Bàn Long

Chương 509: Hỏa nguyên tố




Phụp ...
Máu tươi đỏ lòm bắn tung tóe lên vách đá, thân xác vô hồn từ giữa không trung rơi rụng như lá khô.
- Ngu ngốc, đi chết hết đi.
Bối Bối vẻ mặt dữ tợn, phân thân ra hơn mười đạo ảo ảnh xuất hiện khắp nơi. Dựa vào "Hóa ảnh phân thân thuật", Bối Bối thoải mái tung hoành, khi thì ở chỗ này, lúc ở chỗ khác điên cuồng chém giết. Trong mắt hắn hiện giờ chỉ còn một vẻ điên cuồng đến đáng sợ:
- Tên khốn kiếp Tát Lạc Mông, mi là đồ khốn kiếp!
"Nếu không phải là Tát Lạc Mông cố ý chen vào, Ny Ny tại sao lại phải xa ta?"
Bối Bối trong lòng thống khổ chỉ có thể phát tiết bằng cách dồn hết sức lực vào thanh chủy thủ trong tay. Hắn lia ngang thanh chủy thủ lập tức cắt đôi một thanh thần khí, đồng thời cũng bổ đôi đầu lâu của đối phương như người ta bổ dưa vậy.
"Ny Ny, Ny Ny!"
Bối Bối trong đầu nghĩ đến Ny Ny và Tát Lạc Mông, tốc độ ra tay giết chóc lại càng trở nên khủng khiếp.
Giết chóc, đây là cơ hội cho Bối Bối điên cuồng phát tiết. Bất luận là thế nào hắn cũng muốn sum họp cùng Ny Ti. Mỗi lần thấy Lâm Lôi và Địch Lỵ Á ở chung một chỗ, hắn liền nghĩ tới Ny Ti, cũng mộng tưởng mình và nàng được như thế. Nhưng trong địa ngục trời đất bao la, Ny Ti còn đang đi tới Bích Phù đại lục, thử hỏi làm sao hắn không đau khổ?
Ai biết là đến khi nào mới có thể gặp lại người trong mộng?
- Sát! Sát!!
Bối Bối điên cuồng giết chóc không thèm để ý trước mặt là ai nữa.
- Chạy, chạy mau!
Đến lúc này thì cường đạo đoàn đã cảm thấy tử thần ở rất gần, hoảng sợ kêu gào, đồng thời túa ra bốn phương tám hướng bỏ chạy trối chết. Tên thủ lĩnh sắc mặt tái nhợt, cho tới lúc này hắn vẫn không tin được trên thế giới này lại có một loại Trung vị thần biến thái như thế.
Dễ dàng quét sạch bọn họ!
"Xong rồi, chúng ta đều xong hết rồi."
Tên thủ lĩnh trong lòng kêu lên bi ai. Nhưng dù bi ai thì trông thấy bộ mặt sát thần của Bối Bối và Lâm Lôi hắn cũng toàn thân phát run: "Mặc kệ chuyện khác, cái ta cần làm là phải bảo vệ tính mạng của mình trước đã."
Tên thủ lĩnh không thèm để ý đến đám lâu la, âm thầm bỏ chạy.
Trong khi Lâm Lôi và Bối Bối đang mải mê chém giết thì chợt phát hiện địch nhân chợt tỏa ra bốn phương tám hướng đào thoát. Lâm Lôi thấy thế cũng không đuổi theo, nhưng Bối Bối sát khí xung thiên giận giữ gầm lên một tiếng.
Một ảo ảnh Phệ Thần Thử lập tức xuất hiện phía sau Bối Bối, hắn nhếch mép nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh và một tên cường đạo nữa đang cùng chạy ở ngoài xa ...
- Á ... Nguồn truyện: Truyện FULL
Đang mải miết chạy trốn, tên thủ lĩnh cường đạo đoàn chợt phát hiện mình không thể động đậy, bên cạnh hắn còn có một gã Trung vị thần khác.
Lập tức một khoa thần cách bay ra, từ trong đầu tên thủ lĩnh cũng rơi ra thêm hai khỏa thần cách nữa. Bối Bối trực tiếp thu lấy ba viên Thần cách vào trong miệng.
Hai cỗ thi thể nọ giữa không trung lập tức tự do rơi xuống.
Lâm Lôi có chút lo lắng nhìn Bối Bối, rõ ràng trạng thái lúc này của Bối Bối có chút không ổn.
- Bối Bối?
Lâm Lôi lập tức bay đến.
Bối Bối lắc mạnh đầu, cố gắng nở nụ cười"
- Lão đại đừng lo, ta không vịệc gì. Vừa rồi chỉ là trong lòng có chút buồn bực nên mới đem tất cả ra phát tiết. Giờ thì đã tốt hơn nhiều rồi. Cường đạo đoàn này thực là không có mắt, dám cướp bóc của chúng ta, thực là muốn tìm chết!
Lâm Lôi thấy vẻ mặt Bối Bối như vậy cũng chẳng hỏi thêm gì, chỉ thở dài một hơi.
- Cường đạo đoàn này đúng là tới số nên mới dám chọc vào chúng ta.
Lâm Lôi cũng cười đáp.
Kì thực đối với chuyện hôm nay, Lâm Lôi sớm đã có chuẩn bị chu đáo. Trong địa ngục này, mỗi nơi đều có một thế lực chiếm đóng. Những chỗ tương đối hoang vu vắng vẻ thì chỉ là những cường đạo, kiếp phỉ đoàn bình thường; nhưng nếu là nơi phồn hoa đông đúc một chút thì thế lực chiếm đóng ở đó tuyệt đối không nhỏ.
Tòa sơn mạch mà Lâm Lôi chọn để trú ngụ rất bình thường.
Hắn đoán, ở xung quanh cũng không có cường giả nào. Qua chuyện hôm nay, chỉ sợ là sau này không ai còn dám lai vãng chọc giận bọn hắn nữa.
- Ài. Trên các thi thể có không ít không gian giới chỉ, tiền tài dù ít thì cũng không nên lãng phí!
Bối Bối nói rồi lập tức bay xuống phía dưới. Lâm Lôi cũng lộ vẻ mặt tươi cười, thấy Bối Bối tâm tình vui vẻ, tự nhiên hắn cũng cảm thấy thoải mái:
- Bối Bối, chờ ta với.
Lâm Lôi cũng lao xuống dưới.
Một trận chém giết kinh hoàng lập tức chấn nhiếp toàn bộ các thế lực ở xung quanh, cả cường đạo đoàn tám mươi hai mạng chỉ còn sót lại đúng mười ba tên. Mặc dù số sống sót này lập tức được các cường đạo đoàn khác thun dụng nhưng không một thế lực nào còn dám lai vãng quấy rầy ba người bọn Lâm Lôi, ngay cả tới gần cũng không dám.
Cứ như vậy, trong huyệt động yên lặng tĩnh tâm tu luyện ... thời gian như nước chảy mây trôi, thoáng chốc đã một năm trôi qua ...
Ông ...
Ba người bọn Lâm Lôi ở đây đã mười sáu năm, đến hôm nay Thiên địa pháp tắc chợt ba động mạnh mẽ.
Trong huyệt động, Lâm Lôi và Bối Bối kinh hãi nhìn cảnh tượng kì dị trước mắt. Lâm Lôi nhẹ nhàng bồng bềnh nổi lên khỏi mặt đất, tòan thân được năng lượng kì dị của Thiên địa pháp tắc bao phủ. Đồng thời, hỏa nguyên tố mãnh liệt quần tụ ở phía trên, sau đó dần dần ngưng tụ lại thành một viên Hỏa nguyên tố Thần cách.
- Lão đại hắn đã trở thành thần của Hỏa nguyên tố rồi.
Bối Bối vui mừng kêu lên.
Địch Lỵ Á trong mắt cũng tràn ngập vẻ kích động, vui mừng.
Trong việc tu luyện, thiên phú là cực kì trọng yếu, đối với mỗi phương diện nếu không có thiên phú thì tu luyện cực kì khó thành công. Thiên phú của Lâm Lôi cực cao, tu luyện Hỏa nguyên tố cũng cực nhanh. Nhưng thực ra, so với hai lĩnh vực Địa và Phong nguyên tố thì còn kém hơn một chút.
Bất quá, hôm nay Linh hồn hắn đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, hơn nữa lần tu luyện Kim Chúc sinh mệnh lần trước Lâm Lôi cũng tốn hơn hai mươi năm thời gian.
Hỏa nguyên tố pháp tắc - pháp tắc đơn giản nhất trong Hỏa nguyên tố huyền ảo cuối cùng cũng đã đại thành.
Lúc này, Lâm Lôi lại tiếp tục lựa chọn cách lưỡng phân linh hồn (chia linh hồn thành hai nửa), dù sao hôm nay hắn đang sở hữu một lượng lớn tử tinh, tài phú cũng nhiều, muốn cường hóa linh hồn cũng không khó.
Vù vù ...
Một thân ảnh mặc trường bào màu đỏ, mái tóc dài cũng màu đỏ, giống Lâm Lôi như đúc từ từ hiện ra, đó chính là Hỏa hệ Thần phân thân của hắn.
Chỉ trong chốc lát ba động của thiên địa pháp tắc cũng dần biến mất, Hỏa hệ thần phân thân cũng dung nhập vào trong cơ thể bổn tôn của Lâm Lôi. Trong hải dương linh hồn của Lâm Lôi, linh hồn lực cường đại như sóng biển dạt dào nhấp nhô, trên mặt biển đó, một thanh thất thải hồn kiếm (hồn kiếm bảy màu) nhẹ nhàng trôi nổi.
Ngay dưới thất thải hồn kiếm, trên bề mặt hải dương linh hồn có ba Lâm Lôi đang lơ lửng giữa mông lung, ba Lâm Lôi này lại được phân biệt với nhau bằng các loại quang mang nhàn nhạt tỏa ra gồm các màu vàng, lam và đỏ. Ba Lâm Lôi hình thành hình tam giác nằm ngay phía dưới kiếm hồn nọ.
Lâm Lôi hai mắt từ tử mở ra, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là vẻ mặt vui mừng của Địch Lỵ Á và Bối Bối.
- Lão đại, bây giờ ngươi đã có dến ba Thần phân thân rồi, hơn nữa nếu tính cả bổn tôn thì đã là bốn.
Bối Bối vuốt mũi nói:
- Từ khi gặp ngươi đến nay, Bối Bối ta thực mất thể diện quá. Cho đến lúc này kể cả bổn tôn ta cũng chỉ mới có hai thân thể thôi àh.
- Bối Bối, ngươi còn có hai, ta chỉ có một, không phải là càng mất thể diện hơn sao?
Địch Lỵ Á cười nhạo Bối Bối. s
Lâm Lôi cười cười đứng dậy.
Lúc này, Bối Bối và Địch Lỵ Á chính là vì Lâm Lôi mà cao hứng, thêm một thần phân thân chính là thêm một tính mạng, đồng thời cũng có thể nói rằng tương lai thành tựu sẽ càng cao hơn.0
- Hỏa hệ Thần phân thân của ta thực ra mới chỉ là hạ vị thần phân thân mà thôi, thực lực còn yéu lắm. Bây giờ, chủ yếu ta vẫn phải dựa vào hai đại phân thân của địa hệ và phong hệ mà thôi.
Lâm Lôi rất rõ ràng, đối với bốn thần phân thân của hắn, tạm thời rất khó có thể tiến bộ hơn. Dù sao hắn đối với nguyên tố pháp tắc cũng là một khiếu không thông.
Những thứ như Lôi điện, Thủy, Quang minh, Hắc ám ... đều làm Lâm Lôi hoa mắt chóng mặt cả.
"Nếu không có thiên phú thì ngay cả nguyên tố pháp tắc cũng không cảm ứng được thì còn nói gì đến chuyện tu luyện? Cho dù tu luyện trăm ngàn năm cũng khó có thể đại thành."
Lâm Lôi biết rằng, càng tu luyện sẽ càng khó khăn hơn.
Đến hôm nay, Đại địa pháp tắc, Đại địa mạch động, Thổ hệ nguyên tố của hắn đều đã đại thành, mà mười sáu năm qua, việc tu luyện địa hành thuật cũng có kết quả không tệ.
"
Đại địa pháp tắc, tổng cộng có sáu loại huyền ảo, ta bây giờ mới tu luyện đến loại thứ ba. Lúc này thoạt nhìn thì tốc độ có vẻ nhanh, nhưng chỉ sợ rằng càng về sau tốc độ tu luyện sẽ càng giảm sút."
Lâm Lôi trong lòng hiểu rõ. Dù sao pháp tắc đơn giản nhất của Hỏa hệ là Hỏa nguyên tố cũng đã khiến hắn tốn đến hai mươi năm tu luyện.
Lúc trước, nếu không phải là Lâm Lôi dung hợp được Đại Địa Mạc Động thì chỉ sợ rằng Thổ hệ pháp tắc huyền ảo cũng phải mất thêm hai năm nữa mới đại thành.
Hơn nữa, lúc đó linh hồn của Lâm Lôi còn rất yếu.
Đây chính là sự khác biệt của thiên phú!
Có lẽ trong việc tu luyện, về phương diện cảm ngộ, nếu một người chuyên tâm khắc khổ, tâm hồn linh mẫn, nhìn thấy một tràng cảnh nào đỏ trong lòng tự nhiên sẽ nảy sinh ra sự liên tưởng, từ đó có thể đột nhiên hoặc từ từ lĩnh ngộ ra được pháp tắc. Điều này với lực lượng của bản thân hoàn toàn không có liên hệ, đây hoàn toàn chỉ là vấn đề về mặt tâm linh, độ mẫn cảm của linh hồn quyết định hoàn toàn.
Việc cảm ứng nguyên tố pháp tắc một cách mơ hồ hay rõ ràng cũng là do thiên phú quyết định.
- Lão đại, suy nghĩ chuyện gì vậy?
Bối Bối đột nhiên cất tiếng hỏi cắt ngang luồng suy nghĩ của Lâm Lôi.
- Không có gì, nghĩ linh tinh một chút. Đi, chúng ta ra đại sảnh chúc mừng một chút đã.
Lúc trước trong không gian giới chỉ còn tàng trữ rất nhiều rượu ngọn, Lâm Lôi quay đầu nhìn Địch Lỵ Á, đột nhiên hỏi:
- Địch Lỵ Á, nàng luyện hóa thần cách như thế nào rồi?
- Luyện hóa được tám loại huyền ảo rồi, phỏng chừng tốn thêm vài năm nữa là có thể lĩnh ngộ nốt loại huyền ảo thứ chín.
Địch Lỵ Á mỉm cười trả lời.
- Thêm vài năm nữa là chúng ta có thể khởi hành rồi.
Bối Bối có chút chờ mong nói.
Lâm Lôi nhìn qua Bối Bối, trong lòng cảm thấy có chút áy náy. Bối Bối thẫn thờ ở đây mười sáu năm rồi, không chừng lúc này Ny Ti và ca ca nàng Tát Lạc Mông đã đến được Lam Phong thành, thậm chí có thể đã xuất phát, lúc này đang trên đường đến Bích Phù đại lục.
Bối Bối muốn gặp lại Ny Ti, thực không biết đến khi nào mới thỏa nguyện.
- Bối Bối, đi, chúng ta đi uống rượu.
Lâm Lôi khoác vai Bối Bối, hai huynh đệ cùng nhau sóng vai bước ra ngoài.
Mới đó mà đã năm năm trôi qua, ĐỊch Lỵ Á rốt cuộc cũng đã hoàn toàn luyện hóa được viên Thượng vị thần cách, bước chân vào cảnh giới Thượng vị thần. Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ cần trông thấy huân chương Ác ma trước ngực là có thể khẳng định - đây hiển nhiên là một thượng vị thần ác ma!
Thượng vị thần ác ma, uy danh quả không nhỏ.
- Ở nơi này hơn hai mươi năm, giờ rời đi cũng có chút lưu luyến.
Lâm Lôi quay đầu nhìn lại huyệt động, Đich Lỵ Á đang phi hành bên cạnh cũng mỉm cười đùa giỡn:
- Thế nào, ngươi còn muốn ở lại đây àh? Vậy chúng ta ở lại thêm mười năm nữa cũng được.
- Ha ha, đi thôi!
Lâm Lôi vung tay lên, đột nhiên một con hắc báo có kim chúc sinh mệnh xuất hiện giữa không trung, ba người bọn họ lập tức bay vào trong đó, kim chúc sinh mệnh liền biến thành một đạo ánh sáng, nhằm về phương đông lao đi. Mấy người bọn Lâm Lôi bây giờ đều đã có hơn mười kim chúc sinh mệnh. (đoạn này ta chả hiểu nó nói kim chúc sinh mệnh là cái quái gì nữa, thôi thì tác giả viết sao ta dịch vậy).
Những cỗ kim chúc sinh mệnh này đều được phát hiện từ hơn trăm cái không gian giới chỉ nọ. Dù sao không ít Thượng vị thần đều có sở hữu Kim chúc sinh mệnh.
Bên trong kim chúc sinh mệnh, ba người bọn Lâm Lôi an nhàn ngồi trên ghế xuyên qua lớp kim chúc trong suốt vừa ngắm cảnh vừa uống rượu ngon.
- Lão đại, kim chúc sinh mệnh này thực quá dị thường, dù là thường nhân hay là ma thú đều không thể thu vào trong không gian giới chỉ, nhưng loại kim chúc sinh mệnh này lại hoàn toàn có thể. Hơn nữa, ta cảm thấy trí tuệ của bọn chúng đều rất thấp.
Bối Bối lên tiếng.
Lâm Lôi hơi gật đầu, điểm này hắn cũng đã nghĩ tới.
- Kim chúc sinh mệnh có lẽ có chút đặc thù gì đó.
Lâm Lôi nói.
Thực ra, Lâm Lôi còn chưa biết rằng, các kim chúc sinh mệnh được mua bán ở các kinh thành đều đã trải qua một quá trình cải tạo đặc thù. Chúng gần như trở thành phương tiện giao thông thuần túy, tư duy cực kì đơn giản.
Cứ thế, ba người bọn Lâm Lôi ngồi yên trong kim chúc sinh mệnh hành tẩu.
Kim chúc sinh mệnh lại một lần nữa dừng lại, Lâm Lôi nhìn Địch Lỵ Á cười cười bảo:
- Địch Lỵ Á, phiền nàng ra ngoài thêm một lần nữa vậy ...
Địch Lỵ Á bất đắc dĩ cười khổ:
- Cường đạo kiếp phỉ dù bình thường nhưng cũng rất phiền toái. Thần thức bọn chúng không phát hiện được ta, chờ ta xuất hiện bọn họ sẽ lập tức tản đi ngay ấy mà.
Quả nhiên ...
Địch Lỵ Á vừa ra khỏi kim chúc sinh mệnh, lập tức hơn trăm tên Trung vị thần vừa nhìn đã phát hiện đối phương thâm sâu khó lường, đặc biệt là huân chương ác ma trên ngực ...
- Là Thượng vị thần ác ma!
Đám cường đạo sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, bỏ chạy tứ tán.
Địch Lỵ Á cũng quay người trở vào trong kim chúc sinh mệnh:
- Chúng ta đi thôi!
Bối Bối cười lớn:
- Ha ha, Địch Lỵ Á, Thượng vị thần Ác ma quả nhiên là uy phong vô cùng ...
Địch Lỵ Á gật đầu bảo:
- Điều này cũng bình thường thôi. Ác ma khảo hạch vốn cực kì khó, thắng ít thua nhiều! Hơn nữa ác ma nhiệm vụ cũng tương đối nguy hiểm. Trong chiến đấu đều là Thượng vị thần đấu Thượng vị thần, Trung vị thần đấu Trung vị thần ... Bình thường, nếu ai đó có thể hoàn thành vài nhiệm vụ mà còn sống thì có thể xem là có chút thực lực rồi.
Lâm Lôi nghe xong cũng gật đầu, rất có lý.
- Đương nhiên còn một tình huống khác, đó là Thượng vị thần ác ma đó thực lực thấp nhưng hắn lại có một tổ hợp chiến đấu.
Địch Lỵ Á cười nhẹ nhàng:
- Cho nên nếu có thể hoàn thành nhiệm vụ mà ko chết, cường đạo đoàn gặp phải Thượng vị thần ác ma thường lập tức chạy trốn.