Bàn Long

Chương 286: Đức Tư Lê




Tại sơn thôn thần bí nằm ở vùng nam bộ của Hỗn loạn chi lĩnh, cơ hồ tất cả dân chúng đều trông thấy Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn và Lâm Lôi cùng nhau bay đến, mấy ngàn người bỗng lập tức sôi nổi hẳn lên, kích động hô vang tên của hai vị Thánh vực cường giả.
"Mễ Lặc."
"Lợi Văn Tư Đốn." "Lợi Văn Tư Đốn." "Lợi Văn Tư Đốn." ...
Tiếng hô dâng cao như thủy triều tại sơn thôn, cứ không ngừng vang vọng khắp trong sơn cốc, khiến tại hiện trường hào khí càng thêm phần nhiệt liệt. Chỉ thấy Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn, Lâm Lôi ba người cùng đáp xuống khu vực trung tâm, Mễ Lặc chỉ khẽ hạ cả 2 tay ra hiệu, tức thì tại trường đều yên lặng chùng hẳn xuống.
Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều bị hút về phía 3 người đứng ở trung tâm, không ít người còn chú ý tới cả tiểu Ảnh thử đáng yêu trên vai Lâm Lôi.
Mễ Lặc trên mặt lộ vẻ tươi cười: "Năm nay cũng như năm ngoái, sắp sửa bắt đầu cử hành tỷ thí trong thôn, song giữa năm nay với năm trước có một số điểm khác biệt một chút, lần này số người báo danh tham gia tỷ thí lên tới 1022 người, so với năm trước còn cao hơn nhiều. Còn điểm khác biệt thứ 2, đó chính là năm nay còn có Lâm Lôi đại sư danh truyền khắp Ngọc Lan đại lục cũng đến tham dự với chúng ta."
Lâm Lôi đại sư?
Nghe thấy cái tên này, cả mấy ngàn người trong thôn đều thoáng lặng đi, ánh mắt hoàn toàn dồn về phía trên người Lâm Lôi. Ngay sau đó tiếng hoan hô lập tức nhiệt liệt vang lên trong toàn sơn thôn, Mọi người đều vì có sự xuất hiện của thiên tài Thánh vực cường giả trong truyền thuyết mà cảm thấy kích động.
"Nhường đường, nhường đường." Lôi Nặc không ngừng chen lấn xô đẩy để nhoi lên phía trước.
Người thực sự quá nhiều, ở giữa sơn thôn, ban đầu Lâu Nặc chỉ đứng lùi ở phía sau song hiện tại hắn cũng không ngừng chen lấn để tiến lên phía trước.
"Đẩy cái gì mà đẩy?" Đột nhiên một giọng đầy bất mãn kêu rống lên.
Lôi Nặc vừa quay đầu nhìn thì nhận ra đó chính là kẻ cùng mình có mâu thuẫn, Duy Đức Lý, lúc này giữa tiếng hò reo rung trời, Duy Đức Lý cũng lạnh lùng nhìn Lôi Nặc khẽ nói: "Sao nào? Muốn chiêm ngưỡng dung mạo của Lâm Lôi đại sư ư? Ha ha ... thực sự là buồn cười!"
Lôi Nặc không thèm để ý đến hắn mà tiếp tục chen lấn để tiếp tục lách lên phía trên.
"Mọi người yên lặng." Mễ Lặc đưa tay lên để trấn tĩnh đám đông. Dân chúng sơn thôn lập tức đều im lặng, đang lúc Mễ Lặc định tiếp tục nói thì một giọng nói từ giữa đám dân chúng truyền tới: "Lão tam!"
Lúc này vốn đang cùng Lợi Văn Tư Đốn thấp giọng đàm tiếu, vẻ mặt Lâm Lôi bỗng ngưng trệ hẳn, khiến cho Lợi Văn Tư Đốn chú ý tới sự biến hóa trên mặt hắn cũng không khỏi kinh ngạc khẽ gọi: "Lâm Lôi?" Song Lâm Lôi dường như không nghe thấy, mà là chậm rãi quay đầu nhìn về phía âm thanh vừa phát ra.
Một thân ảnh quen thuộc bỗng xuất hiện ngay trong đám người.
"Lão tam ..." Lôi Nặc kích động đến mức thân thể phát run lên.
"Lão tứ!" Lâm Lôi lúc này cảm thấy xiết bao vui mừng, kích động, hắn chẳng màng để ý xem Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn nói gì nữa, thân hình lập tức biến thành một đạo hư ảnh xẹt qua, trực tiếp vọt tới trước mặt Lôi Nặc, hai huynh đệ cùng lao tới ôm chầm lấy nhau.
Vận hết sức ôm siết thực chặt!
Lúc đầu hay tin hảo huynh đệ chết đi, khí tức bạo ngược lập tức trào dâng trong lồng ngực Lâm Lôi. Sau khi hắn biết chân tướng, đã bạo nộ mà giết chết Ngọc Lâm thân vương. Đến khi biết là Hồ Khắc giết chết Lôi Nặc, Lâm Lôi tại tiểu đoàn địch đã sẵn sàng sát tử Hồ Khắc để vì huynh đệ mà báo thù.
Nhưng sau lại nghe chính Hồ Khắc nói rằng Lôi Nặc không chết, Lâm Lôi mới không giết chết hắn.
Lâm Lôi không phải là quân nhân, ở trong lòng hắn căn bản không hề có những khái niệm về quyền quý hay chiến tranh. Theo quan điểm quân quyền mà nói thì vua muốn thần tử phải chết, thần tử không thể không chết. Ngọc Lâm thân vương vì sợ chết mà hại chết Lôi Nặc, khiến cho Lôi Nặc phải chết trong đau đớn. Bởi vì trong quan niệm quân quyền, đã nâng địa vị của quân chủ lên vị trí cao nhất.
Nhưng trong mắt Lâm Lôi.
Thối lắm!
Kể cả hoàng đế cũng không coi trọng huynh đệ của mình. Hoàng đế thì đã sao? Sinh ra trong gia đình đế vương, kế thừa ngôi vị hoàng đế, những thứ đó chẳng lẽ còn cao quý hơn so với huynh đệ của mình ư? Tất cả chỉ là ngu dân, là một loại tẩy não mà thôi. Lâm Lôi chẳng thèm quan tâm đến điều này.
"Lôi Nặc cùng Lâm Lôi đại sư, đây ..." Đám người tại hiện trường đều kinh ngạc.
Đặc biệt là Duy Đức Lý, trong mắt hắn 'Lôi Nặc' chỉ là một tên tiểu bạch diện, vậy mà sao lại cùng với Lâm Lôi kích động ôm chầm lấy nhau? Bọn họ hai người rốt cuộc là có quan hệ gì?
Lâm Lôi, Lôi Nặc cùng buông nhau ra.
Lâm Lôi trên mặt không giấu nổi vẻ cực kỳ hưng phấn tươi cười, quay đầu nhìn về phía Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn: "Mễ Lặc, xin lỗi đã quấy rầy huynh chủ trì cuộc tỷ thí trong thôn rồi."
"Không hề gì" Mễ Lặc vội vàng đáp, đoạn nghi hoặc nhìn về phía Lôi Nặc: "Lâm Lôi huynh đệ, ngươi cùng với Lôi Nặc là."
Lâm Lôi tùy ý khoác lên vai Lôi Nặc, trả lời: "Lôi Nặc là hảo huynh đệ của ta, thân thiết nhau như huynh đệ ruột vậy." Lôi Nặc cười rồi cũng vỗ vỗ vai Lâm Lôi, bĩu môi: "Lão tam, đừng có nói làm ta phát sợ a."
"Ha ha ..." Lâm Lôi cười cực kỳ vui vẻ.
oOo
Tỷ thí trong thôn đương nhiên là vẫn được cử hành theo lẽ thường, chỉ có điều là trong thôn không ít thanh niên chứng kiến cảnh Lâm Lôi, Lôi Nặc ở cạnh nhau mà cảm thấy đầu rối tung rối mù cả lên. Lúc đầu bọn chúng đều khi dễ Lôi Nặc, quyền đấm cước đá là chuyện thường tình. Nếu Lôi Nặc nói với Lâm Lôi, để Lâm Lôi báo với Mễ Lặc ...
Với sự trừng phạt nghiêm lệ của Mễ Lặc, bọn họ có thể sẽ rất thảm.
"Lôi Nặc hắn ... Lôi Nặc hắn sao lại đứng chung một chỗ với Lâm Lôi đại sư thế?" Đám thanh niên Duy Đức Lý trong lòng đều cảm thấy phiền muộn.
Sau khi chủ trì nghi thức khai mạc tỷ thí, Mễ Lặc, Lợi Văn Tư Đốn liền mang theo Lâm Lôi, Lôi Nặc rời đi, đám người bọn họ cùng tiến vào vùng cấm địa trong thôn ... nhà của Mông Ny Tạp.
"Mễ Lặc thúc thúc, ta không đi đâu." Lôi Nặc nhìn rừng cây dày đặc ở xa xa, lập tức nói.
Đây chính là cấm địa ở trong thôn.
"Mễ Lặc cười nói: "Không sao, ngươi nếu là huynh đệ của Lâm Lôi thì có thể cùng đi, không việc gì đâu." Mễ Lặc đột nhiên nhướng mày cười sặc sụa nói, "Lôi Nặc, ngươi gọi ta là Mễ Lặc thúc thúc, còn ta lại xưng hô với Lâm Lôi là huynh đệ. Chuyện này thực sự là ... lý thú a, ha ha."
Lâm Lôi, Lôi Nặc cùng ngẩn ra. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lợi Văn Tư Đốn cười nói: "
Mễ Lặc đừng có nói nhảm, cách xưng hô với mỗi người đều khác nhau, ta với ngươi đã hơn 1000 tuổi rồi, những Thánh vực cường giả quen biết đều đã ba bốn nghìn tuổi, thậm chí có người còn hơn 5000 tuổi, vậy mà chúng ta chẳng phải đều gọi mỗi tên thôi sao."
"
Ta chỉ là tùy tiện nói cho vui thôi mà." Mễ Lặc bĩu môi bất mãn đáp.
Lôi Nặc cũng cười, Mễ Lặc bình thường sắc mặt vốn luôn lạnh lùng không ngờ lại cũng có cả cái tính thích nói đùa như vậy. E rằng khắp trong thôn cũng mới chỉ có vài người được thấy Mễ Lặc cười mà thôi. Lôi Nặc trong lòng cũng hiểu rõ ... chỉ khi đứng trước những cao thủ đồng cấp bậc, những người này mới có thể buông ra những câu cười đùa như vậy mà thôi.
"
Mễ Lặc, đi mau lên. Ta đối với những cao thủ mà huynh nói thực sự rất tò mò." Lâm Lôi thúc giục.
Đối với những cao thủ tại sơn thôn thần bí, Lâm Lôi trong lòng cảm thấy có chút hiếu kỳ.
"
Những cao thủ như 3 vị đại nhân của chúng ta tại đại lục không hề có danh tiếng, hoặc là có danh tiến lớn nhưng đã từ rất lâu rồi. Thực lực của họ so với đám người được mệnh danh là cao thủ kia thì còn mạnh hơn nhiều."
Xuyên qua rừng cây dày đặc thì đến một khoảng đồng cỏ, giữa đám cỏ mọc trên mặt đất còn xen kẽ cả các loài hoa. Giữa đồng cỏ còn kê cả những chiếc bàn đá, ghế đá.
Nằm giữa đồng cỏ chính là một cái hồ.
Băng qua đồng cỏ này là đến gần ngọn núi dựng đứng. Tựa vào núi có một căn nhà đá, đồng thời hang đá bên trong cũng được đả thông rồi.
"
Lôi Nặc ca ca." Một tiếng hô kinh hãi vang lên, rồi bỗng một thân ảnh vận bạch y từ cửa động cách đó không xa bỗng chạy ra. Lâm Lôi nhìn thoáng qua nữ tử xinh đẹp có mái tóc dài màu xanh biếc này, rồi lại nhìn sang vẻ mặt vị huynh đệ Lôi Nặc của mình.
Hắn khẽ cười một tiếng: "
Lão tứ, bảo sao lại chẳng nỡ rời đi a."
Lôi Nặc cũng xấu hổ cười.
Lâm Lôi trông thấy vẻ mặt hắn cứu như là trông thấy quỷ vậy. Hoa hoa công tử 'Lôi Nặc' bỗng lại trở nên lúng túng như vậy, liệu có phải là lần này đã thực sự động lòng rồi không?
"
Lôi Nặc ca ca, chàng làm thế nào lại đến được đây?" Mông Ny Tạp kéo tay Lôi Nặc, tỏ ra vô cùng hưng phấn. Lôi Nặc lập tức cùng Mông Ny Tạp rẽ sang một bên, sau đó thì thầm giải thích với nàng, lập tức Mông Ny Tạp giật mình nhìn về phía Lâm Lôi: "Huynh ấy chính là Lâm Lôi?"
"
Ha ha, nghe nói có Lâm Lôi tới phải không?" Một tiếng cười to vang lên.
Chỉ thấy 3 thân ảnh từ một nơi khác đang tiến tới. Vừa rồi người lên tiếng chính là một vị lão giả tiên phong hạc cốt, khuôn mặt đỏ như gấc, 2 người còn lại thì một người là một vị trung niên nhân khuôn mặt bầu bầu có vẻ thân thiện, người còn lại thì đi ở chính giữa. Đó là một vị trung niên nhân mặc nguyệt bạch sắc trường bào với mái tóc dài màu đen nho nhã.
Vị trung niên nhân nho nhã này hiên nhiên là nhân vật thủ lĩnh trong 3 người.
"Phụ thân." Mông Ny Tạp lập tức chạy đến trước mặt trung niên nhân nho nhã, vội vàng kéo tay vị trung niên nhân nọ rồi chỉ sang phía Lôi Nặc nhiệt tình giới thiệu: "Phụ thân, đây chính Lôi Nặc mà con đã từng kể với người."
Mông Ny Tạp giới thiệu Lôi Nặc đầu tiên nhưng thực ra lại khiến Lôi Nặc có chút khẩn trương.
Đây có thể là lần đối mặt với nhạc phụ a. Mặc dù là lần đầu, nhưng chủ yếu là ... Vị nhạc phụ tương lai này dường như thực sự là một đại nhân vật.
"
Không tệ." Trung niên nhân quay sang Lôi Nặc mỉm cười thân thiết, sau đó Mễ Lặc lập tức giới thiệu: "Đại nhân, Lôi Nặc với Lâm Lôi thực sự là hảo huynh đệ cùng nhau lớn lên, lần này bọn họ có thể gặp lại nhau ở chỗ chúng ta, cũng coi như là có duyên phận với chúng ta a."
Mễ Lặc vừa quay sang phía trung niên nhân nho nhã nói, đồng thời môi cũng giật giật.
Vẻ mặt trung niên nhân nọ đang cau lại, bỗng lập tức lại giãn ra. Đoạn hoàn toàn không chú ý gì đến những người ở xung quanh, tùy ý liếc mắt nhìn Ảnh thử 'Bối Bối' trên vai Lâm Lôi một cái, nho nhã trung niên nhân tiếu ý trên mặt lại tăng thêm 3 phần.
"
Lâm Lôi, ngươi giỏi thực, vô cùng cao hứng khi được gặp ngươi. Ha ha ... Để ta giới thiệu với ngươi một chút." Nho nhã trung niên nhân nhiệt tình chít vào vị lão giả mặt đỏ: "Vị này là hảo bằng hữu của ta, tên là Hải Ốc Đức. Hắn cũng là ma pháp sưm có điều lại là Hỏa hệ ma pháp sư."
Lão giả mặt đỏ 'Hải Ốc Đức' lúc này cũng quay sang Lâm Lôi cười cười: "
Hai mươi bảy tuổi đã đạt tới cửu cấp, bội phục a."
"
Vị này là Phúc Mạn, là Thánh vực chiến sĩ, hắn với ngươi giống nhau cũng đều tuy luyện Đại địa pháp tắc." Nho nhã trung niên nhân cười nói: "Ta còn có một vị bằng hữu nữa vẫn đang tu luyện, đợi một lát nữa sẽ tới. Phải rồi, ta vẫn còn chưa tự giới thiệu mình."
Y mỉm cười với Lâm Lôi: "
Ta tên là Đức Tư Lê, tu luyện Quang minh pháp tắc."
Lâm Lôi trong lòng run lên.
Quả nhiên là hắn!
Theo như lời căn dặn của Vũ Thần, tại Ngọc Lan đại lục đã có 5 người tu luyện đến Thánh vực cực hạn, chỉ còn một bước cuối cùng nữa là sẽ đạt tới Thần cấp cường giả. Vũ Thần môn 'Pháp Ân' là thứ nhất, còn tại Hỗn loạn chi lĩnh cũng có một vị cường giả mạnh nhất, chính là 'Đức Tư Lê'."

Lâm Lôi hiểu rõ cao thủ đạt đến cấp bậc này chỉ cần một chiêu là đã có thể đánh bại được mình, giống như Pháp Ân cũng chỉ cần một chiêu đã khiến mình mê muội ngã lăn ra đất.
Vô luận là Pháp Ân hay là Đức Tư Lê thì cánh cửa đạt tới Thần cấp cũng chỉ còn có một bước nữa thôi. Có điều bước này là rất khó. Như 'Hi Tắc', năm đó đã từng cùng với Pháp Ân bất phân cao thấp, song Hi Tắc rốt cuộc đã đột phá qua bước cuối cùng, đã trở thành hạ vị Thần rồi.
"Lâm Lôi xin ra mắt Đức Tư Lê tiên sinh." Lâm Lôi khiêm tốn nói.
Đức Tư Lê cười nhạt: "Đi nào, vào trong phòng ngồi, phu nhân ta một lát nữa cũng sẽ đến."
Đám người lúc này mới tiến vào cửa động.
"Ồ." Lâm Lôi kinh ngạc nhìn kiến trúc bên trong hang núi. Hang núi bị đào thành một khoảng không gian rất lớn, tất cả các loại phòng gian, đình viện đều có đầy đủ, mà quan trọng nhất chính là trên các bức tường đá được bao phủ với các loại tinh thạch với đủ các loại màu sắc ánh sáng, quang mang chiếu rọi khắp các nơi.
Trong hang núi, có dòng suốt chảy xuôi. Ngoài những tiếng 'Róc Rách' vui tai vẫn vang lên thì hầu như toàn bộ không gian đều chìm trong yên lặng.
Như hôm nay, nhiệt độ là tương đối nóng bức, song độ ẩm bên trong núi lại rất dịu mát, khiến cho lòng người ta cảm thấy khoan khoái. Tại một khoảng trống trải có kê một chiếc bàn đá dài, trên bàn đã bày sẵn các loại thủy quả, mỹ thực.
"Lâm Lôi, các ngươi cứ ngồi xuống trước đã, để ta đi gọi phu nhân tới. Hải Ốc Đức, các ngươi mấy người hãy giúp ta tiếp đãi Lâm Lôi." Đức Tư Lê mỉm cười nói, rồi lập tức chuyển thân đi vào bên trong, trong chốc lát ông ta đã đi tới một gian thạch thất bị phong bế.
Chỉ nghe thấy trên cánh cửa đá có tiếng ma sát vang lên, rồi cánh cửa đá lập tức mở, một mỹ nữ vận bạch sắc trường bào quý phái bước ra, nếu chỉ thoáng nhìn qua thì nàng trông giống Mông Ny Tạp như đúc. Phải nhìn kỹ mới có thể phát hiện, nàng so với Mông Ny Tạp thì có phần ung dung, thành thục hơn một chút.
"Phu nhân." Đức Tư Lê mỉm cười nhìn nữ nhân này. "Đi thôi, hôm nay không chỉ có Lâm Lôi tới mà còn có cả Lôi Nặc nữa."
Vị phu nhân xinh đẹp nọ nhướng mày: "Cái tên Lôi Nặc đó đến làm gì?" Đối với một gã tiểu bạch diện đột nhiên xuất hiện lại muốn theo đuổi nữ nhi của mình, bà ta làm sao có thể vui vẻ được.
"Lôi Nặc cùng Lâm Lôi là hảo huynh đệ cùng nhau lớn lên." Đức Tư Lê giải thích.
"Hảo huynh đệ thì làm sao? Lâm Lôi bất quá cũng chỉ có thể xem như là một thiên tài mà thôi." Mỹ phu nhân cũng không hề đánh giá thấp Lâm Lôi: "Nếu không phải là vì tốc độ tu luyện của hắn nhanh như vậy, thì nếu chỉ đơn thuần xét về thực lực, liệu có đáng để ta vì hắn mà phải xuất quan không?"
Đức Tư Lê cười lắc đầu: "Phu nhân, ta nghĩ nàng tốt nhất là đừng nên ngăn trở Lôi Nặc cùng nữ nhi ở bên nhau, hơn nữa cũng phải thay đổi thái độ đối với Lâm Lôi đi."
"
Tại sao?" Phu nhân xinh đẹp nọ thoáng nhíu mày.
Đức Tư Lê tự tin đáp: "Nàng cứ đi xem Thánh vưc ma thú trên vai Lâm Lôi thì khắc biết, Ta nghĩ ... nàng xem xong thì thái độ nhất định sẽ thay đổi."