Bàn Long

Chương 232: Khiêu khích




Đế quốc hoàng đế Kiều An vốn đã sớm nghe qua đại danh Lâm Lôi, đệ nhị ma pháp thiên tài trong lịch sử. Khi mới gần mười sáu tuổi đã đạt tới địa vị thạch điêu tông sư tuyệt thế thiên tài. Lúc trước, Kiều An sau khi biết được sự tích về Lâm Lôi, cũng là than thở không thôi.
Lập tức đã thấy Lâm Lôi đang tiến đến.
"Quả thực là một nhân tài!" Kiều An thầm khen ngợi, vô luận là chiều cao cơ thể hay là khí chất nội liễm, theo Kiều An xem ra đều là một loại khí chất đặc thù của thạch điêu tông sư.
"Ra mắt bệ hạ." Lâm Lôi hơi khom người nói.
"Vô lễ!" Một thái giám cung đình đứng bên cạnh hầu hạ hoàng đế 'Kiều An' lớn tiếng quát, "Gặp bệ hạ sao không quỳ lạy bái phỏng?"
Ánh mắt Lâm Lôi lạnh như băng đảo qua, khiến cho gã thái giám cảm thấy giống như đang bị độc xà nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi rùng mình một cái.
"Lâm Lôi đây là bậc đại sư nhân vật, bổn hoàng cũng là ngưỡng mộ từ lâu, đương nhiên không cần quỳ lạy bái phỏng." Kiều An bệ hạ liếc mắt nhìn gã thái giám bên cạnh một cái, khiến cho hắn lúc này không còn dám lên tiếng nữa.
Tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, thần tử bình thường đều là quỳ lạy bái phỏng. Có điều như Bố Lỗ Mặc là Vũ Thần thân truyền đệ tử, chỉ cần có chút khom người là được.
"Ốc Đốn." Kiều An bệ hạ nhìn về phía Ốc Đốn đang đứng bên cạnh Lâm Lôi, "Bổn hoàng nghe nói ngươi có một vị ca ca, tại sao mãi hôm nay mới dẫn đến?"
Ốc Đốn liền nói ngay: "Bệ hạ, đại ca thần cũng là mới đến đế đô được không lâu."
Kiều An bệ hạ lạnh nhạt gật đầu, rồi sau đó nhìn về phía Lâm Lôi, cười nói: "Nghe nói Lâm Lôi đại sư ngươi khi mới mười bảy tuổi đã đạt đến bảy cấp song hệ ma pháp sư. Mười năm qua đi, không biết hiện tại đã đạt tới cảnh giới nào?"
Lâm Lôi mỉm cười đáp: "Mười năm khổ tu, vài ngày trước vừa mới bước qua cánh cửa cửu cấp."
"Cửu cấp đại ma đạo?" Kiều An kinh ngạc kêu lên.
"Cái gì?" Từ phía sau đều truyền đến những tiếng la kinh dị, Lâm Lôi liếc qua chiếc bình phong phía sau Kiều An một cái. Khi vừa tiến vào thư phòng, hắn chỉ biết rằng nơi đó có ẩn nấp hai gã cửu cấp cao thủ, một người là ma pháp sư, một người là chiến sĩ.
Kiều An bệ hạ quay về phía sau nhìn thoáng qua. Hai người kia cũng đã biết bại lộ hành tung, đều đi ra. Trong hai người, một người thì mặc trường bào ma pháp sư rộng thùng thình, một người thì mặc trang phục điển hình của chiến sĩ.
"Nhị vị đây là hộ vệ của bổn hoàng, bọn họ cũng kinh dị trước sự tiến bộ của Lâm Lôi đại sư ngươi a." Kiều An bệ hạ khẽ cười nói.
"Cửu cấp song hệ đại ma đạo. Không biết Lâm Lôi ngươi năm nay nhiêu tuổi rồi?" Vị ma pháp sư tóc bạc kia cũng nhìn chằm chằm vào Lâm Lôi, thân là một ma pháp sư, tự nhiên biết Tinh thần lực tăng trưởng gian nan đến cỡ nào. Trong lịch sử, hai mươi mấy tuổi mà đạt tới Thánh vực chiến sĩ thì có khoảng mười mấy người. Có điều, đạt tới cửu cấp đại ma đạo thì không có một ai, thấp nhất cũng phải ngoài 30 tuổi. Tinh thần lực gia tăng thực sự là không thể nào gặp may được mà phải từng bước gia tăng.
"Ca ta năm nay hai mươi bảy tuổi." Ốc Đốn mở miệng nói.
"Hai mươi bảy?" Cửu cấp ma pháp sư như thế chưa từng có ai đạt được.
Lịch sử là lịch sử, kỷ lục lịch sử chính là bản ghi chép về vô số thiên tài trong suốt mấy vạn năm cùng thống nhất tính toán. Ba mươi tuổi đạt tới cửu cấp chỉ có một người. Song điều đó đã xảy ra từ quá lâu rồi, suốt mấy trăm năm nay, ba mươi tuổi mà đạt tới cửu cấp ngay cả một người cũng không có.
Vậy mà -
"Hai mươi bảy, hai mươi bảy a!" Lão giả tóc bạc tự giễu cười nói. "Ta 170 tuổi đạt tới cửu cấp đại ma đạo, đã tự nhận là không tệ rồi. Nhưng so với Lâm Lôi đại sư ngươi ..." Lão giả tóc bạc không ngừng lắc đầu tán thưởng.
Chênh lệch không phải bình thường mà là quá lớn.
"Cát Hồ tiên sinh, trong lịch sử cửu cấp đại ma đạo nhỏ nhất, là từ bao nhiêu tuổi đột phá?" Kiều An bệ hạ lập tức hỏi tới.
Vị lão giả tóc bạc cung kính đáp: "Bệ hạ, căn cứ theo lịch sử ghi lại. Cửu cấp đại ma đạo nhỏ nhất trong lịch sử xuất hiện từ hơn 3 vạn năm trước, đó là một vị tuyệt thế thiên tài 32 tuổi đã đạt đến cửu cấp. Mà từ Ngọc Lan lịch năm thứ nhất cho tới bây giờ, đệ nhất tuyệt thế ma pháp thiên tài cũng phải 35 tuổi mới bước qua cánh cửa cửu cấp."
Tu luyện đấu khí, nếu đạt được một thiên tài địa bảo gì đó thì có thể làm cho đấu khí đại trướng. Cảnh giới cũng có thể gặp được lĩnh ngộ.
Hai mươi mấy tuổi, đạt tới Thánh vực: Trong lịch sử có!
Còn Tinh thần lực này nói đùa chứ không thể cứ nói tăng là có thể tăng. Cho dù là dùng bình đao đem thạch điêu ra điêu khắc như Lâm Lôi thì cũng là tại mười sáu tuổi năm ấy đột phá đúng một lần mà thôi. Rồi sau đó mười năm, toàn là thực sự ổn định khổ tu, không ngừng tăng trưởng, mới rốt cuộc đạt tới cửu cấp.
"Nghe nói Lâm Lôi đại sư không chỉ là ma pháp sư, mà còn là chiến sĩ lợi hại nữa?" Kiều An bệ hạ cười nhìn về phía Lâm Lôi.
Lâm Lôi lạnh nhạt cười nói: "Bệ hạ, hoàn toàn có thể cho vị đứng bên cạnh kia thí nghiệm một chút."
Vị cửu cấp chiến sĩ kia khóe miệng khẽ cười đáp: "Không cần phải nói, Lâm Lôi đại sư quả thực là thiên tài, đã đạt tới cửu cấp chiến sĩ cấp bậc rồi phải không?"
"Lan Tây tiên sinh, ngươi cứ thử xem, bất quá, phải cẩn thận một chút, Lâm Lôi đại sư chính là Long huyết chiến sĩ gia tộc." Kiều An bệ hạ cười nói.
Lan Tây tiên sinh trực tiếp bạt xuất Ửu hắc khoát kiếm phía sau ra. Lâm Lôi chỉ vung tay một cái, trong tay liền xuất hiện Tử huyết thần kiếm, đối phó với Cửu cấp chiến sĩ, bản thân ngay cả biến thân cũng không cần.
"Hừm." Bên ngoài thanh khoát kiếm trong tay Lan Tây tiên sinh hiện lên một tầng tinh quang mông lung mộng ảo.
"Lan Tây tiên sinh chính là đồ đệ của Tinh không Kiếm thánh." Bên cạnh Kiều An bệ hạ giải thích.
Tinh không Kiếm thánh?
Lâm Lôi ngay cả Tinh không Kiếm thánh cũng không thèm quan tâm, huống hồ là đồ đệ hắn?
"Xoẹt -" Khoát kiếm như xé nát không gian, mang theo vô tận lực lượng trực tiếp chém về phía Lâm Lôi. Lâm Lôi đứng nguyên tại chỗ, trong tay Tử huyết nhuyễn kiếm chỉ chợt lóe lên.
Lan Tây tiên sinh chỉ cảm thấy tử quang tràn ngập khắp cả thiên địa, mà không gian xung quanh tựa như bị khóa chặt lại.
"Ầm!" Tử huyết nhuyễn kiếm thân kiếm bổ xuống người Lan Tây. Lan Tây lập tức tung người tránh, khiến cho bức tranh phong cảnh bằng thạch cao phía sau bị chém trúng rất mạnh, bức bình phong vỡ tan ra, Lan Tây miệng phun ra máu tươi rồi ngã vật xuống mặt đất.
Sau đó Lan Tây chống xuống đất, đứng lên, y giờ phút này trong mắt không còn một chút ngạo khí nào nữa, ngược lại cảm kích nói: "Tạ Lâm Lôi đại sư hạ thủ lưu tình." Thân kiếm phách xuống người mà uy lực đã lớn như vậy rồi, nếu là mũi kiếm, y hẳn đã phải chết chẳng còn nghi ngờ gì nữa.
"Chỉ là luận bàn thôi mà." Lâm Lôi tùy ý nói.
"Lâm Lôi đại sư ngươi đã lĩnh ngộ được trình độ dẫn động thiên địa, sư phụ từng nói qua 'Muốn đạt tới Thánh vực thì phải lĩnh ngộ được tầng này'. Ta thua Lâm Lôi đại sư xa lắm." Lan Tây thực ra cũng biết biết tự lượng sức mình. Cảm giác không gian bị khóa lại vừa rồi, khi y cùng sư phụ mình luận bàn cũng đã từng cảm thụ qua.
Kiều An bệ hạ ánh mắt nheo lại. Tình báo về Long huyết chiến sĩ có ghi lại rằng, nếu trong hình dạng loài người mà đạt đến cửu cấp thì tuyệt đối có thể đạt tới Thánh vực. Mà một khi trong hình dạng loài người đã đạt tới Thánh vực thì khi biến thân, trong Thánh vực bọn họ chính là vô địch.
"Thánh vực ..."
Trong lòng Kiều An bệ hạ, địa vị của Lâm Lôi không ngừng tăng lên.
"Ha ha ... Lâm Lôi đại sư quả nhiên là đệ nhất thiên tài mà bổn hoàng đã từng gặp qua. Ngay cả Áo Lợi Duy Á cũng còn xa mới bằng được a." Kiều An bệ hạ cười to nói.
Áo Lợi Duy Á trên phương diện chiến sĩ thì còn có thể vượt qua Lâm Lôi. Chứ còn trên lĩnh vực ma pháp thì sao? Đệ nhất thiên tài trong lịch sử, kẻ nào có thể so sánh?
Còn phương diện thạch điêu? Mười sáu tuổi đã là thạch điêu tông sư, chỉ cần là thạch điêu tông sư, ai mà trong lòng không sùng bái cho được cơ chứ?
Bất kể là một phương diện nào, đạt tới đỉnh cũng đã là điều rất khó rồi, vậy mà điểm mấu chốt ở đây lại là trên cả ba phương diện đều đạt tới đỉnh, cũng chỉ có thể dùng hai chữ 'Thiên Tài' để mà hình dung.
"Bệ hạ." Lâm Lôi cũng không muốn cùng Kiều An lãng phí thời gian, "Ta cũng là vừa mới đến đế đô. Đối với đế đô còn rất nhiều chuyện cũng không được rõ cho lắm. Có điều ta biết công chúa Ni Na, ta lấy thân phận tộc trưởng gia tộc Ba Lỗ Khắc xin được hỏi bệ hạ một chút, không biết ... bệ hạ có thể nguyện ý đem Ni Na gửi gắm cho Ba Lỗ Khắc gia tộc chúng ta được không?"
Sau khi Hoắc Cách qua đời, Lâm Lôi liền được coi là tộc trưởng của gia tộc Ba Lỗ Khắc. Chỉ có điều vị tộc trưởng này, toàn gia tộc cũng chỉ còn lại có hai người mà thôi.
"Chuyện này ..." Kiều An bệ hạ bất ngờ bị Lâm Lôi tập kích nên bỗng có chút chật vật.
Đích xác, một nhân tài như Lâm Lôi khiến cho Kiều An vô cùng động lòng. Khắp Áo Bố Lai Ân đế quốc, Thánh vực chiến sĩ cũng không hề ít, chỉ tính riêng Vũ Thần môn cũng đã có rất nhiều rồi. Song Thánh vực ma đạo sư thì lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà chịu nghe theo mệnh lệnh của hoàng tộc, đáng tiếc chỉ có mỗi một người.
Thánh vực ma đạo sư nếu độc lập trong khi giao chiến có thể lực uy hiếp là không lớn. Song một khi chiến tranh xảy ra, lực uy hiếp của Thánh vực ma đạo sư thực là đáng sợ.
Ngẫm lại ... nếu để cho Thánh vực ma đạo sư trực tiếp nhắm đế đô mà chơi một cái cấm chú hủy diệt ma pháp thì sẽ tổn thất lớn đến nhường nào? Ngươi khổ cực thành lập trăm vạn đại quân, vậy mà chỉ cần một cái cấm chú ma pháp 'Hủy Diệt Phong Bạo' thôi thì ...
Hai mươi bảy tuổi đã đạt tới cửu cấp song hệ đại ma đạo. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ma pháp thiên tài như thế, nếu có ai đó nói Lâm Lôi không thể đạt tới Thánh vực ma đạo sư, e rằng Kiều An sẽ nói người nọ đầu óc có vấn đề.
"Nhân tài a."
Thánh vực ma đạo sư, so với Thánh vực chiến sĩ thì còn hấp dẫn hơn rất nhiều.
"Lâm Lôi đại sư, tam thời hãy để bổn hoàng suy nghĩ lại." Kiều An bệ hạ thái độ hẳn là không thể vui được rồi.
"Vậy ta cùng đệ đệ xin đợi kết quả từ bệ hạ." Lâm Lôi khẽ cười nói, "Vậy thưa bệ hạ, ta xin phép được cáo lui trước."
"Lâm Lôi đại sư, chi bằng ở lại cùng dùng cơm với bổn hoàng, thế nào?" Kiều An bệ hạ vội vàng nói.
"Tạ bệ hạ đã ban thưởng, chỉ là ta còn có chuyện quan trọng." Lâm Lôi mỉm cười nói, Kiều An bệ hạ trên mặt có một chút thất vọng, nhưng không có miễn cưỡng, cười nói: "Vậy lần sau vậy."
Lâm Lôi, Ốc Đốn hai người đi ở bên trong hoàng cung, Ốc Đốn đang rất kích động: "Ca, ta cho tới tận bây giờ chưa từng thấy qua bệ hạ lại khiêm tốn như vậy, kể cả đối với tên Bố Lỗ Mặc kia cũng không có như vậy."
"Áo Bố Lai Ân đế quốc thánh vực chiến sĩ rất nhiều, có điều Thánh vực ma đạo sư thì lại rất ít." Lâm Lôi thoáng cười nói, "Hắn có lẽ chính là coi trọng ma pháp thiên phú của ta."
Hai mươi bảy tuổi cửu cấp song hệ đại ma đạo. Nếu để mất đi, quả thực là không can tâm!
Không một ai biết Lâm Lôi tương lai sẽ còn đáng sợ đến mức nào.
"Ta xem vẻ mặt của bệ hạ, phỏng chừng trong lòng có rất nhiều suy nghĩ. Ta ở đế quốc lâu như vậy rồi, mà chưa hề nghe nói qua về Thánh vực ma đạo sư." Ốc Đốn cảm thán nói.
Áo Bố Lai Ân đế quốc Thánh vực ma đạo sư rất thưa thớt.
"Ủa?" Ốc Đốn đột nhiên nhìn một người ở đằng xa.
Lâm Lôi thấy Ốc Đốn dừng lại, không khỏi nghi hoặc hỏi: "Nhìn cái gì vậy?"
"Ồ, thì ra là Ốc Đốn ngươi. Sao nào? Đến gặp bệ hạ sao?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Lâm Lôi cũng nhìn lại, có điều vừa liếc mắt một cái Lâm Lôi đã phán định được, thanh niên đang đứng trước mắt này thực lực cũng không hề kém.
"Bố Lỗ Mặc, ngươi qua bên đó để làm gì?" Giọng Ốc Đốn lạnh lùng nói.
Ốc Đốn đối với hoàng cung cũng tương đối quen thuộc, đặc biệt quen thuộc nhất chính là nơi ở của Thất công chúa 'Ni Na', đúng là đi đến chỗ Ni Na ở.
Bố Lỗ Mặc lạnh nhạt cười: "Thì sao nào? Ta đi gặp Ni Na công chúa không được sao?"
"Gặp Ni Na công chúa?" Ốc Đốn đột nhiên bình tĩnh hẳn, "Bố Lỗ Mặc, ta đoán chừng ngươi ngay cả cửa lớn cũng chưa từng đi vào."
Đích xác là như thế.
Bố Lỗ Mặc đi gặp Ni Na, Ni Na rõ ràng là đóng chặt cửa, căn bản không thể gặp được.
Bố Lỗ Mặc trong lòng không khỏi tức giận, hắn cả đời này ngoại trừ bội phục chính đại ca mình ra, còn lại không có phục một người nào khác, đặc biệt lần này trở thành Vũ Thần thân truyền đệ tử, càng khiến cho hắn trong lòng thêm phần tự tin.
"Đúng thực sự là chưa đến được." Bố Lỗ Mặc thanh âm trầm thấp.
Ốc Đốn lạnh nhạt cười: "Bố Lỗ Mặc, ngươi tưởng rằng ngươi trở thành Vũ Thần thân truyền đệ tử rồi thì nhất định có thể kết hôn được với Ni Na sao? Nằm mơ! Ca, chúng ta đi -"
Lâm Lôi chỉ cười lắc đầu, cũng cùng Ốc Đốn xoay người rời đi.
"Đứng lại!" Bố Lỗ Mặc đột nhiên quát.
"Hả?" Ốc Đốn ngoái đầu nhìn về phía hắn, "Xin hỏi, Vũ Thần thân truyền đệ tử ngươi còn có chuyện gì nữa chăng?"
Bố Lỗ Mặc lạnh như băng nhìn hắn: "Ốc Đốn, nghe nói ngươi là Long huyết chiến sĩ gia tộc, sau khi biến thân thực lực rất mạnh. Có điều ta không tin ... hôm nay, ta chính thức khiêu chiến ngươi, ngươi có dám ứng chiến?"
Lâm Lôi đôi mắt không khỏi nheo lại. Bên cạnh Ốc Đốn ngẩn ra, rồi lập tức cười to nói: "Có gì mà không dám."
"Một tháng sau, tại 'Đấu Vũ Tràng' của đế đô, đến lúc đó ta sẽ mời bệ hạ cùng với Vũ Thần môn chư vị sư huynh cùng đồng thời chủ trì. Nếu không có can đảm, ngươi có thể không đi." Bố Lỗ Mặc lạnh lùng nói. Sau đó hắn cũng không thèm nhìn Ốc Đốn, trực tiếp bỏ đi.