Bàn Long

Chương 267: Sự thực




Ngữ khí của Lâm Lôi khiến Kiều An bệ hạ nhướng mày, vô luận thế nào hắn cũng là hoàng đế của Áo Bố Lai Ân đế quốc
"Kiều An bệ hạ" Thanh âm của Lâm Lôi âm trầm vang lên, đôi mắt như đao trực tiếp hướng tới Kiều An.
Kiều An bệ hạ lúc này có cảm giác như ở trong chỗ tăm tối của u lãnh ao ngục, ánh mắt Lâm Lôi khiến hắn hít thở có chút khó khăn, yết hầu cử động có chút vất vả mới nói được: "Lâm Lôi đại sư, ngươi nói lời này là có ý tứ gì, chẳng lẽ không tin bổn hoàng?"
Địch Lý Á bên cạnh bảo trì trầm mặc.
Lâm Lôi dừng ở Kiều An bệ hạ thấp giọng nói: "Kiều An bệ hạ, ta không phải là không tin ngươi, nhưng Lôi Nặc hắn là huynh đệ tốt nhất của ta, đột nhiên bây giờ ngươi nói hắn ta chết trận, ngưoi nói xem ta có thể nào không muốn biết chân tướng sự thực."
"Chân tướng sự thực?"
Kiều An bệ hạ âm thanh có chút phẫn nộ: "Lâm Lôi đại sư, lời bổn hoàng nói lẽ nào không phải là sự thực. Lôi Nặc bị người của La Áo đế quốc đuổi giết tại Ni Nhĩ thành, cuối cùng là chết trận, điểm đấy không còn nghi ngờ gì nữa."
"Ni Nhĩ thành?" Lâm Lôi không khỏi nheo mắt lại.
"Bệ hạ, Lôi Nặc bị giết tại Ni Nhĩ thành, chẳng lẽ Ni Nhĩ thành người nhiều như vậy mà lại không ai kịp tới cứu Lôi Nặc."
Kiều An bệ hạ nhất thời cứng lại, kiên trì nói: "Bổn hoàng lúc ấy cũng không có mặt, dựa theo tin tức báo về thì Lôi Nặc bọn họ chạy tới Ni Nhĩ thành, quân lính còn chưa có tới kịp thì Lôi Nặc đã bị giết."
"Lão Tứ đã chết." Lâm Lôi không muốn tin, tại đây hỏi Kiều An bệ hạ nhưng chính mình lại tưởng ra hoàn cảnh của lão tứ lúc đó không thể khống chế hiện lên trong đầu, cảnh này từ đáy lòng khí Lâm Lôi càng ngày càng rõ rệt.
Kiều An bệ hạ lúc này cũng cảm giác trạng thái Lâm Lôi có chút gì không đúng, sát khí bức bách thực là đáng sợ, mồ hôi như hạt đậu toát ra không ngừng.
Vô luận thế nào hắn cũng không dám nói, Lôi Nặc chết trận, binh sĩ Ni Nhĩ thành cứu viện không kịp. Lâm Lôi nhắm mắt lại, ổn định lại khí tức trong lòng, thở dài một hồi bình tĩnh mở mắt, trong mắt như có điện quang loé ra. Đứng trước Lâm Lôi lúc này Kiều An cũng cảm thấy trong lòng có một cường đại áp lực, hắn chỉ là một chiến sĩ bình thường tu vi tinh thần lực làm sao có thể so sánh với Lâm Lôi cửu cấp đại ma đạo.
"Kiều An bệ hạ, ngươi nói có thể là thực, nhưng ngưòi có dám chắc là tin tức truyền đến cũng là thực?" Lâm Lôi âm trầm hỏi.
Kiều An bệ hạ cũng đã nghĩ đến điều này, có chút cứng rắn nói: "Lâm Lôi ngươi phải tin nhân dân đế quốc."
Lâm Lôi liếc mắt nhìn Kiều An bệ hạ, trầm mặc đáp: "Kiều An bệ hạ, tâm tình ta có chút không tốt phải đi về trước, ngươi hãy nói với đệ đệ ta và Ni Na một tiếng."
Dù trên trán đầy mồ hôi lạnh, Kiều An vẫn tươi cười nói: "Lâm Lôi đại sư tâm tình ngươi ta có thế hiểu được. Được rồi, đi trươc đi ta sẽ nói lại với Ốc Đốn và Ni Na."
Lâm Lôi gật đầu cùng Địch Lý Á trực tiếp rời hoàng cung.
Thấy Lâm Lôi rời đi, Kiều An mới thở dài một hơi, lau mồ hôi nghĩ thầm: "Lão thiên, ta nói dối trước mặt Lâm Lôi, thực là mạo hiểm. Nếu Lâm Lôi tại đây phát tác thì không ai có thể ngăn hắn lại a."
Sửa sang lại chút tâm tình, Kiều An bệ hạ tươi cười như trước lộ vẻ cao quý hướng đại sảnh đi tới.
Dọc đường từ hoàng cung trở về Lâm Lôi vẫn trầm mặc, ở bên cạnh Địch Lý Á cũng biết là Lâm Lôi cảm thấy khó chịu trong lòng.
Lưỡng lự hồi lâu, Địch Lý Á gọi "Lâm Lôi!". Bị thanh âm làm cho bừng tỉnh, hắn quay sang Địch Lý Á hỏi: "Làm sao vậy". Địch Lý Á nhẹ giọng an ủi: "Ngươi đang nghĩ đến Lôi Nặc?"
Lâm Lôi nhẹ nhàng gật đầu: "Địch Lý Á, trong lòng ta, ngoài Da Lỗ lão đại, lão nhị còn có lão tứ. Bọn họ tựa như thân huynh đệ của ta, ta bây giờ không có nghĩ tới lão Tứ chết trận"
Nói có vẻ bình thản nhưng Địch Lý Á thấy có chút hồng lên trong mắt Lâm Lôi.
Lâm Lôi kiên nghị là thế nhưng trong mắt đã ươn ướt, đủ biết trong lòng thống khổ như thế nào. Dù không muốn nghĩ lại, nhưng mà thuở thiếu niên ngày trước hình ảnh không ngừng hiện ra trong đầu, nhớ kỹ lúc trước bốn huynh đệ cùng nhau uống rượu vui đùa, bốn huynh đệ ở ký túc xá học viện đàm luận những cô gái, lúc đó Lôi Nặc và Da Lỗ ... nhất thời nhớ tới dáng điệu của Lôi Nặc, khiến Lâm Lôi càng thêm khó chịu.
Trước cửa bá tước phủ.
"Đại nhân!" Thủ vệ cung kính nói.
Nhìn bá tước phủ, Lâm Lôi quay đầu về phía Địch Lý Á: "Địch Lý Á, nàng về trước đi."
"Ngươi đi đâu vậy?" Địch Lý Á nghi hoặc đồng thời hỏi: "Ngàn vạn lần ngưoi đừng làm loạn nhé." Địch Lý Á biết tâm tình Lâm Lôi lúc này nếu mà bộc phát có thể xảy ra đại hoạ.
Lâm Lôi lắc đầu: "Không ta tới gia tộc của Lôi Nặc - Đặng Tư Thản gia tộc."
Đặng Tư Thản gia tộc là một gia tộc lâu đời tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, trong quân đội ảnh hưởng của Đặng Tư Thản gia tộc có ảnh hưởng rất lớn.
Đặng Tư Thản gia tộc cách hoàng cung không xa, sử dụng phong ảnh thuật Lâm Lôi phiêu nhiên như gió phóng đi tại ngã tư, người đi đường còn không nhận thấy thì hắn đã đi được ngoài trăm thước.
"Ài, ngươi cẩn thận một chút phu nhân lúc này ..."
Đặng Tư Thản gia tộc phủ đệ, một trong hai gã thủ vệ quay về phía gã thủ vệ kia cười nói.
Mặt khác gã thủ vệ kia xoa xoa mặt, trên mặt hắn vẫn còn hiện lên dấu bàn tay đỏ hồng.
"Ta cũng không có làm phu nhân tức giận, chỉ là phu nhân từ đằng xa tiến tới quát một tiếng, rồi cho ta ba chưởng, thực sự là oan tử."
"Cái gì mà oan tử, Lôi Nặc thiếu gia chết trận, phu nhân thực sự là đau khổ muốn chết."
Hai gã thủ vệ tuỳ ý tán gẫu, đột nhiên có trận gió nhẹ thoảng qua, một thân ảnh đột ngột xuất hiện trước của phủ đệ Đặng Tư Thản gia tộc. Hai gã thủ vệ cả kinh: "Xin hỏi đại nhân là ai?" Một gã thủ vệ dò hỏi.
"Ngươi đi nói là có Lâm Lôi muốn gặp Đặng Tư Thản gia tộc tộc trưởng." Thanh âm Lâm Lôi đạm mạc, tựa như có xuyên thấu lực khiến linh hồn rung động.
"Lâm Lôi đại sư?" Hai gã thủ vệ nhìn nhau trong mắt lộ vẻ kinh hãi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Thân phận Lâm Lôi là cái gì chứ? Bây giờ là một trong những Thánh vực đỉnh phong cường giả, cùng với Quang Minh giáo đình, Hắc Đức Sâm sóng vai tồn tại. Hai gã thủ vệ ngay lập tức khom lưng.
"Lâm Lôi đại sư xin chờ một chút, ta lập tức vào trong thông báo." Một gã thủ vệ mau chóng chạy đi. Lâm Lôi lẳng lặng đứng trước cửa phủ đệ, cả người như tiêu thương thẳng tắp đứng đó.
Chỉ trong chốc lát, ba gã trung niên nhân cũng đã chạy tới, trung niên nhân đi đầu chính là Đặng Tư Thản gia tộc tộc trưởng, cha của Lôi Nặc - Ni Ân Đặng Tư Thản.
Ni Ân Đặng Tư Thản biết Lâm Lôi tới, ngay lập tức ra nghênh đón. Bọn họ biết hôm nay là đại hôn của Ốc Đốn và Ni Na. Chỉ là vì Lôi Nặc chết mà bên trong Đặng Tư Thản gia tộc cảm thấy có áp lực nặng nề, nên không đến dự đại yến.
"Đây là Lâm Lôi đại sư." Ni Ân cẩn thận nhìn về phía thân ảnh Lâm Lôi. Lâm Lôi đại sư cấp bậc này, Ni Ân chỉ là liếc mắt nhìn liền có cảm giác làm cho người ta rung động.
Đây là một loại linh hồn thượng đích áp lực.
Cao thủ tu luyện bản chất cũng là thay đổi tinh thần linh hồn, thánh vực cường giả cho dù ăn mặc rách nát thì so với tiểu bạch kiểm cũng cao quý hơn.
Lâm Lôi quay đầu hướng về ba người Đặng Tư Thản, ánh mắt như có lôi điện đảo qua ba nguời, Ni Ân Đặng Tư Thản ba người bọn họ hít sâu một hơi, niềm nở đón tiếp. Tộc truởng Ni Ân: "Có sự tình gì Lâm Lôi đại sư chỉ cần sai người nói một tiếng, thực là phiền Lâm Lôi đại sư đã phải đến tận phủ đệ."
Lâm Lôi cũng không nói nhiều trực tiếp tiến vào phủ đệ, ba ngưòi sau đó cũng lập tức quay vào phủ.
Ni Ân Đặng Tư Thản đáy lòng có chút nghi hoặc nhưng cũng đi theo sau. Lâm Lôi hôm nay với phong đích cảm ngộ, chỉ cần ý niệm qua làn gió, mấy ngàn thước bên trong nhất thảy đều hiện ra, Lâm Lôi trực tiếp tiến tới phòng khách của gia tộc. Lúc này có không ít người tụ tập trong sảnh bất quá đều là nam nhân.
"Bái kiến Lâm Lôi đại sư!" Những người trong sảnh lập tức cũng kính đại lễ.
Lâm Lôi cố gắng tươi tỉnh nói: "Các vị không cần khách khí, ta tới đây với dụng ý gì, chắc các vị cũng đã biết."
Ni Ân Đặng Tư Thản, một đám ngưòi nhìn nhau, có sự run sợ trong chốc lát.
"Lôi Nặc đã chết." Lâm Lôi ánh mắt đảo qua mọi người chung quanh, âm thanh trầm thấp vang lên: "Lôi Nặc là hảo huynh đệ của ta, tựa như thân huynh đệ."
Thanh âm Lâm Lôi làm cả phòng khác cảm thấy áp lực đè nén.
"Ta bây giờ tưởng phải biết rằng, lão tứ chết như thế nào. Có đúng là quan sĩ Ni Nhĩ thành không cứu viện kịp thời nên mới chết trận?" Ánh mắt Lâm Lôi dừng lại trên người Ni Ân Đặng Tư Thản.
Ni Ân Đặng Tư Thản thống khổ nói: "Lâm Lôi, Lôi Nặc là nhi tử của ta, hắn chết ta cảm thấy khó chịu phi thường. Nhưng mà không có biện pháp, chiến tranh sẽ có người chết, không thể vì hắn là nhi tử của ta mà khiến gia tộc đại náo lên. Chúng ta Đặng Tư Thản là quân nhân gia tộc mỗi một đệ tử đều phải binh dịch mười năm hy sinh vì đế quốc. Nếu không trải qua ma luỵên như vậy làm sao có thể trưởng thành."
"Điều ấy ta hiểu được." Lâm Lôi lạnh nhạt nói: "Vì tổ quốc hy sinh điều này không nói làm gì, có điều ta nghĩ Lôi Nặc chết tại Ni Nhĩ thành điều này khiến ta không có tin tưởng. Ni Nhĩ thành chẳng nhẽ không có cao thủ, trực tiếp nhảy từ trên thành xuống cứu người lại không được?"
"Ni Ân thúc thúc, người nên biết rằng, nếu huynh đệ ta chết trận quang vinh thì ta sẽ vì hắn mà tự hào, nhưng hắn không chết như vậy hay vì nguyên nhân nào khác, ta muốn biết rõ ràng hết thảy. Nếu có người nào đó cố ý khiến huynh đệ ta chết, ta cũng muốn hắn chết." Ánh mắt Lâm Lôi tựa như đao.
Đám người Ni Ân cảm thấy trong lòng cảm thấy run lên.
"Ni Ân thúc thúc!" Đáy lòng Ni Ân cảm giác rung động.
"Người nói cho ta biết nhi tử ngươi, hảo huynh đệ của ta không có chết oan chứ?" Lâm Lôi hướng về phia Ni Ân chờ đợi câu trả lời
Ni Ân vẻ mặt phức tạp, rồi mau chóng nói: "Lâm Lôi, vô cùng cảm ơn ngươi, nhưng là nhi tử của ta vinh quang chết trận."
Quét ánh mắt về phía mọi người: "Như vậy ta cáo từ." Lâm Lôi xoay ngừoi trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng lưng Lâm Lôi rời đi mọi ngừoi nhất thời lẳng lặng. Ni Ân cao giọng nói: "Mọi ngưòi hãy mau về đi." Nói xong lập tức rời phòng khách, trực tiếp hướng tới thư phòng của mình đi tới.
"Lôi Nặc tha thứ cho cha nhé!" Đôi mắt Ni Ân đã có chút đỏ lên.
Đặng Tư Thản gia tộc trong quân đội tựu có ảnh hưởng, nên sự việc đầu cuối thế nào đương nhiên là biết rõ. Nhi tử của mình tại Ni Nhĩ thành là khổ chiến trong chốc lát mới bị giết, vậy mà Ngọc Lâm thân vương lại hạ lệnh bất luận không cho bất kỳ một ai mở cửa thành ứng cứu.
Chết thực oan uổng.
Trong lòng đau khổ: "Lâm Lôi đại sư có thể vì ngươi báo thù giết đi Ngọc Lâm thân vương, nhưng Ngọc Lâm thân vương được bệ hạ hết sức sủng ái, hắn không dám trả thù Lâm Lôi đại sư nhưng là sẽ trả thù Đặng Tư Thản gia tộc chúng ta."
Không có cách nào khác, người chết thì cũng chết rồi, hết thảy cũng vì những người còn sống.