Bàn Long

Chương 463: Muốn động thủ sao?




Lâm Lôi sau khi mua mười viên tử tinh liền sang một quầy khác ở bên kia, quầy này chiếm một khu đất lớn, bên trong bày nhiều loại thương phẩm. Mọi người vây quanh xem rất đông. Nhiều người bỏ tiền mua, ở đây bán loại vũ khí phòng thủ
"Lâm Lôi, chàng muốn mua một thứ thần khí phòng thủ sao?" Địch Lỵ Á hỏi
"Không, Địch Lỵ Á, bộ giáp phòng ngự của nàng mới chỉ là một hạ vị thần khí, quá yếu, hãy mua lấy một bộ trung vị phòng ngự thần khí đi" Nếu chuẩn bị tham gia ác ma khảo hạch (kiểm tra), phải để mọi người thấy thực lực, ngoài thực lực bản thân, thần khí cũng là một phần để đánh giá.
Nếu tham gia ác ma khảo hạch, Lâm Lôi lo cho Địch Lỵ Á, về phần Bối bối, lúc đầu khi rời Ngọc Lan đại lục, đại nhân Bối Lỗ Đặc đưa cho Bối Bối không ít bảo bối. Về phần mình, cũng đã có linh hồn phòng ngự thần khí, dù có bị hư hao mốt chút cũng không sao.
"Ừ" Địch Lỵ Á không từ chối. Nàng hiểu thực lực của nào mạnh thì Lâm Lôi mới yên tâm, nàng mới có thể hỗ trợ được cho hắn
"Giá của thần khí phòng ngự này quả là cao hơn loại thần khí công kích nhiều ghê" Lâm Lôi cười khẽ.
Trung vị công kích thần khí cũng xấp xỉ một ngàn mặc thạch nhưng Trung vị phòng ngự thần khí bình thường cũng phải năm sáu ngàn mặc thạch. Đối với bọn Lâm Lôi mà nói, chẳng thấm gì. Tử Kinh Thành bảo, trước cửa chính người ra vào tấp nập, tuy nhiên tại bên cầu thang có một người đang tập trung theo dõi cửa trước
"Ba tên kia sao chậm thế, không đi cái gì sao?" Tên trung vị thần này mắng thầm "Cho tới bây giờ chúng không tới Đế Dực Thành, e rằng chúng sẽ lượn bên trong đó, chúng ta phải đợi lâu rồi"
Bọn Lâm Lôi thực là rất tò mò
Tử Kinh thành bảo này có rất nhiều thương phẩm khiến họ mở rộng tầm mắt, tự nhiên là rất muốn biết
Trung vị thần đột nhiên thấy bóng người xa xa lập tức tiến đến cung kính chào: "Đại nhân"
Ai Đức Mông hơi gật, nói: "Bọn chúng còn chưa ra à?"
"Vâng, đại nhân"
Ai Đức Mông nhướng mày quay đầu nhìn về trước cửa: "Bọn chúng cũng đã mua vài đồ, ta đoán, chúng sẽ ra từ cửa này" Ai Đức Mông cũng không vội và cùng chờ ở bên ngoài
"Là Ai Đức Mông đại nhân"
Một số cư dân của Hắc Long bộ lạc nhận ra Ai Đức Mông đứng đó, phần lớn họ tập trung về phía sau hắn.
"Kìa, tới rồi" con mắt Ai Đức Mông rực sáng.
"Kim chúc sinh mệnh đó thực sự là quý giá" Địch Lỵ Á kêu lên Lâm Lôi cũng gật đầu: "Kim chúc sinh mệnh bình thường nhất cũng mấy trăm bạn, loại cao cấp khéo tới cả mấy ngàn vạn ấy chứ ... như cái loại lớn này, dĩ nhiên là trên mười vạn mặc thạch. Bối Bối, ông nội đệ thực lợi hại nha" Lâm Lôi nhìn Bối bối bên cạnh
"Đương nhiên" Bối Bối tự hào khua tay lên
Bối Lỗ Đặc đại nhân tại Kim Chúc thành bảo chính đạt đẳng cấp kim chúc sinh mệnh cao nhất. Tại Tử Kinh thành bảo mà mua phải mất trên trăm triệu mặc thạch
Ba người nói rồi quay trở ra đại sảnh tầng 1, hòa theo dòng người tấp nập đi ra ngoài
"Lâm Lôi" Đột nhiên có người gọi
Lâm Lôi quay lại thấy đó là Đái Bác Lạp
"Đái Bác Lạp" Lâm Lôi nói: "Bán cái gì thế?" Lâm Lôi cũng thấy xung quanh toàn là người của Hắc Long bộ lạc
Đái Bác Lạp cười khì: "Ta chỉ bán một cái trung vị thần khí thôi mà. Ta nghe thấy ngươi lên tầng 3, người mới lợi hại chứ" hắn nói như thế khiến cho đám người Hắc Long bộ lạc xung quanh nhìn về phia Lâm Lôi với con mắt thèm thuồng đố kỵ
Tại địa ngục để thành triệu phú thực quá khó khăn.
"Cái gì?" Lâm Lôi cười nhạt, cẩn thận chú ý những người xung quanh.
Thực tế có bán đồ gì thì Lâm Lôi cũng chẳng xác nhận vì có thể tránh được chú ý của Hắc Long bộ lạc là tốt, không chừng lại bị phát hiện ... mà bị phát hiện thì sao? Đơn giản là sau này không thể trở lại Hắc Long bộ lạc nữa
"Tốt rồi, xuất phát thôi" Ai Đức Mông nói xong dẫn bọn thủ hạ nhào tới
Ai Đức Mông căn bản không buồn nhìn Lâm Lôi lấy một cái
Đám người mới đi được vài chục bước, đám người Hắc Long bộ lạc tự nhiên là hướng về nơi xuất phát, theo đường nhỏ chuẩn bị về Đế Dực thành. Còn Lâm Lôi cùng với ba người chuyển hướng đi về hướng khác
"Lâm Lôi, ngươi định đi đâu thế?" Đái Bác Lạp hỏi
Cùng lúc đó, Ai Đức Mông chờ cho đám người dừng lại, quay đầu nhìn lại
"Ồ, ta không về Hắc long bộ lạc đâu" Lâm Lôi cười nói
"Không trở về sao" Một âm thanh vang lên, Ai Đức Mông mang theo vài tên thủ hạ đã tới
Lâm Lôi vừa thấy kẻ mới đến là Ai Đức Mông, trong lòng cười lạnh: "Lão già này, ta không về bộ lạc, đại quản gia của Tư Đặc Đốn, một thượng vị thần lập tức nhào đến. Tưởng ta không biết dụng ý của ngươi sao?"
Chỗ này cách công trước Tử Kinh thành bảo gần trăm thước, người vẫn còn rất nhiều, bọn Lâm Lôi đang ở trong đám này, không đơn giản mà thấy được.
"Ai Đức Mông đại nhân"
"Tên ngươi là Lâm Lôi đúng không?" Ai Đức Mông từ tốn hỏi "Hai bằng hữu của người đều là trung vị thần, ở bộ lạc chúng ta cũng là tinh anh nhân viên. Các người rời bộ lạc quả hơi đáng tiếc. Thôi thế này, ta xem người rất vừa mắt, vừa lúc ta đang thiếu một thủ hạ, người theo ta đi nhé?"
Lâm Lôi khiêm tốn đáp lễ: "Cảm ơn đại nhân ưu ái, chỉ là không thể đáp ứng. Vợ chồng ta cùng với bằng hữu tới bộ lạc cũng chỉ là chút quan hệ với địa ngục, lại được bộ lạc chiếu cố trong thời gian này, ta vô cùng cảm kích"
Ái Đức Mông ngắn mặt lại
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Lôi, hắn trong lòng nổi giận: "Tên này"
Hắn biết, Lâm Lôi chắc chắn có mang nhiều tài bảo, ngay cả hắn tích lũy tới mức đó cũng không đơn giản dù sao hắn chỉ là luyện hóa thần cách để trở thành thượng vị thần, lúc này vẫn đi theo Tư Đặc Đốn. Tư Đắc Đốn là thủ lãnh hắn chỉ là kẻ ăn theo mà thôi
"Chúng ta đi trước đây" Lâm Lôi mỉm cười nói rồi quay người đi
"Roạt"
Sáu trung vị thần đã xuất hiện trước bọn Lâm Lôi.
"Muốn đi sao?" một trong số đó lạnh lùng nói.
Lâm Lôi ngẩn người ra, ánh mắt trầm xuống.
"Giữ ta sao, muốn động thủ à?" Bối Bối thét lên, âm thanh trong nháy mắt truyền khắp xung quanh, đám người vốn đang ùn ùn đi nghe được liền ùn ùn vây lại coi. Bối Bối lại hô tiếp
"Bớ các Tử Kinh quan lớn, bọn chúng muốn đánh người"
"Nơi này cách cửa chính của Tử Kinh thành bảo gần trăm thước"
Khoảng cách như thế, quân lính của Tử Kinh thành bảo đang chán chường nghe thấy tiếng hô của Bối Bối bọn họ rất hứng thú. Bình thường bọn họ được phân công để giữ trật tự, nhưng chẳng có ai dám náo loạn cho nên chẳng có việc gì làm, đang chán
"Sao, có chuyện gì?" Một tráng hán tóc đen áo tím hô lên "Ta xem nào"
"Anh em cùng tới xem sao"
Vài chục tên lính khác cũng tò mò đi tới.
Thấy Tử Kinh quân lính lại, sắc mặt Ai Đức Mông trông hết sức khó coi
Hắn là một thượng vị thần nhưng chỉ là do luyện hóa thần cách mà thành ... các cao thủ mạnh hơn hắn có nhiều lắm. Một quản gia của bộ lạc chẳng qua chỉ có khả năng diễu võ dương oai mà thôi.
Tại Đế Dực thành, chẳng là gì hết.
"Chuyện gì xảy ra thế?" vài tên lính đã đi tới, tên cầm đầu quát "Ta nghe có người muốn động thủ sao? Tại Đế Dực Thành ai dám động thủ nào"
Quân lính Tử Kinh hô vài tiếng, vẻ cuồng ngạo vừa rồi của Ai Đức Mông e rằng giờ chẳng dám lặp lại.
"Các vị quan lớn, mấy người này là người của bộ lạc của ta, ta lần nãy dẫn họ đi để huấn luyện mà thôi, không có chuyện gì đâu" Ai Đức Mông liền giải thích. Vị tráng hán kia cau mày hỏi
"Sao, các người ở cùng bộ lạc à?"
"Đúng vậy. Bọn họ chính là người của Hắc Long bộ lạc chúng ta" có ngay người bên cạnh Ai Đức Mông nói.
"Nói láo, chúng ta vào bộ lạc, rồi thì chúng ta đi lúc nào thì đi, ngươi lấy cái gì để ép chúng ta phải đi cùng ngươi" Bối Bối quát.
"Ai Đức Mông, vừa rồi ta tôn trọng ngươi gọi ngươi là đại nhân, nhưng ngươi tối thiểu cũng phải hiểu rằng đâu là Đế Dực Thành chứ không phải Hắc Long bộ lạc, ta nói cho các ngươi biết, chúng ta ba người chính thức thoát ly khỏi bộ lạc của các ngươi"
Ai Đức Mông sắc mặt trông cực kỳ khó coi
Nhưng có hộ vệ Tử Kinh Thành ở bên nên hắn không dám kiêu ngạo
"Uhm, rất hay" Một thanh niên áo tím tóc bạc có một sừng mầu bạc nói: "Tại địa ngục, dù chém giết, chiến đấu là việc rất bình thường nhưng bất luận là kẻ nào đều có tự do của mình, bộ lạc ngươi không thể ép buộc người ta được"
Ai Đức Mông và đám người không dám lên tiếng
Bối bối hướng phía Tử Kinh quân lính nói: "Cảm ơn các vị đại nhân, nếu không lão đầu này còn muốn quấy nhiễu lâu nữa"
"Yên tâm đi" thanh niên tóc bạc nọ nói: "Đấy là Đế Dực Thành, ở đây có quy củ riêng, mặc kệ ngươi là hạ vị thần hay là thượng vị thần cũng không cho phép động thủ ... ha ha mấy người các ngươi cũng không ngoại lệ"
Đám lính nhìn về phía Ai Đức Mông chờ đợi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ai Đức Mông trán đổ mồ hôi lạnh, một bộ lạc nhỏ sao dám đắc tội với tử kinh quân
"Các vị đại nhân, không phải đâu, vừa rồi chúng ta chỉ không muốn họ rời đi thôi, mới cùng họ nói dăm câu ba đoạn thôi chứ chẳng có cản trở họ, Bọn họ muốn rời đi, chúng ta tự nhiên hoan nghênh, mọi người đều biết mà. Bộ lạc này, ai muốn rời đi chúng ta đều không ngăn cản" Ai Đức Mông nói
Lâm Lôi nghe xong phải thừa nhận lão này quả thực da mặt dàu như mông ngựa.
"Được rồi, nguyên việc chỉ có thế, các người đi cả đi" thanh niên tóc bạc nói
Ai Đức Mông thở dài một hơi, liền hành lễ rồi dẫn đám người đi ngay, lúc đi còn liếc bọn Lâm Lôi một cái
"Định ra oai à?" Lâm Lôi cũng liếc Ai Đức Mông một cái
Đây chính là Đế Dực Thành, Lâm Lôi tới giờ cũng chẳng quá chú ý đến Ai Đức Mông
"Cái thằng già này, nhìn bộ dạng hoảng sợ của lão trước mặt bọn quân lính là muốn phì cười ..." Bối Bối có vẻ rất đắc ý, bọn Lâm Lôi thấy thế cũng không khỏi cười theo
"Trước tiên chúng ta cần tìm một nơi đến đã" Lâm Lôi nói
Địch Lỵ Á nhíu mày nói: "Lâm Lôi người còn nhớ không? Bác Đái Lạp từng nói qua, ở tại Đế Dực Thành một lần mất mấy trăm mặc thạch đó"
"Đi đã rồi hãy tính" Lâm Lôi trong lòng cũng cảm thây nghi nghi, nếu một đêm mà giá cao như vậy, thấy ghê thực
Bọn Lâm Lôi đầu tiên tới quầy tiếp tân của một tửu điếm khá đẹp ở tương đối gần Tử kinh thành bảo. Bên trong quầy tiếp tân của tửu điếm có bày một vài đồ trang trí, Lâm Lôi nhìn không khỏi tấm tắc, có mấy bức khắc có độ tinh xảo không hề thấp.
"Chỗ này ở lại thì tính thế nào?" Bối Bối hỏi toáng lên.
Nữ nhân viên tóc dài mầu tím, lỗ tai nhọn cười nói: "Chỗ chúng tôi, một lần dừng chân tính tám trăm mặc thạch"
Cả bọn cả kinh
"Chỉ cần ở trong vòng một năm, bất kể là ở bảo lâu cũng tính theo một lần. Nếu nói, các người ở một năm lẻ một ngày thì cũng phải nộp 1600 mặc thạch" nữ nhân viên giải thích.
Bọn Lâm Lôi ngần ngừ.
Đây không giống Ngọc Lan đại lục, dừng chân không phải tính theo ngày mà la tính theo năm.
Cũng phải thôi ...
Thần cấp cường giả thường mỗi lần tu luyện mất tới mấy tháng.
"Như vậy, một năm là tám trăm mặc thạch, vậy vạn năm không phải là tám trăm vạn mặc thạch sao? Đây cũng chỉ là một căn phòng, tửu điểm này lại có rất nhiều phòng" Lâm Lôi nhẩm tính trong lòng thất kinh: "Mở tửu điểm thế này kiếm tiền đã thực".
Tửu điếm nào ở Đế Dực thành cũng đều có một khoảng sân, tất cả các thần cấp tu luyện giả đều thích sự yên tĩnh.
"Ba vị, các người có trọ lại không?" Nữ nhân viên hỏi, chờ đợi quyết định của ba người.