Bàn Long

Chương 180: Nhất kiếm




"Lôi ca, Chiêm Ni tiểu thư thế nào? Không tệ phải không?" Lãng Tư thấp giọng trêu đùa.
"Quả là không tệ." Lâm Lôi gật đầu khen ngợi.
Lộ Đức ở bên cạnh liền tiếp lời: "Đâu chỉ là không tệ, ta bươn trải bên ngoài cũng được vài năm, từng thấy qua không ít mỹ nữ. Có điều Chiêm Ni tiểu thư, he he, tuyệt nhất đó nha. Lôi ca, huynh có ý gì đối với Chiêm Ni tiểu thư không a?"
Lâm Lôi nhất thời ngạc nhiên.
Lãng Tư nhìn hắn với con mắt 'Nam Nhân Tương Đồng': "Lôi ca, anh hùng sánh với mỹ nữ, điều này rất bình thường a. Bây giờ không nắm lấy cơ hội, sau này rời khỏi xa đội này, lại không còn cơ hội đâu a."
"Hai người các ngươi ..." Lâm Lôi khóc dở mếu dở.
Ngải Lệ Tư đã khiến cho hắn đem đóng băng cảm tình vào trong sâu thẳm, Lâm Lôi hôm nay vẫn chưa đến mức vừa nhìn thấy mỹ nữ là đã nghĩ tới việc theo đuổi.
"Tỷ đệ Chiêm Ni tiểu thư đến." Lộ Đức khẽ nói.
Lâm Lôi quay đầu nhìn lại, quả nhiên, Chiêm Ni tiểu thư dẫn theo đệ đệ Cơ Ân đi đến chỗ đống lửa, bên cạnh đống lửa kia là lão người hầu của tỷ đệ các nàng.
Cái cậu thiếu niên quý‎ tộc 'Cơ Ân' nọ nhịn không được tò mò nhìn Hắc văn vân báo.
Hắc văn vân báo lúc này nhếch miệng để lộ ra hàm răng lạnh lẽo, Cơ Ân nhất thời bị dọa đến phải nhanh chóng nắm chặt lấy tay tỷ tỷ, mà Chiêm Ni tiểu thư thì lại mơ hồ nhìn về phía Lâm Lôi.
Chiêm Ni tiểu thư có phần hơi xấu hổ, khẽ cúi đầu xuống tỏ ý xin lỗi, đồng thời mang theo đệ đệ đi đến ngồi xuống bên cạnh đống lửa.
oOo
"Tỷ tỷ, con ma thú này có khí chất rất xuất sắc." Cơ Ân nhãn tình long lanh lộ rõ sự thèm muốn, "Nếu đến một ngày, ta cũng có thể có được một con ma thú lợi hại thì quả là hay a."
Lão bộc bên cạnh cười ha hả: "Cơ Ân thiếu gia, thu phục ma thú không thể đơn giản như vậy được. Muốn thu phục được một con ma thú lợi hại thì phải để cho ma thú đó chính thức thuần phục, muốn cho một ma thú thuần phục, người trước tiên phải đánh bại nó. Theo ta được biết, trong các loại ma thú họ báo, yếu nhất cũng la thất cấp ma thú. Lôi đại nhân kia thực sự là một cường giả a."
"Yếu nhất đều là thất cấp ma thú?" Cơ Ân hít lấy một hơi, "Lan Bá Đặc gia gia, Lan Bá Đặc gia gia người có lợi hại được như vậy không?"
Ở trong lòng Cơ Ân, kỳ thực rất sùng bái Lan Bá Đặc gia gia.
Trong khi hắn và tỷ tỷ hắn tại Thần Thánh đồng minh căn bản không có gì làm chỗ dựa, đều là Lan Bá Đặc gia gia che chở cho bọn họ, nếu không có Lan Bá Đặc gia gia thì quý tộc tại cái trấn nhỏ kia đã sơm phái người đoạt tỷ tỷ hắn đi mất rồi. Nhưng mà hắn đã từng thấy Lan Bá Đặc gia gia trực tiếp một quyền đập nát tấm chắn của tên hộ vệ quý tộc, dễ dàng đánh bại mười mấy binh lính.
"Ta ư? Ta không có bản lãnh ấy. Người ta chỉ cần một chiêu là đã có thể dễ dàng giết chết ta rồi." Lan Bá Đặc xoa đầu Cơ Ân cười, "Cơ Ân thiếu gia, khi tới Áo Bố Ân Lai đế quốc, người cần phải cẩn thận một chút. Vì cao thủ trên đời này rất nhiều, ta cũng chỉ có thể che chở cho các người ở những địa phương nhỏ cỡ như tiểu trấn, nếu tới các thành thị lớn thì ..."
"Không việc gì, lần này ta đến là để kế thừa ngôi vị thành chủ." Cơ Ân kiêu ngạo ngẩng cao đầu, "Và khi đã trở thành thành chủ, thì còn sợ cái gì nữa cơ chứ?"
Chiêm Ni thấy Cơ Ân như vậy, cũng vui vẻ cưng chiều xoa xoa đầu nó: "Cơ Ân tương lai có thể sẽ là một vị thành chủ vĩ đại đó."
"Đó là điều đương nhiên." Cơ Ân rất tự tin.
oOo
Dần dần, đại đa số mọi người đều quay về xe ngựa để ngủ, chỉ có một số ít dong binh hộ vệ ở chung quanh tuần tra. Còn Lâm Lôi lại ngồi khoanh chân trên mặt đất, Hắc Ngọc trọng kiếm để ngay ngắn trên hai đầu gối.
Trọng kiếm tu luyện cảnh giới thứ ba 'Thế' là quang trọng nhất, Lâm Lôi không biết trước đây các vị tiền bối trong gia tộc tu luyện như thế nào, nhưng phương pháp hắn tu luyện chính là tâm linh hòa hợp cùng với đại địa, hòa hợp cùng với những ngọn gió vô biên.
Đại địa thì có được sự chuyển động của địa mạch.
Sở hữu loại mạch động đặc thù này cũng chính là hắn đã sở hữu và đắm chìm trong tiết tấu đó. Mà tràn ngập thiên địa khôn cùng đó chính là gió, cũng có mối quan hệ mật thiết với không gian. Gió tràn ngập trong không gian, cũng là điểm mấu chốt tương đối để lĩnh ngộ được 'Thế'.
Đắm chìm trong tự nhiên, hiểu được tự nhiên ...
Dưới loại tình huống này, Lâm Lôi căn bản không có cảm giác rằng thời gian trôi qua. Tới sau nửa đêm, tuyệt đại đa số người trong xa đội đều đã ngủ hết, chỉ có số ít mấy người dong binh hộ vệ đang nâng cao tinh thần cảnh giới.
"Vù vù~"
Đêm khuya, gió lạnh thổi, làm lay động mái tóc thuôn dài của hắn, Lâm Lôi hai mắt đang nhắm đột ngột mở ra, rồi sau đó cầm Hắc Ngọc trọng kiếm cắm vào vỏ kiếm sau lưng.
"Dậy đi." Lâm Lôi vỗ xuống hai người Lộ Đức và Lãng Tư.
Lộ Đức cùng với Lãng Tư đều là những dong binh sống trên mũi tên hòn đạn, ngủ không bao giờ quá say, thoáng chốc là đã tỉnh dậy. Cả hai nhìn thoáng qua lúc này mới là nửa đêm.
"Lôi ca, đêm khuya thế này, người không ngủ được a?" Lộ Đức bất mãn trong đáy lòng, nhưng bên ngoài miệng không dám oán giận.
"Có cường đạo tới." Lâm Lôi bình thản đáp.
"Ồ."
Lộ Đức nhãn tình đang mơ màng tựa hồ như có dấu hiệu nhắm lại, rồi hắn mở to mắt ra, nhìn chằm chằm vào Lâm Lôi chấn kinh: "Lôi ca, người nói cái gì? Cường đạo tới ư?"
"Một đám đại khái khoảng trên dưới trăm người, ở phía trước khoảng ba trăm thước đang từ từ tiến gần tới nơi này." Lâm Lôi trực tiếp nói.
Hắn vừa rồi cảm ứng mạch động của đại địa, cảm thụ thông qua sự lay động của gió.
Tiếng bước chân của hơn trăm người, ở ngoài mấy trăm thước Lâm Lôi có thể cảm nhận rõ ràng được. Đương nhiên, nếu là dưới tình huống bình thường, hắn cũng không có khả năng phát hiện ra sớm như vậy. Tâm linh hòa hợp với đại địa, sự linh mẫn tự nhiên sẽ cao hơn nhiều.
Lộ Đức bị hù dọa đến chôn chân tại chỗ.
"Đừng đứng đần ra đó nữa, mau đánh thức các huynh đệ tỉnh lại đi." Lãng Tư thực ra lại rất bình tĩnh.
"Ồ, biết rồi." Lộ Đức lập tức quay lại đánh thức đám dong binh, và Lãng Tư còn lại thì trực tiếp quay lại nhắc nhở các dong binh hộ vệ cảnh giới.
Đám dong binh đang lúc ngủ say nửa đêm bị đánh thức dậy, tự nhiên rất mất hứng.
"Cường đạo tới." Câu nói đầu tiên khiến bọn họ đều sợ đến mức lập tức đứng phắt lên.
"Có cường đạo ư?" Đám dong binh đã tỉnh cả ngủ nhìn tất cả bốn phía. Đến quỷ Ảnh tử còn không có. Cả đám đều bắt đầu bất mãn.
Dong binh thủ lĩnh, một gã nam nhân đại hồ tử (râu ria xồm xoàm) một tay nắm lấy vạt áo của Lãng Tư: "Ngươi nói có cường đạo, ở đâu vậy?"
"Không phải ta, đó là Lôi ca nói." Lãng Tư vội càng thanh minh.
"Ủa?" Đại hồ tử trong lòng thất kinh, có thêm một cao thủ như Lâm Lôi trong khi đang đi được nửa đường, đại hồ tử vừa thấy con hắc báo thì cũng không dám đắc tội nữa, một cao thủ đã nói như vậy, khẳng định sẽ không lấy bọn họ ra để làm trò cười.
Trong lúc này, đại hồ tử cũng nghe được rất nhiều tiếng bước chân rất nhẹ nhàng.
Với thực lực của đại hồ tử có thể nghe rõ được.
"Cường đạo tới.
Chuẩn bị, chuẩn bị ..."
Giọng nói đầy kinh hãi của đại hồ tử lập tức khiến cho tất cả bắt đầu cảnh giác, thậm chí ngay cả không ít thương nhân đang ngủ, thuận tiện đi xe cũng đều bừng tỉnh.
Gần trăm tên dong binh vô cùng bình tĩnh bắt đầu sắp xếp trật tự.
"Ha ha, đại hồ tử Mã Long, không ngờ rằng ngươi lại cảnh giác như vậy a, nhiều năm không gặp đã có tiến bộ. Xem ra đánh lén không thành, chỉ có thể cường công a." Chỉ nghe thấy một giọng nói giễu cợt vang lên, rồi sau đó đám người mặc hắc y đã xuất hiện phía trước xa đội.
"Là ngươi?" Đại hồ tử đã trông thấy một nam tử độc nhãn tóc trắng, sắc mặt lập tức biến đổi.
Độc nhãn xà 'Mạch Kim Lợi', tại dải đất bất quản dài mấy trăm dặm này vô cùng nổi danh. Một người ngoan độc, thực lực mạnh mẽ có tiếng.
"Oa~" Tiếng khóc trẻ con trong xa đội vang lên.
"Là cường đạo a." Không ít người đã bắt đầu kinh hoàng.
"Im lặng." Đại hồ tử nổi giận gầm lên một tiếng, trong xa đội cũng có không ít người đã lập tức tổ chức an bài, để cho tất cả mọi người tụ tập cùng một chỗ, cũng để cho một số ít người trưởng thành bắt đầu cầm lấy vũ khí phản kháng.
Đại hồ tử nhìn nam tử độc nhãn tóc trắng: "Độc nhãn xà, làm việc không nên quá tuyệt tình như vậy chứ. Thế này đi, huynh đệ ta nộp lên năm nghìn kim tệ, các ngươi nhường đường, thế nào?"
"Năm nghìn kim tệ?" Nam tử độc nhãn tóc trắng cười lạnh, "Mã Long, ngươi cho rằng ta đây ít kim lợi phải đi xin cơm hay sao? Nói một câu thôi. Mười vạn kim tệ, ta cho các ngươi đi. Nếu không ... Hừm."
Sắc mặt tất cả dong binh đều trầm xuống.
Mười vạn kim tệ? Bọn họ với nhiệm vụ bảo vệ, tổng cộng mới chỉ nhận được sáu vạn kim tệ. Nếu đưa mười vạn cho đối phương, bọn họ phải lấy đâu ra kim tệ a. Dù sao dựa theo quy củ của dong binh, một khi nhận nhiệm vụ bảo vệ, cho dù là đánh đuổi mấy tên cường đạo, kim tiền cũng đưa cho đội phó dong binh đoàn.
"Độc nhãn xà, đừng có thái quá. Ngươi là một người không biết đủ, đưa năm nghìn kim tệ là đã đủ rồi." Đại hồ tử cầm lấy cây cự phủ, "Nếu không, hãy xem thực lực ai mạnh hơn." Đại hồ tử 'Mã Long' lấy lại chút tự tin, trước đây hắn đã từng cùng với Mạch Kim Lợi giao thủ, thực lực không cách biệt lắm. Hắn tin tưởng Mạch Kim Lợi đánh lén không thành, sẽ không dám coi thường mà cường công.
"Đã như vậy, các huynh đệ, động thủ."
Nhất thời một đám cường đạo trong tay cầm vũ khí kêu gào phẫn nộ rồi xông lên. Trông thấy cảnh tượng đó khiến cho Mã Long sợ hãi vô bì.
"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!" ...
Hai bên cung tiễn đều khai cung không chút lưu tình, có điều trong tình huống chiến đấu giữa trăm người với trăm người, tác dụng của một số ít cung tiễn thủ thực sự không lớn.
"Mã Long, đi chết đi" Mạch Kim Lợi cầm một thanh trường đao sắc bén bắt đầu xông lên, chân điểm xuống một cái, cả người liền phóng lên hơn mười thước, rồi sau đó mang theo vạn quân lực hung hăng điên cuồng phách về phía Mã Long.
Mã Long cũng nhấc cự phủ lên, không cam tâm yếu thế cũng phách lại.
"Ông~" Trường đao mặt ngoài đen sẫm, hắc sắc quang mang đại thịnh.
"Ầm."
Mã Long chỉ cảm thấy hai tay run lên, cũng không tự chủ được liền lùi về phía sau mấy bước.
"Ngươi?" Đại hồ tử Mã Long giật mình nhìn về phía độc nhãn Mạch Kim Lợi, hắn biết rất rõ thực lực của Mạch Kim Lợi. Chính diện ngạnh kháng, cứ nghĩ rằng vũ khí của mình sẽ chiếm ưu thế. Nhưng bây giờ đối phương lại chiếm cứ ưu thế, điều này ...
"Ngươi không ngờ được đúng không, ta đã bước vào cảnh giới bát cấp chiến sĩ." Mạch Kim Lợi trên mặt tràn đầy tự ngạo.
"Trách sao ngươi lại không hề do dự nào mà cường công." Mã Long lúc này đã minh bạch.
"Lão đại, nơi này có cả mỹ nữ." Đột nhiên một đạo thanh âm vang lên.
Mạch Kim Lợi lập tức quay đầu nhìn lại, đã trông thấy sắc mặt trắng bệch kinh hoàng thất thố của Chiêm Ni, giờ phút này đang hãi hùng che chở cho đệ đệ của mình, bộ dạng đau đớn đáng thương rất động lòng người.
"Ha ha, đứa con gái đó thuộc về ta." Mạch Kim Lợi lập tức hưng phấn hẳn lên.
oOo
Đám dong binh và cường đạo chém giết nhau đẫm máu, một gã cường đạo trực tiếp một đao chém vào đầu một tên dong binh, đồng thời chuôi kiếm sau lưng tên dong binh cũng một kiếm đâm xuyên qua lưng hắn.
"Lui về phía sau, lui về phía sau" Mã Long rống to rồi bay ngược lại. Đám dong binh hộ vệ thì vừa đánh vừa lui.
"Lôi đại nhân, kính mong người cứu dong binh đoàn chúng ta với." Mã Long cung kính quay sang Lâm Lôi khẩn cầu. Giờ phút này đám dong binh đã hình thành nên một vòng tròn, còn đám thương nhân, mọi người đi theo đều được quây vào bên trong. Lâm Lôi, Mã Long thì ở ngay bên ngoài. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lâm Lôi đối diện với sự cầu khẩn của Mã Long, gật gật đầu.
"Ta muốn một mình ta giải quyết cái tên thủ lĩnh kia" Nghe Lâm Lôi nói, Mã Long nhất thời nhãn tình hưng phấn tỏa sáng, nếu Mạch Kim Lợi chết, há còn sợ đám tiểu cường đạo sao?
Đống lửa bùng lên, Chiêm Ni khẩn trương ôm lấy đệ đệ của mình.
"Tỷ tỷ, cái tên thủ lĩnh dong binh kia hình như cầu vị Lôi đại nhân đó." Cơ Ân hai mắt tỏa sáng khi nhìn thấy cảnh đó, Chiêm Ni cũng nhìn về phía Lâm Lôi.
Lâm Lôi đứng ở giữa đường, lạnh nhạt nhìn đám cường đạo.
"Cút ngay." Mạch Kim Lợi cầm trong tay trường đao, cực nhanh vọt tới. Cả người tốc độ cực kỳ nhanh, đồng thời cũng không ngừng vọt qua hai bên, tựa hồ biến thành hai cái ảo ảnh, khiến cho không ai có thể biết đâu là người thực, đâu là ảo ảnh.
Huyễn ảnh nhất đao!
Đây là chiêu sở trường của độc nhãn xà 'Mạch Kim Lợi'!
"Chết cười." Lâm Lôi đã đạt tới tầng 'Thế', đối với tính chất kỹ xảo của loại công kích này căn bản chẳng để vào mắt.
"Chết đi." Mạch Kim Lợi ánh mắt lộ ra vẻ hung mang đáng sợ.
Hắc Ngọc trọng kiếm trên lưng Lâm Lôi tuốt ra, vừa rời khỏi vỏ đã phát ra khí thế kinh người, tựa hồ không gian chung quanh trong nháy mắt đã hoàn toàn bị đóng băng.
Hắc Ngọc trọng kiếm vô cùng đơn giản trực tiếp bổ về phía Mạch Kim Lợi.
Mạch Kim Lợi muốn né tránh, nhưng y hoảng sợ phát hiện không gian chung quanh tựa hồ bị phong trụ, trong nháy mắt, ngay cả thanh âm đều biến mất không thấy đâu.
Y không biết phải trốn vào đâu, thậm chí, y cũng chẳng còn nhìn thấy gì nữa. Con mắt y chỉ có thể thấy được Hắc Ngọc trọng kiếm càng lúc càng lớn.
Y muốn đưa đao ngăn cản, nhưng mà lúc này lại cảm thấy thân thể như bị hãm vào trong vô tận bùn lầy, đao thì nặng tựa ngàn cân, tốc độ xuất phát quá chậm.
"Phập!"
Hắc Ngọc trọng kiếm bổ vào người Mạch Kim Lợi, khiến thân thể y từ đầu đến chân, chỉ trong nháy mắt đã biến thành đống thịt nhão. Vô luận là cường đạo, hay là dong binh đoàn đội, cũng như đám người Chiêm Ni, Cơ Ân đều trợn mắt há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh này.
"Đám tiểu nhân vật còn lại giao cho ngươi" Lâm Lôi tra kiếm vào vỏ, bình tĩnh quay về phía đại hồ tử 'Mã Long' nói.