Bàn Long

Chương 636: U Minh Quả




Lâm Lôi cùng Bối Bối nghe vậy, trong lòng không nhịn được một trận khiếp sợ.
"Vừa rồi nếu ta thực sự cứ thế bay vào thì sợ rằng không toàn mạng! "Lâm Lôi thầm than. Hắn vừa rồi căn bản không có chuẩn bị gì, bản thân cũng không long hóa, định cứ bình thường mà tiến nhập U Minh Sơn. Khe hở đó thoạt trông rất an toàn không ngờ lại nguy hiểm đến vậy. Bản thân hắn trong tình trạng không long hóa, tuyệt đối không kháng cự nổi.
Bối Bối bay về phía trước. Bối Bối tiến lại gần, một khi Lôi điện tỏa liên có biến hóa, hắn lập tức sẽ có phản ứng trước.
Lâm Lôi quay về phía thanh niên mặc trường bào màu xanh cảm kích:
- Thực sự cảm ơn ngươi. Được rồi, ta muốn hỏi ngươi một câu. Tại sao ngươi lại ở gần U Minh Sơn này vậy?
Cũng không trách được Lâm Lôi nghi hoặc trong lòng, bởi vì thanh bào thanh niên chỉ là một trung vị thần mà thôi. Nguy hiểm tại Minh Giới này tuyệt đối hơn nhiều so với Địa Ngục, một trung vị thần xông pha loạn ở bên ngoài, căn bản chỉ có chết mà thôi.
- Ta sống ngay cạnh đây!
Thanh bào thanh niên mỉm cười chỉ về một nơi cách đó không xa.
Lâm Lôi nhìn theo chỉ thấy xa xa ước chừng mấy ngàn thước có một tòa viện sừng sững, có ba tầng lầu, phía trước nổi bật bốn đại tự U Minh tửu điếm.
"Mở tửu điếm tại đây?" Lâm Lôi thực có chút giật mình.
"U Minh tửu điếm? "Bối Bối nghi hoặc hỏi lại: "Đường hoàng mở tửu điếm tại địa phương này? Thực lợi hại!"
Tửu điếm ở nơi hoang vắng và nguy hiểm cỡ này thì chỉ có tặng cho cường đạo mà thôi. Ngoại trừ có siêu tuyệt thế lực, mới có thể mở tửu điếm ở nơi hoang vắng như thế này.
Thanh bào thanh niên tự hào:
- Tửu điếm của chúng ta thuộc Lục Diệp thành bảo, ai dám đến làm loạn đây?
- Lục Diệp thành bảo là địa phương nào?
Bối Bối tiếp tục truy vấn, Lâm Lôi cũng đồng dạng nghi hoặc nhìn về phía thanh bào thanh niên.
Thanh bào thanh niên dường như có một thoáng sững lại nhìn Lâm Lôi, Bối Bối hai người như thể nhìn quái vật:
- Chẳng lẽ ngay cả Lục Diệp thành bảo mà các ngươi cũng chưa từng nghe qua ư? Hai người các ngươi là thượng vị thần, lưu tại Minh giới nhiều năm như vậy chẳng lẽ không tiếp xúc với ai ư?
Thanh bào thanh niên không dám tin đối phương lại không hề biết Lục Diệp thành bảo.
- Chúng ta từ Địa Ngục tới! - Lâm Lôi nói.
- Nguyên là như vậy! Không nghĩ nhị vị lại từ Địa Ngục tới đây! - Thanh bào thanh niên lại tiếp tục cười nói: - "Cho các ngươi biết, tửu điếm này được mở bởi Lục Diệp thành bảo, mà Lục Diệp thành bảo tại Minh giới rất rất nổi danh. Lục Diệp thành bảo có tới tan vị bảo chủ. Hơn nữa tam vị bảo chủ đại nhân đều là tam vị chủ thần sứ giả vĩ đại!
Lâm Lôi và Bối Bối nghe xong cả kinh. Tam vị bảo chủ đều là chủ thần sứ giả ư? Không trách Lục Diệp thành bảo lại nổi danh như thế.
- Lục Diệp thành bảo của ngươi ở đâu?
Lâm Lôi liền hỏi, hắn đã đọc qua bộ sách giới thiệu đại khái địa lý Minh giới trong đó có nhắc đến các địa phương danh tiếng. Nếu thực sự Lục Diệp thành bảo nổi tiếng đến thế mà bộ sách không thể không đề cập đến được.
- Không biết! - Thanh bào thanh niên lắc đầu: - Lục Diệp thành bảo tới cùng ở đâu là một bí mật tại Minh giới.
Lâm Lôi mỉm cười, bất quá cũng không nói thêm về Lục Diệp thành, trực tiếp nêu nghi vấn:
- Xin hỏi ngươi một chút, ngươi có biết cách nào tiến vào U Minh Sơn này không?
- Muốn tiến nhập U Minh Sơn ư? Tại chân núi phía bắc, đại khái cách nơi này một ngàn dặm, có một đạo sơn môn. Phàm là muốn vào U Minh Sơn đều tiến vào theo đạo sơn môn đó.
Thanh bào thanh niên cười đáp. Hắn chính là ngụ tại địa phương này nên dĩ nhiên biết rõ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Ồ, xin cảm ơn!
Lầm Lôi cười đáp lễ, đoạn cùng Bối Bối chuẩn bị lên đường.
- Ai da, chờ một chút!
Thanh bào thanh niên thấy Lâm Lôi, Bối Bối hai người chuẩn bị đi ngay liền cất tiếng.
- Sao vậy?
Bọn Lâm Lôi hai người đều quay nhìn về phía thanh bào thanh niên. Thanh bào thanh niên nói ngay:
- Bộ dáng các ngươi đi nhanh thực. Các ngươi phải biết U Minh Sơn này không phải tầm thường, lại vô cùng vắng vẻ. U Minh sơn phi thường nguy hiểm.
- Chúng ta biết là nguy hiểm! - Bối Bối cười nói - Nhưng chúng ta không sợ nguy hiểm!
Thanh bào thanh niên bất đắc dĩ tiếp lời:
- Ta biết nhị vị thực lực cường đại! Nhưng tại U Minh Sơn này, ngay đám vân vụ mù mịt bao phủ kia cũng phi thường quỉ dị. Bất quá vào đêm trăng tròn, đám mây mù này có thưa bớt, uy lực cũng giảm đi, lúc đó mới nên tiến vào U Minh Sơn!
"Đêm trăng tròn?" Lâm Lôi thoáng suy nghĩ - "Còn 5 ngày nữa!"
- Nhị vị đại nhân thực sự muốn vào U Minh Sơn thì theo ta nên đợi 5 ngày nữa. Đến lúc đó, sự nguy hiểm cũng giảm bớt, lúc đó tiến vào cũng không muộn!.
Lâm Lôi và Bối Bối nhìn nhau và quyết định:
- Tốt lắm, 5 ngày thì 5 ngày. Trước hết, chúng ta lưu lại tửu điếm của các ngươi đi! - Lâm Lôi cười nói.
- Tốt lắm! Ta xin dẫn đường cho nhị vị đại nhân!
Thanh bào thanh niên lập tức mỉm cười. Kỳ thực hắn vừa nhìn thấy Lâm Lôi và Bối Bối hai người bay về phía U Minh Sơn liền lập tức chạy tới bắt chuyện. Việc đón khách kiểu này chính là hắn đã làm rất nhiều lần rồi..
U Minh tửu điếm tọa lạc ngay cạnh U Minh Sơn. Ngay trước đại môn tửu điếm là một đám cây cỏ lớn. Ngay trung tâm đám cây cỏ là một hồ nước khá lớn. Khi Lâm Lôi, Bối Bối cùng thanh bào thanh niên hạ xuống nơi này, Lâm Lôi lập tức chú ý đến thiếu nữ xinh đẹp, tóc hồng đang ngồi câu cá bên hồ. Thiếu nữ này thoáng liếc nhìn Lâm Lôi, Bối Bối một cái, lại giữ vẻ an nhiên tiếp tục nhìn xuống mặt hồ phẳng lặng tiếp tục câu cá.
- Có ý tứ! - Lâm Lôi cười cười.
- Ha, thiếu nữ kia là ai vậy?
Bối Bối hướng về phía thanh bào thanh niên dò hỏi.
Thanh bào thanh niên liền cả cười:
- Nhị vị phải chú ý một chút. Đây là lão bản của chúng ta, từ Lục Diệp thành đến đó. Chính ta cũng không biết nhiều lắm. Nghe nói nàng có quan hệ tương đối thân cận với một trong tam vị đại nhân thành chủ. Hơn nữa, thực lực của lão bản cũng rất mạnh.
- Nhiều chuyện!
Một đạo âm thanh lăng lệ vang lên.
- Ah, lão bản, ta sai rồi!
Thanh bào thanh niên lập tức khom người, sau đó nhìn Lâm Lôi và Bối Bối cười nói:
- Lão bản của chúng ta đối với ngoại nhân hơi lạnh lùng, nhưng đối với chúng ta thì tốt lắm!
Vừa nói, thanh bào thanh niên vừa hướng dẫn Lâm Lôi hai người qua cửa lớn của tửu điếm. Đại sảnh tửu điếm phi thường lớn, chia làm hai bộ phận. Một bộ phận nghênh đón khách nhân, bộ phận còn lại là phòng ăn gồm hơn mười chiếc bàn rộng. Lúc này, có chừng mười mấy người đang uống rượu hoặc nói chuyện phiếm.
- Hai vị đại nhân ở lại bao lâu?
Một lục bào phụ nhân trong quầy cất tiếng hỏi.
- 5 ngày! - Bối Bối đáp.
- Một ngày một vạn minh thạch. Năm ngày năm vạn minh thạch - Lục bào phụ nhân nói ngay.
Nghe vậy, Lâm Lôi không nhịn được cũng phải quay lại nhìn qua. Một ngày một vạn minh thạch? Một minh thạch ở Minh giới ngang với một mặc thạch ở Địa Ngục giới. Ở trong tửu điếm tại một thành phủ ở Địa Ngục cũng chỉ mất mấy trăm mặc thạch à. U Minh tửu điếm này giá cắt cổ, đắt hơn cả vạn lần.
- Ăn cướp à? - Bối Bối không khỏi cả giận quát lên.
Lục bào phụ nhân nghe vậy lạnh nhạt cười:
- Tửu điếm chúng ta chính là một giới cách. Ở tại U Minh tửu điếm chúng ta cam đoan an toàn. U Minh tửu điếm này hàng năm đều có không ít cường giả lưu lại. Tửu điểm bình thường không dám đón tiếp những cường giả này.
- Cường giả?
Lâm Lôi nhướng máy một cái, hắn cũng đã chú ý tại bên trong phòng ăn đều là các thượng vị thần đang uống rượu hoặc tán chuyện với nhau. Thực lực thế nào thì nhất thời chưa động thủ cũng không có khả năng phán đoán. Theo lời lục bào phụ nhân, dường như những người này đều rất mạnh.
- Chúng ta chỉ có mặc thạch!
Lâm Lôi liền đáp, lập tức trong đại sảnh không ít kẻ liền dừng lại nhìn qua. Mặc thạch là tiền tệ tại Địa Ngục, kẻ đến Minh giới từ Địa Ngục hẳn nhiên đủ để những người khác phải chú ý tới.
- U Minh tửu điếm chiêu đãi khách nhân đến từ khắp các vị diện - Lục bào phụ nhân không có chút sợ hãi đáp lời - Như thế một ngày một vạn mặc thạch ... tổng cộng năm vạn mặc thạch. Hảo, nếu nhị vị uống rượu hoặc ăn gì thì lại tính toán sau.
Lâm Lôi vừa cười vừa khẽ lật tay xuất ra mặc thạch để thanh toán.
- Tại sao các ngươi lại có nhiều khách như vậy? - Bối Bối nghi hoặc nhìn về phía phụ nhân nọ dò hỏi - U Minh Sơn này xung quanh hoang vắng, chẳng lẽ đám người này cũng định tiến vào U Minh Sơn tử địa?
Từ sảnh đường, không ít người nhìn Bối Bối với ánh mắt bất thiện.
- Hừ, tìm chết? Đến lúc đó, các ngươi không phải đi tìm chết ư? - Bên phong ăn truyền đến một thanh âm lạnh lùng.
Lâm Lôi lạnh nhạt liếc mắt rồi cười nhạt:
- Bối Bối, không nhiễu sự!
Mặc dù không hề sợ hãi nhưng Lâm Lôi cũng không muốn gây chuyện.
- Các ngươi nên nhớ kỹ. Trong U Minh tửu điếm không được động thủ! - Lục bào phụ nhân mở miệng nhắc nhở.
- Yên tâm!
Lâm Lôi khẽ cười, đoạn kéo Bối Bối ngồi xuống một góc trong phòng ăn. Một nhân viên phục vụ lập tức nghênh đón.
- Giới cách này cũng bình thường thôi.
Bối Bối nói thầm, bất quá bọn Lâm Lôi hai người trong lòng cũng đã có chuẩn bị, tùy ý gọi hai bình rượu ngon mất gần vạn mặc thạch.
- Lão đại, ngươi nói xem, mấy người này định làm gì? Chẳng lẽ giống chúng ta, cũng muốn đi gặp chủ thần?
Bối Bối truyền âm, hắn chẳng buồn để ý đến đám cường giả này.
- Chủ thần? Không có nhiều người biết chủ thần ở tại U Minh Sơn đâu! - Lâm Lôi truyền âm trả lời.
Lâm Lôi bọn họ tới Minh giới đã gặp tổng cộng ba vị phủ chủ, trong dó có thể nói một vị căn bản không biết U Minh Sơn chủ thần, phải nhắc qua đến lời của Tái Nhân Đặc mới rõ. Hiển nhiên, chủ thần ở tại U Minh Sơn cũng là một bí mật tại Minh giới.
- Không quản chuyện thiên hạ làm gì! - Lâm Lôi cười.
Tới được đây, tâm trạng Lâm Lôi rất tốt, cùng Bối Bối uống rượu ngon, thưởng thức mỹ thực rồi cùng hàn huyên.
- Mẹ kiếp, ngay cả Địa Ngục cũng có kẻ tới tranh đoạt U Minh quả ư?
Một âm thanh bất bình từ phía khác của phòng ăn truyền tới, không khỏi khiến Lâm Lôi, Bối Bối chú ý.
- U Minh quả? - Bối Bối nhìn Lâm Lôi - Lão đại, ngươi biết U Minh quả là cái gì không?
- Không, căn bản là chưa nghe qua! - Lâm Lôi lắc đầu, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.
Bởi chuyện này cũng không cần giữ bí mật nên Lâm Lôi hai người cũng không truyền âm cho nhau.
- Hai vị từ Địa Ngục đến tận đây vì U Minh quả mà lại không chịu thừa nhận sao? Buồn cười! Các ngươi khổ cực từ Địa Ngục chạy tới Minh giới chúng ta, đi tới U Minh Sơn này mà không phải vì U Minh quả thì vì cái gì?
Gian bên cạnh truyền đến một thanh âm nhàn nhạt. Lâm Lôi quay lại nhìn thấy một thanh niên tóc dài màu bạc dáng vẻ âm nhu.
- Ách, U Minh quả có gì đặc biệt, nói cho ta nghe một chút! - Bối Bối nhướng mày nói.
Trong phòng ăn, không ít ánh mắt bất thiện liếc Bối Bối, không thèm trả lời.
- U Minh quả trong truyền thuyết thực sự là một bảo vật.
Một đạo thanh âm lãnh lệ vang lên, thiếu nữ xinh đẹp tóc màu hồng một tay cầm cần câu đi đến:
- Đó chính là vô giới chi bảo, chỉ có tại U Minh Sơn, gọi là U Minh quả. Hơn nữa, người nào thụ hưởng cũng đều trở thành Minh giới siêu cấp cường giả, đồng thời ... quan trọng là cũng được chủ thần tiếp đãi, trở thành chủ thần sứ giả!
Lâm Lôi nghe vậy không khỏi trợn mắt. " - Có được U Minh quả, sau đó ăn xong là lập tức trở thành chủ thần sứ giả?"
- Thực sao? - Bối Bối cũng không dám tin.
- Đương nhiên là thực!
Thiếu nữ tóc hồng lạnh lùng liếc nhìn bọn Lâm Lôi:
- Sau vô số năm, U Minh sơn này chính đã xuất hiện ba U Minh quả! Nếu là giả ... thì làm gì luôn có một đám người tới đây thử thời vận!
Nói xong, nàng lại liếc nhìn quanh phòng ăn, rồi lập tức dọc theo hành lang mà đi mất.
Lâm Lôi cùng Bối Bối cùng nhìn nhau như trước mà không dám tin.
- Địa Ngục nhị vị bằng hữu, chẳng lẽ các ngươi không biết tam vị bảo chủ của Lục Diệp thành bảo nhờ may mắn thụ đắc U Minh quả mà thực lực đột nhiên đề thăng mạnh mẽ có thể sánh với các phủ chủ siêu cấp cường giả. Hơn nữa, thụ hưởng xong lại được chủ thần ban cho chủ thần khí, trở thành chủ thần sứ giả!
Thanh niên âm nhu cười lạnh liếc nhìn hai người một cái:
- Tưởng mọi người tin các ngươi không nghĩ đến U Minh quả sao?
Bối Bối không khỏi nổi giận.
- Bối Bối, uống rượu!
Lâm Lôi cười nhạt, tức thời truyền âm cho Bối Bối: "Không cần lãng phí thời gian với mấy kẻ đó!"
Đích xác bọn Lâm Lôi không có nghe qua về U Minh quả. Bất quá không cần nói với mấy kẻ đó. Lâm Lôi và Bối Bối đối với U Minh quả cũng không quá hứng thú. Vô số năm mới xuất hiện ba khỏa U Minh quả ... quá hiếm! Đương nhiên, việc thực lực đột nhiên tăng mạnh, rồi trở thành chủ thần sứ giả khiến cho U Minh quả có được hấp lực thực lớn đối với chúng nhân.
Bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân một người đi vào.
Lâm Lôi quay đầu lại nhìn: "Là hắn?"
Kẻ mới xuất hiện một thân hắc sắc trường bào, tóc dài màu tím.
- Đúng là hắn!
Lâm Lôi và Bối Bối trên đường đến U Minh Sơn từng chứng kiến hai tên siêu cấp cao thủ giao chiến giữa không trung và kẻ chiếm ưu thế chính là tên này.