lượng lớn thượng vị thần cùng thống lĩnh chết đi. Làm như vậy là để siêu cấp cao thủ tại các đại thần vị diện không có quá nhiều.
Đương nhiên đây cũng là cơ hội để một số cường giả trở lên mạnh hơn.
Bối Lỗ Đặc đã đi tới vị diện chiến trường!
Tin tức này đã nhanh chóng lan truyền trong các thống lĩnh. Trong nhận thức của phần lớn thống lĩnh, lần đầu nghe thấy tin tức này, không ít người không có cách nào xác định được. Nhưng khi Bối Bối thi triển thiên phú thần thông giết chết gã áo đen, thì có tới ba người chứng kiến được việc đó.
Tin tức này đã hoàn toàn được xác định!
Điều này cũng khiến cho chiến trường vị diện chấn động!
Trong quân doanh.
Một người trung niên tóc trắng mặt mũi trắng trẻo không có râu, nhưng lông mi lại dài gần chấm đất đang ngồi uống rượu cùng một gã thanh niên tóc vàng.
"Mã Cách Nỗ Tư tiên sinh, ngươi không tin điều ta vừa nói?" Gã thanh niên tóc vàng cười nói.
"Ta tin tưởng". Người trung niên tóc trắng có vẻ khó hiểu lắc đầu nói, "Có điều, tính ra Bối Lỗ Đặc này cũng là kẻ đứng ở tối đỉnh phong, hắn ta hẳn là phải tự trọng thân phận, cho dù tới vị diện chiến trường cũng chỉ để toạ trấn quân doanh, cười nói mà xem thống lĩnh chém giết thôi. Nhưng không thể tự mình hạ thấp thân phận, xuống tay giết hại những thống lĩnh này".
"Đây chỉ là ý nghĩ của cá nhân Mã Cách Nỗ Tư tiên sinh người mà thôi". gã thanh niên tóc vàng cười nói.
Mã Cách Nỗ Tư cũng đồng dạng là nhân vật đứng ở tối đỉnh phong. Mặc dù toạ trấn quân doanh, nhưng cũng chỉ là đi du hí để bớt nhàm chán.
Những thống lĩnh bình thường so với những người ở đẳng cấp Đại viên mãn thượng vị thần, Bối Lỗ Đặc còn có khoảng cách rất lớn. Nếu những người như Bối Lỗ Đặc, Mã Cách Nỗ Tư đi đối phó với thống lĩnh bình thường, đích xác đó là đồ sát.
"Không. Bối Lỗ Đặc này mặc dù ta chưa gặp qua, nhưng cũng nghe được một ít sự tình về hắn. Những người như hắn, rất có khả năng ẩn nhẫn, tuyệt đối sẽ không nhàm chán mà hạ mình đi giết hại những thống lĩnh bình thường". Mã Cách Nỗ Tư lắc đầu nói, "Ta hoài nghi, người thi triển một chiêu kia không phải là Bối Lỗ Đặc".
"Không phải hắn?" Gã thanh niên tóc vàng cả kinh.
"Ừm, có lẽ trong thiên địa còn một người khác có tuyệt chiêu giống như của Bối Lỗ Đặc". Mã Cách Nỗ Tư trầm ngâm nói.
Bối Bối đạt tới thượng vị thần cũng mới chỉ hai trăm năm.
Hơn nữa ngay cả người của Tứ thần thú gia tộc cũng chỉ biết Bối Bối là tôn tử của Bối Lỗ Đặc, nhưng lại không biết Bối Bối cùng Bỗi Lỗ Đặc có khả năng thi triển thiên phú thần thông giống nhau. Ví như con cháu của Thanh Long thần thú cũng không nhất định có thực lực giống nhau, bọn họ cũng không cho rằng Bối Bối có được thực lực đó.
Danh khí của Bối Bối còn chưa được truyền bá.
Phía trên cao.
Một gã nam tử mặc áo bào trắng, có hai hàng lông mày đỏ rực như lửa đang tựa vào núi đá. Gió núi làm mái tóc đen dài của hắn tung bay phấp phới, trong tay hắn đang cầm một bình rượu, khẽ ngửa đầu lên uống một ngụm. Đó chính là Thanh Hoả vừa tiến vào chiến trường vị diện không lâu.
Tại chiến trường vị diện, các thống lĩnh đều ẩn giấu tung tích của mình, có mấy người đủ can đảm hiển lộ? Chứ đừng nói đến ngang nhiên đứng trên sườn núi.
Ngồi trên sườn núi, nhìn khắp đại địa vô tận, Thanh Hoả nhè nhẹ lắc đầu cười: "Thiên phú thần thông Phệ thần? Ồ, xem ra bọn Lâm Lôi cũng đã tới bên Tinh Hà này rồi". Thanh Hoả cứ như vậy tại sườn núi tuỳ ý ngồi uống rượu, nhưng nếu có người từ xa nhìn lại, căn bản không thấy trên sườn núi có người.
Quả là quỷ dị ...
Không gian xung quanh Thanh Hoả đều phát sinh vặn vẹo.
"Chiến tranh vị diện a, chết mất mười thống lĩnh mới có thể gom đủ quân công đổi lấy một kiện chủ thần khí. Hơn nữa không ít thống lĩnh bị giết huy chương lại ở trong không gian giới chỉ, vì vậy mà bị lãng phí. Thực sự muốn lấy được một kiện chủ thần khí, đâu chỉ đổi bằng cái chết của mười thống lĩnh?" Thanh Hoả thở dài một tiếng.
"Vút!"
Thân ảnh Thanh Hoả đang ở trên sườn núi chợt như một ngôi sao lửa trong nháy mắt biến mất trên không trung.
Mười năm nữa trôi qua!
Trong một huyệt động trên sườn núi tại chiến trường vị diện.
"Lại vừa tổn thất thêm một tử thần khôi lỗi". Bối Bối nói thì thầm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lâm Lôi đang tu luyện bên cạnh mở mắt ra: "Không có thu hoạch?"
"Không". Bối Bối bất đắc dĩ nói.
Vốn dĩ khống chế tử thần khôi lỗi là nhiệm vụ của Lâm Lôi, chỉ là do Bối Bối quá nhàm chấn nên Lâm Lôi để cho Bối Bối làm. Chỉ là Lâm Lôi như thế nào cũng không nghĩ tới, từ sau khi lấy được một khối huy chương màu vàng và một khối huy chương mà trắng thì suốt trong sáu mươi năm tiếp theo mình một chút thu hoạch cũng không có. Hơn nữa Lâm Lôi phát hiện, cho dù mình phát hiện được một ít thống lĩnh thì cũng không có cách nào để xuống tay.
Bởi vì ...
Nếu gặp được kẻ đi một mình, thì đối phương hoặc là quá cảnh giác, hoặc là quá mạnh mẽ.
Còn có một loại tình huống khác, đó là hai ba người tụ tập cùng một chỗ, có khi là tới ba bốn người cùng tụ tập. Gặp phải những tổ hợp này, một khi Lâm Lôi và Bối Bối xuất mã, cho dù có thể sát hại được một người thì những người khác cũng không để Lâm Lôi, Bối Bối chạy thoát.
"Tình huống lúc nãy như thế nào mà tử thần khôi lỗi bị huỷ diệt?" Lâm Lôi cười nói.
"Lão Đại, lần này lại gặp phải gã Hắc Mặc Tư". Bối Bối bất đắc dĩ nói, "Như thế nào mà hay gặp cái gã ngu ngốc này như vây".
Lâm Lôi cũng chỉ có thể cười khổ.
"Kiên nhẫn một chút, chiến tranh vị diện này kéo dài một ngàn năm, càng về sau này, những người còn có khả năng sinh tồn là đều có chỗ dựa nhất định, không phải dễ dàng để xuống tay. Ta bây giờ là hy vọng, trong tám trăm năm còn lại có thể dung hợp thành công bốn loại huyền ảo, lúc đó ta không còn phải sợ hãi gì nữa".
Lâm Lôi rất rõ ràng, mình mặc dù được coi là mạnh, nhưng trên thực chất, tại linh hồn phòng ngự cùng công kích so với các thống lĩnh khác là còn chưa đủ. Bất quá khi đã dung hợp được bốn loại huyền ảo, phối hợp với Thanh quang thiên phú tại linh hồn hải dương thì linh hồn phòng ngự sẽ tăng lên gấp mười lần, vật chất công kích cũng tăng lên mười lần.
Khi đó ngoại trừ số ít những người như Bối Lỗ Đặc, những người khác không đủ để Lâm Lôi phải kiêng kỵ.
"Thời gian!" Lâm Lôi lúc này nhắm con mắt lại, bổn tôn cùng đại địa thần phân thân đều đắm mình trong tu luyện.
Còn chưa đủ ba tháng đi qua, Lâm Lôi không ngờ đột phá! Đương nhiên không phải đại địa pháp tắc đôt phá, Lâm Lôi khoảng cách tới lúc dung hợp bốn loại huyền ảo còn rất lớn. Lúc này đột phá, chính là phong hệ thần phân thân!
"Hả?" Bối Bối đột nhiên trừng mắt nhìn về phía Lâm Lôi.
Chỉ thấy một cỗ thiên địa pháp tắc mạnh mẽ phủ xuống, trực tiếp bao trùm lấy Lâm Lôi. Đại lượng phong hệ nguyên tố huyền phù phía trên Lâm Lôi, trong cơ thể Lâm Lôi cũng bay ra một thân thể khác ... mái tóc dài màu xanh, trường bào màu xanh chính là phong hệ thần phân thân. Ngay vừa rồi, Lâm Lôi rốt cục hoàn toàn lĩnh ngộ được huyền ảo thứ chín của phong hệ.
"Oa, lão Đại, phong hệ của ngươi rốt cục đã đại thành rồi". Bối Bối nở nụ cười.
"Đã đại thành rồi". Bổn tôn Lâm Lôi liền bay đến bên cạnh, chính mình đại địa, phong hệ nguyên tố hai thứ thân hoà lực đều là siêu đẳng. Chỉ là trong quá trình tu luyện, chính mình có khuynh hướng nghiêng về đại địa hệ, phong hệ dĩ nhiên đứng vào hang thứ ba, xếp dưới đại địa và thuỷ hệ.
Bất quá, cuối cùng cũng đạt tới thượng vị thần.
Lúc này, Lâm Lôi chỉ có hoả hệ là kém cỏi.
"Không hay!" Lâm Lôi sắc mặt đột nhiên biến đổi.
"Làm sao vậy, lão Đại?" Bối Bối vì thấy Lâm Lôi đột phá mà đang cảm thấy vui mừng.
"Thiên địa pháp tắc phủ xuống, sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, dám chắc sẽ dẫn đến đây không ít người". Lâm Lôi liền nói. Lâm Lôi nhất thời nóng nảy, nếu thống lĩnh mạnh hơn tới, phong hệ thần phân thân của mình lại đang trong lúc tiếp nhận thuế biến, tạm thời không có cách nào rời đi, mặc dù quá trình này rất ngắn.
Khoảng thời gian ngắn ngủi này, cũng đủ để thống lĩnh cường giả chạy tới.
"Sợ cái gì!" Bối Bối con mắt sáng ngời, "Tới một người chúng ta giết một người, tới hai người chúng ta giết hai người, nếu đánh không lại thì bỏ chạy!".
Lâm Lôi không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng ngay lập tức buông ra Hắc Thạch không gian, Hắc Thạch không gian xuyên thấu qua núi đá, bao trùm trong cả lòng núi với khu vực bán kính chừng năm trăm thước.